Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 61: Bóp Bánh Không Trả Tiền


Bạn đang đọc Lý Triều Bá Đạo Phò Mã – Chương 61: Bóp Bánh Không Trả Tiền


Ngay tại khu kho hàng, hai vương tử của hai quốc gia khá gần gũi nhau về mặt địa lý bắt đầu một cuộc sát phạt về giá cả.

Ngô Khảo Ký không làm gì khác đó chính là ở giữa chờ đợi cùng đánh giá hai người.

Mỗi bên đều có thế mạnh của mình, và dường như lô hàng hóa này khiến bọn họ điên cuồng mà bỏ qua cả những ẩn dấu nội tình, họ bung ra cả những thứ gọi là con bài chiến lược của mình để có thể chiến thắng.

Theo như Ngô Khảo Ký đánh giá.

Daksamavamca và vương quốc Medang, có sức mạnh lớn về hải quân, ưu điểm lớn nhất của họ trong việc buôn bán cùng Bố Chính đó chính là khả năng vận tải siêu cường của họ.

Thuyền buồm siêu trọng tải 400 tấn họ có đến cả chục chiếc và sẵn sàng gom hàng man đến Bố Chính.

Ngô Khảo Ký không hiểu làm thế nào họ có thể tự tin khinh thường hướng gió mà có thể đảm bảo được thời hạn giao hàng từ Medang tới Bố Chính chỉ trong 10 ngày.

Ngô Khảo Ký là một con gà chính gốc về hàng hải cho nên hắn không hiểu về dòng hải lưu cùng hướng gió.

Dòng hải lưu thì người thời này cũng không hiểu nhưng họ có kinh nghiệm thuyền đi từ phía Nam lên hướng bắc thường thì tốc độ nhanh hơn nhiều, thêm vào đó mùa này hướng gió đang ủng hộ cho họ đi về phía Bắc cho nên, Daksamavamca hùng hồn tuyên bố về việc vượt qua hơn 4 ngàn dặm đường biển chỉ với 10 ngày.

Tức là thuyền này phải chạy với tốc độ liên tục duy trì ở xấp xỉ 10 hải lý/ giờ và chạy 18 tiếng một ngày chỉ nghỉ ngơi ban đêm.
Trong khi đó Chiên Bàn Phú Thái cũng khoe hàng với loại thuyền trọng tải của nước hắn vào khoảng 200 tấn tốc độ cũng 10 ngày tới được Bố Chính.

Ngô Khảo Ký nghe vậy thì đánh giá thấp một mảng khả năng hàng hải của người Lavo.

Thực tế Ngô Khảo Ký lại nhầm lẫn một lần nữa, về kết cấu cơ bản thì thuyền hàng của người Lavo không khác gì của người Medang, chỉ là phiên bản thu nhỏ của nó.

So sánh trung thực thì tốc độ di chuyển của thuyền Lavo nhanh hơn một chút so với của người Medang, nếu có thể lấy số lượng bù chất lượng thì tải trọng hàng hóa hai bên là như nhau.

Nhưng từ vinh Thái Lan đi ra vùng bờ biển Đông dọc Việt Nam hiện đại sẽ có một phần nghịch lưu hải, khiến tốc độ chi chuyển của thuyền sẽ chậm đi rất nhiều.

Do đo cho dù khoảng cách từ Lavo tới Bố Chính chỉ tầm 3500 dặm đường tương đương 1800 hải lý nhưng cũng vẫn mất đi 10 ngày di chuyển.

Về hàng hóa và giá cả cạnh tranh hai bên lại khiến Ngô Khảo Ký đắn đo vô cùng.

Lavo tiềm lực kinh tế rất lơn, hàng hóa bọn họ chào chính là lượng rất lớn lương thực cùng thạch cao.

Phải nói là con số rất rất lơn hàng hóa.

Về phần Medang lúc này đang chật vật sau khi thua trận, cho nên họ không thể có tài lực đáng kể, nhưng thứ họ chào hàng lại là dầu thô, diêm tiêu, lưu huỳnh.

Số lượng cũng cực kì khủng bố.

Cái nào đối với Bố Chính cũng quan trọng cả.


