Đọc truyện Ly Hôn – Chương 6
Lê Mông hoàn toàn không biết cha mẹ tìm mình đã phát điên rồi, cũng không biết Đoạn đạo diễn và chú Vệ Hồng đã lái xe dẫn chó lên đường, càng không biết giang hồ của nửa thành phố đã bắt đầu hành động.
Bé ngồi trong hội quán cờ đắc ý, mới đây đã phá được bẫy rồng[1], giết chết 23 quân của đối thủ.
[1] Bẫy rồng: Một hình cờ thật dài, quanh co uốn lượn dễ khiến chúng ta liên tưởng đến Rồng – một hình tượng thần thoại đứng đầu Tứ Linh (Long, Lân, Quy, Phụng).
Ông chủ hội quán giờ đây như bị sét đánh —– ông mở quán này đã nhiều năm, nổi tiếng gần xa là người chơi cờ giỏi, trước đây suýt được tham gia vào đội tuyển quốc gia, thế mà hôm nay lại thua một thằng nhóc hơn mười tuổi.
Mà bản thân ông không khinh địch, nhóc con này chưa đến mười nước cờ đã vung đao, từ từ khiến tất cả miệt thị của ông đều tan biến. Sau đó ông cẩn thận đi từng nước cờ, hao tâm tổn sức bày ra trên bàn cờ một con rồng trắng, nhưng cuối cùng lại bị một đao đâm chết, nháy mắt đã mất 23 quân!
Hơn nữa nhóc con này còn chấp ông 7,5 mục!
Lê Mông đại diện cho tính cách của những kỳ thủ trẻ, suy nghĩ nhanh chóng, ra tay mau lẹ, di chuyển theo cảm giác, rất quyết đoán và gọn gàng. Lợi hại hơn là bé biết nhìn tổng quan bàn cờ, trước đó mười nước đã có mưu tính xuất đao, không lâu sau ngang nhiên chiếm đoạt giang sơn.
“Ta… Ta thua.” Ông chủ cúi gằm đầu, không can lòng hỏi: “Cậu em đã mấy đẳng rồi?”
Lê Mông cười nhưng không đáp: “Đưa tiền đưa tiền.”
Nhân viên dùng mắt xin chỉ thị ông chủ, sau đó lấy năm mươi đồng đưa cho bé.
Lê Mông không nói nhiều, cầm tiền xong chạy đi ngay. Lúc này trời đã tối, bụng bé gầm gào kêu đói, chạy nhanh về nhà mua đồ ăn là tốt nhất.
Ông chủ hội quán vội hỏi: “Cậu em định đi đâu, muốn ăn món gì?”
“Ăn cơm ạ!”
“Trong hội quán có bán, ở lại ăn không?”
Lê Mông quyết định, hy vọng tràn trề hỏi: “Có tôm hùm nướng không?”
Ông chủ cười tươi, nắm tay bé nói: “Ăn tôm hùm gì nữa, ăn mì sợi đi rồi về chơi tiếp…. Từng nước cờ của em đều tỏa sáng rực rõ, nói cho anh biết em làm thế nào…”
Lê Mông chán nản xoay người bước đi.
Đúng lúc này có một bàn tay chặn bé lại: “Cậu em, chờ đã.”
Lê Mông ngẩng đầu lên, thấy một người có dáng vóc trung bình, tướng mạo bình thường nhưng còn trẻ tuổi, mũi nhỏ, mắt nhỏ, đầu húi cua, khoảng chừng hơn 20 tuổi, cách nói chuyện như là người nước ngoài, ánh mắt không vừa.
“…. Anh có chuyện gì sao?”
Chàng trai trẻ khoát tay nói: “Mua cho nhóc này một túi tôm hùm nướng về đây.”
Đi sau chàng trai này còn có hai ba chàng trai khác, cũng có thể là bạn, hoặc là tôi tớ. Một trong những người đó vừa nghe xong liền gật đầu, sau đó bước ra khỏi hội quán.
“Cơm chiều của nhóc anh mời, muốn báo đáp thì chơi với anh một ván.” Chàng trai trẻ ngừng một lúc lại nói: “Anh không bắt nạt trẻ con, em cầm quân đen, chấp bốn mục rưỡi.”
