Bạn đang đọc Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ – Chương 367: Đưa Tiễn Bạn Cũ Cậu Ngự Ghen
Sanh Ca cụp mắt, tỏ vẻ thờ ơ không nói gì.
Luật sư phía nguyên đơn giơ tay, tiếp tục nói: “Bị cáo không phản bác là bởi vì cô ta cảm thấy chột dạ, ngày hôm đó cô ta đã bắn ông Lance Charles.
Thưa quan tòa, phía chúng tôi đề nghị giam giữ cô ta trước…”
Anh ta dùng lý lẽ tố cáo Sanh Ca.
Đúng lúc này, trợ lý luật sư đang ghi chép trên máy tính xách tay bên cạnh đột nhiên nhận được một email.
Trợ lý mở email ra, đọc được hai dòng đầu tiên, ánh mắt cô ta lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng xoay máy tính đến trước mắt trưởng công chúa.
Trưởng công chúa cẩn thận đọc email, càng đọc hai mắt càng đỏ hoe, khóc không thành tiếng, khóc đến nỗi nhất thời mất khống chế cảm xúc.
Trợ lý luật sư không còn cách nào khác, đành phải làm gián đoạn phiên tòa: “Xin lỗi thưa quý tòa, cảm xúc của nguyên đơn phía chúng tôi đã mất khống chế, xin được tạm hoãn phiên tòa lần nữa!”
Đoàn luật sư của nhà họ Lộc đang chuẩn bị đợi luật sư của bên nguyên cáo phát biểu xong, họ sẽ dùng con át chủ bài Ninh Thừa Húc không phải là con nuôi, cộng thêm chứng cứ Sanh Ca phòng vệ chính đáng, gặp nguy hiểm nên mới đánh trả.
Giờ đột nhiên bị hoãn lại, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Tuy nhiên, trong lần hoãn phiên tòa này, trưởng công chúa bất ngờ rút đơn kiện mà không báo trước.
Trong trận quyết định này, có vẻ như phía bên trưởng công chúa đã nhận thua?
Sanh Ca khó hiểu, trước khi tạm hoãn lần thứ hai, cô thấy vẻ mặt trưởng công chúa lúc nhìn máy tính xách tay cực kỳ bi thương, không biết trên máy tính viết gì nhỉ?
Hay bởi vì dù sao đây cũng là bê bối hoàng thất nên trưởng công chúa cuối cùng lựa chọn nhượng bộ?
Lộc Hoa khoác vai dắt cô rời khỏi tòa án.
Vừa bước đến sảnh tòa án, hai người tình cờ đụng mặt nhóm trưởng công chúa và Gaye Harold đang đi ra từ phía bên kia.
Người hai bên giáp mặt nhau.
Trưởng công chúa nhìn chằm chằm Sanh Ca, không hề che giấu sự chán ghét nơi đáy mắt.
“Lộc Sanh Ca, bây giờ cô còn thể đứng dậy mà đi ra ngoài chứ không phải bị còng tay áp tải đi như kẻ tình nghi phạm tội, cô nên thấy biết ơn A Húc.
Nếu không phải vì anh ấy, tôi tuyệt đối không bao giờ buông tha cho cô!”
Biết ơn Ninh Thừa Húc?
Sanh Ca nghe mà như lọt vào trong sương mù.
Trưởng công chúa cao ngạo “hừ” một tiếng rồi quay đầu rời đi, không cho cô cơ hội đặt câu hỏi.
Lộc Hoa vỗ nhẹ vai cô: “Nhóc, đừng nghĩ nhiều, tóm lại chuyện này được giải quyết là ổn rồi.”
“Vâng.” Sanh Ca gật đầu.
Ra khỏi sảnh tòa án, Sanh Ca thoáng nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào chiếc xe hơi sang trọng, bóng dáng tuấn lãng quen thuộc khiến trái tim nôn nóng của cô như lập tức tìm được chốn về.