Tất nhiên đứng trên phương diện kết hoạch giai đoạn phát triển của Bố Chính, làm một người lãnh đạo như Ngô Khảo Ký hắn hiểu được mình cần thứ gì nhất vào lúc này.
Bố Chính chuẩn bị đại khởi công ngăn sông lấp biển, xây dựng thành trì, hắn cần rất nhiều nhân công, công tượng, do đó lương thực mới là thứ hắn quan tâm chính yếu lúc này.

Nhưng nếu từ chối Medang có lẽ khiến họ thực sự rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục, tình hình Medang rất không ổn vào lúc này.

Daksamavamca đã tiến hành tiếp xúc riêng cùng Ngô Khảo Ký, hắn như quỳ xuống mà ôm chân Ngô Khảo Ký cầu xin rồi.

Medang sau khi thua trận quá triệt để dẫn đến sự ly khai của một số quý tộc, trong nước lòng người bàng hoàng.

Medang cần một trận thắng để vực dậy lòng người, nếu không trong thời gian ngắn tình trạng phân ly này sẽ giết chết đất nước của Daksamavamca.
Medang gục ngã không có lợi với Ngô Khảo Ký cũng như Đại Việt, nếu một lần nữa Tam Phật Tề thống nhất thì con đường mở ra hải trình làm ăn của hắn với Ấn Độ hay cả Châu Âu sẽ tan vỡ.

Cho nên Tam Phật Tề phải loạn, và hắn phải có đồng minh ở Tam Phật Tề.

Than sưởi giữa ngày tuyết rơi luôn tốt hơn thêu hóa trên gấm.

Tạo liên minh với một thế lực mạnh mẽ ở Tam Phật Tề thì họ sẽ không chú ý đến Bố Chính Mạnh mẽ, những thế lực lớn nơi này chỉ nhìn Tống hoặc Chola.

Họ sẽ không để ý đến một cái tiểu châu be bé Châu Mục của Đại Việt.

Thực tế các thế lực nời này đến ngay cả Đại Việt họ cũng không coi ra gì.

Cho nên Ngô Khảo Ký cũng rất muốn đỡ dậy Medang.

Dầu mỏ là hắn rất khao khát.

Tình hình này đẩy Ngô Khảo Ký vào thế tiến thối lưỡng nan vô cùng.

“ Xin lỗi Chiên Bàn Phú Thái vương tử, xin phép ngài cho tôi nói chuyện riêng cùng vương tử Daksamavamca” Ngô Khảo Ký rất mềm mỏng lịch sự xin phép.

— QUẢNG CÁO —
Nhưng lời nói này của Ngô Khảo Ký khiến cho Chiên Bàn Phú Thái như xụp đổ, hắn dường như nắm chắc chắn đã thất bại trong phi vụ làm ăn này rồi.

Chiên Bàn Phú Thái tạm lánh ra xa cùng một đám thân binh của mình, hắn không có cách nào khác, việc ép buộc Ngô Khảo Ký giao dịch là điều không tưởng, Chiên Bàn Phú Thái có thể là một vương tử quyền lực ở Lova, nhưng ở đây hắn biết mình chẳng là gì cả.
“ Vương tử Daksamavamca, tôi biết ngài rất cần vũ khí để có thể tổ chức một cuộc chiến quy mô vừa phải nhằm lấy lại tinh thần cho quốc gia.

Nhưng tiếp theo đó thì sao? Vài ngàn thành đao, vài ngàn bộ chiến giáp không thể quyết định một cộc chiến trấn hưng quốc gia… theo tôi nghĩ có lẽ ngài nên nhường lại mối hàng lần này cho người Lova” Ngô Khảo Ký từ tốn nói chuyện.

Daksamavamca ngơ người, hắn đang hưng phấn vì Ngô Khảo Ký “đuổi” đi Chiên Bàn Phú Thái và nói chuyện riêng cùng mình.

Theo lẽ thường thì gần như nắm chắc Daksamavamca sẽ thành công mối làm ăn này, nhưng không thể ngờ nổi Ngô Khảo Ký giữ hắn lại để thuyết phục từ bỏ đi mối làm ăn.


