Đọc truyện Ly Rượu Pha Vội – Chương 59
Sáng thứ Hai sau đó, trời nắng đẹp và mát mẻ. Đứng nghiêm trên các bậc của nhà thờ St. Michael phố 41 ở Woodside, tôi mừng vì bộ trang phục xanh lơ ấm áp, vì hơi ấm của thân thể các cảnh sát đứng quanh tôi.
Mặc dù có tới ba hoặc bốn ngàn cảnh sát đứng làm hàng rào trên phố đợi xe tang Scott, âm thanh duy nhất là tiếng lá cờ đội danh dự bay phần phật; chuyển động duy nhất là những ngôi sao và vạch cuồn cuộn.
Các trống dây bắt đầu khua lúc hồi chuông đầu tiên của St. Michael rung chậm và đều đặn. Vòng từ góc nhà thờ đá, tiến ra một đội bốn chục cảnh sát thuộc Emerald Society(1) của NYPD, những chiếc kèn túi câm lặng, các tay trống rung khúc tang lễ trên những cái trống phủ rèm đen.
Tiếp sau họ là xe cảnh sát xếp hàng đôi dường như vô tận, tiếng động cơ lốp bốp lúc họ chạy với tốc độ diễu hành.
Cuối cùng, khi chiếc xe tang đen bóng lướt vào tầm nhìn, gần như có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào từ hàng ngàn cổ họng. Các Tổng thống cũng không được đặt vào lòng đất với nghi lễ quặn thắt con tim hơn một cảnh sát bị giết trong khi thực thi nhiệm vụ.
Cơ hàm tôi nghiến chặt lúc tôi cố ngăn mình run rẩy, nhúc nhích, quỵ ngã.
Cuối cùng, Brooke Thayer xuất hiện từ chiếc limo đỗ sau xe tang. Cô bế đứa con mới sinh và nắm tay đứa con gái lên bốn.
Một người trong hàng rào danh dự bỗng bỏ hàng và cúi vào chiếc limousine, giơ tay ra. Đứa con trai hai tuổi của Scott xuất hiện cuối cùng, mặc complê đen.
Bộ complê đen và cái mũ cảnh sát tám chấm của cha em.
Một lễ Misa đau thương. Mẹ Scott quỵ ngã trong giây phút cùng em gái anh đọc tụng ca.
Buổi lễ càng thê thảm hơn lúc Roy Khương, người bạn thân nhất và là cộng sự của Scott kể câu chuyện Scott đã cứu mạng anh ta trong một trận nổ súng ra sao. Anh kết thúc bằng cách rời bục và tiến thẳng tới cây thánh giá, nói lời khẳng định giản dị và thuyết phục đến sửng sốt: “Tôi yêu anh, Scott”.
Làm sao tôi có thể trải qua phần còn lại, tôi không biết chắc. Con người có thể qua những việc hết sức ngạc nhiên. Hãy nhìn người lính cắt đứt cánh tay còn lủng lẳng dưới vai bằng con dao nhíp. Chúng ta có khả năng làm mọi việc, đúng không?
Vâng, tôi có thể. Bây giờ thì tôi biết là tôi có thể.
Họ chôn cất Scott tại Nghĩa trang Calvary trên đồi cao, nhìn xuống Manhattan nổi bật trên nền trời.
Thị trưởng New York ra dấu về phía thành phố lúc ông kết thúc những lời cuối cùng bên mộ:
– Chúng ta mời Scott làm cái việc anh đã làm tận tụy suốt đời. Hãy canh gác cho chúng tôi, Scott. Chúng tôi không bao giờ quên sự hy sinh của anh.
Brooke ghì chặt tôi sau khi tôi đặt bông hồng giữa hàng trăm bông khác, phủ kín nắp quan tài sơn dầu. Cô sờ vào dải băng trên mặt tôi.
– Tôi biết việc chị đã làm vì tôi, – cô thì thầm. – Chị đã làm vì gia đình tôi. Giờ tôi có thể ngủ được rồi. Cảm ơn chị, thám tử.
Tôi kéo cái lưỡi trai đen trên mũ chặt hơn trên mắt để che giấu, gật đầu ngớ ngẩn và tiến lên.