Đọc truyện Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử – Chương 37: Yến Tiệc Mùa Thu 1 – Diện Thánh!
Lý triều thời kì này trang phục nam nữ đều đa dạng đủ chủng loại.
So với trang phục phương Bắc cũng đã có khá nhiều khác biệt vì nó hoà quyện cả các nét văn hoá Đông Á cùng Nam Á.
– Tiếu dung như này liệu đã ổn chưa nhỉ? – Đỗ Anh Vũ đang soi gương, cố tập một kiểu cười làm sao cho nho nhã nhất có thể.
Trong gương hiện ra không phải hình ảnh Đỗ Anh Vũ hằng ngày.
Đỗ tiểu công tử bình thường cũng không chú ý nhiều vào cách ăn mặc, đa phần hắn chỉ sử dụng áo giao lĩnh hoặc áo tứ điên màu trắng đơn giản, các loại áo này thông dụng như áo phông hay áo sơ mi hiện đại, tất nhiên chất liệu quần áo của hắn hoàn toàn là gấm lụa óng ả, thuần một dạng con nhà giàu điệu thấp.
Tóc hắn dài để xoã hoặc thỉnh thoảng buộc búi đơn giản.
Nhưng hôm nay hắn phải ăn mặc cầu kỳ hơn, ngoài trừ bạch y giao lĩnh thường mặc, bên ngoài hắn còn phải thêm một bộ áo gấm viên lĩnh màu thiên thanh.
Bên hông Đỗ Anh Vũ mang ngọc bội, đeo túi gấm, cổ đeo tràng hạt đính cả Ngọc bài.
Chưa đến tuổi nhận quan lễ nên tóc dài hắn chỉ búi củ tỏi ở đỉnh đầu, phần gáy được trải chuốt mượn mà, còn có 2 lọn tóc nhỏ được tết lại để cố định kiểu đầu.
Chỉ thay đổi vậy thôi nhưng Đỗ Anh Vũ khí chất tăng thêm vài bậc.
Hắn soi gương làm dáng, lưng thẳng tắp, dáng người thon gọn, ánh mắt nhìn làm sao có thần nhất có thể.
Rèn luyện điệu bộ, cử chỉ phong thái sao cho đúng điệu bộ của một quý công tử con nhà gia giáo.
Bình thường một dạng tiểu công tử tiếu sái không trói buộc, chỉn chu lên một cái lại hoá thành vương công quý tộc ngọc diện công tử ca.
Phí Công Tín mà ở đây chắc chắn phải chửi một câu “chó nhà giàu, tiểu bạch kiểm” mới hả hạ.
Đỗ Anh Vũ bản tâm cũng không ưa một dạng cầu kì như thế này nhưng mà hết cách, hôm nay hắn phải đi dự tiệc.
Là hoàng đế “mời” hắn đi dự tiệc.
Không ăn mặc trang trọng là không được.
Yến tiệc mùa thu.
Nhân tông tổ chức hội đua thuyền ở điện Linh Quang.
Bá quan đại thần đều đông đủ.
Đỗ Anh Vũ bôn ba kinh thành cả năm nay chính là chờ cơ hội này.
Sao?
Hắn viết luận văn đòi quyền lợi cho phụ nữ để làm gì? Là thật muốn nữ nhân nắm quyền sao?
Biện luận chống đối nho sĩ, thậm chí đốt cả thư viện để làm gì? Hắn định làm đời mới chống nho cuồng sĩ sao?
Gánh lấy cái danh Thăng Long Tiểu Thái Tuế!
Hắn thật sự chỉ vì muốn nổi danh sao?
Không phải!
Từ đầu đến cuối, những việc hắn làm chính là để thu hút sự chú ý của hoàng đế bệ hạ đối với hắn.
Tất cả chỉ để có một cơ hội được vào cung diện thánh!
Một năm nay coi như không uổng.
Trung trung quy củ chính là quá tầm thường.
Báo chí muốn người xem thì phải giật tít gây shock.
