Ly Hôn Vợ Cũ Kiếp Này Anh Nợ Em!

Chương 118: Nhà


Bạn đang đọc Ly Hôn Vợ Cũ Kiếp Này Anh Nợ Em! – Chương 118: Nhà


Trải qua bao nhiêu chuyện thì Đỗ Khánh Huyền và Andrey cũng đã hẹn một ngày để trở về Nga, đối diện với dòng tộc Morozov quyền quý.
Tại sân bay quốc tế Sheremetyevo (thủ đô Moscow), chỉ mới gần một năm cô không quay lại đây thôi mà ở đây có nhiều thứ thay đổi hơn cô nghĩ, Andrey nắm chặt lấy tay của bạn gái, còn tay còn lại là bế con gái của mình, một nhà ba người cứ thế mà đi lên một con xe sang trọng.
Mới đầu thì cô còn nghĩ họ chỉ đến nhà của Andrey, nhưng thấy chiếc xe lại đi theo hướng ngược lại thì cô có cũng hoảng, nhưng Andrey đã nhanh chóng trấn an cô, bảo là họ đang đến nhà lowsnc ủa Morozov, hôm nay là ngày giỗ của bà nội anh, nên anh cũng muốn nhân cơ hội này đưa Khánh Huyền và Irina đến ra mắt, cho dù tương lai có thế nào cũng không còn quan trọng nữa, có lẽ những người thân ruột thịt kia họ sẽ soi mói cô nhưng có anh ở đây thì đừng hòng có người ức hiếp được bạn gái mình.
Nhưng trước khi đến nhà của Andrey thì Đỗ Khánh Huyền lại nhận được một tin nhắn từ người làm cùng công ti trước kia, họ nói có một người giấu tên đã gửi thư tay cho cô, nhưng người ta hẹn là sau khi cô kết hôn mới gửi đến, nhưng do bộ phận đưa thư có chút sai sót nên đã đem đến văn phòng cho cô mấy tuần trước.
Đỗ Khánh Huyền đọc tin nhắn xong cũng không biết nói gì, địa chỉ làm việc của cô ở Nga cũng đâu có mấy ai biết, hơn nữa đây còn là gửi đích danh của cô thì chắc hẳn là người quen, nhưng cô cũng không biết là ai… Thôi tạm thời cứ bỏ qua chuyện này trước đã, cô vẫn là nên tập trung vào chuyện trước mắt.
Trên đường đến với nhà lớn thì Andrey cũng có chút cô nhận dạng lại nhân dáng của một số người thân, nhưng Khánh Huyền cũng chỉ biết bĩu môi lắc đầu, tại sao lại có nhiều người như vậy chứ, rõ ràng chỉ là gia tộc Morozov rất kín tiếng mà, cô còn tưởng là do ít người nên kín tiếng một chút để không sợ bị giết.

Hóa ra là con đàn cháu đống thế mà vẫn sợ.
Đi thêm một quãng đường nữa thì cũng đã đến với nhà chính của gia tộc Morozov, cô hoàn toàn há hốc kinh ngạc trước sự đồ sộ của nó, cái này mà gọi là nhà sao? Rõ ràng đây là cung điện chứ nhà cửa gì tầm nảy nữa.
Đỗ Khánh Huyền hít hết một hơi thật sâu, Andrey biết cô đang rất căng thẳng nên đã nắm chặt lấy tay của cô.


Hiểu ý bạn trai cô cũng gật đầu, không biết tương lai sẽ ra sao nhưng ít nhất thì ở hiện tại cô đã có người đồng hành rất tốt.
Cả hai người đi vào trong đã nhìn thấy gia đình của anh đang nhìn vào gia đình ba người họ, có ánh mắt nghi ngờ, có người thì dò xét, có người thì chế giễu nhưng cũng có người nhiệt liệt hoan nghênh.

Lúc này ông nội của anh cũng đi đến, bên cạnh ông ấy là cô nàng Iris, nhìn thấy sự xuất hiện của cô ta đã khiến cho Andrey không vui vẻ rồi, nhưng khi nhìn cô ta đi bên cạnh ông nội thì càng không thoải mái hơn.

