Ly Hôn Rồi Yêu

Chương 3: Vướng bận


Đọc truyện Ly Hôn Rồi Yêu – Chương 3: Vướng bận

Vũ Minh:

Có lẽ là để đền bù cho hai năm qua, kể từ khi Tiêu Tiêu về đây, sinh hoạt của tôi liền không tự chủ mà xoay quanh Tiêu Tiêu.

Không họp xong hội nghị, không đọc xong kế hoạch dự án, mỗi xế chiều, cứ đúng 4h, là tôi sẽ có mặt trước cửa nhà trẻ của Tiêu Tiêu, giống như đại đa số cha mẹ khác, tự mình đến đón con về.

Ngày đó là chủ nhật, tôi đang nghĩ có nên dẫn Tiêu Tiêu ra ngoài ăn tối hay không. Thím Quy là bảo mẫu chuyên nghiệp tôi mời về, nấu ăn không tệ, nhưng bình thường quan tâm dinh dưỡng hơn khẩu vị, mà trẻ con thì lại thường thích ăn những thứ không hề có giá trị dinh dưỡng nhưng ngon miệng hơn.

Đến gần nhà trẻ, tôi kêu tài xế dừng lại, sau đó tôi với Minh đi vào. Với khả năng của tôi và Hân Ngôn, Tiêu Tiêu hoàn toàn có thể học ở những trường quý tộc, chỉ là 2 năm trước, chúng tôi đã quyết định cho Tiêu Tiêu học ở một trường bình thường.

Chúng tôi không hi vọng Tiêu Tiêu cùng những công tử và tiểu thư nhà giàu kia lớn lên một chỗ. Tiếp xúc nhiều hơn cuộc sống người bình thường, có thể giúp tính tình đứa nhỏ trở nên khiêm tốn và lễ phép hơn.

Vì vậy tôi không để chiếc ô tô cao cấp của mình dừng trước cửa nhà trẻ, tránh những phiền toái không cần thiết.

Tôi đến đúng lúc nhà trẻ tan học, các bé chạy ùa ra. Xa xa, tôi đã thấy Tiêu Tiêu đang lễ phép chào tạm biệt cô giáo, rồi từ từ đi ra.

Đang định đi lên gọi Tiêu Tiêu thì cách đó không xa xuất hiện một bóng lưng làm tôi ngừng bước.

“Mẹ…..” trong giọng nói non nớt của Tiêu Tiêu tràn đầy hưng phấn, chạy thật nhanh đến bóng người đó, khẳng định suy đoán của tôi.

Hân Ngôn…. Không ngờ là em, vì quá nhớ Tiêu Tiêu sao? Nhưng Hân Ngôn à, em đừng đặt hết cuộc đời của mình lên người Tiêu Tiêu, em phải có một cuộc sống của riêng em.

Vì thế tôi không thể không hạ quyết tâm sắt đá, cắt đứt tình cảnh ấm áp này.

Tôi kêu Minh ôm TiêuTiêu đi, đau lòng nhìn vẻ mặt tủi thân của Tiêu Tiêu, sau đó dùng lời lẽ vô tình, lạnh lùng nhất tổn thương em….

Lên xe trời mới mưa, dự báo thời tiết nói tối nay có thể có gió tuyết rất lớn, vì thế tôi không thể không từ bỏ ý định đưa Tiêu Tiêu ra ngoài ăn cơm.

Ngồi trong xe, Tiêu Tiêu cúi đầu, vẻ mặt như đưa đám, hiển nhiên là còn đau lòng vì việc vừa rồi.

Tôi ôm Tiêu Tiêu ngồi lên đùi, dịu dàng vuốt tóc nó, nói: “Tiêu Tiêu rất muốn mẹ sao?”

Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn tôi, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Không ạ.”

“Hả?” tôi có chút giật mình, “Vậy tại sao lại khôngvui?”

“Bởi vì nhìn mẹ rất buồn, Tiêu Tiêu biết nhất định là vì mẹ nhớ Tiêu Tiêu rồi! Con không muốn mẹ buồn, vì mỗi lần như vậy, mẹ nhất định sẽ trộm khóc một mình rất khổ sở!”

Tôi ôm chặt Tiêu Tiêu, đứa bé này trưởng thành quá sớm rồi.

“Ba, tại sao ba lại bỏ mẹ?”

