Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 43: Cùng Mạc Hiển Tích Lần Đầu


Đọc truyện Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử – Chương 43: Cùng Mạc Hiển Tích Lần Đầu


Trên đời này có một loại tình nghĩa huynh đệ, gọi là cùng nhau đi chơi gái.
Đỗ Anh Vũ hắn cảm thấy tình cảm cha con có chút băng lãnh giữa hắn và Đỗ Tướng sau sự kiện lần này hẳn sẽ khăng khít hơn nhiều.
Chí ít là bản thân hắn thật nghĩ như vậy.
Vì ở đây chỉ có mình hắn là cười tươi toe toét, còn Đỗ Tướng khuôn mặt như vừa nuốt phải con ruồi.
– Cha, ngài yên tâm, chuyện này ta sẽ không nói cho mẹ, ngài cứ yên tâm đi thôi!!
– Ta đã nói ta thật có công chuyện, không phải là như ngươi nghĩ…
Đỗ Anh Vũ quăng về phía lão cha ánh mắt “nam nhân đều hiểu”, đầu nhỏ gật gù, luôn miệng tán thành:
– Ta hiểu, ta hiểu, chính là đi công chuyện nha…!
Đỗ Tướng nghe cái giọng điệu âm dương quái khí, chữ cuối còn cắn chữ kéo dài của Đỗ tiểu tử liền phẫn nộ, lườm gắt:
– Còn tiểu tử ngươi đến đây làm gì?
– Ta tới đương nhiên để nghe hát, ngươi nhìn ta một vòng xem ta còn thể làm gì? – Đỗ Anh Vũ bĩu môi đáp trả.
Ách! Đúng vậy thật.
Đỗ Tướng bỗng cảm thấy có chút bí từ, không biết phải nói gì thêm.
Đỗ Anh Vũ cũng tương đối sảng khoái, tay nhỏ vỗ nhẹ vào hông lão cha, cười nói:
– Chúng ta nhanh vào đi thôi, đừng để lỡ…công chuyện ha ha.
Vốn dĩ bình thường hẳn là phải vỗ vai mới đúng, nhưng Đỗ tiểu tử chân quá ngắn, với không tới.
Đỗ Tướng thấy phần eo bị tiểu tặc tử vỗ vỗ một cái, hắn càng khẳng định tên kia chính là hiểu lầm hắn.
Đỗ Tướng hắn thật là có công chuyện.

Hắn không phải là quan mới vào kinh sao?
Dự tiệc ra mắt các vị mới đồng liêu là điều đương nhiên.

Kết quả đám quan lại kia hẹn hắn tới chỗ này, gọi đây chính là thông tục thường lệ.
Giáo Phường ty chẳng phải mở ra chuyên để phục vụ cho quan lại bọn hắn sao?
Đỗ Anh Vũ tất nhiên cũng không phải thật hiểu lầm lão cha của hắn, chỉ là đã nắm lấy được đằng chuôi, không bóp ra một ít lợi ích thì hắn đúng là uổng làm người.
Cứ như vậy tổ đội kì hoa hai cha con tiến vào trong con hẻm….
….
Các cô nàng trong giáo phường ty chia ra làm ba loại:
Một chính là nữ quyến của các quan lại mắc trọng tội.

Loại này tương đối đáng thương, bị ép phải lưu lạc nơi này, nhưng cũng là mặt hàng bán chạy nhất.

Nói chung là bi thảm.
Hai chính là mặt hàng được chính Giáo Phường ty tuyển dụng chiêu mộ.

Nói gì đi chăng nữa nơi này cũng là cơ quan xí nghiệp nhà nước, danh tiếng dễ dàng thu hút hơn những thanh lâu thông thường.

Giáo Phường ty cũng tuyển chọn rất gắt gao kỹ lưỡng.
Ba chính là hàng ngoại quốc, cái loại này là hiếm nhất.

Dù sao cũng lâu không có chiến tranh nên cũng không bắt được người.

Đa phần đều thông qua mua bán, bắc nam đều có.
Đừng nghĩ phương Bắc không bán người cho Đại Việt, nên hiểu thời kì này Lý Triều cái gì không dám nói nhưng vàng thì cực kỳ nhiều.


