Đọc truyện Ly Rượu Pha Vội – Chương 112
Giờ đến lượt tôi chúi đầu vào giữa hai đầu gối.
– Tống tiền anh? – Tôi hỏi.
Paul gật. – Một năm trước, Veronica đến New York. Cô ấy có bạn làm người mẫu hoặc gì đó, kiếm việc cho cô ấy. Mười một giờ sáng, cô ấy bị rơi vào một cuộc vây bắt ma túy, còn tôi nhận được một cú điện thoại điên rồ ở sở gọi đến và cố giúp cô ấy thoát ra.
Tôi vào căn hộ ấy ở SoHo, tưởng có một triệu cảnh sát, nhưng ở đấy chỉ có một người. Scott Thayer. Song tôi đến quá muộn, vì Veronica quá sợ đã kể với hắn chúng tôi có tiền. Hắn dẫn tôi vào bếp và bảo hắn là người biết điều. Hắn sẽ thả mọi người với giá mười ngàn đôla tiền mặt.
Đột nhiên, tôi cảm thấy cổ họng đau rát. Da tôi lạnh và ẩm ướt.
– Thế là tôi phải nộp cho hắn, – Paul nói. – Một tháng trôi qua. Một hôm, sau giờ ăn trưa tôi về bàn làm việc, thấy Thayer ngồi đó, cầm tấm ảnh của cô. Hắn bảo rằng hai người cùng làm việc trong một tòa nhà, và đòi hai mươi ngàn nữa, để hắn không xoay tôi nữa – hắn là một anh chàng dễ thương – hắn sẽ không kể với cô về Veronica.
Paul nhìn tôi. Tôi nhìn trả chằm chằm, miệng tôi há hốc.
– Thế là tôi cho tiền hắn. Khi hắn trở lại lần thứ ba, tôi hiểu rằng sẽ không bao giờ kết thúc. Hắn đòi năm chục ngàn. Thay vì cho hắn tiền, tôi quyết định thà liều gói gọn sự việc theo cách của tôi còn hơn.
Tôi lắng nghe tiếng sáo ở đâu đó trong công viên. Nó vọng đến như bài ca truy điệu trong tang lễ của tôi vậy.
Tôi ngỡ Paul chiến đấu vì tôi. Giết Scott là vì tôi. Nhưng nó chỉ chấm dứt vụ tống tiền.
– Cô phải hiểu rằng Thayer không thỏa mãn với việc tiếp tục tống tiền tôi, – Paul nói tiếp. – Hắn muốn có tất. Hắn theo đuổi cô để bày thêm một cái bẫy cho tôi. Đấy là mọi thứ hắn muốn ở cô, Lauren.
– Vì thế mà anh giết anh ta, hở Paul? – Tôi nói, chua xót. – Giờ anh là một tên găngxtơ? Cướp của và bắn chết cảnh sát. Có khi anh nên làm một album nhạc rap.
Paul liếc nhìn mặt đất rồi nhún vai:
– Hầu như mọi việc cứ xảy ra liên tiếp. Việc này dẫn đến việc kia.
Trong lòng tôi dâng lên một chút thương cảm. Thương cho cả bản thân mình nữa. Tôi cố hết sức gạt nhanh sự thương cảm sang một bên. Thương Paul là việc cuối cùng nên làm.
– Nghe này Lauren, – Paul nói. – Tại sao chúng ta không gọi nó là người đẻ ra tình trạng khủng hoảng tuổi trung niên? Tôi sẽ làm mọi thứ em muốn. Trả lại tiền. Hoặc chúng ta chỉ việc ra đi. Chúng ta sẽ lái xe từ đây thẳng đến Reagan International. Một triệu cổ phiếu hai đôla miễn thuế là một khoản tiền lớn. Sao chúng ta không ra đi và tiêu xài nhỉ? Nuôi nấng con cái trên du thuyền. Giờ em đang giận điên lên, nhưng em cũng đã phản bội tôi, nhớ chưa? Chúng ta chỉ… đi thôi. Nào, Lauren. Chúng ta có thể làm việc này cùng nhau.