Đọc truyện Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử – Chương 35: Kế Thừa Y Bát
Thăng Long.
Tại một gian thủy tạ nhìn ra mặt hồ Dâm Đàm.
Đỗ Anh Vũ nằm võng đung đưa hưởng thụ cái tiết trời mát mẻ của mùa thu.
Gian thủy tạ này là của hắn, chính phải nói gian thủy tạ của căn biệt thự này thuộc về hắn.
Đỗ Anh Vũ mới mua nhà.
Sau hôm đó, Tô Chính thụ Đỗ Anh Vũ nhờ vả liền tìm cho hắn căn biệt thự này.
Ngay sát bên hồ Dâm Đàm, lại gần Tây Uyển lâm viên.
Vừa mới tới xem qua Đỗ Anh Vũ liền vừa lòng thỏa chí.
Quả nhiên có đại lão dẫn đường, mua nhà liền nhanh chóng đơn giản.
Vấn đề duy nhất là căn biệt thự này không rẻ, nhưng Đỗ Anh Vũ hắn là ai?
Đỗ tiểu thần hào mua đồ xưa nay chưa từng xem giá.
Chỉ cần bản thân yêu thích thì 1 đồng cũng mua mà 10 vạn lượng cũng mua.
Tổng chi phí hắn phải bỏ ra 23000 lạng, gần một phần tư tổng tài sản hiện có để sở hữu nơi này.
Nếu mua thêm vật dụng, đầu tư trang trí hẳn còn phải tăng thêm tiền.
Nhưng không cần phải vội vàng trước mắt.
Nhắc lại chuyện ngày đó.
Tô đại thần hôm đó cũng từ hôn thất bại.
Lý do là gây gổ đánh nhau, bị công an tóm lên phường!
Lúc Tô Chính cùng Đỗ Anh Vũ chạy tới nơi thì thấy một đầu tóc ngắn Dương nữ cảnh sát đang điều đám thuộc hạ mang tất cả trở về thẩm vấn.
Cái này thì tiểu thuyết lại không có viết.
Chỉ nói trang bức bị sét đánh.
Chưa từng viết trang bức bị tóm lên đồn à.
May mắn, Dương Đoan Hoa liếc qua Tô Hiến Thành liền nhớ ra hắn là bạn của Đỗ Anh Vũ nên cũng giơ cao đánh khẽ.
Nàng cho đám người hỏi cung một chút sau cảnh cáo rồi thả hắn đi.
Về phần Đào gia công tử thì tất nhiên không may mắn như vậy.
Hơn nữa vị Đào công tử này cùng Dương Đoan Hoa là có thù riêng, nàng rời khỏi Dương gia một phần cũng vì hắn.
Vậy nên trước mắt cứ tạm giam ba ngày trước rồi tính tiếp, dùng mông để nghĩ cũng đoán được hắn ra ở bên trong phòng tạm giam 3 ngày sẽ được chăm sóc chu đáo như thế nào.
Đào gia công tử hẳn là một đường đi tốt!
Vì từ hôm đó đến nay đã gần một tuần mà vẫn chưa nghe thấy tin tức gì của hắn.
Xem ra thật sự là lành ít dữ nhiều.
Tô Hiến Thành mặc dù được thả nhưng cũng bị cấm túc tại gia.
Cũng phải thôi, chủ trương của chú hắn dành cho hắn là ẩn nhẫn chờ đợi, hẹn mọn phát dục…con mẹ nó hắn lại muốn đi từ hôn, trang bức đánh mặt hỏi làm sao mà Tô Chính không tức điên lên.
Lúc này Tô đại thần vẫn còn rất non trẻ.
Trưởng thành là cần có thời gian.
………….
Hoa Nương bước vào thủy tạ phá vỡ không gian hưởng thụ của Đỗ Anh Vũ.
Nàng cũng chuyển về sống tại đây.
Cũng hết cách, không thể để cho nàng ở mãi Di Hoa Lâu được.
Đỗ Anh Vũ buổi tối còn phải trở về Quách Phủ, nơi này cũng cần có chủ nhân chăm sóc.