Tôi bất ngờ, không biết phải nói gì, không biết Tiêu Tiêu đã từng hỏi Hân Ngôn như vậy chưa, nếu có thì em trả lời thế nào, nhưng mà tôi biết, đối với một đứa bé hiểu chuyện như vậy, không cần phải nói vài lời qua loa để lấp liếm.

“Bởi vì ba đã làm sai, khiến mẹ không vui, cho nên mẹ không muốn ở cùng ba nữa.”


“Ba nói xạo!” Tiêu Tiêu phồng mang trợn má nói, hình như đang giận tôi.

“Sao Tiêu Tiêu lại nói vậy?”

“Mẹ không có giận ba đâu, mẹ thường nửa đêm len lén nhìn hình đám cưới của ba và mẹ mà rơi nước mắt, Tiêu Tiêu biết mẹ nhất định là đang nhớ ba!”

“Hả?” nghe vậy, tôi thật bất ngờ.

Em hận tôi như vậy, hận sao không thể đưa tôi vào chỗ chết, vậy mà còn giữ hình cưới của chúng tôi, còn nhìn hình mà rơi lệ? Vì sao?

“Ba!” lúc tôi đang suy nghĩ mông lung, Tiêu Tiêu nhẹ nhàng kéo vạt áo tôi.

“Ừ, sao vậy?”

“Ba và mẹ không thể ở cùng nhau sao? Cả Tiêu Tiêu nữa! Như vậy nhất định mẹ sẽ rất vui vẻ.”

“Tiêu Tiêu, rất nhiều chuyện bây giờ con không hiểu được đâu!” tôi bất đắc dĩ nói, “Tóm lại chuyện của ba và mẹ Tiêu Tiêu đừng hỏi nữa, mặc kệ ba và mẹ có ở chung không, thì Tiêu Tiêu vẫn mãi là bảo bối của ba và mẹ…..”

Ăn cơm tối xong, tuyết bắt đầu rơi, đó là trận tuyết đầu của năm nay, tuyết rất nhiều, làm như muốn rơi hết tuyết của cả năm trong một đêm này, không bao lâu đã có một lớp tuyết đọng thật dày trên đất.

Đọc xong tài liệu, đã 9h 30, tôi lên lầu, xem thử Tiêu Tiêu có ngủ đúng giờ không.

Chưa vào phòng, đã nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện. Đã trễ thế này, Tiêu Tiêu còn nói chuyện với ai?

Tôi đẩy cửa ra, thấy Tiêu Tiêu đang ngồi trên giường, trong tay cầm ống nghe điện thoại.

“Tiêu Tiêu, trễ như vậy, sao con còn chưa ngủ? Gọi cho ai vậy?”

“Mẹ……” Tiêu Tiêu quay đầu nhìn tôi, thận trọng trả lời.

Hân Ngôn! Tiêu Tiêu đang gọi điện thoại cho em? Ngoại trừ kinh ngạc, tôi không khỏi có chút tức giận.

Buổi chiều mới nói với nó xong là không cần dây dưa chuyện của tôi và Hân Ngôn nữa, thế mà giờ lại…….

Tôi cầm lấy ống nghe trong tay Tiêu Tiêu, giận dữ mắng : “Đã nói con không được gọi điện thoại cho mẹ rồi mà, con không nghe thấy sao? Đứng dựa tường cho ba….”

“Hu hu ……… Ba……” không biết Tiêu Tiêu có phải bị tôi hù sợ không mà lập tức khóc lên.

“Vũ Minh, Vũ Minh anh nghe tôi nói, đừng hung với Tiêu Tiêu!” Hình như bên kia Hân Ngôn cũng nghe thấy tiếng Tiêu Tiêu khóc, khẩn trương la lên.

Hân Ngôn, em phải có hạnh phúc của riêng em.

“Diệp Hân Ngôn, trước khi tới chủ nhật tuần sau, nếu không có việc gì quan trọng em không cần liên lạc với Tiêu Tiêu!” nói xong, tôi cúp điện thoại.

“Tiêu Tiêu…..”, xoay người, thấy Tiêu Tiêu đang ngoan ngoãn đứng dựa tường sụt sùi khóc, nhất thời thấy đau lòng.