Chỉ cần có đủ tiền vàng, đám thương nhân phương Bắc đến vợ bọn chúng cũng bán.
Buôn người thời kì này là công khai, đàng hoàng.

Có thể ra chợ xách về như mớ rau miếng thịt.

Hàng ngoại thì phải đi xa một chuyến lên khu vực Tây Bắc, Đông Bắc hoặc dưới phía nam.

Ba địa điểm tập trung các mối buôn.
Đỗ Anh Vũ hôm nay đến Giáo Phường ty ngoại trừ để gặp người, hắn còn muốn kiểm chứng một hồi.
Rằng liệu sáng nay hắn có hoa mắt nhìn lầm.
Khi đoàn xe của Giáo Phường ty mang theo “hàng hóa” trở lại kinh thành.

Hắn vô tình thông qua một kẽ hở liếc được vào trong xe.
Ở đó, Đỗ Anh Vũ nhìn thấy một đôi mắt biếc!
….
Đỗ tiểu tử tất nhiên sẽ không mặt dày bám đuôi theo cha hắn, vào hẻm chưa được bao lâu hai người liền tách ra.
Một thằng nhóc con lang thang đi dạo ở Giáo Phường ty cũng là một chuyện kì lạ.

Cũng may Đỗ Anh Vũ hắn cũng không phải kẻ vô danh, đám hạ nhận cũng có mắt biết nhìn hàng nên không có ai tiến lên ngăn cản.
Chỉ có một lần khi vừa mới vào không lâu, rõ ràng có kẻ ngu xuẩn chỉ vào Đỗ tiểu tử chê cười:
– Các người nhìn xem, một thằng nhóc lông con chưa mọc cũng đến Giáo Phường ty này ha ha.
Nhưng đám công tử ca đi theo cùng hắn không ai cười cùng hắn, làm hắn có chút lúng túng.

Đám người xung quanh nhìn tên đó như thể nhìn một thằng hề nhảy nhót, có người còn hau háu nhìn xem, điệu bộ chính là muốn xem kịch.
Đỗ Anh Vũ nhìn gã thanh niên trước mặt như thể nhìn một thằng ngu.

Sau đó nhìn đám công tử ca đằng sau lưng tên đó, giọng lười biếng hỏi:
– Người mới đến à?
Đám bạn nhanh chóng gật đầu, có tên còn đi lên cười làm lành nói:
– Đỗ công tử, hắn là mới tới, không hiểu chuyện…
Nghe xong câu này, Đỗ Anh Vũ bật cười, lòng hắn nhớ đến kiếp trước mấy tay quản lý khi đi ra xin lỗi khách hàng cũng nói y như vậy.

Đỗ tiểu tử quay lại nhìn gã mới đến, mỉm cười rạng rỡ nói:
– Chào mừng đến với kinh thành, ở lại chơi vui vẻ nhé!
Nói sau liền quay đi, bỏ mặc tên kia đang đỏ mặt tía tai, hắn quay ra hỏi bạn mình:
– Thằng nhóc này là ai mà kiêu ngạo vậy?
Gã bạn chỉ lắc đầu nói:
– Kẻ này ngươi không gây vào được.

Ngươi may mắn là dạo gần đây hắn tương đối điệu thấp, nếu là phải gần 1 năm trước ngươi e rằng kết cục không lành.

Thân phận hắn kinh thành này không ai dám đụng…
Đỗ Anh Vũ tất nhiên không biết những kẻ đằng sau đang nghị luận mình, cho dù biết hắn cũng mặc kệ.


Nếu là một năm trước lúc mới vào kinh, hắn chỉ là vô danh tiểu tốt, tất nhiên sẽ đạp người để tạo thế, bây giờ danh tiếng đã thành, mấy thằng hề này hắn cũng mặc kệ lười quản.

“Hẳn là nơi này rồi!”
Đỗ Anh Vũ dừng lại trước một toà 3 tầng biệt viện.

Ngoài cổng có một tấm biển gỗ nhỏ gi : Văn Nhã Viện.
Viện môn đóng chặt, chỉ để lại lẻ loi hai chiếc đèn lồng đỏ cùng một tên hạ nhân canh cửa.
Tên gác cổng thấy một thằng nhóc tiến đến liền giơ tay ngăn lại.