Người không có thị phi, ai để tâm đến ngươi!
Hắn nhìn kĩ lại bản thân trong gương một lần cuối.
Một tiểu công tử khí độ bất phàm hiện ra trước mặt, khoé miệng không khỏi mỉm cười:
“Nhập vai thành công.
Đến lúc xuất cờ rồi!”
…………
Đỗ Anh Vũ một phen tu chỉnh thành công, xuất quan xuất hiện trước mặt Quách Ngọc Như làm nàng trong khỏi một phen kinh ngạc
“Tiểu công tử nhà ai đây? Đỗ tiểu quỷ đâu rồi?”
Thấy bộ dạng mới của mình làm cô cô cũng phải kinh ngạc, Đỗ Anh Vũ làm ra vẻ nhã nhặn, xoè chiếc quạt giấy trong tay, khoan thai tiến đến trước mặt nàng, vừa đi vừa ngâm tụng:
– Quan quan thư cưu.
Tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ.
Quân tử hảo cầu!
Xong rồi còn quăng mị nhãn về phía Quách Ngọc Như, nháy mắt một cái!
Tất nhiên cô cô là miễn dịch với cái bộ này, trả lời hắn là một cái cốc đầu không khỏi khiến Đỗ tiểu công tử a ui một tiếng….
– Con nít ranh, lông còn chưa mọc bày đặt điệu bộ quân tử cho ai xem?
Đỗ công tử ôm đầu ủy khuất, âm thầm lấy ra quyển sổ nhỏ, tìm thấy tên cô cô Quách Ngọc Như bên cạnh tăng thêm một dấu.
Thù oán đậm sâu, thề sẽ trả!
Hôm nay đi cùng hắn chính là Quách Ngọc Như.
Nàng cũng là quan chức, bản thân giữ chức Đại Học Sĩ.
Mặc dù chỉ là dạng hư chức đi nhưng nàng vẫn đường đường chính chính Ngũ phẩm quan.
Quách Ngọc Như hôm nay mặc quan phục đặc chế cho nữ quan màu xanh ngọc, tóc đen búi cao cài trâm cùng lược ngọc cố định càng tôn thêm khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ không tì vết của nàng.
Vòng vèo trang sức nàng chỉ đeo một số, tay cầm theo một chiếc quạt ba tiêu nhỏ.
Ôn nhu thành thục, khí chất thư quyển văn nhã.
Đơn giản những vẫn sang trọng.
Hẳn đây chính là ngự tỷ hình trong truyền thuyết đi.
Đỗ Anh Vũ nhìn thấy nàng hai mắt liền tỏa sáng, khen không dứt lời:
– Ta không phải quân tử, nhưng thục nữ còn ai xứng hơn cô cô của ta.
– Tiểu quỷ đầu, chỉ giỏi nịnh hót.
– Quách Ngọc Như mở miệng mắng nhưng trong lòng thì ngọt ngào.
Thấy thời gian đã tới, hai người cùng một chỗ xuất phát.
……………….
Xe ngựa Quách phủ chạy băng băng một đường, vừa tới hoàng cung thì bị thị vệ chặn lại.
Đỗ Anh Vũ bước xuống xe trước rồi quay lại làm một vẻ thân sĩ cầm tay đỡ Quách Ngọc Như cùng xuống.
– Là Quách Học Sĩ!
Đám thị vệ lúc đầu tưởng nàng là phu nhân của vị đại thần nào đấy, sau lại nhìn thấy quan phục của nàng liền nhận ra vị trước chính là Nữ Đại Học Sĩ duy nhất của Đại Việt, liền chắp tay chào.
Thái độ cung kính hơn rất nhiều.
Quách Ngọc Như mỉm cười rồi đưa thiệp mời của nàng cùng Đỗ Anh Vũ cho binh lính kiểm tra.
Xong xuôi, nàng dắt Đỗ tiểu tử tiến vào hoàng cung.
Có một tiểu thái giám chờ sẵn, dẫn đường đưa hai người tới điện Linh Quang.