Nữ nhân Iris này tâm cơ rất lớn, nếu cô ta dặm mắm thêm muối gì đó vào tai của ông nội chắc ông nội sẽ càng nảy sinh ác cảm với Khánh Huyền hơn.
– Andrey về rồi đấy à? Cháu lên phòng nghỉ ngơi đi.

Người đâu, mau chuẩn bị phòng cho cậu chủ và vị tiểu thư bên cạnh.
Tuy nhiên thì Andrey lại kéo Khánh Huyền đến bên cạnh mình, dứt khoát ôm lấy eo của cô, nhìn vào ông nội, cúi đầu nói:
– Không cần phiền phức vậy đâu ông, cháu và Maily ở cùng nhau là được rồi.
Ánh mắt của Iris và ông nội ngay lập tức thay đổi, nếu không phải có mặt mọi người ở đây chắc hai người họ đã làm ầm lên rồi, nhưng mà Andrey bỏ ngoài tai mọi lời đàm tiếu, cứ như thế mà hiên ngang đưa cô cùng con gái về phòng.  Cha mẹ của Andrey thấy con trai quyết đoán như thế cũng an tâm, ban đầu họ đã từng nghĩ con trai mình và cô gái kai chỉ là cảm nắng nhất thời, cho đến khi chính miệng cháu gái thừa nhận thì họ mới tin chắc chắn mối quan hệ của hai người không thật sự rõ ràng.


Nhưng có lẽ trải qua bao nhiêu chuyện cùng nhau thì hai đứa nó đã trưởng thành rồi, phải nói đúng hơn là trưởng thành hơn xưa rất nhiều.
Vốn dĩ Andrey là một đứa trẻ an phận, nói đúng hơn là khá nhu nhược, cha mẹ đặt đâu thì anh sẽ ngồi yên ở đó không dám quá phận dù một lần, nhưng có lẽ tình yêu đã giúp thằng bé lấy lại thăng bằng cho cuộc sống của mình, làm chủ cả con tim và lý trí… Cũng may, cũng may ngay từ đầu họ không chọn đứa con dâu như Iris, nếu không thì chắc gia đình của họ sẽ gà bay chó chạy mất thôi.
Nhưng ông nội lại có vẻ rất thích cô gái tên Iris này, chắc là do gia cảnh của cô ta tốt hơn Đỗ Khánh Huyền nên người làm ông cũng muốn Andrey lấy được một người con gái môn đăng hộ đối.
Sau khi vào phòng thì cô mới nhìn Andrey lo lắng, không biết anh chống đối với ông nội vậy có ổn không, liệu ông nội có phạt anh hay không.

Nhưng Andrey vẫn rất từ tốn nắm lấy tay của cô, đáp:
– Em yên tâm, anh hiểu rõ tính của ông nội mà, ông sẽ không làm như vậy đâu, trước mắt em nên nghĩ cách đối phó với những người khác.

Ông nội nhìn có vẻ hung dữ nhưng lại rất dễ mềm lòng, chỉ cần một mình khỉ con nhà mình là đủ khiến ông nội thay đổi ý kiến rồi.
Lúc này Đỗ Khánh Huyền mới nhìn sang Irina, dường như mọi người ở trong nhà đều rất thích con bé, nếu không phải có cô con gái này thì chắc cô sẽ không bao giờ có cơ hội đặt chân vào nhà Morozov, nhưng lợi dụng con gái hết lần này đến lần khác cũng khiến cho Đỗ Khánh Huyền thấy không mấy gì vui vẻ, tuy nhiên thì cô bé lém lĩnh Irina nhà chúng ta thì rất hiểu chuyện, ngay sau khi ném hành lý vào phòng, cũng tranh thủ sửa sang lại quần áo, rồi còn hỏi mẹ mình.
– Mẹ ơi, mẹ nhìn con có đáng yêu chưa?

Đỗ Khánh Huyền bật cười rồi đáp:
– Đáng yêu lắm rồi.

