Đọc truyện Lý Tưởng Của Em Là Được Yêu Anh – Chương 2: Vũ trường fc
Nằm ở chốn phồn vinh nhất khu trung tâm thành phố. Vũ trường FC nổi tiếng là chốn bàn bài của giới thượng lưu.
Nhưng không có nghĩa ai là thượng lưu thì cũng có thể vào được.
Trình Hoa là cô bạn thân nhất của Hồ Anh Vũ, hai người thân nhau như chị em ruột. Trong mọi hoàn cảnh luôn giúp đỡ nhau, điển hình như… phi vụ tối nay.
***
Hồ Anh Vũ chỉ là một người dân hèn mọn, nhưng số tiền cô kiếm được cũng đủ để cô sống dư dả không bao gồm cả chuyện ăn chơi.
Nhưng nếu kể thêm cả khoản đó thì số tiền ít ỏi đó chẳng là gì so với những buổi tối vui chơi quên thời gian của hai người.
Có thể với Hồ Anh Vũ, sự kiện sáng nay không phải là điềm tốt lành gì nhưng không có nghĩa tối nay cũng vậy.
Không biết Trình Hoa đào đâu ra được hai tấm vé ra vào cổng FC. Nhưng dù là với lý do gì thì đây cũng là một dịp tốt.
Ai cũng biết FC đâu phải là nơi muốn vào là vào được. Vì vậy, đây là cơ hội trời cho, nếu bỏ qua thì đúng là… ngu ngốc!
***
Sau khi xuất trình thẻ cho hai nhân viên, hai bước khoác tay nhau vui vẻ bước vào.
Vẻ đẹp bên trong khác xa so với những gì hai đứa tưởng tượng. Nó mang vẻ xa hoa đến kì thị, nhưng lại lộ liễu đến phóng túng.
Hai người cũng được xem là dân vũ trường, nhưng sang trọng như đây là lần đầu tiên đến.
Trình Hoa không kìm được buông lời cảm thán.
Nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn hai đứa không mấy thiện cảm, Hồ Anh Vũ đâm ra xấu hổ vội cầm tay Trình Hoa kéo vào.
Hồ Anh Vũ không nói quá, cái vũ trường về đêm này còn hơn cái chợ tết.
Phải khí khăn lắm hai đứa mới lách được vào tới bên trong.
Chọn một chiếc bàn nằm khuất trong bóng tối, đây là lần đầu tiên hai đứa đến vũ trường mà lại ngồi im như vậy.
Cái câu nói lúc trước ” thất tình phải hết mình ăn chơi.” giờ chẳng biết đã bị Hồ Anh Vũ vứt tới xó nào rồi.
Gọi hai cốc rượu vang đỏ, cô say sưa hưởng thụ men rượu trong những màn vũ đạo nóng bỏng của các diễn viên trên sàn diễn.
Đến đoạn gay cấn nhất là… thoát y. Hồ Anh Vũ quay sang nhìn Trình Hoa, hai đứa nhìn nhau rồi cũng nhìn “con tôm” đang được luộc chín trên sàn, cười dâm đãng hít sáo.
Đây… mới là dân chơi thực thụ.
Nhấp xong một ngụm rượu, lại có một cặp đôi đi tới.
Chàng trai nghiêng đầu cười tình tứ mà tay cũng chẳng thành thật chút nào.
Cô gáu duyên dáng hơn một chút, e thẹn nấp sâu vào lòng nam nhân, bàn tay nhỏ bé như chân mèo, vuốt ve đầy ngụ ý.
Có vẻ như đây là phong cách điển hình của bất kỳ quán ba hay vũ trường nào.
Hồ Anh Vũ nhấp một ngụm rượu đầy, xong quay sang Trình Hoa hét lớn.
Tiếng ồn quá lớn, dù có cố gắng thế nào thì đáp lại cô vẫn chỉ là một câu hỏi.
– Mày bảo sao?