Lê Mông nheo mắt lại, thấy Húi Cua ra vẻ mình là người bề trên, vênh vênh váo váo thì biết ngay đây là người có địa vị.
Bé là con trai của Cận Viêm, Cận Viêm chung sống với vợ của mình thế nào, phân công người khác làm việc ra sao, những việc này bé đã quá quen thuộc, khắc sâu vào trong tủy. Bé biết nếu mình cả gan dại dột sẽ có chuyện gì xảy ra, cũng biết bây giờ chỉ có một thân một mình, tốt nhất không nên xung đột với “rắn độc”.
Lê Mông cười rồi nói: “Được.”
Húi Cua không nghĩ bé đồng ý nhanh như vậy, thành ra hơi hụt hẫng.
“Em còn nhỏ, không biết phép tắc, nếu có làm anh khó chịu thì ngàn vạn lần cũng đừng so đo với em nha.” Lê Mông duỗi tay hướng về bàn cờ, sảng khoái nói: “——–Mời!”
Mọi người cảm thấy hiếu kỳ lập tức vây quanh bàn cờ cả hai ngồi. Ông chủ hội quán cũng đã cao tuổi, nhưng chưa từng thấy Húi Cua trẻ tuổi kia, huống hồ khẩu âm của chàng trai rất lạ, sợ có chuyện xảy ra, cũng dừng chân ngồi lại không đi đâu.
Lê Mông hít một hơi thật sâu, cầm quân đen đi vào điểm sao[2]
[2] Điểm sao: 8 điểm đen xung quanh bàn cờ, giúp người chơi dễ định hình bố cục bàn cờ. Điểm sao ở trung tâm được gọi là Thiên Nguyên.)
Húi Cua đi vào tiểu mục[3].
[3] Tiểu mục: các giao điểm nằm kế bên sao và gần biên.)
Những nước cờ đầu của hai người đều không có gì nổi bật, tuy họ đều không phải là những người mới chơi, nhưng lại cực kỳ cẩn trọng. Lê Mông đã đi hết hai sao, Húi Cua chỉ còn hai tiểu mục, Lê Mông lập tức đi chéo, quân trắng nhảy, quân đen bay[4], động tác dứt khoát không do dự.
[4] Nhảy (khiêu), bay (phi): đi chéo cách ô.)
Chưa đến mười nước cờ, các quân đen đã tạo thành thế tuyết lở[5], quân trắng liên tục theo sát từng bước, nhất thời ở góc trên thay đổi liên tục làm những người xung quanh không theo kịp. Mười một nước tiếp theo Lê Mông đã chiếm được đất, Húi Cua cầm chén trà lên uống một ngụm, cười nói: “Cậu em phản ứng nhanh thật.”
[5] Tuyết lở: là một trong những chiêu thức quen thuộc ở giao điểm 3-4, phía trên bàn cờ. Sở dĩ gọi là tuyết lở là do đặc điểm của nó, xoay ngược hình sẽ thấy rõ hơn sự giống nhau.)
Lê Mông buồn rầu hỏi: “Em đói bụng, sao còn chưa có tôm hùm?”
Húi Cua không đáp, hạ mấy nước cờ chiếm đầy góc, nhưng bị quân đen chặn lại, cuối cùng dài ra.
Do tuổi nhỏ nên Lê Mông rất tàn nhẫn, liên tục chẹt khí[6] trong lúc Húi Cua lơ đãng, kết quả sau hai nước cờ Lê Mông đã phá được phòng thủ, cục diện rơi vào giằng co.
[6] Chẹt khí: Là nước đi khiến đám quân của đối phương chỉ còn lại một khí duy nhất. Quân hay đám quân đó gọi là “quân bị chẹt”.)
Một người đứng xem hỏi ông chủ: “Quân trắng còn có thể sống không?”
Ông chủ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Khó lắm.”
Thế nhưng Húi Cua không chịu thua, chạy quân[7] thành hàng.
[7] Chạy quân: Khi một đám quân có nguy cơ bị bắt hay đang bị chẹt thì nó phải tìm đường tháo chạy bằng cách nối dài đám quân của mình ra để có thêm khí. Việc nối dài này được gọi là chạy quân. (xem hình, quân Đen đang bị chẹt, Đen đặt quân có hình ngôi sao nối vào để chạy quân)
Lê Mông cầm quân bám theo, mày mặt nhăn nhó.