Hoa Nương nhìn khuôn mặt cáu kỉnh của Đỗ Anh Vũ liền thấy buồn cười.
Trong mắt nàng Đỗ công tử sinh ra đã có khuôn mặt đẹp nên làm gì cũng thấy yêu.
Nàng nhìn hắn nói:
– Công tử, người tới rồi, đang đợi bên ngoài.
Đỗ Anh Vũ một phần khó chịu, chín phần bất đắc dĩ đáp:
– Để họ vào đi.
Người tới là Lý Kế Nguyên.
Ngày đó hắn bỏ boom lão nhân gia không tới.
Sau mấy ngày không có tăm hơi lão Lý liền giết đến tận cửa làm Đỗ Anh Vũ một phen hốt hoảng.
Tất nhiên Lý Kế Nguyên là trước đưa bái thiếp thông báo.
Hết cách hắn đành phải hẹn lão đến nơi này.
Quách phủ có chút tai vách mạch rừng, nói chuyện không tiện.
Thế là hôm nay lão liền tới.
Đỗ Anh Vũ cũng muốn biết lão rốt cuộc muốn gì.
Hắn Đỗ Anh Vũ có điểm gì hấp dẫn lão.
Hoặc lão thật sự là một lão biến thái!
Nghĩ đến đáp án này Đỗ Anh Vũ không tự chủ rùng mình, lỗ hậu tự động có thắt lại.
Trong lúc Đỗ tiểu tử còn đang tự dọa bản thân thì Lý Kế Nguyên đã tới, tháp tùng đi theo còn có con trai lão Lý Ứng.
Lý lão rất tự nhiên ngồi xuống bàn trà ở thủy tạ tủm tỉm cười nhìn Đỗ Anh Vũ.
Lý Ứng lặng lẽ đứng sau như hộ vệ.
Hoa Nương tiến tới rót trà cho khách nhân cùng Đỗ công tử rồi nhẹ nhàng lui ra.
– Công tử thẩm mĩ thật không tệ.
– Lý Kế Nguyên thật lòng khen ngợi.
Đỗ Anh Vũ cũng hào phóng đáp:
– Lý lão tướng quân quá khen, căn nhà này là do người khác chọn, ta chỉ có việc chuyển vào ở thôi.
–
Lý Kế Nguyên ánh mắt thâm sâu mỉm cười nhìn hắn nói:
– Ta là nói cái khác…
Lúc này Đỗ công tử mới nhận ra, thầm chửi “lão lưu manh”, bên ngoài nhẹ giọng nói:
– Nàng….cũng là người khác tặng!
Tất nhiên cũng chỉ là câu chuyện vui đùa, Lý lão cũng chỉ nhắc nhở một câu:
– Trên đầu chứ sắc, có một chữ đao.
Công tử hiện tại còn nhỏ, không nên…quá sớm.
“Ách! Lão già này có chút thích lo chuyện bao đồng.”
Đỗ Anh Vũ nghĩ thầm nhưng vẫn chắp tay cảm tạ, nói tiểu tử ghi nhớ!
Sau một hồi lảm nhảm mấy truyện trời đông đất bắc coi như làm quen, Lý Kế Nguyên liền từ chối danh xưng Lý lão tướng quân vừa dài vừa xa lạ, hằn bảo gọi là Nguyên bá.
Đỗ Anh Vũ lúc đầu không dám, hắn là nhân vật cùng thời với Thái Uý Lý Thường Kiệt, Đỗ Anh Vũ phải gọi là ông mới phải những lão nhất quyết từ chối.
Đỗ Anh Vũ đành nhận, sợ đôi co chút nữa lão lại đòi cùng hắn kết nghĩa huynh đệ thì bỏ mẹ.
Lý Kế Nguyên thì gọi Đỗ tiểu tử một tiếng A Vũ.
– A Vũ, ta cảm thấy toà biệt thự này đẹp đẽ to lớn, giá cả chắc hẳn cũng không rẻ.
Ách!
