Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi

Chương 66


Đọc truyện Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi – Chương 66

Lý Đông Lượng dùng ánh mắt kinh tởm để nhìn hai chị em Trần Dục Tú. Trong khi đó, Trần Như đã tái mặt đi.

Mỗi một lời Trần Như nói với Hà Hoa Tử trong nhà vệ sinh, Lý Đông Lượng đã nghe không sót một từ, chỉ là không ngờ Hoa Tử lại mạnh mẽ đáp trả như vậy.

Lý Đông Lượng ôn nhu ôm chặt lấy eo Hà Hoa Tử, cơ thể mềm mại tựa vào lòng anh. Lúc này cả cơ thể cô đang mềm nhũng vì say rượu, cũng chẳng hay biết tình hình căng thẳng vừa rồi là như thế nào.

Trên đường trở về, Hà Hoa Tử ngoan ngoãn ngồi yên để Lý Đông Lượng lái xe. Cứ nghĩ rằng cô đã ngủ nên Lý Đông Lượng không định làm cô thức giấc.

Nhưng khi vừa về đến nhà, Hà Hoa Tử lại đòi thi uống rượu cùng Trần Dục Tú. Lý Đông Lượng đặt Hoa tử trên giường. Anh giúp cô tháo giày và đắp chăn cho cô. Nhưng Hoa Tử cứ quơ tay múa chân, đá văng cả chăn xuống. Lý Đông Lượng liền nghiêm mặt nhìn cô, Hoa Tử cũng chẳng hay biết gì.

– Sau này cấm em uống rượu. Đã say như vậy rồi còn muốn uống nữa.

Hà Hoa Tử đương nhiên không chịu thua. Tuy đang say nhưng lại nghe mồn một lời của Lý Đông Lượng.

Mặt cô ửng đỏ vì rượu, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn khi tỉnh táo, phùng môi với Lý Đông Lượng.

– Tôi không say. Tửu lượng của tôi rất cao, anh đừng xem thường tôi!

– Đã thành như vậy rồi còn cãi.

Lý Đông Lượng cũng chỉ biết thở dài trước sự yêu thích rượu của vợ.

Anh biết cô vốn yêu thích rượu, nhưng sau này Lý Đông Lượng sẽ không cho Hoa Tử động đến nó dù chỉ một giọt.

– Tôi muốn cưới Trịnh Tín Dương làm chồng…

Trịnh Tín Dương?

Lý Đông Lượng ngẩn người. Rồi lại liếc nhìn Hoa Tử, nghiêm túc suy nghĩ. Chẳng phải đây là nam ca sĩ nổi tiếng mà Hà Hoa Tử hâm mộ sao?

Lý Đông Lượng thấy Hoa Tử uống rượu nhiều nên đã hồ đồ rồi.

Chẳng lẽ Hà Hoa Tử muốn một chân đạp hai thuyền sao?

Lý Đông Lượng nhẹ nhàng đắp chăn cho Hà Hoa Tử, rồi ghé vào tai cô nói:


– Kể cả khi say, Hà Hoa Tử em cũng không được phép quên em đã là vợ của Lý Đông Lượng này!

Hà Hoa Tử nghe xong liền run mình. Tuy cô say rượu chứ không phải mất trí mà không nhận ra lời nhắc nhở mang tính cảnh cáo của Lý Đông Lượng.

Lý Đông Lượng nhìn cô ngủ đầy bình yên, nhìn ngắm gương mặt đỏ yêu kiều khi say rượu. Khóe môi anh bắt đầu cong lên. Bàn tay ấm áp vuốt lấy mặt Hoa Tử, làm cô chỉ muốn bàn tay này cứ mãi ở trên mặt cô. Anh nhìn cô với ánh mắt mờ ám.

– Hay là, để anh giúp em tỉnh rượu.

Lý Đông Lượng nói dứt, tay anh nhanh chóng tắt hết đèn trong phòng.

Cả căn phòng bao trùm một màu đen. Chẳng ai thấy được đôi nam nữ đang làm gì.

Đêm đó, âm thanh của nữ nhân cùng tiếng xả nước vang khắp căn phòng.

Sáng hôm sau, tiếng chim hót ríu rít bên ngoài làm Hoa Tử thức giấc.

Đầu cô cứ ong ong, cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng cả người cô có cảm giác nhè nhẹ, nhìn xuống lại thấy mình đang mặc đồ ngủ.

