Bạn đang đọc Ly Hôn Vợ Cũ Kiếp Này Anh Nợ Em! – Chương 20: Tâm Tư
Nghe Andrey nói như vậy thì Đỗ Khánh Huyền cũng an tâm phần nào thôi, cô chẳng thể nào buông lỏng được bản thân.
Cảm thấy bạn gái vẫn chưa sẵn sàng đối diện với gia đình nên Andrey cũng không ép buộc, anh nhẹ nhàng nắm lấy hai tay của cô, mỉm cười dịu dàng nói:
– Anh sẽ đợi em có dũng khí, đến lúc đó chúng ta sẽ trực tiếp thông báo với cha mẹ anh.
Được không?
– Andrey…!Em…!Cảm ơn anh.
– Cô ngốc, tính cách của em như thế nào anh là người hiểu rõ mà.
Đi thôi, chúng ta đi hẹn hò nhé?
Chưa để Đỗ Khánh Huyền kịp hiểu thì cô đã bị anh kéo đi, hóa ra nơi mà anh gọi là “Hẹn hò” chính là khu vui chơi giải trí.
Cả hai người đã chơi rất nhiều trò ở đây, nào là “Nhà ma”, “Tàu lượn siêu tốc”, “Bắn súng sơn”, “Phóng phi tiêu”,…!Và nhiều trò nữa, không những thế mà Andrey cũng biết cách làm cho cô thoải mái bằng những tấm ảnh nhăng nhít của hai người, hiện tại nhìn vào chẳng ai nói hai người này là cha mẹ cả.
Người lạ nhìn vào cũng chỉ nhìn thấy một cặp đôi rất hạnh phúc và đáng ganh tị.
Sau khi chơi thỏa thích thì họ cùng nhau đi xem phim, check in phòng bán vé rồi rạp chiếc phim, tất tần tật những gì ngày hôm nay chơi đều được Andrey đăng tải lên mạng xã hội, hiển nhiên là đăng lên trang cá nhân của Đỗ Khánh Huyền rồi.
Không ngoài dự đoán thì có rất nhiều người tỏ ra rất thích thú với số ảnh mà họ đã đăng, tuy nhiên trong đại đa số người chúc phúc thì lại có một người âm thầm đau lòng, lướt trang cá nhân của vợ cũ, Lương Mục Phàm chỉ biết ngậm ngùi đắng cay.
Hóa ra cô cũng thích những nơi trẻ con như vậy, chắc hẳn xa anh là điều mà cô chưa bao giờ hối hận.
Lương Mục Phàm cười nhạt rồi lại phóng to tấm ảnh mà Đỗ Khánh Huyền đang cười hạnh phúc, cũng không biết vì sao mà khóe môi của anh cũng bất giác nâng lên.
Lương Thoại Di đứng bên ngoài gõ cửa đã một lúc nhưng vẫn không thấy phản hồi liền đẩy cửa đi vào, lắc đầu ngao ngán với cảnh tượng ông anh trai ôm điện thoại cười ngốc, cô ta liền nói:
– Anh hai, anh vẫn còn lưu luyến Đỗ Khánh Huyền nữa sao? Trước kia là anh làm người ta tổn thương, bây giờ anh nhìn lại anh đi, lụy tình đến mức thảm hại như vậy.
Nghe giọng nói của em gái, Lương Mục Phàm liền giật mình, có chút nhíu mày khó chịu, nói:
– Em vào khi nào vậy? Sao không gõ cửa!
– Em gõ muốn gãy cả tay đây này, chỉ là anh lo chăm chú nhìn vợ cũ nên không nghe thấy em gõ thôi.
Lương Mục Phàm cứng họng, anh cũng chẳng thể nào thừa nhận, nhưng cũng chẳng có cớ gì mà phủ nhận.
Lúc này Lương Thoại Di đặt lên bàn của anh một ít sữa ấm và bánh ngọt, nói:
– Chị Tân Tuệ gửi cho anh, chị ấy nói anh đừng ham công tiếc việc nữa.
Chăm sóc bản thân một chút đi.
– Ừ.
Chuyển lời xong thì Lương Thoại Di cũng rời khỏi phòng, Lương Mục Phàm tâm trạng rối bời nhìn vào bữa ăn khuya trên bàn, trong lòng cũng bắt đầu hổ thẹn.
Năm xưa Khánh Huyền cũng từng quan tâm, chăm sóc anh như vậy…!Nhưng năm đó do anh ngu ngốc nên chẳng nhìn ra người mình yêu đang ở ngay trước mắt, bây giờ thì hay rồi…!Cho dù có đốt đuốc đi tìm cũng chẳng thể nào tìm ra được.
– Huyền Nhi…!Anh hối hận rồi…!Vốn dĩ anh không nên làm tổn thương em.
Nhưng cũng may hiện tại em đang rất hạnh phúc, em phải mãi hạnh phúc như thế nhé, vợ cũ của anh.
Nói xong, Lương Mục Phàm tắt điện thoại, những hình ảnh trước kia Đỗ Khánh Huyền còn ở Lương gia lần lượt ùa về trong kí ức của anh.
Những người giúp việc của Lương gia cũng rất yêu quý cô, dù là chỉ ở đây vỏn vẹn nửa năm nhưng tình cảm mà Đỗ Khánh Huyền dành cho họ hoàn toàn là sự chân thành.
Một thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt lại được giáo dưỡng tốt như vậy…!Nhưng đáng tiếc anh lại không biết trân trọng nó, để bây giờ phải khốn đốn như thế này.
Nhưng Hoàng Tân Tuệ thật ra cũng không tệ, cô ấy cũng yêu anh điên dại như Đỗ Khánh Huyền năm đó, nhưng anh vẫn như xưa…!Lại yêu người không yêu mình.
Nực cười, cuộc đời anh rốt cuộc đang xảy ra cái gì vậy? Tại sao ông trời vẫn còn trêu ngươi anh như thế chứ? Chẳng lẽ…!Chẳng lẽ mãi mãi sau này anh cũng chẳng thể có được người mình yêu sao?
Bầu trời bắt đầu hạ màn đêm, trong đêm tối tĩnh mịch…!Có người thì tràn ngập với một mớ hỗn độn trong đầu.
Có người lại ngóng trông một tin nhắn từ một người đến nóng hết cả ruột gan.
Có người lại thấy vui vẻ và hạnh phúc sau một buổi hẹn hò lãng mạn.
Mỗi người đều có thế giới riêng, chẳng ai xâm phạm được thế giới của ai.
Nhưng họ vẫn biết rằng ở trong họ vẫn có một sợi dây liên kết vô hình và vô tình chính nó lại đem số mệnh của cả bốn người trói buộc chặt chẽ.
Dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể nào thoát được.
Số trời là thế, mệnh trời khó cãi..