“ Thành chủ vĩ đại, xin ngài hãy nghĩ lại và thương sót cho Medang quốc, chúng tôi không thể không có những vũ khí này, một ngàn hai ngàn không đủ chúng tôi có thể mua thêm, còn thời gian chúng tôi còn mua của ngài.

Nhưng nếu chúng tôi không có số vũ khí này trong thời gian ngắn thì Medang thực sự gặp nguy hiểm, xin ngài thường sót” Nói đến đây Daksamavamca như muốn quỳ xuống khóc lóc van xin Ngô Khảo Ký.

“ Daksamavamca vương tử, xinh ngài từ từ bình tĩnh nghe tôi nói.

Chuyện này… chỉ có thể tôi và ngài trực tiếp trao đổi.

Xin cho người ngoài lui hết, chúng ta không dùng phiên dịch mà dùng chữ Hán viết qua giấy để trao đổi” Ngô Khảo Ký đỡ lấy Daksamavamca không để hắn phải quỳ xuống, đối với vương tử một nước quỳ là rất nhục nhã, có thể ngày hôm nay vì sống còn của đất nước mà hắn làm được.

Nhưng nếu sau này Medang thành công , khi hắn nghĩ lại liệu có thống hận Ngô Khảo Ký? Dĩ nhiên Ngô Khảo Ký không muốn tạo cho mình một kẻ địch tiềm năng.

Đám thân binh cùng người phiên dịch bị đuổi đi, nơi này chỉ còn lại Ngô Khảo Ký cùng Daksamavamca, cả hai cùng được chuẩn bị giấy bút để trao đổi.

Ngô Khảo Ký cảm thấy về lâu về dài hắn cần học Phạm văn cùng Môn ngữ, không thể mãi dùng Hán văn viết qua viết lại để trao đổi như vậy nữa, quá bất tện.

“ Vương tử Daksamavamca , như tôi biết thì chiến tranh ở Tam Phật Tề chủ yếu là hải chiến?” Ngô Khảo Ký từ tốn viết lên.
“ Chúng tôi hải chiến đã không còn đủ sức mạnh chống lại người Chola và Srivijaya.

Để tôi giải thích kỹ cho ngài hiểu” Daksamavamca cũng viết rất nhanh sau đó kì công vẽ một giản đồ khá chi tiết để minh họa.

Ngô Khảo Ký vừa quan sát giản đồ vừa theo dõi những chú thích, và phần nào hắn đã hiểu được mọi chuyện.

Quan hệ các tiểu quốc ở Tam Phật Tề rất phức tạp, có thể hình dung mang máng trong khối này Srivijaya là mạnh nhất với rất nhiều tiểu quốc chư hầu.

Thời gian đầu cách đây trăm năm thì cả Srivijaya cùng Medang đều nằm ở Trung Java nhưng Srivijaya hùng mạnh hơn, do bị chèn ép cho nên Medang hơi lui về phía Đông Java.

Nhưng Srivijaya và Chola của Ấn Độ vì cạnh tranh nhau thương mại ở eo biển Malaca cho nên đã có chiến tranh.

Tầm 50 năm trước người Chola lần đầu tiến hành tổng chiến tranh và đánh vào tận kinh đô Palembang của Srivijaya đã bắt giữ được vua Srivijaya, Chola chiếm được các điểm ở trên bờ biển phía đông đảo Sumatra, trên bán đảo Mã Lai, tiếp theo là cuộc xâm lược thứ hai vào bán đảo Mã Lai vào Khoảng 10 năm trước đánh cho Srivijaya kiệt quệ.

Nhận thấy tình hình trên vua Medang muốn lợi dụng tình hình cướp lại Trung Java từ tay Srivijaya, thời gian đầu cuộc chiến đúng là họ đè bẹp Srivijaya.

Nhưng sau này Vua Srivijaya đã ngoại giao cùng Tống và Chola.

Tống thì không có chiến hạm đi biển nên chỉ can thiệp gây sức ép ngoại giao lằng nhằng , Medang chẳng quan tâm.

Nhưng người Chola trực tiếp gửi hải quân đánh cho Medang tê liệt.