Lần đầu vào hoàng cung làm Đỗ tiểu tử không khỏi bỡ ngỡ, ngó nghiêng đủ thứ.
Tiểu thái giám thấy vậy liền nhắc nhở, Quách Ngọc Như cũng phải gõ hắn một cái mới làm hắn ngoan ngoãn trở lại.
Điện Linh Quang xây dựng tiếp giáp bờ sông.
Tựa như một toà thủy tạ cỡ lớn.
Gạch ngói cung đình đa phần là sắc đỏ và vàng, tượng rồng trang trí cũng đặc trưng, giống như một con độc giác long bay thẳng lên tận trời.
Quần thần lúc này cũng khá đông đủ, thấy Quách Ngọc Như đến mọi người cũng lịch sự chắp tay chào, dù sao nàng cũng là em gái của Thái Phó, ai cũng phải cho thể diện.
– Quách nữ Học Sĩ tới rồi! Nơi này, nơi này!
– Các vị đại nhân đều ở! Thiếp thân hữu lễ.
– Nàng cũng mỉm cười đáp lại.
Đám người trò chuyện một hồi rồi lại nhìn bên cạnh nàng là một tuấn tiếu nhu thuận tiểu công tử liền hỏi thăm.
– Tiểu công tử này là?
Không cần Quách Ngọc Như đáp, Đỗ Anh Vũ liền nhanh nhảu giới thiệu:
– Tiểu tử Đỗ Anh Vũ, ra mắt chư vị đại nhân.
Cả đám ồ lên một tiếng,nghe ra mới biết kẻ này chính là một năm nay thăng long nổi tiếng trẻ trâu tiểu thái tuế Đỗ công tử, nay nhìn thấy một bộ dạng xinh đẹp nhu thuận liền lấy làm kinh ngạc.
Quả nhiên ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, Đỗ Anh Vũ cho bọn họ cảm giác của một quý tộc có giáo dưỡng công tử, vậy nên cái danh tiểu thái tuế đa phần họ sẽ cho chỉ là lời đồn thất thiệt.
Chia tay đám người, Quách Ngọc Như cũng Đỗ Anh Vũ tìm một chỗ ngồi tương đối xa lánh.
Đỗ Anh Vũ lúc đầu không muốn điệu thấp như vậy nhưng hắn chỉ là một giới bạch dân, cô cô của hắn cũng chỉ là một chức nhàn quan, không thể xâm nhập được vào khu vực tâm.
Nơi đó chỉ dành cho các đại thần quan trọng.
Ở xa xa hắn đã thấy Quách Thái Phó ngồi đó.
Một đám còn lại hắn ai cũng không biết nhưng chắc chắn đều là nhân vật quan trọng.
– Vị đó là Thượng Thư bộ hộ Dương Anh Nhĩ Dương đại nhân!
“Ồ, thì ra là lão cha của Hoa tỷ”.
Bên cạnh bỗng có tiếng giới thiệu làm Đỗ Anh Vũ kinh ngạc một hồi, rồi nhận ra không phải là giọng của Quách Ngọc Như, hắn quay ra nhìn thì thấy một lão nhân đang tủm tỉm ngồi bên cạnh xem hắn.
Đỗ Anh Vũ vội vàng chắp tay:
– Tiểu tử Đỗ Anh Vũ! Không biết vị đại nhân này là…
Lão nhân vuốt râu cười, nói với hắn:
– Lão phu một giới nhàn quan, họ Lê tên Bá Ngọc.
Sau đó lão chỉ tay sang người bên cạnh, người này thì Đỗ Anh Vũ hắn biết, tháng trước gã đó chính là người đã tóm Đỗ tiểu tử trở về, hắn liền lên tiếng chào:
– Mâu Tướng Quân, đã lâu không gặp!