Là Kỷ Ngự Đình.
Cô lập tức chạy đến, đôi bàn tay nhỏ bé của cô luồn qua chiếc áo khoác đen để mở của anh, vòng qua eo anh, cảm nhận cơ thể ấm áp của anh.
“Anh tỉnh lúc nào? Có khó chịu ở đâu nữa không? Nhân lúc anh hai em còn ở thành phố S, em sẽ nhờ anh ấy chữa khỏi bệnh cho anh!”
Vừa gặp đã nghe được lời quan tâm sốt sắng của cô, Kỷ Ngự Đình hài lòng xoa xoa đầu cô, dùng áo khoác bọc lấy cơ thể mỏng manh của cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Có lẽ ngay khi em ra tòa anh đã tỉnh lại rồi.
Yên tâm, y thuật của anh hai em sẽ không để lại bệnh căn gì trên cơ thể anh đâu.”
Sanh Ca bớt đi vài phần lo lắng.
Kỷ Ngự Đình ghé sát vào tai cô, thấp giọng thần bí nói: “Sanh Sanh, anh muốn dẫn em đến một nơi.”
“Đi đâu?”
“Đến đó rồi em sẽ biết.” Giọng nói anh dịu dàng, anh mở cửa xe, bế ngang cô lên rồi cẩn thận đặt cô lên ghế ngồi trên xe.
Sau đó, anh quay lại nói với Lộc Hoa Lộc Mặc: “Hai anh này, tôi mượn Sanh Sanh trước, sắp Tết rồi, đợi đến đêm giao thừa tôi sẽ chính thức cảm ơn các anh sau.”
Lộc Hoa tỏ vẻ thấu hiểu lòng người, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Đi mau đi, đừng có rắc cơm chó ở đây.”
Lộc Mặc mặt không biểu tình, cũng không trả lời, ánh mắt xa xăm.
Tự Niên lái xe, vẫy tay với Tự Thủy đang yếu ớt đứng phía sau Lộc Mặc và Lộc Hoa.
Tự Thủy lập tức vui vẻ hớn hở đến mở cửa bên ghế phó lái, tự giác ngồi vào, cười sung sướng.
Xe của họ vừa rời đi, trước cửa tòa án, Lộc Mặc nhìn chằm chằm chiếc xe nghênh ngang phóng đi, trên mặt lộ ra vẻ không vui, lạnh giọng oán trách: “Có mượn phải có trả, nói cứ như thể cậu ta sẽ chịu trả lại không bằng.”
Lộc Hoa phụt cười: “Anh hai, anh như vậy là không có đạo nghĩa lắm đâu đấy, ban nãy sao anh không nói thẳng trước mặt Kỷ Ngự Đình ấy?”
Lộc Mặc lạnh lùng liếc anh ta một cái, sắc mặt không tốt lắm: “Cút đi tìm bạn gái của em đi.”
Nói xong Lộc Mặc quay đầu rời đi.
Lộc Hoa nhìn bóng lưng của anh ta, bất đắc dĩ thở dài, chỉ dám nói nhỏ: “Tính tình anh như vậy, bảo sao ngần ấy năm rồi mà chưa tìm được vợ!”
…
Tự Niên lái xe thẳng đến sân bay tư nhân.
Sanh Ca nhìn nhà ga sân bay, khó hiểu: “Anh Ngự, anh đưa em đến đây làm gì thế?”
Kỷ Ngự Đình cười không giải thích, chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, mười ngón tay đan chặt, dẫn cô đến nhà ga sân bay.
Tự Thủy ngốc nghếch vừa định xuống xe cùng anh thì bị Tự Niên giữ lại, khẽ lắc đầu ra hiệu cho cô ấy.
Tự Thủy hiểu ra, ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ đợi cùng anh ta.
Kỷ Ngự Đình kéo Sanh Ca lên thẳng tầng bốn.