Đến nay cả Medang và Srivijaya đều kiệt quệ nhưng người Srivijaya chính danh và xưng thần cùng Chola nên được bảo hộ và đang khôi phục, người Medang thì kiệt quệ và có tư tưởng ly khai mạnh.


Ý định của Daksamavamca vương tử đó chính là trên bộ dùng vũ khí mua được Từ Bố Chính quyết chiến thắng thua cùng người Srivijaya.

Quyết tâm tốc chiến tốc thắng, kiếm một vài thắng lợi để nâng cao tinh thần, ngăn chở tư tưởng ly khai trong các quý tộc Medang.

Đồng thời với đó nhanh chóng cướp giết tại Srivijaya và rút mề Medang cố thủ, nếu người Chola đến thì không hải chiến mà chờ đợi bộ chiến trên bờ.

Là một người quân sự được đào tạo từ nhỏ, Ngô Khảo Ký đã nhìn qua kế hoạch này trăm ngàn chỗ hở chỉ là phương pháp uống rượu độc giải khát mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Thứ nhất Medang xung quanh là biển, nếu không áp chế được hải quân Chola thì họ có thể đổ bộ bất kì nơi nào, từ đó thế chủ động ở Chola.

Thứ hai người Chola hoàn toàn có thể hợp binh cùng người Srivijaya đến lúc đó cả bộ lẫn biển, Medang đều rơi vào thế bất lợi.

Ngô Khảo Ký cũng nói suy nghĩ này cho Daksamavamca nghe.
Vị vương tử Medang tái mặt, xong hắn còn cách nào sao? Thò đầu ra cũng một đao, thụt đầu vào cũng một đao.

Không đánh thì khả năng Medang tan rã do ly khai là hiển hiện.

Đánh còn có một tia cơ hội, nhất là có thêm vũ khí tốt, hắn đánh cược một lần.

“Daksamavamca vương tử, nếu như ta nói có cách hay hơn là phương án đánh cuộc chẳng mấy cơ hội thành công của ngươi thì sao?” Ngô Khảo Ký vừa tủm tỉm cười vừa viết.
“ Thực sự có cách, xin thành chủ dạy ta” Daksamavamca lúc này có bện vái tứ phương, cho nên nếu Ngô Khảo Ký nói có cách hắn không ngại thỉnh giáo.

Không ngại quỳ xuống mà lạy tạ.

“ Ta có vũ khí bí mật có thể phá hủy mọi loại thuyền bè trên biển.

Nếu như Chola đến thì ngài không cần cố thu trên bờ, có thể từ xa tiêu diệt bọn họ.

Chola đã bị tiêu diệt thì tôi nghĩ tự bản thân Medang và Srivijaya chiến tranh ngài sẽ có tự tin sao?”
Daksamavamca nặng nề nhìn từng hàng chữ của Ngô Khảo Ký, hắn không quá tin tưởng, vì bản thân hắn thấy được thủy binh của Bố Chính khá thường thường, nếu không muốn nói là yếu kém.

Một người chỉ có lực lượng thủy binh như vậy mà dám mở miện nói mình có thể tiêu diệt hải quân Chola hùng mạnh nhất khu vực thì hắn không thể tin nổi.

Ngô Khảo Ký nhận thấy Daksamavamca không tin tưởng hắn chỉ cười cười viết tiếp.

“ Nếu vương tử thiếu tin tưởng, chiều này chúng tôi sẽ thực hiện diễn tập thực chiến vũ khí kia.

Nhưng nói thật thứ vũ khí này đắt đỏ vô cùng, Daksamavamca phải trả một cái giá tương đối”
“ Quả thực nếu có thứ vũ khí như ngài nói, sau khi chiếm được Srivijaya tôi cắt đất cho ngài cũng không sao.” Daksamavamca quả quyết, hắn dám mạnh miêng vì trong mắt hắn Medang nguy cơ nhưng đó là vì ly khai, vì Chola uy hiếp.

Nhưng nếu đập được hạm đội Chola thì hắn tin tưởng sức quy tụ của Medang sẽ bùng phát, Medang vẫn sẽ là Medang và không ngại đôi công cùng một Srivijaya già nua yếu đuối.