Đỗ Anh Vũ cảm thấy chột dạ.
Giá trị ngôi biệt thự này tất nhiên không rẻ.
Nhưng hắn không dám khoe, sợ người khác hỏi hắn tiền đâu ra.
Dù sao hắn cũng mới có 8 tuổi, sở hữu cơ ngơi mà người bình thường cả đời khó có được, việc mà lộ ra dễ để người khác sinh nghi, mời hắn lên phường uống trà điều tra.
Thấy Đỗ Anh Vũ lúng túng, Lý Kế Nguyên cười một tiếng rồi nói:
– Việc này ngươi làm không cẩn thận, lần sau chú ý.
Từ nay có ai hỏi, ngươi nói là lão phu cho ngươi…!
Đỗ Anh Vũ liền choáng, Lý Kế Nguyên vậy là chấp nhận làm bia đỡ đạn cho hắn.
Lý Kế Nguyên là ai? Là lão tướng quân, là anh hùng của Đại Việt, báo tên lão ra thì ai dám hỏi? Ai dám tra? Việc này coi như ổn!
Đỗ Anh Vũ mặt đầy cảm kích, lúng túng kêu:
– Nguyên bá, ta….ta….
Lý Kế Nguyên giơ tay ngăn hắn lại, hiền từ đáp:
– Ta biết A Vũ ngươi tuổi nhỏ nhưng làm những việc không hề nhỏ, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi phải cẩn thận, lòng người khó đoán.
Ngươi hiện tại vẫn còn ở Quách phủ, nếu muốn đi đâu mà không tiện nói thì cứ bảo ngươi đến chỗ lão phu….Nguyên bá bảo kê cho ngươi, như thế nào?
Đỗ tiểu tử không thể tin được.
Trên đời lại có việc tốt như vậy?
Hắn có chút không tin là có bữa cơm trưa từ trên trời rơi xuống, hắn liền chắp tay thử dò hỏi.
– Nhưng ta cũng Nguyên bá không phải họ hàng, cũng không quá thân thuộc.
Chuyện này sợ nói người khác không tin tưởng….
Lý Kế Nguyên lắc đầu cười.
“Đứa nhỏ này tâm tư quá cẩn trọng rồi.”
Trẻ con thật sự lúc này phải mừng rỡ như điên mới phải.
Hắn liền trả lời:
– Ta sẽ nói cho người khác ngươi là ta nhận làm đệ tử nhập thất, truyền y bát.
Việc này ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ thay ngươi giải quyết.
– Được Nguyên bá giúp đỡ, ta thực sự là thụ sủng nhược kinh, nhưng vô công bất thụ lộc, không biết Nguyên bá muốn ta làm gì?
Đỗ Anh Vũ liền đi thẳng vấn đề, thăm dò xem mục đích của lão là gì.
Chứ không tự nhiên đưa ấm áp, nói ra ai mà tin được.
Lý Kế Nguyên nhìn hắn một hồi rồi trầm giọng đáp:
– Ta….chính là thật sự muốn A Vũ ngươi kế thừa y bát!
Đỗ Anh Vũ sửng sốt một hồi, hắn tất nhiên không hỏi tại sao lại là ta câu hỏi vô duyên đó.
Hắn đang đánh giá lợi hại trong đó.
Dù sao Lý Kế Nguyên là anh hùng dân tộc, sức ảnh hưởng của lão trong quân đội là không phải bàn, việc này đối với Đỗ Anh Vũ có sức hấp dẫn quá lớn…..
Đắn đo một hồi, hắn yếu ớt nói:
– Nhưng mà Nguyên bá, ta là đã có sư phụ….
Lý Kế Nguyên lắc đầu cười nói không có chuyện gì, kế thừa y bát cũng không nhất thiết phải bái sư, trong quân đội không có nhiều quy củ như vậy, ta thấy ngươi vừa mắt thì nhận ngươi, vậy thôi.
Đến lúc này Đỗ Anh Vũ còn làm sao có thể từ chối.
Liền lấy trà thay rượu mời Lý Kế Nguyên.