Cô nghĩ, có lẽ đêm qua Lý Đông Lượng thay giúp cô. Nhưng cô lại chẳng nhớ gì về đêm qua cả.

Hoa Tử không thấy Lý Đông Lượng nằm bên cạnh. Có lẽ anh đã đi làm, nét mặt Hoa Tử trở nên khác lạ. Vì trong tim cô lại có chút cảm giác cô đơn.

Từ nhà tắm bước ra, Lý Đông Lượng trên người anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm màu trắng che đi bên dưới.

Cơ thể với các phần cơ bắp đang hiện ra ngay trước mắt Hà Hoa Tử.

Những giọt nước còn đọng trên tóc lăn tăn chảy xuống cơ thể màu đồng rắn chắc của Lý Đông Lượng.

Hà Hoa Tử ngẩn một hồi mới phát hiện mình không nên tiếp tục nhìn, liền ngại ngùng, lấy tay che mắt lại.

– Anh còn không mau mặc quần áo vào cho đàng hoàng.

Hà Hoa Tử mặt đã ửng hồng. Tuy đã che hai mắt nhưng trong đầu vẫn còn lưu trữ hình ảnh thân thể của Lý Đông Lượng. Cô lắp bắp, nói với anh.


– Cơ thể của anh, nhìn em cũng đã nhìn rồi, chạm em cũng đã chạm rồi. Giờ còn ngại gì cái gì đây?

Lý Đông Lượng đầy bá đạo, ngang nhiên thốt ra những lời này khiến Hà Hoa Tử càng thêm phần xấu hổ.

Lý Đông Lượng đi đến lấy quần áo mặc vào.

Hà Hoa Tử lúc này mới để ý, cho dù Lý Đông Lượng có mặc áo bình thường cũng chẳng che được sự bảnh bao của anh.

– Tối qua anh thay đồ ngủ cho tôi sao?

Nhắc đến tối qua, Lý Đông Lượng lại không muốn nhớ đến nữa.

Rõ ràng đêm qua sau khi anh tắt đèn, định sẽ ” yêu thương ” Hoa Tử. Nào ngờ, anh vừa định hôn thì cô lại nôn không ngừng. Lý Đông Lượng nhớ đến, mặt anh liền tối đen.

Vậy nên đêm qua, cô nôn hết lên người anh, anh chỉ còn cách tắm cho cô thôi.

Bây giờ Hoa Tử chẳng nhớ một chút ký ức nào về tội lỗi đêm qua của mình gây ra.

– Hôm nay anh không đi làm sao?

– Hôm nay là ngày cuối tuần.

Em cũng mau thay đồ đi, cùng anh xuống dưới ăn sáng.

Khi Hoa Tử có mặt trên bàn ăn, đồ ăn đều được dọn lên sẵn. Trên bàn là dĩa món bánh pancake, trứng chiên lòng đào và thịt xong khói hiện lên đầy hấp dẫn. Hoa Tử nhanh chóng ngồi vào bàn và thưởng thức bửa sáng kiểu Mỹ này.

Một ngày nghỉ đối với Lý Đông Lượng thật ngắn. Anh nghĩ, có phải là do được ở cạnh cô nên nó trôi nhanh hơn bình thường hay không?

Tuy nhiên, chỉ cần được ở cạnh cô, anh đã mạn nguyện rồi, những chuyện khác cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Hà Hoa Tử ăn xong cũng chẳng biết nên làm gì. Cô nghĩ, một ngày của cô đang dần trở nên vô nghĩa. Mỗi ngày, cô chỉ thức dậy rồi ăn sáng, sau đó có thể quay lại phòng để đọc sách hay nằm mãi trên giường đợi điện thoại xem có ai rủ đi chơi hay không. An Kỳ bận giữ con, cô cũng chẳng liên lạc với Dương Việt Bân. Đột nhiên, Hoa Tử có một suy nghĩ mà từ khi quay về thành phố F cô chưa từng nghĩ đến.

– Lý Đông Lượng, tôi muốn đi làm?


– ???

Anh trơ mắt nhìn cô, tay đang đưa thức anh vào miệng cũng phải ngưng lại. Lý Đông Lượng chắc chắn rằng tai anh không nghe lầm. Nhưng lại hy vọng là Hoa Tử nói sai.

– Anh không hiểu sao? Ý là, tôi muốn đến công ty của anh làm việc. Chức vụ gì cũng được.

Ánh mắt Hà Hoa Tử nhìn Lý Đông Lượng lấp lánh như ánh sao, như đang hy vọng lời đồng ý. Nhìn cô thành khuẩn như vậy, anh cũng lấy làm lạ.