Kéo nó đến bên cạnh, lau nước mắt, “Tiêu Tiêu vừa rồi ba giận quá nên la lớn một chút, không sao đâu, không phải ba không cho con gọi điện cho mẹ, chỉ là về sau nói trước với ba một tiếng được không?”

“Dạ!” Tiêu Tiêu hít mũi đồng ý.

Tôi hôn trán nó, ôm nó lên giường, đắp mền lại, “Được rồi, giờ ngủ đi!”

Dỗ Tiêu Tiêu xong, xuống lầu chuẩn bị tới phòng làm việc đọc tư liệu, thì ngoài cửa truyền đến tiếng la của Hân Ngôn, ngay sau đó liền thấy em hung hăng vọt vào.

Hỏi người làm xong liền xông thẳng lên phòng Tiêu Tiêu.

Thật là……

Thời tiết tệ như vậy, sao không chú ý an toàn của mình mà chạy qua chứ?

Hân Ngôn, chẳng lẽ em thật sự cho là anh sẽ ngược đãi con chúng ta sao?

Tôi theo sát phía sau, đang muốn nói với em Tiêu Tiêu đã ngủ, đừng làm ồn, nhưng lúc cửa phòng mở ra, Tiêu Tiêu lại đang đứng thẳng ở góc tường.

“Mẹ…….oa…..” vừa thấy Hân Ngôn, Tiêu Tiêu lập tức khóc rống lên.

Bộ dáng đáng thương, khác hẳn lúc ở chung với tôi, trông cứ như hai người.

Hân Ngôn vô cùng khẩn trương vừa an ủi vừa kiểm tra xem Tiêu Tiêu có bị đánh không, sau đó còn bị Tiêu Tiêu quấn lấy không cho đi.

Đứa nhỏ này….. Mới bây lớn đã tinh ranh như vậy, sau này còn đến mức nào nữa!

Hân Ngôn:

Thức dậy đã hơn 8h, ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa. Qua một lúc lâu mới nhận biết được nơi đây là nhà anh. Yên lặng cảm thụ hơi thở của anh phiêu đãng trong không khí, mơ hồ lộ ra lạnh nhạt.

Người bị tôi hù dọa tối qua bưng bữa sáng đến cho tôi, sandwich nướng và sữa tươi thơm lừng, đây là thói quen của học sinh thời nay. Nhưng 2 năm qua, tôi đã không còn thích loại thức ăn dành cho thiếu nữ này nữa, chỉ có cà phê đen đậm đặc mới có thể giúp tôi giữ vững tỉnh táo và trấn định.

Mở tivi nghe tin tức, thuận tiện tán gẫu đôi câu, thì ra người đó tên là Quy, mọi người ở đây gọi là thím Quy, là bảo mẫu chuyên nghiệp Vũ Minh đặc biệt tìm cho Tiêu Tiêu, cùng một công ty với Tiểu Mộc, giá cực cao. Xem ra vì con, anh cũng giống như tôi.

“Tiêu Tiêu đã dậy chưa?” sáng chủ nhật Tiêu Tiêu rất thích ngủ nướng.

“Ông chủ đã dẫn cậu Tiêu Tiêu đi chơi rồi, cậu chủ rất vui vẻ!” thím Quy cười.

“À, vậy thì tốt rồi.” Lòng tôi như chìm xuống đáy nước đen tối, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười theo thói quen.

Vũ Minh, anh thật sự không muốn gặp em sao, không muốn con ở cùng em sao? Em biết anh vĩnh viễn không cách nào tha thứ được việc em đã làm với anh, tựa như em cũng không thể quên được chuyện ba mẹ và Tần Bân. Nhưng Vũ Minh, sao anh có thể hoài nghi năng lực làm mẹ của em chứ?

“Công trình ‘Điệp Thúy Viên’ mới bắt đầu thi công lại gần đây, vào rạng sáng hôm nay đã xảy ra sự cố. Tòa nhà phía tây bị sụp tường, làm 5 công nhân đang ở gần đó bị thương. Phóng viên có mặt tại hiện trường cho biết…..”


Điệp Thúy Viên? Hạng mục vừa mới được đầu tư thêm! Nguy rồi, tối qua đi gấp quá, quên mang theo điện thoại di động, chắc bọn Đinh Đang đang cuống cuồng tìm tôi.