Mắt còn liếc Lý Ứng rất tự nhiên hô hắn Lý sư huynh.
Lý Ứng xin thề rằng nếu không có cha hắn ở đây, hắn không đánh cho tiểu tử này cha mẹ nhận không ra thì hắn không mang họ Lý.
Tóm lại việc này coi như ổn, Đỗ Anh Vũ tự nhiên có một tấm kim bài làm cho hắn sướng như mở cờ trong bụng, cười thật sự rất thoải mái.
Chờ Đỗ Anh Vũ từ trạng thái lâng lâng hạ xuống.
Lý Kế Nguyên liền thay đổi thái độ nhìn hắn:
– Mặc dù mục đích chỉ để giúp ngươi, nhưng việc chuyền thụ y bát vẫn là thật.
Lão phu tuổi già, thời gian không còn nhiều…..vậy nên từ bây giờ lão phu cũng sẽ ở lại đây cùng với ngươi, đốc xúc người học tập….
Đỗ Anh Vũ: @•@! WTF????
Con mẹ nó! Một cú lừa?
“Mẹ kiếp, ta Đỗ Anh Vũ không phải là thêm một kim bài sao? Sao tự nhiên lại thêm một lão tổ tông rồi?”
Đỗ Anh Vũ điên cuồng chửi bậy trong lòng, cả người mộng bức!!!
Quả nhiên trên đời này miễn phí là đắt nhất!
Nghiệp chướng à!
…………….
Hồng Châu.
Lão nội thị sau một hồi tuyên đọc thánh chi liền mỉm cười nhìn trung niên nhân đang quỳ tiếp chỉ, miệng nói:
– Đỗ đại nhân, chúc mừng chúc mừng, lần này thăng quan tiến tước nhập kinh, về sau còn phải nhờ cậy đại nhân.
Đỗ Tướng hai tay kính cẩn tiếp lấy thánh chỉ, luôn miệng nói không dám, không dám.
Thần sắc hoàn toàn không lộ ra vẻ vui mừng hay kinh sợ, hoàn toàn một bộ trầm ổn nội liễm.
Lão nội thị cũng phải gật gù tán thưởng.
Kẻ này là ông ngoại của thái tử, chính là triều đình đời mới Tân quý.
Đỗ Tướng muốn mời Lão nội thị ở lại dùng bữa nhưng bị lão lấy lý do bề bộn công việc từ chối đi, chỉ luôn miệng báo Đỗ Tướng nhanh chóng sắp xếp bàn giao công việc, chuẩn bị vào kinh nhậm chức, không được chậm trễ.
Đỗ Tướng nghiêm chỉnh chắp tay tạ, hứa sẽ tuân theo, sau đó một đường tiễn Lão nội thị ra tận cửa.
Lúc chào từ biệt, hắn còn thử dò hỏi lão nội thị:
– Đỗ mỗ có một khuyển tử đang theo học trong kinh, tên gọi Đỗ Anh Vũ không biết Đại tổng quản có biết.
Lão nội thị nghe Đỗ Tướng hỏi thì nụ cười có chút cứng đờ, hắn liền họ khan liên tục nói:
– Khụ khụ! Có biết! Có biết!
Đỗ Tướng nghe vậy liền mừng, khuôn mặt nghiêm nghị cũng thoáng lộ ý vui, hắn liền hỏi han:
– Không biết khuyển tử ở kinh có ngoan ngoãn? Theo học tại Thư Viện có vâng lời các vị lão sư?
Lão nội thị nhớ đến hình ảnh tiểu tặc họ Đỗ, nhớ đến những việc một năm nay hắn làm….
Ngoan ngoãn? Nghe lời?
Ha ha!!!!
Lão nội thị nhìn Đỗ Tướng ánh mắt có chút chờ mong liền không dám nhìn thằng, thở dài đáp:
– Đỗ tiểu công tử….là nhân vật phong vân!
Đỗ Tướng nghe xong mặt mộng bức.
Nhân vật phong vật?
Đó cái mẹ gì?
…………..