– Em cho rằng anh không nuôi nổi em?

Trái với dáng vẻ đang mong chờ sự đồng ý của Hà Hoa Tử. Lý Đông Lượng nhìn Hoa Tử với đôi mắt sâu thăm thẳm, giọng tuy tra hỏi nhưng không quá gay gắt.

– Không phải. Chỉ là ở nhà quá chán, tôi muốn làm chút gì đó có ích.

– Không được!

Anh lập tức bác bỏ mong muốn đi làm của Hà Hoa Tử. Anh đáp ngay mà chẳng suy nghĩ dù một giây.

Đổi ngược lại bây giờ đến lượt Hoa Tử hỏi anh:

– Tại sao chứ?

– Công việc ở công ty rất nhiều, em làm không xuể. Hơn nữa, một bộ phận của công ty cũng giống như xã hội thu nhỏ, vô cùng phức tạp. Em vào làm, anh không yên tâm.

– Vậy anh có thể sắp xếp cho tôi làm việc gần anh, chẳng hạn như thư ký.

– Càng không được!

Lại thêm một lần nữa Lý Đông Lượng đáp trả mà chẳng hề suy nghĩ.

– Tại sao lại không được?

Hà Hoa Tử cau mày, nét mặt lộ vẻ không vui.

– Em làm thư ký khiến anh không thể chú tâm vào công việc được.

Quả thật, nếu cho Hà Hoa Tử làm thư ký, nhở đang làm việc mà bản năng đàn ông của Lý Đông Lượng lại trổi dậy, đến lúc đó…

– Nhưng hiện tại tôi ở nhà rảnh rỗi đến chán đây. Tôi muốn làm gì đó có ích một chút.


Lý Đông Lượng nghĩ cũng chẳng nghĩ, nhanh nhẹn đáp.

– Vậy em ở nhà tập làm mẹ đi. Có con rồi em sẽ không rảnh rỗi như bây giờ đâu.

Nói rồi, anh lại nhìn cô cười xấu xa. Cô thì đỏ mặt vì lời vừa rồi.

Một lát sau, Lý Đông Lượng lên phòng. Trên tay anh cầm theo một hộp quà màu đỏ, đưa cho Hoa Tử.

– Đây là gì?

– Là quà cưới mà Đường tổng tặng chúng ta. Ông ấy nói hôm đó không đến được nên tặng nó, xem như lời xin lỗi.

Hoa Tử nghe cũng có chút bất ngờ. Cô mở ra xem, bên trong đặc biệt toàn bánh kẹo mà cô thích lúc nhỏ. Còn có một số loại số lượng có hạng nhưng bao bì trông rất mới. Cô cầm nó lên đưa cho Lý Đông Lượng, hỏi:

– Tôi biết loại bánh này, nhưng bao bì này hình như không phải?

– Bao bì này chỉ có mình em có thôi, đó là bao bì dành cho hỉ sự.

– Ông ấy đúng là có lòng.

Đúng như anh nói, từ bánh cho đến kẹo đều có bao bì và hình vẽ trên đó đều là uyên ương. Có lẽ Hoa Tử không biết, uyên ương vốn tượng trưng cho hôn nhân mỹ mãn, cũng là lời chúc mà Đường Nguyên dành cho Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử.

Trưa hôm ấy, Lý Đông Lượng quay lại phòng thì thấy Hoa Tử đang ngậm kẹo uyên ương trong miệng. Anh đi đến giật lấy kẹo mút ra khỏi miệng cô. Hoa Tử chưa kịp có bất cứ phản ứng nào đã bị Lý Đông Lượng đè hôn ngấu nghiến.

– Anh làm gì vậy?

– Quả thật rất ngọt!

Lý Đông Lượng nhìn cây kẹo trong tay mình, rồi lại ngước nhìn Hà Hoa Tử vừa bị hôn đến không kịp thở.

– Nhưng em ăn nhiều kẹo sẽ không tốt đâu. Đến ” ăn ” anh này!

Lý Đông Lượng nở nụ cười xấu xa.

Hoa Tử tỏ ra hờ hững với Lý Đông Lượng.

Đúng là nhiều lúc anh làm cho cô có cái nhìn khác về anh. Giờ thì cô đã biết thế nào là vô sĩ!

Xem ra Hoa Tử đã được mở rộng tầm mắt về bản chất của Lý Đông Lượng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.