“Cái này có gì mà phải chạy quân dài như vậy, sao không trực tiếp áp luôn?” Người đứng kế bên nói nhỏ, nhưng lời chưa dứt, quân đen đã chuyển sang góc khác!
Húi Cua chấn động mạnh, trong lòng khó hiểu.
Nếu bây giờ bị Lê Mông áp, quân trắng có thể phi nước kiệu[8], sau đó Lê Mông nhất định chặn lại. Nhưng nếu chặn rồi, quân trắng có thể đi tiếp lên trên, như thế quân đen sẽ rơi vào bất lợi.
[8] Phi nước kiệu: Di chuyển quân theo đường chéo hình chữ nhật cách 1 đoạn được gọi là tiểu kị mã, giống như cách di chuyển quân mã trong cờ tướng.)
Vậy nên quân đen không áp nữa, di chuyển sang chỗ khác.
Chiêu thức ấy ngự ở góc dưới, lại nằm trong vùng trung tâm, thuận lợi phá hủy hàng rào quân đen đang che khuất đường đi quân trắng.
Mọi người vây quanh khen tấm tắc, có người còn nói: “Thật là sáng suốt!”
Húi Cua biết nước đi đó không chỉ là sáng suốt —— góc biên bị ăn, quân trắng đang từ có lợi sang bất lợi, quân đen rõ ràng có thể ăn đứt, thế nhưng lại di chuyển sang chỗ khác. Có thể thấy thiếu niên trước mắt đây không chỉ có thể giết quân, mà còn có thể nhẫn nhịn!
Húi Cua đã gặp nhiều cao thủ thiếu niên chuyên nghiệp, nhưng phần lớn đều tỏa ra sát khí bốn phương, hở ra là lượng đao mãnh sát. Khi chơi cờ với họ, nếu không lập bẫy để họ chết không còn manh giáp thì chính bản thân lại thất bại thảm hại. Đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều đương kim cao thủ nổi tiếng bị đứa trẻ hơn mười tuổi bỏ xa.
Nhưng thiếu niên trước mắt lại không như vậy, những mưu tính của bé rất kín kẽ, làm người ta có cảm giác không hợp với tuổi.
Húi Cua dần dần không còn khinh miệt nữa, ở rìa góc trên đang song song hai thế cờ. Lê Mông mặt không biến sắc, sau 23 nước cờ đã có biến cố xuất hiện, nhanh tay đi loan tam[9].
[9] Loan tam: hay Khúc tam, “Khúc” = gãy, “loan” = chỗ quanh co.)
Trong lòng Húi Cua thầm nghĩ, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, sau đó đưa quân áp sát.
Được mấy nước nữa thì Lê Mông thật sự đói bụng, vẫn là còn nhỏ không thích dây dưa, nếu đi được sẽ đi nhanh vô cùng. Thật ra bé như vậy rất giống với những kỳ thủ thiếu niên của Trung Quốc hiện giờ, mà Húi Cua dường như chuyên nghiệp khác hẳn bé, mấy nước cờ ở vùng phía trên rõ ràng chiếm ưu thế.
Ông chủ hội quán hít sâu, thầm nghĩ người ngoại quốc này quả là cao thủ.
Ông đã từng cùng rất nhiều kỳ thủ Hàn Quốc đấu cờ, thanh niên húi cua này trông rất giống họ, đều giỏi cách tác chiến, có thể kéo dài, chiếm đất, có thể nói là rất ương ngạnh. Nhất là khi Húi Cua đi vào giữa bàn cờ thì đặc biệt hiếu chiến, Lê Mông suy nghĩ vài giây, rồi lại nhảy tiếp.
Húi Cua cười.
Cậu bé này rất cẩn trọng, nhưng cẩn trọng quá mức rồi.
“Cậu em, em không giết không được đâu.” Thanh niên nói, bỏ qua những quân cờ ở chính giữa.
Ông chủ thấy thế kinh ngạc nói: “Hay thật!”