Qua tấm kính, Kỷ Ngự Đình chỉ ra bên ngoài: “Sanh Sanh, em nhìn này.”
Vẻ mặt Sanh Ca khó hiểu nhìn theo hướng anh chỉ.
Qua tấm kính trong suốt, cô nhìn thấy bóng lưng của ai đó đang đi lên cầu thang trước phi cơ riêng của Kỷ Ngự Đình.
Bóng lưng quen thuộc này rất giống…
Đôi mắt cô đỏ hoe, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ kính với vẻ mặt không thể tin nổi.
Người đàn ông bước lên bậc thang cao nhất, từ từ quay đầu lại, đứng bên ngoài khoang máy bay, hai tay giơ cao vẫy về phía Sanh Ca.
Mặc dù họ ở rất xa nhau, nhưng Sanh Ca có thể nhìn thấy rõ ý cười đầy cưng chiều trong đôi mắt phượng màu lam cao quý của anh ta, như thể đang lặng lẽ nói lời tạm biệt với cô vậy.
Trong lúc kinh ngạc, cô cũng không quên vẫy tay đáp lại Ninh Thừa Húc.
Thấy phản ứng của cô, Ninh Thừa Húc hài lòng thu hồi ánh mắt rồi tiến vào khoang máy bay.
Mãi cho đến khi cửa máy bay đóng lại, Sanh Ca mới quay đầu nhìn Kỷ Ngự Đình: “Anh Ngự, anh đã làm gì?”
Tại sao Ninh Thừa Húc lại rời đi bằng phi cơ riêng của anh?
Tại sao anh ta vẫn còn sống…
Rõ ràng cô đã nhìn Ninh Thừa Húc bị bắn ngã.
Kỷ Ngự Đình nghiêm túc nhìn cô, tựa như anh biết hết mọi thắc mắc trong lòng cô, kiên nhẫn trả lời từng câu một.
“Ân oán giữa anh và Ninh Thừa Húc đã được hóa giải rồi, sở dĩ trưởng công chúa rút đơn kiện là vì nhận được email của Ninh Thừa Húc.”
“Vốn dĩ anh định đưa anh ta đến tòa án, làm chứng trước tòa chứng minh sự trong sạch của em, nhưng anh ta không muốn sống với thân phận Ninh Thừa Húc hay Lance Charles nữa, nên đã nhờ anh đừng để lộ chuyện anh ta vẫn còn sống, anh ta muốn rời đi trong âm thầm, đến các quốc gia khác cho khuây khỏa.”
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, đoạn nói tiếp: “Cái ngày ở giáo đường, em quá căng thẳng nên đã bắn lệch, anh biết trong lòng em thực ra không nỡ để anh ta chết, vậy nên anh để anh ta đi.”
Từng giọt nước mắt long lanh rơi xuống, Sanh Ca vừa cảm động vừa không thể tưởng tượng nổi: “Anh ta đối xử với anh như vậy, thương tổn anh như vậy, anh vẫn bằng lòng buông tha anh ta sao?”
Kỷ Ngự Đình nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt của cô, trong đôi mắt đen láy tràn đầy ôn nhu: “Bởi vì anh không đành lòng nhìn em vì cái chết của anh ta mà đau buồn áy náy.”
“Cảm ơn anh.”
Cô ôm chặt lấy anh, nước mắt dâng trào nhưng trong lòng lại hạnh phúc vô cùng.
Nhưng lần này Kỷ Ngự Đình không hề vươn tay ôm lấy cô.
Cảm nhận được trên người anh có một luồng khí khác thường, Sanh Ca lập tức buông anh ra, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh: “Sao vậy anh Ngự?”
Anh rũ hàng mi dài, ngữ khí có chút không được tự nhiên: “Nghe nói lúc ở trên tòa em kể ra được sở thích của Ninh Thừa Húc mà không sai tí nào, em…hiểu rõ anh ta quá nhỉ.”.