Nuốt xuống ngụm sữa tươi cuối cùng, tôi đứng dậy, nói với thím Quy: “Tôi phải đến công ty gấp, nhờ chuyển lời đến ông chủ thím, cảm ơn đã…. Khoản đãi!”

“Bà chủ, à không, bà Diệp, ông chủ nói nếu bà muốn đi thì kêu lái xe đưa bà đi…..” thím Quy chạy theo nói.

Vũ Minh, thì ra anh không dám để em lái xe một mình trong gió tuyết. Nhưng từ ngày anh đi, em đã không còn là Hân Ngôn mà anh biết trước kia nữa, hoặc có lẽ vẫn luôn không phải.

Gọi điện thoại cho Đinh Đang báo cho cô biết là tôi sẽ đến công ty ngay lập tức. Cô bé này hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói lái xe an toàn rồi cúp máy.

Vừa ra khỏi thang máy, Đinh Đang đã vội báo cáo: “Vương quản lý phụ trách hạng mục Điệp Thúy Viên vừa gọi điện nói, lúc đầu chỉ có vài khối xi măng bong ra, nên chỉ bảo công nhân tráng lại, không ngờ lại sụp tường. Theo điều tra ban đầu của tổ điều tra thì có thể là vật liệu xây dựng có vấn đề, thiết kế phòng ốc có chịu lực nổi không, vẫn còn đang điều tra……”

“Công nhân bị thương sao rồi?”

“Lúc ấy có 5 công nhân ở đó, hiện giờ trừ một người bị thương nghiêm trọng đang trong phòng cấp cứu, những người khác đã không còn gì nguy hiểm nữa.”

“Tốt. Thông báo phòng tài vụ chuyển trước một khoản tiền đến bệnh viện, viện phí đều do công ty trả hết. Mặc kệ thế nào, giải quyết tốt hậu quả theo quy tắc cũ.”

“Vâng.” Đinh Đang vừa ghi chép vừa báo cáo tiếp, “Vương quản lý giờ đang ở hiện trường, quản lý Thư bộ phận PR đã tới bệnh viện, hai nơi đó chỗ nào cũng đầy phóng viên.”

Phóng viên? Hai ngày trước mới vừa tổ chức buổi họp báo, giờ xảy ra chuyện, bọn họ không bu theo mới là lạ đó! Nhưng chỉ cần xử lý tốt hậu quả, thì sẽ ổn thôi. Chuyện này giao cho Lệ Nhã là được rồi, thật không biết vừa rồi trong điện thoại Đinh Đang khẩn trương cái gì.

“Uhm……chủ tịch”, Đinh Đang cứ như muốn nói lại thôi.

“Còn chuyện gì sao?”

“Bên ngoài có tin đồn việc Phong Vũ đầu tư là giả, nên mới rồi mấy cổ đông nói muốn gặp chủ tịch, bọn họ hoài nghi chuyện lần này là do không rót tiền đúng hạn. Còn có….”

“Còn có cái gì?”

Cô Đinh Đang này, lần nào cũng để chuyện quan trọng nhất nói sau cùng, thiệt là…..

“Còn có ông Duy nói, 10h sẽ đến đây.”

Duy An?

“Diệp chủ tịch có bên trong không?” Giọng nói Duy An vẫn như trước luôn nhu hòa lại ẩn chứa một sức mạnh làm người khác khiếp sợ. Nhìn đồng hồ, vừa đúng 10h. Người này thật là đúng giờ.

“Hân Ngôn!”

“Anh, anh tới rồi…..” mặc kệ chuyện có bao nhiêu khó khăn, nhìn thấy Duy An là tôi được an tâm một chút.

“Phải, không phải anh luôn xuất hiện mỗi khi em gặp khó khăn sao?” Duy An cười cười, ngồi xuống ghế đối diện. “Được rồi, nói việc chính. Khoản đầu tư kia rốt cuộc là sao vậy?”

“Thế nào, anh mà cung nghi ngờ em sao?” Nói việc công, cả hai đều trở nên nghiêm túc.

“Không chỉ anh, mà mặc kệ là ai cũng sẽ nghi ngờ, vô duyên vô cớ đầu tư 200 tỷ? Mà tối qua em đi đâu anh gọi không được.”

