Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 72: Bố Chính Từ Từ Vươn Mình


Bạn đang đọc Lý Triều Bá Đạo Phò Mã – Chương 72: Bố Chính Từ Từ Vươn Mình


Đám trai gái trao đổi chiêu thức trước hôn nhân một chút không ai cấm cản, đình viện phủ thành chủ trở thành sân khấu “ Bạn Muốn Hen Hò” rồi.

Một góc sân khuất của phủ thành chủ, nơi này tiếng động kì lại.

Hây… xoẹt ..

xoạt vù vù..

Một người đàn ông thân trần với lấp lưng rất rộng đang múa tít chiến kiếm trong tay.

Kiếm pháp của ngã này cũng thường thường, động tác cũng coi là hợp cách mà thôi.

Nhưng người này có một đặc điểm đó chinh là mạnh.

Những cú đâm chém bổ động tác thực sự rất hung mãnh, nếu là một tông sư võ học ở đây thì có thể nhận ra rằng tên này không thích hợp vũ khí nhẹ linh hoạt, hắn thích họp vũ khí tù, nặng thiên về sức mạnh.

Nếu được rèn luyện đúng cách, đúng kỹ thuật thì đây có thể là một con quái vật chiến tranh vũ khí lạnh đúng nghĩa.

Nhưng khoan hãy nói về kiếm pháp hay võ công, người này thân trần cởi áo quấn lưng, hắn lộ ra cơ thể cực kỳ săn chắc và đầy mĩ cảm của sức mạnh.

Từng thớ cơ trên cơ thể này như tượng tạc, đẹp hoàn mĩ, gần như thể hiện được hết vẻ đẹp mang tính chiến đấu của nhân loại.

Dưới anh trăng sáng, một hoàn mĩ cơ thể đang múa kiếm, nhưng khung cảnh lại không mĩ miều, vì hắn đang phát tác sự bực dọc trong cơ thể.

Chỉ tội cho cây cối hoa lá trong sân vườn, tất cả đều là nơi tên này trút hết lên mặt trái của cảm xúc, cả một khoảng sân rộng mọi thứ nhìn như một cơn bão thoáng qua.

Cây cỏ trang trí đổ rụng, cành lá vương vãi khắp nơi, khung cảnh tiêu điều vô cung tận.

Ở một góc tối nơi cửa bình phong là một dáng người nhỏ nhắn, là một cô gái.

Nàng nhìn say đắm thân hình kia, trong mắt nàng là thất lạc cùng dằng xé cảm giác.

Không hề có nhục cảm một tia , chỉ thuần chất là si mê của thiếu nữ trước mĩ cảm sức mạnh của người đàn ông nào đó mà thôi.

Người đàn ông thu kiếm, anh ta khoác lại lên mình chiếc áo rộng mặc cho mồ hôi đang đầm đìa cơ thể.
“ Tôi không trách cô, mỗi người đều có tư tưởng của mình, tôi không thể ép buộc cô phải làm theo những gì tôi nghĩ và tôi cho là đúng.

Nhưng quả thực chúng ta….

Bạn bè là tốt nhất.”
Người đàn ông thì ra đã phát hiện ra người con gái kia vị trí, anh ta vẫn giữ vị trí quay lưng lại với nàng mà nói, dường như anh ta nói cho bản thân nghe, trấn áp bản thân, lại dường như đang nói cho người đứng phía sau mình..
“ Anh…” Ngươi con gái lại một lần nữa khóe mắt nhạt nhòa.

Tối nay nàng đã khóc nhiều, trước đó là vì sợ hãi, tủi thân, nhưng giờ là giọt nước mắt của chua sót… tim nàng nhói đau.

Nàng biết mình đã đánh mất một thứ quan trọng rồi.


Chỉ trong chốc lát thứ tình cảm mới nhen nhóm trong lòng lại biến thành thuốc độc đau thấu tim gan.
“ Từ Huy cô hãy cẩn thận, có một chuyện tôi phải nhắc nhở cô.

Người làm trời nhìn, tức là chúng ta làm gì vẫn có anh mắt nhìn theo” — QUẢNG CÁO —
“ Thế giới này là có nhân quả… mọi hành động của chúng ta sẽ dẫn đến những hậu quả sau đó.

Sau này tôi sẽ không có nhiều thời gian để nhắc nhở cô cho nên lần này tôi muốn nói rõ ràng”
“ Tuyệt đối không ám thị cho người khác cách chế tạo các vật phẩm vượt quá thời đại.