Đỗ Anh Vũ cũng không cảm thấy bị mạo phạm, nhẹ nhàng từ trong tay áo lấy ra một tấm danh thiếp nhỏ, phía trên có ghi lời nhắn của chủ nhân nơi này.
Tên gác cổng kiểm tra một hồi, thấy không sai liền mở cửa cho Đỗ tiểu tử tiến vào.

Bên trong, hắn được một gã trẻ tuổi nhìn tựa như thư đồng một đường dẫn lên tầng 3, mời Đỗ Anh Vũ vào trong rồi lui đi mất.
Đỗ Anh Vũ thầm nghĩ không hiểu sao những kẻ tự cho mình là đại nhân vật luôn đứng trên tầng thượng chờ người? Là muốn tận hưởng cảm giác đứng trên muôn người hay chỉ đơn giản để cho dễ quan sát xung quanh?
Đẩy cửa tiến vào, hắn thấy một lão nhân đang đứng chắp tay nhìn ra cửa sổ, quay lưng về phía hắn.
“Đại lão, có thể đổi tư thế được không, mấy bộ cao nhân phong phạm này ta đã sớm nhìn chán rồi.”
Đỗ Anh Vũ nghĩ thầm trong lòng xong vẫn tiến tới, chắp tay kính cẩn cúi đầu thưa:
– Học sinh Đỗ Anh Vũ bái kiến Viện Trưởng!
Lão nhân chính là Viện trưởng Thư Viện – Mạc Hiển Tích!
Hôm đó tại điện Linh Quang, Mạc Lão lén lút đưa cho Đỗ tiểu tử một tấm danh thiếp, hẹn hắn hôm nay tới đây gặp mặt.
…..
Hai người ngồi đối diện im lặng một hồi lâu
Lão nhân chỉ ngồi phẩm trà, thỉnh thoảng lại nhìn Đỗ Anh Vũ mỉm cười.
Đỗ tiểu tử thì không nhàn nhã như vậy, hắn có cảm giác mình như một tên học sinh hư đốt lớp xong bị mời lên gặp hiệu trưởng vậy.
– Chuyện của người cùng Chính nhi, ta có biết qua.

– Lão nhân lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí.
“Thì ra là vì chuyện này!” Đỗ Anh Vũ khi biết mục đích của lão liền cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, chắp tay ra hiệu hắn vẫn đang lắng nghe.
Mạc Hiển Tích nhìn hắn, từ tốn nói tiếp:
– Chuyện lần này có thể gây ảnh hưởng đến tương lai của Chính Nhi, tiểu tử, là hỏi ngươi, người có mấy phần nắm chắc?
Đỗ Anh Vũ khoe ra hàm răng trắng hếu, tươi cười nói:
– Chuyện này 10 phần chắc 9!
– Ồ! Tự tin vậy.

– Mạc lão nghe xong cũng có chút ngạc nhiên.
Đỗ Anh Vũ mỉm cười, thật thà giải thích:
– Nếu chỉ có mình tiểu tử, chỉ có thể nắm được 3 phần, nếu có thêm Tô Chưởng Quỹ, chính là có được 6 phần…nếu thêm Viện Trưởng ngài nữa, thì chính là 9 phần.
Mạc Hiển Tích nghe xong liền bật cười, tiểu tử này liền tính kéo cả mình vào tròng.
Đỗ Anh Vũ tất nhiên không thật muốn lôi kéo Mạc Hiển Tích vào.

Dù sao chuyện này đã có Tô Chính đứng ra đại diện cho lão rồi, bản thân lão sẽ không nhúng tay trực tiếp tham dự vào, lợi lộc chẳng bao nhiêu là nguy cơ mất mát thì nhiều.
Nhưng chỉ cần mượn uy thế của lão, để Mạc Hiển Tích đứng đằng sau trấn tràng là đủ.

Trò chuyện đôi ba câu, không khí cũng nhẹ nhõm hơn lúc đầu.