Mâu Du Đô đang bần thần nhìn Quách Ngọc Như nghe thấy Đỗ Anh Vũ gọi liền quay ra cười nói:
– Mâu mỗ đã từ chức tướng lĩnh, chuyển làm Nội nhân thư gia, không còn là tướng quân gì cả….
Quách Ngọc Như cũng nhập đoàn, cả nhóm ngồi tại biên giới trò chuyện xem như cũng vui vẻ.
Lê Bá Ngọc thỉnh thoảng giới thiệu một số đại thần cho Đỗ Anh Vũ.
“A! Thì ra người này là nhạc phụ tương lai của Tô Đại Thần…”.
Đỗ Anh Vũ nhìn về phía Đoàn Thiện Hồng cười cười thầm nghĩ.
Bỗng có lanh lảnh phát ra kết thúc đi cuộc trò chuyện.
– Bệ hạ đến!!!
Tiếng nội thị thông báo khiến cả điện Linh Quang trở nên yên tĩnh.
Quần thân quan lại cả đám đều ngước đứng dậy ngước ra cửa chờ đón, Đỗ Anh Vũ chân ngắn bị lọt thỏm, khó khăn lắm hắn mới tìm được 1 khe hẹp để nhìn thấy.
Một lão nhân đội mũ cổn bình thiên, thân khoác cổn phục màu xanh đậm thêu rồng vàng đang tiến vào.
Bên cạnh là đám nội thị người hầu tháp tùng hai bên, đằng sau hình như còn có cả nội cùng gia quyến các vị Hoàng Hậu, Hoàng Phi thì phải, xa quá Đỗ Anh Vũ nhìn không rõ.
– Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
Đám quần thần nhanh chóng chắp tay, hướng hoàng đế cùng đám Hoàng phi cúi chào thật sâu.
Đỗ Anh Vũ không quen thuộc vẫn đứng đực ở đó, chợt hơi lộ ra hạc giữa bầy gà, nhìn quanh một hồi hắn mới giật mình cũng chắp tay cúi xuống.
Tất nhiên không thể lọt khỏi mắt Nhân Tông, lão nội thị tiến lên thì thầm liền thấy hắn ánh mắt hơi đổi, nhìn về phía thiếu niên cười tủm tỉm.
– Bình thân! – Nhân Tông phất tay nói:
– Tạ ơn bệ hạ!
Cả đám đại thần ổn định chỗ ngồi.
Lão nội thị cũng tiến lên thay mặt bệ hạ phát ngôn nói ra lý do của Yến tiệc mùa xuân.
Nói chung cũng chẳng có lý do đặc biệt, đơn giản là ngày đẹp trời, vua tôi cùng nhau thả lỏng xem đua thuyền, ăn điểm tâm uống trà đàm đạo.
Lý do riêng thì chắc bệ hạ muốn khoe chiến thuyền cùng đội thủy binh cho đám quan lại thấy, cái này là Đỗ tiểu tử bản thân đoán.
Điểm tâm được đám thị nữ mang lên, mọi người bắt đầu dùng tiệc, thấp giọng túm năm tụm ba trò chuyện với nhau.
Đỗ tiểu tử đang cúi đầu nhấm nhắp, điểm tâm hoàng cung cũng thật không tệ.
Đang định quay sang chỗ cô cô để bình phẩm một hai thì thấy trước mắt có bóng râm.
Đỗ Anh Vũ ngẩng lên thấy lão nội thị đã đứng đó từ bao giờ, lão nhìn hắn, nụ cười có chút thâm trầm.
Kì thật lão nội thị cười rất bình thường.
Thâm trầm là Đỗ tiểu tử hắn tưởng tượng.
– Đổ tiểu công tử, tiến lên đi.
Bệ hạ muốn gặp ngươi.
Đỗ Anh Vũ hốt hoảng, nhanh chóng lau miệng đứng lên sửa sang lại xiêm y một hồi rồi chân ngắn mới lẽo đẽo theo sau.