Nếu cô muốn dạy người khác kiến thức thì phải hết sức cẩn thận, kiến thức cũng không thể vượt quá thời đại quá xa, ví dụ như toán học, vật lý, hóa học, đều phải cân nhắc hết sức cẩn thận”
“ Tôi đã từng thử cách gian lận này nhưng không được.

tôi chỉ có cách là dạy cho bọn họ những kiến thức cơ bản, còn sự sáng tạo của bọn họ có được hay không thì trông vào ý trời, tuyệt đối không được làm việc ám thị những người cổ đại chế tạo vật phẩm mà nó không nên xuất hiện ở thời này.

Vì một khi có sự ám thị của chúng ta, những vật phẩm đó xuất hiện thì cũng ngang bằng chúng ta tự tay chế tạo nên.

Cô hiểu ý tôi sao?”
Ngô Khảo Ký nói rất nhiều, mặc cho người con gái này có nghe lọt hay không những gì anh nói, nhưng anh phải nói ra chúng, vì đó là những chuyện quan trọng.

Từ Huy thất vọng vô cùng, cô không muốn nghe về công việc, không muốn nghe về hệ thống xuyên không.

Thứ cô muốn nghe là thứ khác.

Anh ta chửi mắng, cau có, giận dỗi có khi nàng còn cơ hội.

Nhưng người đàn ông này đã trở nên lạnh như băng, buốt giá lời nói, như máy móc công việc mà thôi.

Nàng thở dốc vì nàng cảm thấy ngột thở vô cùng.
“ Tôi hiểu… anh yên tâm, tôi muốn làm ra thứ gì sẽ đưa qua cho anh xem trước.”
“ Tôi đã xem qua những thứ anh đang có..

tôi sẽ giúp anh sửa chữa một vài điểm trong hệ thống sản xuất của anh..

Nó sẽ hữu ích.

Ngày mai tôi sẽ trở về Chính Hòa sau đó sẽ lên kế hoạch cho sự phát triển tại Chính Hòa.

Tất nhiên tôi sẽ gửi tất cả tư liệu cho anh kiểm tra… Anh nghỉ ngơi sớm đi”
Từ Huy kìm rồi nước mắt rơi, cố giữ cho giọng nói không bị nấc lên ngẹn ngào mà đối thoại.

“ Uhm … cô ngủ ngon”
Bọn họ rời đi trong vắng lặng, trong đau đớn, bước chân Từ Huy như phiêu bồng tựa như không mục đích, ánh mắt cô như không có tiêu cự mà hướng về nơi xa.

Nhưng dã tâm hừng hực bùng cháy trong cô lại một lần nữa kéo cô lại hiện trạng.

Từ Huy đã lựa chọn con đường của mình.
Chuyện trái gái tìm hiểu cưới hỏi, Ngô Khảo Ký không quan tâm nhiều nữa, hắn chỉ có thể giúp những người con gái kia đến chừng mực đó mà thôi.


Tương lai của họ ra sao không phải thứ mà Ngô Khải Ký có thể kiểm soát.

Lúc này đã là 15 tháng giêng, đây là khoảng thời gian siêu bận rộn của người Bố Chính.

Gieo mạ cho vụ lúa Chiêm.

Tửu xưởng ầm ầm hoạt động, nhưng nói thật là họa động kinh doanh của Tửu Xưởng Bố Chính khá cầm chừng trong khi hoạt động sản xuất thì mạnh mẽ, cho nên số rượu tồn kho là rất lớn.Từ lúc Hoàng gia tửu xưởng bắt đầu công việc thì hộ khách hàng của Bố Chính giảm đột ngột.

Lavo, Medang không quan tâm nhiều đến tửu nữa, hai quốc gia này chỉ có các tiểu thương với các thuyền bé quan tâm tới việc buôn bán lẻ Ngọc Lộ Tửu cùng Bố Chính thôi.

Các hộ khách hàng khác của Bố Chính là Chiêm Thành bỗng nhiên số lượng giao dịch cũng đang dần có dấu hiệu hạ nhiệt.

Chỉ còn lại Tam Phật Tề các quốc gia thành viên vẫn nhiệt tình nhập tửu từ Bố Chính với số lượng tăng cao.

— QUẢNG CÁO —
Tửu Xưởng Bố Chính dừng lại ở mức sản xuất 2000 vò mỗi thàng, xuất ra 1200-1500 vò.

Số còn lạ được chôn cất trong hầm sâu lưu trữ.

Xưởng Ủ tửu của Bố Chính ngược lại mạnh mẽ tăng số lượng cũng như quy mô để tạo nên nguồn nguyên liệu thường tửu dồi rào.

Bố Chính đã tự cung tự cấp được nguồn nguyên liệu cho bản thân.

Dù sao số lượng sản xuất của Bố Chính chỉ bằng 1/10 hoặc ít hơn cả vậy nêu so sánh cùng Hoàng gia, cho nên việc họ tổng lực động viên có thể tạm thời tự cung tự cấp thường tửu nguyên liệu là dễ hiểu.

