Ly Sầu Hận

Chương 28


Đọc truyện Ly Sầu Hận – Chương 28

Sáng sớm!

Ly Ca Tiếu đem bộ y phục cũ cùng với một túi đồ nhỏ đưa cho Tiểu Mai.

Trong chốc lát, Ly Ca Tiếu trong gương dần dần trở trành Mai Tiếu Tiếu, chẳng qua so với trước đây có gầy hơn một chút cũng tiều tụy đi không ít.

Kiện y phục cũ còn chưa khoác lên người, Ly Ca Tiếu đã ném nó xuống đất lật qua lật lại đến dơ bẩn, còn xé rách một vài chỗ.

“Tiểu Mai, thay ta tạo chút vết thương đi!” Gương mặt phản chiếu trong gương hiện lên vết thương hồng hồng nơi khóe miệng, Ly Ca Tiếu nhíu mày.

“Tại sao……?” Tiểu Mai khó hiểu.

“Đã diễn phải diễn đến cùng!”

Vì vậy, khi Mai Tiếu Tiếu xuất hiện trước mặt mọi người, trên mặt nàng hằn đỏ dấu tay rõ ràng là bị đánh, máu ứ đọng trên má, vết thương nơi khóe miệng lại hơi hơi rỉ máu, trên cổ tay lộ ra ấn tử hồng hồng của vết thương bị trói, nhìn lại một thân y phục bẩn thỉu, toàn bộ khắc họa chân thật một cô nương thật sự bị ngược đãi hành hạ trong một thời gian dài.

Mã Thừa Ân nhìn Ly Ca Tiếu tới mức không nhúc nhích, ánh mắt chỉ có thể lặng lẽ nhìn chăm chăm người trước mặt đến xuất thần.

“Tiếu Tiếu……………..!” Nhẹ nhàng nói ra hai từ chân tâm, Mã Thừa Ân ngây người nhìn đối phương.

“Lão Ly, con bà nó, tại sao lần nào ngươi cũng dùng đến những chiêu quái gở thế này! Được lắm!  Bây giờ lại tiếp tục giả trang thành nữ nhân, ta đây mới vừa ăn sáng xong…….!” Sài Hồ đứng lên, thật sự là bởi vì mỗi khi nhìn thấy Lão ly giả trang thành nữ nhân hắn đều sợ đến nổi da gà.


“Sài Hồ, ngươi nhịn một chút đi, ta cũng không muốn chẳng qua không còn biện pháp nào khác!” Vừa nói, Ly Ca Tiếu nhún vai.

“Ca ca, việc này rất nguy hiểm, huynh nhất định phải làm vậy sao……!” Nếu như giữa đường bị vạch trần còn có thể trốn thoát, nhưng ngộ nhỡ vào đến tướng quân phủ mới bị vạch trần chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp, tự chui đầu vào rọ sao.

“Nếu không các ngươi nghĩ còn có biện pháp khác sao?”

“Vậy để đệ dịch dung đi vào!” Tiểu Mai đối với thuật dịch dung của mình luôn một mực có lòng tin tuyệt đối.

“Nếu đệ bị vạch trần còn nguy hiểm hơn so với ta, hơn nữa ta còn có nhiệm vụ khác giao phó cho đệ, nhiệm vụ này đệ cần phải dịch dung!”

“Cái này, không thể cùng nhau vào sao, đệ có thể dịch dung thành người khác để cùng nhau trở về!”

“Không cần, Tiểu Mai, nếu ngay đến chuyện này cũng không làm được thì ta đâu còn là lão đại của Nhất Chi Mai!”

“Ai……!”

“Kế hoạch của ta là……………..!” Tròng mắt lóe lên tản ra cơ trí hơn người.

Một canh giờ sau, Tiểu Mai tìm được một chiếc xe ngựa cũ kĩ, Sài Hồ cầm roi ngồi lên xe, Tiểu Mai lấy dây nhanh chóng trói chặt tay Ly Ca Tiếu lại, trói xong còn lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ nhét vào miệng Ly Ca Tiếu, sau đó định đem người ôm vào xe ngựa, nhưng mới vừa giơ tay lên, đã bị Mã Thừa Ân kéo sang một bên, ngoảnh lại đã thấy hắn một mực đưa tay đem người ôm ngang lưng bước nhanh đưa người vào trong xe.