—— Quân trắng từng nước từng nước cờ dần dần hình thành nên một con rồng lớn, hơn nữa còn có tiểu mục lúc ban đầu ở bên trên tương xứng, nháy mắt đã chiếm được tám phần ưu thế!
“Quân đen không ổn, không ổn rồi….” Những người xem xung quanh đồng thanh nói.
Húi Cua bình thản dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn xuống Lê Mông hỏi: “—–Thấy sao?”
Lê Mông không để ý tới chàng trai, sẵn tay hạ một quân cờ.
Húi Cua nhìn lướt qua, như thấy dáng dấp KO[10], không khỏi “A” một tiếng —— Tại sao cậu em này muốn KO?
[10]KO: Trường hợp đặt quân có thể dẫn đến việc quay trở lại như tình huống ban đầu. Vậy nên để tránh việc này xảy ra lặp đi lặp lại, người ta đã đặt ra một quy tắc là “kiếp”. Quy tắc này nói rằng, không được phép lặp lại một trạng thái(vị trí quân và lượt đi) đã có trước đây ở bàn cờ, trừ trường hợp 2 người cùng nhường lượt đi. Nếu bên đen bắt bên trắng ở a, bên trắng không được phép bắt lại bên đen ngay lập tức mà cần phải đặt quân ở nơi nào đó khác.)
Nhìn kĩ lại, nước cờ này cùng với bước nhảy kia rất tương xứng, thì ra cũng là một con rồng lớn.
Con rồng này nếu trỗi dậy, trên bàn cờ sẽ có hắc bạch song long tàn sát lẫn nhau, nghĩ đến mà phấn khích. Trên mặt Húi Cua càng rạng rỡ, đoán thầm thiếu niên trước mắt đang ở trình độ ngũ đẳng hoặc lục đẳng, lúc mới nhìn qua thì cũng tam đẳng tứ đẳng rồi. Ông chủ như vậy cũng có thể hạ đo ván được, khi đấu cùng nhau, Húi Cua từng bước một ép cờ, quả nhiên suy yếu rõ ràng.
Thế nên Húi Cua không để ý nữa, hạ xuống một quân cờ muốn phá hủy con rồng chưa hình thành của Lê Mông.
Nào ngờ sắc mặt Lê Mông vẫn không đổi, ngay cả mí mắt cũng không động đậy.
Húi Cua vừa bỏ tay ra, bé chạm vào những quân cờ còn trong bát, nói thản nhiên: “Không phải anh nói không giết không được sao?”
Húi Cua sửng sốt.
“Em đây, thật ra thích giết nhất. Nhưng giết một lần rồi sẽ nghiện, em thích nuôi quân trắng cho mập mạp, sau đó múa một đao———–“
Lê Mông nhự nhàng hạ một quân đen xuống: “———giết sạch toàn bộ.”
Húi Cua lập tức thay đổi sắc mặt.
Sự sắp xếp của những quân cờ, nhìn sơ qua tưởng như không có liên quan bỗng chốc rõ ràng, một đao hung hãn đâm vào bụng rồng ———- thật là cương mãnh, thậtt là cẩn trọng, giống như thanh gươm của vương giả từ trên trời bay xuống, dù có là đất trời cũng không trụ được.
Húi Cua sững sờ người tại chỗ, một lúc lâu sau mới nói: “Sao, sao có thể….”
“Đi tiếp đi, còn chưa xong đâu.” Lê Mông ngước mắt mỉm cười: “—— Thấy anh có lòng mời em cơm chiều, hôm nay chấp anh 8,5 mục.”
Lúc Cận Viêm lái xe về nhà, đứng ở dưới lầu nhìn lên vẫn thấy trong nhà tối đen.
Tưởng Khâm ôm chút hy vọng cuối cùng bước lên nhà xem thử, vẫn chưa thấy Lê Mông về, lúc này đã không thể đứng được nữa.
Thấy anh ngồi trên sô pha không động đậy, Cận Viêm vô cùng khó chịu, bước đến cạnh anh nửa quỳ nửa ngồi bên sô pha, nhỏ nhẹ hỏi: “Cả ngày chưa ăn gì, anh làm cho em bát mì được không?”