Con gái của mẹ là đáng yêu nhất.
Nhận được câu trả lời hài lòng, Irina liền tung tăng chạy xuống dưới nhà, tuy cô bé không biết tại sao hôm nay cha lại đưa hai mẹ con mình đến ngôi nhà xa lạ này, nhưng con bé lại nhìn ra người ông lớn tuổi nhất nhà hình như không thích mẹ mình, để cho cha mẹ vui lòng thì đứa con này lại phải ra tay thôi.
Cha và mẹ của Andrey thấy cháu gái ngoan lon ton chạy xuống cũng gọi lại, ngồi trên đùi của ông nội, cô bé ngoan ngoãn gọi:
– Ông nội! Bà nội! Hai người có nhớ con hông?
Cha mẹ của Andrey liền mỉm cười gật đầu, nhưng ngay sau đó thì phía sau lưng họ phải phát ra tiếng xì xầm, nào là “Con riêng của người phụ nữ kia sao? Tại sao lại gọi họ là ông bà chứ, đúng là mẹ nào con nấy, không biết xấu hổ”.

Không những thế mà còn có những lời cay nghiệt hơn, nói một đứa bé chỉ năm, sáu tuổi là con hoang không cha, còn nói mẹ nó là kẻ muốn trèo cao, chỉ có thằng con trai ngây thơ như Andrey nhà họ mưới bị hạng phụ nữ kai lừa thôi.
Càng nói càng hăng, những người kia dường như đã sớm đem chuyện này ra làm trò đùa tiêu khiển rồi, nhưng mẹ của Andrey lại đứng dậy, chỉ tay vào từng người, quát:
– Các người có im lặng không hả? Độc mồm độc miệng như vậy thì sẽ khiến các người sống thọ à?
Nhưng ngay sau đó ông nội của Andrey lại đập tay lên bàn, nhìn cha mẹ của anh, không chút thương xót nói:
– Bọn nó nói đúng mà, rõ ràng có thể kết hôn sinh hôn với một người tốt hơn, nhưng Andrey lại chọn cái đứa con gái từng qua một đời chồng, nhục nhã gia đình!

Nếu như là những năm trước thì có thể gia đình của Andrey sẽ nhịn và lắng nghe mọi câu chửi rủa của ông nội, nhưng lần này thật sự rất quá đáng rồi! Nhưng không để hai ông bà lên tiếng thì Andrey và Khánh Huyền tay trong bước xuống, anh nhìn Iris rồi lại nhìn sang ông nội, nói:
– Một người tốt hơn? Ý ông là ai?
– Ở cái Moscow còn ai tốt hơn Iris, vừa xinh đẹp, thông minh lại còn hiếu thảo và dịu dàng, gia đình cũng rất có điều kiện.

Ấy vậy mà cháu lại bỏ một con Phượng hoàng để kết hôn với một con tu hú, đúng là điên mà!
Andrey nghe ông nội miêu tả Iris mà chỉ muốn cười lớn đầy khinh bỉ, anh cũng không ngần ngại mà đưa lên cho ông nội những bằng chứng mà bản thân đã thu thập được trong hôn lễ của Lương Mục Phàm và Hoàng Tân Tuệ, vốn dĩ Lương Lực Cường không có ý định vượt ngục, nhưng do có sự xúi giục của cô gái thanh thuần như Iris nên ông ta mới bắt cóc Irina, mục đích là làm khiêng chắn cho ông ta vượt ngục.

Iris nhìn thấy những hình ảnh này liền lắc đầu, nói:
– Andrey, anh đừng tin lời cô ta, là ả ta đã nói với anh đúng không? Không… Không phải em… Em không phải hạng người như thế! Anh… Anh và em lớn lên cùng nhau, tính cách của em thế nào, anh hiểu rõ mà… Không phải em… Ông nội, thật sự không phải con đâu.
– Đúng vậy, Iris là một cô gái tốt! Andrey con đừng nghe lời xúi giục của người ngoài rồi nghi ngờ con bé như vậy, cháu làm vậy sẽ là vu oan cho người khác đấy!
Andrey cũng đoán được ông nội sẽ không tin những lời mà mình nói nên đã trích một đoạn ghi âm và hình ảnh trên camera trong áo tù của Lương Lực Cường, trước khi mở đoạn video thì Andrey cũng nhìn Iris, nói:
– Nếu bây giờ cô tự thú thì tôi còn cho cô sỉ diện, nếu như đến cả sỉ diện mà cô cũng không cần… Thì xin lỗi… Cô không xứng làm bạn tôi chứ đừng nói làm vợ tôi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.