Đọc truyện Ly Rượu Pha Vội – Chương 36
Trahan hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu:
– Scott là đặc tình chính của chúng tôi trong vụ đang làm về anh em nhà Ordonez buôn bán Ecstasy[16] từ Hunts Point, – anh nói. – Ordonez anh là phi công của Không quân, vận chuyển đồ tiếp tế tới Đức. Hóa ra, hắn bay về với nạng đuôi rỗng trên chiếc C130 của hắn. Scott đã tiến hành mấy cuộc mua bán giữa chừng với bọn chúng. Chúng tôi dự định làm một mẻ lớn vào tuần sau và bắt giữ cả bọn.
– Gần đây Scott có liên hệ với bọn chúng không? – Tôi hỏi.
– Ba ngày trước anh ấy đã ghi âm một cuộc gọi với chúng, – Roy Khương xen vào. – Nhưng có thể tối nay anh ấy có một cuộc gọi ngoài nhiệm vụ.
– Liệu Scott có đi gặp ai mà không nói với các anh không? – Tôi nói.
– Không, nếu anh ấy có thể xoay xỏa được, – Roy nói. – Nhưng đặc tình là một công việc nguy hiểm và dựa vào trực giác. Chị hiểu điều đó chứ, thám tử. Đôi khi không kịp gọi trợ giúp.
– Ý anh là có thể Scott bị kẻ nào đó áp sát bất ngờ, đề nghị đi cùng bọn chúng và anh ấy phải làm thế để khỏi bị chúng nghi ngờ, – Mike nói.
– Đúng thế, – Thaddeus Price nói. – Và việc đó đã xảy ra.
Trahan bổ sung:
– Hoặc Scott bị một kẻ ở vụ trước áp sát. Một kẻ đã bị anh bắt nay đã ra tù. Đấy là nỗi sợ kinh khủng nhất mỗi khi bạn đi trên phố. Bạn đang ở trong Burger King với con và gặp một người bạn đã từng bắt giữ.
Tôi nghe thấy cộng sự của tôi lầm bầm vì câu Trahan nói. Có đến hàng trăm mối ngờ trong vụ giết Scott.
– Việc đầu tiên chúng tôi cần làm là thẩm vấn anh em Ordonez, – Mike nói. – Vụ này vì một khoản tiền lớn đây. Có khi bọn chúng đón Scott để trấn lột. Scott bị đánh rất dã man. Có lẽ bọn chúng tra tấn bắt anh ấy nói ra nơi cất số tiền hai trăm năm mươi ngàn đô. Chúng ta cần bắt bọn chúng. Chúng ta có biết những con chó lai ấy hiện giờ ở đâu không?
– Thằng anh, Mark, đang làm việc ở Lakehurst Naval Air Station ở Nam Jersey. Chúng tôi sẽ nói chuyện với sĩ quan chỉ huy của hắn và khám nhà hắn ở Tom River, – Trahan nói. – Nhưng thằng em Victor có ba hoặc bốn căn hộ ở Brooklyn và Bronx. Có nhiều bạn gái và họ hàng thân thiết. Sẽ mất vài giờ để xác định xem bọn chúng ở đâu. Chúng tôi sẽ sử dụng đường dây riêng của chúng tôi và xem có thể tìm được gì.
– Trong lúc này, – Thaddeus nói, – tôi sẽ tập hợp hồ sơ các vụ Scott đã bắt trước kia để tham khảo xem ai đã ra tù.
– Nhiều hồ sơ lắm, – Trahan nói và kiên quyết lắc đầu. – Scott đã tóm cổ hàng trăm tên. Anh ấy là một trong những đặc tình cừ nhất tôi từng làm việc.
Chắc chắn Scott đã lừa tôi, tôi nghĩ khi nhớ tới vợ và gia đình anh.
Tôi tránh nhìn nỗi đau trong cặp mắt đỏ ngầu của Trahan. Trông anh ta như mất một người bạn thân nhất hơn là một đồng sự.
– Gượm đã, – thám tử Marut nói. – Đã báo cho gia đình Scott chưa? Lạy Chúa, Brooke sẽ xoay sở ra sao đây? Bọn trẻ con nữa. Tôi nghĩ là bốn đứa.
– Ba đứa. Chúng tôi vừa báo xong, – tôi nói. – Chị ấy xử lý tốt hết mức các anh có thể mong.
Bỗng cộng sự của Scott, Roy Khương, đá vào cạnh bàn như tiếng súng nổ. Giấy tờ bay tung tóe lúc anh gạt từ trên bàn xuống sàn trước khi lao ra khỏi phòng.
Mike lắc đầu, rút di động ra và bấm số.
– Anh gọi ai đấy? – Tôi hỏi.
– Gọi cho nhân viên trực tổng đài, – anh nói. – Bảo anh ta bắt đầu kiểm tra LUD ở nhà và điện thoại di động của Scott.
Tôi nghẹn thở. LUD là các chi tiết sử dụng điện thoại nội hạt, in từ hồ sơ của công ty điện thoại, ghi rõ từng cuộc gọi đi, gọi đến của Scott. Gồm cả những cuộc gọi cho tôi!
Năm phút sau, Mike dừng lại trên cầu thang dẫn lên phòng của đội chúng tôi.
– Lauren, mắt cô xám xịt kìa, – anh nói.
– Anh nói gì thế? Mắt tôi xanh mà, – tôi đáp.
– Ý tôi là mắt cô nhợt ra, – Mike nói. – Từ khi chuyện này bắt đầu, cô cứ lao vèo vèo. Lúc này chúng ta đang phải đợi. Buổi sáng, chúng ta sẽ thực sự giải quyết mọi sự. Cô ở cách đây khoảng mươi phút. Sao cô không biến về nhà chợp mắt lấy vài giờ? Tôi đã lên lịch rồi. Tôi sẽ tạm thời chịu trách nhiệm cho.
Tôi có phần không muốn để mặc người cộng sự, nhỡ bỏ lỡ điều gì. Ai mà biết sau đây sẽ xảy ra việc gì? Nhưng bên ngoài cửa sổ cầu thang bụi bặm đằng sau Mike, tôi không thể không chú ý đến những ngọn đèn đường như bắt đầu trôi. Tôi kiệt sức quá rồi.
Bất cứ ai nói dọn nhà và ly dị là hai việc gây căng thẳng nhất trong đời là người chưa bao giờ có chồng bắn chết người tình của mình.
Tôi cho rằng suy sụp chẳng giúp được gì.
– Thôi được, Mike. Nhưng cứ gọi tôi nếu nghe được điều gì nhé. Bất cứ điều gì.
– Về nhà đi, Lauren.
– Vâng. Tôi đi đây. Tôi sẽ ra khỏi chỗ này.