Quách Ngọc Như thấy vậy cũng có chút ngạc nhiên rồi chuyển sang lo lắng, nàng hơi ghé miệng vào tai Đỗ Anh Vũ, thổ khí như lan thấp giọng dặn dò:
– Gặp bệ hạ phải chú ý cẩn trọng, thái độ phải nghiêm chỉnh, không được vô lễ…..
Đỗ Anh Vũ bị nàng thổi vào tai thấy buồn buồn, đầu gật liên tục như máy rồi nhanh chóng chạy theo lão nội thị.
Việc này cũng thu hút sự chú ta của một nhóm người.
Tiến đến nơi, Đỗ tiểu tử còn đang thấp thỏm một hồi lâu thì thấy một đầu tóc ngắn Dương Đoan Hoa đã sớm đứng ở đó.
Tóc ngắn, chân dài, người khoác bạch loan cẩm bào phục.
Một thân hào hùng anh khí nữ nhân đứng ở đâu cũng thành tiêu điểm.
– Tiểu đệ đệ, người tới.
– Nàng mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
– Hoa tỷ, người đã ở! – Đỗ Anh Vũ mỉm cười hoà nhã, chắp tay đáp tạ.
Thấy một thân chính nghĩa đạo mạo Đỗ Anh Vũ đứng ở bên cạnh, Dương Đoan Hoa có chút không quen, quay sang bĩu môi:
– Tiểu quỷ đầu, ngươi giả trang cái gì?
Đỗ tiểu tử chính nghĩa lẫm liệt:
– Ngươi nhầm to, đây mới thật sự là ta.
Lão nội thị đi ra cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
– Bệ hạ có lời, mời hai vị nhập màn!
Tỷ đệ hai người theo lão nội thị tiến vào màn che.
Một lão nhân khoác hoàng bào tủm tỉm nhìn hai người, ai cũng nhận ra lão là ai.
– Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.
– Bình thân đi! – Hoàng đế vẫy ta cho phép hai người đứng dậy.
Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu, nhìn quanh nơi này hắn cũng nhận ra khá nhiều người quen.
Có một tiểu nữ tử diện mạo như hoa như ngọc, một thân váy đỏ nhìn chằm chằm về phía hắn.
Ách! Tiểu Bình tử! Lâu ngày không gặp…
Từ sau hôm đó hắn và Diên Bình công chúa Lý An Bình không gặp lại.
Hắn sợ bản thân mang con gái vua một đường tung bay ngoảnh đi ngoảnh lại thấy rơi đầu.
Tránh đi ánh mắt của nàng, hắn lại nhìn về hướng khác liền thấy có một tiểu hài tử3-4 tuổi đang hau háu nhìn hắn.
Ha ha! Tiểu Dương Hoán thật đáng yêu.
Tiểu hài tử này là cháu hắn Thái tử Lý Dương Hoán.
“Cậu!cậu!” Tiểu Dương Hoán ngôi bên cạnh Thần Phi nương nương vui vẻ kêu lên.
Đỗ Anh Vũ mỉm cười gật đầu đáp lại.
Hoàng đế Nhân Tông nhìn hắn, thần sắc có chút trêu đùa, hiền lành cười hỏi:
– Người chính là đại danh đỉnh đỉnh Thăng Long tiểu thái tuế Đỗ Anh Vũ?
“Chính là lúc này!”.
Đỗ tiểu tử một năm nay đợi thời cơ hôm nay đã tới.
Cả người nhanh chóng nhập vai, phát huy khả năng diễn xuất mười phần.
Một bộ quân tử như ngọc, nho nhã khí chất bùng nổ.
Đỗ Anh Vũ chắp tay, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh từ tốn đáp:
– Tiểu tử họ Đỗ tên Anh Vũ, ra mắt hoàng đế bệ hạ!
Sau đó cả người thẳng tắp, 90 độ thật sâu vái chào.
Một lần vái chào này chính là đánh dấu cột mốc đại danh nam bắc đệ nhất quyền thần Đỗ Anh Vũ chính thức bước vào vũ đài lịch sử.
Vì tương lai!
Kính chào!
………………..