“……….” Tưởng Khâm liếc nhìn hắn, không nói gì.
“Ngày mai anh đưa em đi làm kính mới, là lỗi của anh, anh ra tay mạnh quá.”
“……..”
“Tưởng Khâm,” Cận Viêm nắm tay anh, hạ giọng hỏi: “Em chờ qua đêm nay được không? Ngày mai, ngày mai thế nào anh cũng tìm Lê Mông về cho em. Ngoan nào, ăn chút gì rồi ngủ một giấc đi, ngoan.”
Tưởng Khâm đẩy nhẹ tay hắn ra.
Nét mặt anh chứa đầy mệt mỏi và nặng nề, như không thể chịu được gánh nặng lại còn phải đối diện với sự thật ác liệt, tàn nhẫn như vậy, trắng trợn như vậy, y hệt một vở kịch câm đẫm máu.
“Không có.”
Cận Viêm nhất thời không rõ Tưởng Khâm đang nói gì: “——– không có?”
“Tôi không có ai khác bên ngoài.”
Cận Viêm ngẩn ngơ cả người.
“Chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, anh hẳn cũng biết tôi không nói dối. Chỉ có bản báo cáo tài chính của Thời Tinh khi đó….” Tưởng Khâm ngừng một lúc, thấp giọng nói: “Nhưng cũng là vì anh.”
Trong lòng Cận Viêm bỗng nảy sinh dự cảm không lành: “……Phải, anh biết!”
“Chắc anh còn nhớ Triệu Thừa Cường.”
Cận Viêm nhíu mày nói: “Nhớ.”
“Cả đời này trừ Thời Tinh giải trí ra, đó là người duy nhất tôi nói chuyện.”
Từ nhỏ Cận Viêm đã khốn khổ, cố gắng giãy dụa mới đến được vị trí hôm nay. Sự nhạy cảm của dã thú và trực giác đã nhiều lần cứu hắn trong tình thế nguy nan. Vệ Hồng từng miêu tả hắn là con dã thú răng dài khoác áo da người, như vậy cũng đủ để thấy khứu giác của hắn nhạy cảm với nguy hiểm thế nào.
Ngay lúc này khứu giác hắn không ngừng cảnh báo làm hắn cảm thấy nguy hiểm vô cùng.
“Tưởng Khâm, em để ngày mai nói sau đi, đêm nay thật sự…”
“Cứ để tôi nói xong.”
Cận Viêm không dám nói nữa.
“Nếu không có tôi, người ngồi trên vị trí lãnh đạo của Thời Tinh giải trí không phải là anh. Nếu không có tôi, chuyện Triệu Thừa Cường năm đó cũng đủ khiến anh chết đi sống lại ngàn vạn lần. Cận Viêm, cả hai chuyện này đều là tôi vì anh mà làm, hôm nay xem như anh làm ơn làm phước, cho tôi một con đường sống đi.”
Tưởng Khâm đưa tay lên che mắt lại, thanh âm lúc nói chuyện xen cả tiếng thở dài: “40% cổ phần trong Thời Tinh giải trí đều thuộc về anh, nếu anh có thể tìm được Lê Mông, Lê Mông trả lại anh. Tôi chỉ muốn 12% danh nghĩa của mình lấy một nửa gửi ngân hàng, xe của tôi đã bán rồi, căn hộ này để lại cho anh, tôi lấy căn nhà đang cho thuê ở phía tây kia.”
Cận Viêm choáng váng, trong đầu ong ong câu nói: “Cậu ta làm thật!”
“Đồ cũ và những thứ để dành được tôi sẽ mang bán, bởi vì tôi đang cần tiền. Anh cũng đừng không hiểu, lỡ như ngày nào đó tôi về đó sống, anh sang thăm cũng biết bên trong thế nào, thật sự là uống miếng nước cũng cần có tiền.”
Cận Viêm nói thất thanh: “Đừng đùa! Sao anh để em sống ở đó được!”
Tưởng Khâm không quan tâm lời hắn nói, nhìn chăm chăm vào một điểm mơ hồ trong không trung nào đó, một lúc lâu sau mới phù phiếm nói rằng: “Tôi thật sự đã quá mệt mỏi, Cận Viêm… Ở bên anh đã lâu như vậy, tôi thấy mệt mỏi lắm.”