……………………
“ A hả … vương tử Chiên Bàn Phú Thái sau khi thuyết phục một hồi thì vương tử Daksamavamca cũng chấp nhận nhường lại lô vũ khí này cho ngài, nhưng giá cả vẫn như trước đây không đổi cho dù Daksamavamca vương tử đã rút lui”
Daksamavamca và Ngô Khảo Ký quay lại gặp mặt Chiên Bàn Phú Thái, Ngô Khảo Ký tất nhiên vui vẻ mà thông báo tin mừng cho vị vương tử này.

“ Thật sao?” Chiên Bàn Phú Thái niềm vui bất ngờ ập đến làm hắn cảm giác thiếu chân thực.

Cả Daksamavamca và Ngô Khảo Ký đều gật đầu.

“ Cảm ơn Thành chủ vĩ đại, cảm ơn Vương tử Medang” Chiên Bàn Phú Thái cúi đầu thật sâu cảm tạ hai người, hắn rất ưng ý với kết quả này.

— QUẢNG CÁO —
Cuối cùng lô hàng trị giá triệu đô được qua tay.

Hai ngàn chiến giáp ngực có cầu vai thép giá 3 lạng một bộ.

1500 chiến đao giá 4 lạng một thanh, 2 ngàn mũ gang dẻo trị giá 1 lạng mộ chiếc.

Tổng cộng 14 ngàn lượng bạc tương đương 11 ngàn xâu tiền.

Giá trị tương đương 7900 tấn lương thực.

Tất nhiên một phần trong số này Ngô Khảo Ký sẽ thu mua thạch cao.

Thạch cao giá 7 đồng một cân, khá đắt đỏ cho nên quyến định dùng 3 ngàn xâu tiền mua 400 tấn thạch cao.

Còn lại tất cả đổi lương thực được 5700 tấn lương thực.

Lần này số lượng hàng hóa quá nặng nề , Ngô Khảo Ký không hiểu người Lova có thể sớm vận chuyển đến cho hắn được hay không.

“Chiên Bàn Phú Thái vương tử, nói thật chiến tranh không chỉ có giáp mão và chiến đao, vũ khí tầm xa rất quan trọng.

Trong tay tôi có một số hàng mẫu vũ khí tầm xa không hiểu hai vị có hứng thú” Ngô Khảo Ký làm ăn một mẻ lại tiếp một mẻ.

Trong mấy ngày tết Ngô Khảo Ký đã cải tiến nỏ Gemoa rất nhiều thông qua những ứng dụng cơ học hiện đại mà hắn biết.

Do đó nhóm Nỏ cũ có khí thành hàng phế thải nên hắn muốn qua tay đám này.

Xong hệ tống lãy nỏ hiện đại thì Ngô Khảo Ký không muốn lộ ra cho nên hắn đang gấp rút chế tạo loại lãy khá thủ công để thay thế và bán hàng.

Thân binh của Ngô Khảo Ký lập tức cầm đến một chiến Nỏ thép Genoa, hàng đã bị thay cò nỏ.

“ Hai vị tự tiện nghiên cứu..” Ngô Khảo Ky lười quảng cáo, để họ tự mình mày mò tốt được rồi.

Đúng lúc này từ xa vang lên tiến động ầm ĩ….

“ Ngô Khải Ký… Ngô Khảo Ký… tên vô lương tâm này, ngươi đối xử với thê tử như vậy sao…”
“ Ngô Khảo Ký con rùa đen rút đầu, ngươi đi ra cho Bản Cung…”
“ Ngô Khảo Ký chết tiệt..

ngươi “bóp bánh” không trả tiền? Ngươi sờ qua Bản Cung giờ chạy trốn… Ngô Khảo Ký….


Ngô Khảo Ký giận tái mặt, hắn quay qua hai đại hộ khách hàng thì thấy mấy tên phiên dịch đang thì thầm to nhỏ vào tai hai tên vương tử.

Đám này khục khục ho khan sau đó làm như chăm chú “nghiên cữu” chiến Nỏ, nhưng thực chất đó chính là đang len lén đánh mắt nhìn ra xa..
Xấu hổ a… Ngô Khảo Ký hầm hầm tức giận tiến ra phía cổng kho tàng….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.