Thấy vậy, lão Mạc liền hỏi:
– Ngươi cùng Đạo gia có quan hệ rất sâu sao?
Nghe thấy lão nhân hỏi, Đỗ Anh Vũ cũng giật mình đôi chút, suy nghĩ giây lát rồi gật đầu:
– Sư phụ của tiểu tử chính là người của Đạo gia!
Mạc Hiển Tích hỏi tiếp:
– Vậy bản thân ngươi thì sao? Cũng thuộc Đạo gia sao?
– Một nửa đi, dù sao bản lĩnh sư phụ truyền lại cho học sinh cũng xuất phát nhiều từ Đạo Gia.
Ban đầu Đỗ Anh Vũ định phủ nhận, nhưng lại cảm thấy rất giả mà còn không có lợi.
Hắn chi bằng thẳng thắn thừa nhận, mang theo hàm ý ẩn chứa.
“Ta đây là có Đạo gia chống lưng, muốn động ta ngươi phải suy nghĩ cho kĩ càng.”
Quả nhiên Mạc Hiển Tích vẻ mặt hơi lộ ra khó xử thoáng chốc, nhưng rất nhanh biến mất.

Lão nhân mỉm cười hỏi tiếp:
– Một nửa Đạo gia, vậy còn một nửa còn lại là gì?
Đỗ công tử chắp tay dõng dạc nói:
– Tiểu sinh xuất thân từ Thư Hương Đỗ gia, lại sớm nhập Thư Viện, mặc dù có hiểu lầm đôi chút nhưng vẫn cảm thấy bản thân cũng có một nửa Nho gia đi.
Lão Mạc khóe miệng hơi giật giât.
“Hiểu lầm đôi chút?”
“Tiểu tử ngươi thật sự có hiểu nghĩa của từ này không?”
Nhưng sau cùng lão vẫn gật gù, xem như tán đồng.
Mạc Hiển Tích khuôn dung cũng dịu lại, lộ ra vẻ hiền từ nhìn về phía Đỗ Anh Vũ, nhấp một ngụm trà thơm rồi nói:
– Ta đã già, thời gian cũng không còn bao lâu.

Nho môn tương lai hẳn phải đạt trọng trách lên vai những người trẻ tuổi các ngươi.

Phục hưng Nho môn, dựa cả vào ngươi!
Đỗ tiểu tử nghe xong liền hiểu ý.

Văn thư của Lê Văn Thịnh vẫn còn trong tay hắn, lão già này là muốn hắn ôm quả boom này tương lai làm lính cảm tử!
Nhận hay không nhận?
Giả ngu không hiểu cho qua?
Mẹ kiếp thật là khó!
Đỗ Anh Vũ trong đầu loạn thành một đoàn, đánh nhau chí choé nhưng ngoài mặt cảm xúc tương đối ổn định.
Cuối cùng hắn liền cắn răng nói:
– Phục hưng Nho giáo gánh nặng đường xa.

Học sinh được Viện Trưởng coi trọng tất không phụ nhờ vả, chỉ là hiện tại học sinh tuổi nhỏ sức yếu có đôi chút khó khăn, mong viện trưởng giang tay giúp đỡ!
“Muốn Đỗ Anh Vũ ta bán mạng, không có cửa…trừ khi thêm tiền!!”.
Đỗ công tử cũng mặc kệ tương lai ra sao, trước kiếm chút lợi ích đã, thời buổi này không nói chuyện suông.
Mạc Hiển Tích hiển nhiên cũng hiểu điều này, vẻ mặt thú vị nhìn tiểu tử trước mắt “tiểu tử này rốt cuộc muốn công phu ngoạm sư tử thứ gì đây?”.

Lão chỉ nghĩ trong chốc lát liền hào phóng nói:
– Ta là bậc trưởng giả, học sinh khó khăn đương nhiên sẽ giúp đỡ, nói đi ngươi muốn cái gì?
Đỗ Anh Vũ giơ lên hai ngón tay nhỏ, rất chân thành cười:
– Học sinh không phải lòng tham không đáy, chỉ dám cầu Viện Trưởng hai thứ.
Hắn uống một ngụm trà như thể để bổ sung thêm sức mạnh rồi nói tiếp:
– Một vật và một người!
Mạc Hiển Tích chỉ ồ một tiếng nhưng không đáp, vẫn lắng nghe xem tiểu tử kia là muốn cái gì.