Nếu coi Tửu Xưởng là trái tim kinh tế của Bố Chính, thì Luyện Thiết Xưởng lại là trái tim công nghệ của nơi này.

Có thể nói mọi nghành nghề từ lớn tới nhỏ của Bố Chính đều phải phụ thuộc vào Luyện Thiết Xưởng.
Tửu xưởng cần nồi gang, ống đồng.
Mộc Xưởng cần các dụng cụ cưa, bào , đục khoan.

Và ấn tượng nhất đó chính là cưa máy đã được đưa vào hoạt động của Mộc Xưởng.

Mộc Lão, Ngô Ngưu Lực là những con người tiên phong trong việc này.

Từ những kiến thức đạt được của các cỗ máy mà Ngô Khảo Ký thiết kế.

Họ đã nắm rất vững công nghệ truyền động chuyển đổi từ chuyển động xoay ngang thành chuyển động xoay dọc, từ chuyển động quay thành chuyển động tịnh tiền, và nắm vững luôn kiến thức về cánh tay đòn và lợi lực trong những thiết kế.

Kêt từ đó những cỗ máy cưa gỗ hay xẻ gỗ ra đời, đơn giản chỉ là thết kế lại hệ thống máy móc, còn hệ thống động lực do trâu bò, hay nhân công khởi động thì không thay đổi nhiều.

Do đó một máy xẻ gỗ với lưỡi cưa thép tròn có răng xoay tròn để xẻ những thớ gỗ khổng lồ là bình thường hơn bao giờ hết.

Thậm chí máy cưa tạo hình với những lưỡi cưa nhỏ chuyển động tịnh tiến đã được sản xuất rất nhiều.


Đã có sự đồng bộ hóa các cỗ máy ở Bố Chính ở các linh kiện, do đó có hẳn một hệ thống chế tạo các linh kiện thay thế nếu gặp hỏng hóc.

Mộc Xưởng ở Bố Chính là nơi được lợi nhất từ những phát triển cơ giới hóa từ Luyện Thép Xưởng.

Nếu bỏ đi trâu bò đang kéo những nguồn động lực cho máy móc, thì nơi này có vẻ khá giống một xưởng mộc hiện đại.

Trước đây nếu để chế tạo một thân Nỏ Genoa thì một người thợ lành nghề một ngày chỉ có thể chế tạo được hai hay ba thanh.

Nhưng từ khi máy cưa, máy khoan, máy xẻ gỗ đi vào hoạt động.

Một dây truyền hoạt động gồm 6 bộ phận, 12 người cùng 18 con trâu bò đã có thể xản xuất cả trăm phôi thô thân nỏ Genoa một ngày, những phôi thô này đã được cắt gọt đúng khích thước tiêu chuẩn mẫu.

đục đẽo đúng ác hố rãnh để lắp vào linh kiện.

Chỉ cần chuyển chúng đến Luyện Thiết xưởng để lắp cánh, cò, hãm cánh rãnh chứa tên bằng thép thì đó chính là hoàn công nỏ Genoa.

Cùng lắm nếu nuốn xinh đẹp thì một lần nữa Chiến nỏ xẽ được chở quay về xưởng mộc để đánh bóng quét vec ni sơn dầu.

Nhưng đây chỉ là một góc của Xưởng Mộc, vì bọn họ chú trọng vào sơ chế gỗ tốt để chuẩn bị cho việc đóng thuyền lớn.

Xưởng Gỗ đã được quy hoạch một khu mới cạnh ngay Bến tàu với diện tích cực lớn.

Các máy móc đang dần được lắp đặt nơi này.

Thực tế vì động lực của các máy móc toàn bằng trâu bò kéo cho nên kích thước lớn và chiếm diện tích vô cùng lớn.

Mỗi xưởng sản xuất đều tốn nhiều lắm những khu vực để tiến hành lắp đặt những động lực cơ sinh học này.

— QUẢNG CÁO —
Công việc là rất bừa bộn, nhưng Ngô Khảo Ký đã có một hệ thống quan viên quen với cường độ cao làm việc này.

Đám Lê Văn Toản đã hiểu được họ phải làm gì và vị thành chủ này muốn gì.

Vị thành chủ này không cần màu mè mà cần hiệu quả cùng kết quả cao.

Tiêu tiền số lượng lớn để hoàn thành mục tiêu là thứ mà quan viên của Bố Chính không chùn tay.

Lê Văn Toản Vũ Tường Yên cầm đầu Khúc Thanh Tùng, Lê Hữu Ý, Trung Văn Phúc và bè lũ quan viên làm việc hiệu quả.

Phải nói ra rất hiệu quả, vì bọn hắn có quyền điều động một lượng tiền không nhỏ mà không cần thông qua thành chủ , chỉ cần báo cáo lai cẩn thận sau đó mà thôi.