Hồ Anh Vũ thở dài bất lực, cô từ bỏ ý định dùng ngôn ngữ nói, trực tiếp lôi từ trong ví ra con dế yêu. Bằng vài động tác nhanh gọn lẹ. Tin nhắn thoáng chốc đã được hồi đáp.
Một cái tin chỉ vỏn vẹn có một từ.
– Ừ.
Khóe môi Hồ Anh Vũ co giật dữ dội. Cô đã nghèo mà nó cứ mè nheo, mất toi của cô một tin nhắn.
Cất điện thoại lại vào trong ví, cô đứng dậy đi vòng ra đằng sau ghế.
Thú thực đây là lần đầu tiên cô đến đây, để tìm được nhà vệ sinh quả là một chuyện nan giải.
Nếu không phải nói nơi này quá rộng thì chỉ có thể nói nó không nhỏ.
– Mẹ kiếp, có phải nên khiếu nại một cái nhà vệ sinh ở giữa sảnh không đây.
Sẽ không có tin Hồ Anh Vũ, cô, chết vì nghẹn tiểu đi.
Chợt từ xa thấy có người bước tới. Đúng là trời thương
người có tâm. Vừa nghĩ là phú quý tới liền.
– Kìa, vị này cho tôi hỏi, nhà vệ sinh đi hướng nào vậy?
Hồ Anh Vũ ngớ người, tên kia vậy mà cứ thế lướt qua cô. Sẽ không phải cô nhìn thấy oan hồn chứ?
Hồ Anh Vũ nghĩ thôi cũng thấy mình nổi đầy da gà.
Vì cái ý nghĩ này cô không khỏi tự tát mình vài cái.
Ban ngày, ban mặt, lấy đây ra oan hồn. À, phải là đông khách, đông người, lấy đâu ra oan hồn.
– Này, anh kia, anh có ý gì vậy?
– Đến đây anh hẳn cũng là con nhà giàu có, nhưng dù vậy anh cũng không thể tỏ thái độ khinh thường người khác như vậy. Chẳng lẽ bố mẹ anh không dạy anh làm vậy là rất vô lễ sao?
Không có tiếng trả lời.
Hồ Anh Vũ thấy cô hình như là bị tâm thần nặng rồi.
Cứ thao thao bất tuyệt một mình thế này, đến bác sĩ khoa thần kinh cũng chưa chắc chữa nổi.
Ngay lúc cô muốn xoay người hỏi người khác thì người ta lại lên tiếng.
Hồ Anh Vũ, trong lòng không khỏi suy nghĩ, “người này dứa không muốn lại muốn ăn bơ.”
Anh ta gỡ chiếc tai nghe xuống, ánh mắt nhìn cô thêm phần vô cảm.
– Xin lỗi, cô có thể nói lại không?
Cơ miệng Hồ Anh Vũ co cứng, mồn há hốc.
Giờ mới để ý thấy, cái tên trước mặt này, đẹp một cách không bình thường mà.
Aaaa, thượng đế đâu, cô muốn tố tụng!
– Nếu cô không có việc gì, thì tôi xin phép đi trước.
Hồ Anh Vũ lúc này mới miễng cưỡng thu lại vẻ mặt háo sắc của mình.
Cô giả bộ ho khan hai tiếng, xong mỉm cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra nói.
– Tôi chỉ muốn hỏi, nhà vệ sinh đi hướng nào?
Không biết cô đã nói sai điều gì, chỉ thấy lông mày anh ta hơi chau lại, tỉ mỉ quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.
Cứ ngỡ anh ta sẽ không trả lời, nhưng anh ta lại chầm chậm cất tiếng. Giọng điệu hình như đang cố nén cười.
– Tầng hai, bên tay phải.
Phải rồi, cô tìm khắp tầng một mà.
Hồ Anh Vũ nghĩ thôi cũng muốn đập cho mình vài miếng đậu hũ vào đầu.
Đúng là thời buổi này trai đẹp thì không hiếm, nhưng vừa đẹp trai vừa tốt bụng thì vào sách đỏ hết rồi.