Trong xe ngựa vốn chật chội, Mã Thừa Ân ngồi xổm xuống nhìn Ly Ca Tiếu một bên đang tựa vào thành xe, cũng không để ý tới ánh mắt cảnh cáo của y, cứ như vậy nhìn y đăm đăm, vô cùng luyến tiếc, bất giác lấy tay gạt những sợi tóc đang vương trên mặt Ly Ca Tiếu sang một bên, bên ngoài xe ngựa Tiểu Mai và Sài Hồ đang đứng chờ, Tam Nương thì tức giận chưa tan đứng ở xa xa len lén nhìn xe ngựa, những chuyện phân nhiễu kia giờ phút này hắn đều không muốn để ý tới, chỉ muốn lẳng lặng ngắm nhìn người trước mặt nhiều hơn một chút, không khí dần trở nên ám muội khiến lòng y bối rối, Ly Ca Tiếu không khỏi lắc đầu, hất ra bàn tay an tĩnh của hắn đang đặt lên trán mình, hàng lông mày nhíu lại, miệng lầm bầm không rõ đang nói gì!


Bàn tay vững vàng đặt lên gương mặt người nọ, phút chốc Mã Thừa Ân không kiềm chế được lập tức hôn lên mi mắt Ly Ca Tiếu, rõ ràng không phải là kiều mị tuyệt sắc tại sao lại khiến hắn không kiềm được mà động tâm! Mắt thấy Mã Thừa Ân bắt đầu không quy củ, Ly Ca Tiếu hung hăng đẩy hắn một cái, khiến người kia ngồi hẳn xuống.

“Bảo trọng!” ánh mắt thâm tình, Mã Thừa Ân ngồi dậy nhào tới áp Ly Ca Tiếu vào thành xe, sau đó ôm người một cách vững vàng, dặn dò bên tai Ly Ca Tiếu một câu bình bình đạm đạm như vậy.

Nói xong, cũng không quản người đó có phải sẽ tức giận đến mức tháo dây trói trực tiếp cho hắn mấy quả đấm, bàn tay hắn kéo chiếc khăn bịt miệng ra, người nọ còn chưa kịp nói gì, đã bị hôn thật sâu.

Ly Ca Tiếu không cách nào hình dung ra tâm tình hiện giờ của y, không biết có phải vào giờ phút này Mã Thừa Ân biểu lộ tâm tình bi thương khiến cho y không đành lòng hay không, nhưng trừ cảm giác khó chịu khi bị cường hôn, y lại không tức giận như tối hôm qua, mặc dù vẫn né tránh nụ hôn của người kia, nhưng lại không có ngoan tâm muốn cắn lại hắn.

Bị hôn đến đầu óc choáng váng, chợt cảm thấy trong xe đang tối đột nhiên có ánh sáng lọt vào, Tiểu Mai nhấc rèm lên, đưa đầu vào dò xét.

Mã Thừa Ân ngăn trở trước mặt Ly Ca Tiếu, Tiểu Mai cũng nhìn không ra đến tột cùng trong xe đang diễn ra chuyện gì, muốn đi lên xem thử một chút, nhưng trong xe chật hẹp không chứa nổi ba người, vì vậy lên tiếng hỏi thăm.

“Đã xong chưa……….?”

Bị thanh âm của Tiểu Mai đánh thức, Ly Ca Tiếu đẩy đầu va chạm vào trán Mã Thừa Ân, còn Mã Thừa Ân gương mặt thoáng đỏ, ngượng ngùng không biết nên làm thế nào cho phải.

“Ngươi…… ngươi trói tay ta chặt thêm một chút!” Thở hổn hển, Ly Ca Tiếu chỉ có thể nghĩ ra biện pháp để tránh đi cái thế cục khó xử này.

“……………….!” Trong khoảng thời gian ngắn, Mã Thừa Ân ngược lại có chút sửng sốt khó hiểu.


“Đi xuống……!” Câu vừa rồi là cố ý nói cho Tiểu Mai nghe, hai người đang ở khoảng cách rất gần, Ly Ca Tiếu dùng thanh âm nho nhỏ nhắc nhở hắn.

“Mọi sự phải cẩn thận!” Gương mặt tuấn dật có chút đỏ yên lặng nói, luống cuống tay chân lấy khăn tay ở một bên ra phủi sạch, sau đó nhét vào miệng Ly Ca Tiếu.

Đụng đầu vào trần xe ngựa, Mã Thừa Ân có chút lúng túng, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn gương mặt mê man khó hiểu của Tiểu Mai một cái, tại sao hắn lại như vậy, nói cho cùng, Mã Thừa Ân người này vẫn là một nam nhân đơn thuần đối chuyện tình cảm.

Không tới xế trưa, Sài Hồ đầu đầy mồ hôi đánh xe ngựa đi đến cổng thành, an bài xong mọi chuyện, đầu tiên là đưa một ít bạc cho tên trông chừng cửa thành, sau đó nói Ly Ca Tiếu bên trong chính là người vợ đã bỏ trốn của hắn, đôi ba câu còn phải lộ ra bản thân là kẻ dâm sắc, đưa bạc xong xuôi.

Sài Hồ trở về xe ngựa, nhẹ nhàng gõ gõ ba cái lên thành xe, bên trong nhất thời truyền ra động tĩnh.

