Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 9: Bị Cắm Sừng Rồi À


Bạn đang đọc Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ – Chương 9: Bị Cắm Sừng Rồi À


Nghe thấy có người gọi tên mình, Sanh Ca quay đầu nhìn, trên mặt không có thêm biểu cảm dư thừa gì.

Cô đoán được Phong Ngự Niên và Mộ Chỉ Ninh sẽ xuất hiện, nhưng từ lúc Phong Ngự Niên muốn cô xin lỗi ở trong biệt thự, lòng cô đã hoàn toàn chết lặng rồi.

Bây giờ đối với cô, Phong Ngự Niên chỉ là một người chồng trước không quan trọng mà thôi.

Mặt cô nở nụ cười đúng mực, khoác cánh tay Lộc Hoa đi lên chào hỏi.

Nhìn thấy Sanh Ca và Lộc Hoa đi về phía mình, ngoài trừ ngạc nhiên, Mộ Chỉ Ninh vô thức quay đầu nhìn Phong Ngự Niên ở bên cạnh.

Ánh mắt của Phong Ngự Niên vẫn luôn đặt trên người Sanh Ca, anh gần như là chấn động, nhưng màu sắc trong đáy mắt vẫn rất tối.

Bởi vì chuyện ban ngày, trong lòng anh có hơi áy náy.

Nhưng chỉ trong mấy tiếng đồng hồ buổi chiều, Sanh Ca không chỉ thay đổi diện mạo, mà còn quyến rũ được người đàn ông khác?

Mặc dù không thể không nói, Sanh Ca của tối nay đúng là rất đẹp, đẹp đến rung động lòng người.

Kết hôn ba năm, thế mà anh lại không hề biết cô vợ này của mình lại xinh đẹp đến như vậy.

Chẳng lẽ Lộc Hoa là người đàn ông mới của cô sao?
Sáng nay mới ly hôn, buổi tối đã tìm được một người đàn ông khác, đây là tốc độ ma quỷ gì vậy?
Trong lòng Phong Ngự Niên cảm thấy vô cùng kỳ lạ, con ngươi dần trở nên lạnh lùng, dấu hiệu của cơn thịnh nộ sắp tới.

Anh trừng Sanh Ca đang đi về phía mình, đợi câu giải thích hợp lý từ cô.

Nhưng hai người kia đi đến bên chân Phong Ngự Niên thì quay đầu một cái, cười bắt tay với Chủ tịch của Hoa Ức ở bên cạnh, hoàn toàn xem anh như không khí!
Hành động này vốn dĩ là không để anh vào mắt.

Hình như tên Lộc Hoa này có thái độ thù địch với anh?
Sắc mặt của Phong Ngự Niên ngày càng đen, vẻ mặt của Mộ Chỉ Ninh cũng hơi không được tự nhiên, lúc nãy, cô ta còn đưa tay ra, chuẩn bị nói vài lời khiêu khích vừa phải.

Nhưng người ta lại trực tiếp bỏ qua cô ta, những lời cô ta đã chuẩn bị cứ như vậy mà nghẹn trở về.

Em gái của Phong Ngự Niên, Phong Thanh Thanh cũng đến bữa tiệc, cô ta vốn dĩ đang nếm sâm panh ở trong đại sảnh, nghe thấy tiếng gây rối ở trước cửa mới đi ra.

Phong Thanh Thanh đến gần Mộ Chỉ Ninh, nhẹ nhàng cọ một cái lên vai đối phương: “Chị Chỉ Ninh, sao con khốn kia vào đây được vậy?”
Mắt Mộ Chỉ Ninh sáng lên, nhỏ giọng nói: “Thanh Thanh, em vẫn chưa biết sao, Sanh Ca và Ngự Niên đã ly hôn sáng nay rồi, không ngờ cô ta nhanh như vậy đã tìm được chỗ dựa mới, chị chúc phúc cho cô ta.


Sắc mặt của Phong Thanh Thanh dần tái xanh.


“Chúc phúc cái rắm!”
Ánh mắt phẫn nộ của Phong Thanh Thanh nhìn về phía Sanh Ca đang đi theo Lộc Hoa chào xã giao: “Buổi sáng mới ly hôn, buổi tối đã tìm được người đàn ông khác dẫn theo cô ta đến nơi cao cấp thế này, ngồi tên lửa cũng không nhanh được như cô ta!”
“Con khốn này! Tám mươi phần trăm là chưa ly hôn đã dụ dỗ người khác rồi! Dám cắm sừng lên đầu anh tôi, để xem tôi xé nát mặt cô thế nào!”
Tính cách của Phong Thanh Thanh giống như quả pháo, chỉ cần đốt lên một chút, cô ta đã lập tức hùng hổ xông về phía Sanh Ca.

Mộ Chỉ Ninh giả vờ khuyên ngăn, không dùng hết sức để kéo Phong Thanh Thanh lại, khoé môi hơi cong lên.

“Anh này!”
Phong Thanh Thanh gọi một tiếng từ phía sau, Lộc Hoa nghe thấy thì quay đầu, gương mặt đẹp trai đó trong phút chốc khiến Phong Thanh Thanh nhìn thấy ngây người.

Thành phố Phương thế mà lại có người đàn ông đẹp xuất sắc ngang bằng với anh trai của cô ta sao?
Trong phút chốc, sự ghen tị và lửa giận của Phong Thanh Thanh đối với Sanh Ca lên đến đỉnh điểm.

“Cô là?”
Lộc Hoa lạnh nhạt liếc cô ta một cái.

Sanh Ca cười đến gần bên tai anh, giải thích với anh ấy: “Đây là em chồng cũ của em, là người kiêu ngạo và ngang ngược nhất nhà họ Phong.

Lộc Hoa nghe thấy, sắc mặt càng lạnh hơn.

Mặc dù Sanh Ca đến gần nói, nhưng giọng nói của cô không hề nhỏ chút nào, Phong Thanh Thanh nghe thấy vô cùng rõ ràng, hành động kề tai nói nhỏ thân mật của hai người lại càng kích thích thần kinh của cô ta hơn.

Vỉ có trai đẹp ở trước mặt, Phong Thanh Thanh thu lại sự dữ tợn trên mặt, bày ra dáng vẻ khuyên nhủ, giọng nói cố ý trở nên sắc bén.

“Anh này, anh đừng có bị người phụ nữ này lừa gạt, cô ta đã từng kết hôn rồi! Hơn nữa cô ta vốn dĩ không phải là con nhà quý tộc gì, cô ta là kẻ lừa gạt xuất thân từ cô nhi viện! Tâm cơ của cô ta vô cùng sâu, trước đây từng có quan hệ mập mờ với ông nội tôi, cô ta… A!”
Theo tiếng hét này, tiếng một bạt tai vang vọng cực lớn.

Cả phòng tiệc bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Phong Thanh Thanh che mặt, lúc nhìn về phía Sanh Ca, cô ta không dám tin mà trợn tròn mắt.

“Cô dám đánh tôi?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.