Lê Văn Toản Vũ , Tường Yên bọn này có ăn vụng không? Xin thưa là có, nhưng đám này quá khôn, bọn hắn không đụng vào tiền mặt bao giờ, vì bọn hắn biết đó là ranh giới cuối cùng.

Đụng vào tiền công là chết chắc.

Mà bọn hắn tiền huê hồng từ xưởng tửu đã rất nhiều rồi cho nên cũng chẳng nghĩ nhiều chuyện biển thủ vài đồng công quỹ mà lên tủ ngắm gà khỏa thân.

Bọn này lợi dụng việc công để làm tư.

Ví như cải tạo chỗ này chỗ kia, thừa thiếu chút vật liệu, bòn ít nhân công bí ẩn mang về nhằ sửa chút.

Đồ của Thành Chủ bên ngoài là mua không được.

Đừng tưởng chỉ có Ngô Khảo Ký là có nhà tắm hiện đại.


Lê Văn Toản Vũ hắn cũng có Tường Yên hắn cũng đang xây.

Nói chung là nếu Thành chủ chơi sang 10 phần thì bọn họ cũng phải tự sướng cho bản thân 2-3 phần.

Bồn tắm nóng lạnh của nhà Lê Văn Toản để hắn cỏ thể tắm uyên ương với hai ba người thiếp.

Cuộc sống này… rất đáng sống.

Nhưng bù lại những lợi ích bọn họ nhận được thì quan viên Bố Chính làm việc còn hơn trâu, vì nơi này thiếu quan văn, mà dân số thì ngày một nhiều ra chóng mặt.

Nghệ An tá điền trốn đến.

Ma Linh, Địa Lý Chăm tộc di cư..

để an bài cho nhóm người này đám Quan viên Bố Chính đã bù đầu công việc lại tưởng như chết thêm vì mệt.

Cũng may Bố Chính thực sự rất có tiềm lực để hấp thu người cũng như có tiềm lực để giải quyết các công việc khó khăn một cách suôn sẻ.

Ví như vụ mùa năm nay tưởng như khó khăn nhân lực lại trở nên khá dễ dàng, chỉ khổ các quan viên phải đi xuống từng nơi để bố tri cho nhân lực hợp lý.

Vì Bố Chính giàu, cả tiền bạc lẫn sắt thép, cho nên lưỡi cày, lưỡi bừa, cuốc xẻng, dao rựa đều có chất lượng tốt và số lượng nhiều, thêm vào vì có tiền Thành chủ đầu tư nhập mua trâu bò từ Chiêm Thành, Nghệ An, thậm chí nhập khẩu từ Tam Phật Tề.

Bố Chính tràn ngập Trâu Bò sức kéo, cho nên việc canh tác tuy thiếu người nhưng lại không hề bị chậm trễ.

Tất nhiên Trâu Bò thuộc của công, nói chính xác thuộc tư nhân sở hữu của thành chủ, cày bừa công cụ cũng vậy, cho nên dân chúng là phải thuê mướn vói giá… như cho.

Sau đó trâu bò dân chúng phải có trách nhiệm chăm sóc cẩn thận, nếu có thụ thai đẻ ra nghé hay bê thì thứ này sẽ được cấp cho hộ nào chăm sóc.

Do đó trâu bò của thành chủ được chăm sóc còn hơn tổ tông trong nhà các người dân.

Về công tượng, thợ mộc, thợ rèn,thợ tửu, thợ gốm, thợ đốt than, binh sĩ, họ giờ thuộc tầng lớp có tiền.

Ruộng họ không cày cấy mà cho thuê, hằng năm đến vụ nhận chút tiền là được.

Thực tế làm ruộng số lượng tiền không ra được bao nhiêu.

Hằng năm bọn họ cuống cuồng cày cấy vì nếu mất mùa thì có tiền chẳng mua được gạo, lúc bấy giờ trong nhà có gạo tự thân trồng mới tránh được chết đói.

Nhưng Bố Chính giờ khác xưa quá nhiều.

Gạo là thứ Bố Chính không bao giờ thiếu, chỉ cần có tiền là có thể mua gạo với giá cả ấn định không đổi.

Dĩ nhiên đây chỉ là ưu đãi dành cho người có “ hộ tịch” Bố Chính.

Người ngoài chỉ có bán gạo cho Bố Chính mà thôi, đừng mong mua được một hạt gạo nào từ nơi này.

Các quan viên bù đầu với nông vụ.

Ngô Khảo Ký bù đầu với những kế hoạch tiếp theo của năm mới, vì hắn biết năm này có quá nhiều biến động.

Hắn cần chuẩn bị thật kĩ lưỡng mọi mặt để tránh nguy cơ.

Năm này là năm của chiến tranh… năm của máu cùng nước mắt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.