Một cơn khủng hoảng nặng nề nháy mắt đã tràn vào lòng khiến hắn ăn nói loạn từ: “Cmn em đừng nói lời vô nghĩa với tôi! Tôi có khuyết điểm thật nhưng tuyệt đối không quá đáng! Chuyện năm đó đã là quá khứ rồi, cho dù có xảy ra lần nữa tôi cũng sẽ không để em có chuyện! Bây giờ không được nói gì nữa hết, tôi đưa em đi ăn rồi quay về ngủ, đừng có nghĩ này nghĩ nọ nữa! Mọi chuyện có tôi đây rồi!”
Tưởng Khâm lặng im không nói.
Cận Viêm ở trong phòng đi qua đi lại như một con thú, bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Không phải em hận tôi ở bên ngoài làm trò xằng bậy với kẻ khác, để ả gọi điện về nhà nói ả mang thai sao? Tôi biết rồi, tâm lý em sạch sẽ điểm này không đổi được! Tưởng Khâm, cùng lắm sau này mỗi ngày tôi sẽ về nhà đúng bảy giờ, nếu có lần sau sẽ tự chặt đứt tay mình! Ông nói được thì sẽ làm được!”
Tưởng Khâm gương mắt nhìn hắn, đang lúc Cận Viêm không chịu được mà thề độc thì anh chỉ cười một cái rồi nói: “Không phải.”
“……Cái gì?”
“Không phải như vậy.” Tưởng Khâm nói: “Ít nhất là lúc ban đầu không phải như vậy.”
Cận Viêm nhíu mày, ba chữ “lúc ban đầu” làm hắn nhớ đến chín tháng trước đây, lúc Tưởng Khâm bắt đầu khước từ hắn, “——- Vậy, em là vì…”
Tưởng Khâm im lặng một hồi lâu, trong phút chốc, Cận Viêm như thấy được ánh mắt thống khổ của anh.
Điều này làm hắn ngạc nhiên.
Người mà mà mọi chuyện đều có thể nắm chắc trong lòng bàn tay, người mà không bao giờ kích động sai lầm, người mà vô cùng điềm tĩnh lý trí như Tưởng Khâm mà cũng có thứ tra tấn, không ra quyết định được. Là người thường xuyên bị Tưởng Khâm chỉnh đốn đúng sai, nếu không phải vào lúc này, Cận Viêm thật muốn thưởng thức dáng vẻ này của anh thêm lúc nữa.
“Tôi… Không thể nói với anh.” Tưởng Khâm nói, “Tôi không có cách nào… nói cho anh biết.”
Trong lòng một mảnh tĩnh lặng.
Bóng đêm của con sông bên ngoài cửa sổ tràn vào, từ từ nhấn chìm hai người.
Lúc Cận Viêm như đang muốn nói thêm gì, bỗng nhiên điện thoại hắn reo lên, trên màn hình hiển thị số Vệ Hồng gọi đến.
“Này ông Cận, nói cho ông biết tin tốt này! Vừa nãy Đoạn đạo diễn lấy điện thoại lướt weibo có nhìn thấy một người đăng ảnh chụp Lê Mông, ở đường Vĩnh Khánh, trong hội quán đánh cờ với người Hàn Quốc!”
Cận Viêm lớn giọng hỏi: “Hội quán nào?”
“Thanh Tuyền… Khinh Tuyền… Ây vợ ơi, là hội quán nào?”
Bên kia điện thoại vang lên tiếng quen thuộc của Đoạn Hàn Chi: “Cậu gọi ai là vợ hả Vệ Hồng đồng chí? Chơi với Cận Viêm lâu ngày nên bị hắn hạ thấp IQ sao? Gửi thẳng weibo cho hắn đối với cậu rất khó rất phức tạp hay sao?”
Vệ Hồng: “………”
“Đã nói với cậu là đừng lo Cận Viêm xem weibo không hiểu mà, Tưởng Khâm đã chính thức đá hắn đi chưa? Tôi tin tưởng IQ của Tưởng Khâm. Gửi đi, nhớ ghi rõ một chút.”
Vệ Hồng: “…………..”