Ly Ca Tiếu bên trong quật người thật mạnh xuống, khiến xe ngựa lung lay dữ dội, làm kinh động tới đám binh lính tuần tra, mấy người lính quan sát tên phu xe Sài Hồ, sau đó bảo Sài Hồ vén rèm lên, Sài Hồ nhìn đám binh lính đi tới, liền đánh ngã quan binh gần hắn nhất rồi nhảy lên xe ngựa, quay đầu bỏ chạy, liều mạng mà chạy.

Quan binh cầm đầu vừa nhìn thấy tình hình, vội vàng đem người đuổi theo, vừng vàng chạy được một đoạn ngắn, Sài Hồ lấy từ bên hông một thanh đại đao, chém đứt dây nối xe ngựa, nhảy lên khoái mã, giả vờ chạy trốn vứt xe lại một bên.

Xe ngựa theo quán tính mất khống chế, lắc lư đụng phải một cành cây khô thì dừng lại, tướng lãnh cầm đầu nhìn khoái mã đã cao chạy xa bay, lập tức phân phó một đám người tiếp tục truy đuổi, còn bản thân thì xuống ngựa đi tới chiếc xe ngựa  chỏng trơ kia.

Vén rèm lên, bên trong là một cô nương cả người đầy thương tích, đôi mắt đẫm lệ cùng với hoảng sợ nhìn hắn, nhảy lên xe ngựa, đem khăn bịt miệng kéo ra, liền nghe thấy âm thanh đứt quãng của nữ tử.

“Đại nhân………cứu mạng………đại nhân………!

“Ngươi là ai?”  Hướng về phía cô nương hỏi, gương mặt có chút quen mắt, nhưng nhất thời hắn không thể nghĩ ra được là ai.

“Ta là phu nhân của Mã Thừa Ân đại nhân, ………….ta bị người xấu………..!” Vừa nói, vừa cúi đầu âm thầm khóc thút thít không muốn nói thêm nữa tựa như sự việc nàng vừa trải qua thực đau lòng.


“A……là Mã phu nhân…….!” Tướng lãnh lập tức nghĩ ra, trước kia Mã phu nhân bị Nhất chi mai bắt đi, Mã đại nhân từng dán cáo thị khắp kinh thành tìm người, khó trách hắn cảm thấy quen mắt.

“Mã phu nhân, người chịu khổ rồi, để ta cởi trói cho người, đưa người trở về phủ!” Giúp Mã đại nhân tìm được phu nhân, đây chính là lập đại công, tướng lĩnh lập tức mặt mày hớn hở mở trói cho Ly Ca Tiếu, sau đó sai người tân trang lại xe ngựa vội vàng trở về thành.

Vạn thống lĩnh không nghĩ tới hôm nay làm nhiệm vụ hắn lại gặp được chuyện tốt này, mừng rỡ nói với mấy tên lính thuộc hạ.

“Trở về nếu gia được thưởng, sẽ mời mấy người các ngươi uống rượu! Nếu được lên chức, gia cũng sẽ không quên mấy người các ngươi đâu!”

Lúc này, một tên lính quèn áo vải, đột nhiên lại gần Vạn thống lĩnh, nhỏ giọng nói.

“Vạn đại nhân, tiểu nhân có mấy lời không biết có nên nói hay không!”

“Nói!”

Lính quèn thần bí lôi kéo Vạn thống lĩnh qua một bên, lặng lẽ nói:

“Thống lĩnh, ta nghe phong thanh rằng, Mã đại nhân sở dĩ đi ra ngoài lâu như vậy cũng chưa trở về, là vì bị Thiết tướng quân đuổi giết, không về được, trước mắt chúng ta cứu được Mã phu nhân cũng không phải là chuyện tốt, vạn nhất bị cho là đồng đảng của Mã đại nhân, nói không chừng còn rước lấy phiền phức, không bằng hiện tại đưa Mã phu nhân giao cho Thiết tướng quân, đây chính là lập công với Thiết tướng quân!”

Sờ đầu, Vạn thống lĩnh suy nghĩ một chút, cảm thấy tên lính quèn này nói rất có đạo lý, những lời đồn thổi này hắn cũng nghe qua, hơn nữa Mã đại nhân hiện tại đang thất thế, nghe nói Thiết tướng quân đang bày thiên la địa võng bắt người, lúc nãy hắn quá cao hứng nên không suy nghĩ cho thấu đáo mọi chuyện, vì vậy lập tức vỗ vai lính quèn.

“Vậy nghe lời tiểu cơ trí ngươi, đổi đường đến Thiết tướng quân phủ!”

Tên lính quèn âm thầm cười một tiếng, so với những tên lính khác thì hắn có khí chất hơn hẳn, người này còn có thể là ai, ngoài  Hạ Tiểu Mai!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.