“Em……” nghĩ lại mấy năm qua, nếu như không có Duy An duy trì thế chân vạc, chỉ dựa vào tôi, không thể nào đoạt lại Diệp thị và chống đỡ tới hôm nay. Đối với Duy An gần như tôi không giấu diếm điều gì.

“Tôi qua em ở nhà anh ấy.”


“Ai? Lâm Vũ Minh?” mặt Duy An cứng đờ, “Hân Ngôn, em vẫn không bỏ được sao.”

“Em không yên lòng về Tiêu Tiêu”, lấy ra hiệp nghị chuyển nhường quyền giám hộ từ trong ngăn kéo, tôi đẩy đến trước mặt Duy An, “Em dùng cái này, đổi lấy khoản đầu tư đó.”

“Hân Ngôn, em…..”

“Giờ anh tin rồi chứ?”

Dùng con mình đổi lấy tiền đầu tư. Diệp Hân Ngôn, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì!

“Chủ tịch, những cổ đông khác đã đến, đang chờ ở phòng họp.” Đinh Đang thừa dịp bưng nước đến, nói nhỏ bên tai tôi.

“Biết rồi.” Tôi gật đầu, trong lòng vẫn đang nghĩ làm sao để giải thích về khoản đầu tư này.

“Hân Ngôn, nói sự thật đi.” Duy An nắm hiệp nghị trong tay.

“Không….chuyện của em và Lâm Vũ Minh là chuyện riêng!” bất luận thế nào, giờ Diệp Thị và Lâm Thị không có tí quan hệ nào hết, tôi không muốn có người nhớ tới khoảng thời gian trước đây.

“Vậy em sẽ giải thích thế nào? Nếu em không muốn Diệp Thị dẫm lên vết xe đổ, thì tốt nhất……Hân Ngôn, nghe anh nói hết đã….”

“Đinh Đang….” tôi cắt ngang lời Duy An, “Chuẩn bị họp hội đồng quản trị, bảo mọi người đợi một chút, tôi tới ngay.”

Hiện giờ, các cổ đông ngoài mặt thì khách khí, nhưng bên trong thì như có dòng nước ngầm mãnh liệt.

Quả nhiên, trao đổi vài câu về việc xử lý sự cố lần này, lập tức có người nói thẳng vào vấn đề chính.

“Chủ tịch, xin nói rõ về khoản đầu tư lần này. Là cổ đông của Diệp Thị, hẳn là chúng tôi có quyền này!” Lưu Chính là cổ đông lớn nhất Diệp Thị ngoại trừ tôi và Duy An, lúc trước hắn đã có ý kiến về khoản đầu tư của Phong Vũ, lần này mấy vị cổ đông tìm tới, có khả năng là do hắn lén xúi giục.

“Chuyện khoản tiền đầu tư, lần trước tôi đã giải thích rồi. Số tiền chuyển đến tài khoản của Diệp Thị, chính là minh chứng tốt nhất.” Tôi lạnh lùng nói, hi vọng lần này cũng sẽ như các lần trước có thể khiến mọi người tin phục.

“Diệp chủ tịch, theo tôi biết tài khoản ngân hàng cũng không nói lên được điều gì, chúng ta không cần một số tiền khổng lồ nhưng không thể sử dụng được, đúng không?” Có người nói thêm vào, mấy người khác cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Đủ rồi, mọi người hãy xem cái này đi?” Duy An nãy giờ trầm mặc không nói, bỗng chụp bản hiệp nghị lên bàn.

….

Nghe xong những lời xin lỗi và bảo đảm thật lòng hoặc giả dối, trong phòng họp chỉ còn lại tôi và Duy An.

“Anh hài lòng chưa?”

“Đây là biện pháp duy nhất. Anh đã hứa với chú Diệp chăm sóc em, còn có”, ánh mắt của Duy An làm tôi nhớ lại cái đêm mà ba qua đời, “Giữ gìn Diệp Thị”

“Nhưng có thể dùng cách khác….”

“Nếu ban đầu, em dứt khoát bỏ đứa nhỏ này, chuyện sẽ không phức tạp như thế, huống chi, không phải em rất hận hắn sao…..” Duy An nói xong thì định rời đi.

“Anh…. Em………”

“Chị Hân Ngôn, không xong!” Đinh Đang đột nhiên đẩy cửa vào.

“Chuyện gì vậy?”

“ Tiêu Tiêu đang ở bệnh viện!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.