Hồ Anh Vũ đi tới cầu thang vẫn không nhịn được ngó lại vài lần. Hazz, nhìn thế nào vẫn thấy là cực phẩm nam nhân a.
***
Cũng tại địa điểm đó nằm khuất trong góc tường nơi được gọi là phòng đại ca.
Cửa phòng vừa mở cũng là lúc bên trong vọng ra những tiếng trách móc.
Bỏ ngoài tai lời trách móc của đàn em, Tần Duệ Minh thẳng tay ném chiếc áo khoác vào người ai đó xong bình thản ngồi vào ghế.
Lúc này anh mới chậm rãi mở miệng, buông ra vỏn vẹn có hai từ – Tắt đường.
Nhận thấy ánh mắt Ngô Sơn nhìn mình có phần quái đản, Tần Duệ Minh mỉm cười buông ly cà phê xuống, lạnh nhạt ngả người ra sau ghế, hai mắt khép hờ.
– Đừng có nhìn anh như vậy, cậu cũng biết mà, anh thích phụ nữ.
Nếu có người nghi ngờ giới tính của Tần Duệ Minh thì họ hoàn toàn có căn cứ. Để tìm một tin đồn anh có dính dáng với nữ giới thực sự còn khó hơn lên trời. Vậy mới nói, Tần Duệ Minh đồng tính và quan trọng là… mẹ kiếp “công” lại là Ngô Sơn – anh.
Ngô Sơn chẳng buồn bận tâm đến ngụ ý trong lời nói của Tần Duệ Minh. Anh vươn người ra trước, bộ mặt nhìn Tần Duệ Minh mỗi lúc một giảo hoạt.
– 15 phút trước gọi điện cho anh, anh nói mình đã tới cửa. Chẳng lẽ từ cửa đi vào lâu tới vậy?
Tần Duệ Minh lặng thinh nhìn Ngô Sơn, đoạn anh khẽ nhếch môi cười.
– Cậu cũng thấy mà, chân anh ngắn.
– Xì, anh đừng biện minh, nói đàn em nghe xem, anh đã chấm được cô em nào rồi?!
– Đàn bà cậu còn thiếu sao? Vẫn muốn anh nhường à?
– Ồ, ra là đàn bà.
Ngô Sơn làm mặt thất vọng, tủi ngủi quay về chỗ ngồi.
– Việc anh giao, cậu làm tới đây rồi? – Tần Duệ Minh đột ngột hỏi.
Không khí bỗng chốc căng thẳng, Ngô Sơn thẳng người nghiêm nghị nói.
– Em giao thằng Lãnh xử lý rồi. Anh đợi một chút.
Nói rồi Ngô Sơn nhấc máy gọi vào một dãy số.
Chưa đầy 2 phút sau, người tên Lãnh bước vào, dẫn theo là hai tên mặt mày sưng sụ, thương tích đầy mình.
– Tần chủ, Ngô thiếu chủ!
Ngô Sơn gật đầu, cau mày nhìn lên thằng Lãnh nhắc nhở.
– Anh Minh đang hỏi cậu, vụ dò rỉ thông tin đã làm tới đâu rồi.
– Đã tìm ra rồi ạ, nội gián là hai tên này.
Tên Lãnh dùng chuôi súng đánh ngã hai tên kia ra sàn.
Ngô Sơn nhếch môi cười, không biết suy nghĩ gì đó, anh bỗng nhiên đứng dậy bước đến trước mặt chúng, nâng cằm một trong hai tên lên, mặt anh biến sắc.
– Không đến nỗi nào, vẫn còn đẹp trai lắm.
Xong, Ngô Sơn ngẩng đầu nhìn tên Lãnh, nét mặt đanh lại.
– Xem ra anh cần phải dạy lại chú mày từ đầu rồi.
Tên Lãnh nghe xong, mặt mày tái nhợt. Phải biết rằng, cực hình mà Ngô thiếu chủ đưa ra còn dã man hơn của Tần chủ gấp trăm, à không, gấp ngàn lần!