Đỗ Anh Vũ cũng không thừa nước đục thả câu hắn nói thẳng:

– Học sinh muốn chính một tờ Thông Quan Văn Điệp còn lại chính là nữ nhân mới chuyển vào Giáo Phường ty ngày hôm nay.
Lão Mạc nghe xong liền ngạc nhiên, không ngờ Đỗ tiểu tử lại muốn hai thứ này.
Thông Quan Văn Điệp chính là một tờ công văn xin phép xuất nhập cảnh ra nước ngoài.

Có tác dụng như hộ chiếu tạm thời có thời hạn.

Hắn muốn ra nước ngoài cần có thứ này, hết thời hạn còn phải đến quan phủ nước đó để xin phép, nếu không sẽ bị coi là cư trú bất hợp pháp, vị xét như gián điệp.
Vấn đề này nếu là ở tương lai là thuộc Bộ ngoại giao giải quyết.

Ở cổ đại, bộ ngoại giao chính là Lễ bộ.
Hồng Hà thương hội thành viên hiển nhiên có quyền xin Thông Quan Văn Điệp.

Nhưng khi Đỗ Anh Vũ mở lời, Mạc Hiển Tích liền biết hắn không phải xin loại thường.
– Ngươi muốn xin loại của Tín Sứ?
Đỗ Anh Vũ gật đầu, sang năm hắn cần ra nước ngoài triển khai bố cục, đào hố một chuyến, vật này đương nhiên là hắn cần thiết.
Lão Mạc không vội vã đáp ứng.

Hắn lại hỏi tiếp:
– Người là ngươi muốn ai?
– Giáo Phường ty hôm nay mà có một người từ của Tây chuyển tới, học sinh chính là muốn người này.
Mạc Hiển Tích cho gọi đám hạ nhân bên ngoài vào hỏi thăm, hắn bận trăm công nghìn việc, chuyện cỏn con này hắn không quản.

Đáp thuộc hạ nhanh chóng có đáp án: Đúng là có một người sáng nay được đưa tới.
Đỗ Anh Vũ muốn nhìn thử nàng trước.

Mạc Hiển Tích nghe xong liền bó tay, nụ cười cũng có chút cứng ngắc.

Lòng thầm nghĩ
“Tiểu tử này quả nhiên đồn đại không sai, tuổi không lớn nhưng sắc đảm bảo thiên!”
Đám hạ nhân nhanh chóng lui ra mang người tới cho Đỗ công tử thưởng lãm.
Kì thật đối với Mạc Hiển Tích hai cái này cũng không quá khó.

Nữ nhân kia không phải nói, cả Cái Giáo Phường ty này là trực thuộc Lễ bộ, lão chính là Lễ bộ lão đại, chỉ cần không phải là nữ quyến của phạm trọng tội quan lại, Đỗ Anh Vũ muốn mang ai đi cũng được, tất nhiên vẫn phải trả tiền chuộc thân, quy củ là quy củ!
Còn cái kia Thông Quan Văn Điệp thì hơi khó một chút, nhưng sang năm Đại Việt cũng sẽ sang phương Bắc bàn chuyện bang giao, làm cho hắn một cái Tín Sư Văn Điệp cũng không phải không thể!
Mạc Hiển Tích quyết định sẽ để suy nghĩ một thời gian, chưa vội trả lời Đỗ Anh Vũ.
Đỗ tiểu công tử cũng không vội vàng giục dã, hắn tạm thời chưa cần ngay, chỉ cần sang năm có hàng là được.
Hai người già trẻ dường như tự động bỏ qua chuyện vừa rồi, nâng trà nói đông tây chuyện phiếm.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa thông báo.

Được lão Mạc cho phép, đám người hầu liền mang người tiến vào.
Lão Mạc nhìn “hàng hoá” trước mặt liền sững người.
Nàng đây là.
Đỗ Anh Vũ thì mừng khấp khởi, hắn nhìn trang phục, trang sức điệu bộ của nữ nhân trước mặt.
Phục trang Tây Vực!
Khăn gấm chùm đầu che nửa mặt chỉ lộ ra con ngươi màu xanh ngọc biếc….
Đỗ Anh Vũ liền khẳng định hắn không nhìn lầm…
Chìa khoá để hắn mở ra phương Bắc
Không sai!
Chính là nàng!
………..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.