– Thiếu chủ tha lỗi, lần sau em sẽ chú ý hơn.
– Có vậy chứ!
Ngô Sơn hài lòng mỉm cười. Cái tên này làm xã hội đen làm gì, hẳn phải giành một ghế diễn viên mới phải, không chắc cũng được nửa ghế.
– Anh Minh, anh mau ra lệnh đi, phải xử lý hai tên này thế nào? Tốt nhất là đem chúng đi lột da rồi vứt cho sói ăn.
Nói xong còn cười nháy mắt với hai tên đó một cái.
– Chúng mày có thấy anh nhân từ lắm hay không?
Tên Lãnh đứng một bên nghe thôi mà mặt mày cũng đủ tái nhợt.
Thiếu chủ cũng quá “nhân từ” đi.
Tần Duệ Minh lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, con ngươi màu hổ phách đanh lại một vẻ lạnh lùng.
– Chúng mày bán thông tin của anh cho tổ chức?
– Không phải tụm em, là tên Báo đứng sau vụ này. Hắn nói, nếu thành công, hắn sẽ chia cho mỗi đứa hai phần lợi nhuận.
– Bọn bay còn giám không nhận…
Chẳng để chúng nói hết câu, Ngô Sơn đã giơ chân đạp mỗi đứa một phát ngã vật ra sàn.
– Sơn, cậu lại nóng nảy rồi. – Tần Duệ Minh tay chống cằm ung dung nói.
– Nhưng, anh Minh…
– Để anh, cậu tới đây ngồi đi.
Ngô Sơn bất lực, đành lặng yên quay người về chỗ.
Hai tên kia sau khi bị Ngô Sơn đá, lại thêm những vết đánh chém còn mới, phải khó khăn lắm mới ngồi dậy được.
– Hai cậu đã bán những gì rồi?
– Chúng nó…
Tên Lãnh định trả lời thay thì nhận ngay cái nhìn nhọn hoắc như lưỡi dao liền im bặt.
– Chúng em mới chỉ tiết lộ công dụng của lô vũ khí lần này, cũng chưa có nói ra nơi dấu chúng ạ.
– Các cậu chắc? Tần Duệ Minh hơi cau mày, ánh nhìn tạo áp lực.
– Vâng! Hai đứa chúng em nào giám nói dối nửa lời.
– Anh cũng chưa có nói vậy.- Tần Duệ Minh chậm rãi nói, rất dễ để nhận ra anh đang không vui.
Hai tên lo sợ nhìn nhau như ngầm trao đổi điều gì đó, như khó khăn lắm một trong hai tên thận trọng hỏi.
– Nếu em chỉ chỗ tên Báo đang trốn anh sẽ tha cho tụi em chứ?
– Chúng mày nghĩ mình còn có quyền ra điều kiện ở đây sao? …
Ngô Sơn nói được nửa câu lại thấy im bặt.
– Vậy phải xem, hai đứa nói được những gì. Tốt nhất là nên thành thật.
– …
– Ngắn gọn thôi, nói đi!
Tần Duệ Minh nói xong thì ngồi vắt chân trên ghế, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
– Hắn nói, sau khi chúng em lấy được hàng thì tới thành phố C tìm hắn.
– Vậy cậu cho rằng giờ hắn ta vẫn còn ở thành phố C? – Tần Duệ Minh nhếch môi, mắt cũng không mở ra hỏi.
– Có lẽ giờ hắn vẫn chưa bỏ đi.
Tần Duệ Minh cau mày, mở đôi mắt màu hổ phách nhìn tên đang nói vẻ không vui.
– Đừng nghi vấn, anh cần một câu khẳng định, chú mày chắc chứ?
Hai tên do dự nhìn nhau, xong cần chọn một trong hai, bọn chúng đồng thanh đáp.
– Dạ, chắc chắn.
Tần Duệ Minh đột nhiên bật cười khiến bầu không khí bỗng nhiên thay đổi.
Tên Lãnh nét mặt lo sợ, trong khi Ngô Sơn thì nhếch môi cười thích thú.
Vậy là biết rồi, nhưng sự thực mấy khi do ta dự đoán.
Tần Duệ Minh đột ngột ngừng cười, nét mặt trở nên nghiêm túc, anh nói.
– Hai cậu về đi.
– Nhưng bọn chúng… – Ngô Sơn không phục lên tiếng, trong từ điển của anh làm gì có chuyện làm nên tội mà được tha bổng dễ dàng như vậy. Nhẹ nhất thì cũng phải chặt đứt hai chân, hai tay, không thì móc mắt và cắt lấy một quả thận.
Tần Duệ Minh không hề tức giận trước phản ứng của Ngô Sơn, cũng dễ hiểu thôi, cách làm việc của cậu ta luôn độc đoán và dã man như vậy. Cũng chính bởi vậy đàn em dưới trướng của cậu ta luôn là các tinh anh chưa bao giờ mắc sai sóc trong khi làm việc.
Nhìn cánh cửa phòng từ từ khép lại. Khi căn phòng chỉ còn lại hai người, Ngô Sơn cuối cùng cũng nhịn không nổi, hất mạnh tay Tần Duệ Minh ra, anh lớn tiếng trách.
– Anh Minh, anh làm gì vậy? Anh có biết mình làm vậy, về sau sẽ nuôi ong tay áo không?
Tần Duệ Minh lạnh nhạt nhìn Ngô Sơn, nửa đùa nửa thật nói.
– Từ khi nào cậu không còn tin tưởng anh nữa rồi?
– Chẳng lẽ anh có ý gì khác. – Ngô Sơn cau mày hỏi.
Vẫn nét mặt đó, anh cười nhẹ.
– Rồi cậu sớm biết.
Ngô Sơn còn định nói gì đó thì cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa đều đều.
– Tần chủ, gấu lùn xin gặp.
– Cho cậu ta vào.
Cánh cửa phòng bị mở từ bên ngoài, dáng một người đàn ông thấp lùn bước tới.
– Tần chủ, Ngô thiếu chủ.
Tần Duệ Minh gật nhẹ đầu, đoạn giữ im lặng đợi anh ta nói tiếp.
– Việc anh giao, em đã hoàn thành rồi. Đây là chiếc USB mà em đã sao được từ chiếc camera đặt tại trước cửa quầy hàng.
– Lần này cậu làm tốt lắm, lát nữa xuống gặp Lãnh nhận thưởng.
– Cảm ơn Tần chủ trọng thưởng.
– Không còn chuyện gì nữa, cậu ra ngoài đi.
Gật đầu tỏ vẻ cung kính, Gấu lùn xoay người bước ra ngoài.
Ngô Sơn ngồi một bên xem rất chăm chú, thỉnh thoảng không nhịn được bật cười ha hả.
Mấy lần Tần Duệ Minh định lên tiếng đều bị tiếng cười của Ngô Sơn chặn họng. Anh nhíu mày, lạnh lùng nhìn cậu ta một lúc thật lâu.
Ngô Sơn như không nhận ra cái nhìn khủng khiếp ấy, mà vẫn rất chăm chú xem đoạn phim vừa cắt được.
-Cô gái này được đấy, trông vẻ chuyên nghiệp đấy.
Tần Duệ Minh nhíu mày nhưng không có lên tiếng.
Ngô Sơn vừa cười vừa bê chiếc latop sang chỗ anh hỏi.
– Từ khi nào anh thuê cả thợ sửa xe di động rồi? Lại còn là phụ nữ bữa chứ?!
Tần Duệ Minh nhíu mày nhìn vào màn hình. Đôi mày anh tú cau lại rồi nhanh chóng dãn ra, đôi mắt phượng tuyệt đẹp lướt qua một tia cười nhẹ.
Ngô Sơn trợn tròn mắt nhìn biểu cảm của Tần Duệ Minh lúc này.
“Đây chắc chắn không phải là thật rồi.”