Đọc truyện Ly Hôn Là Chuyện Nhỏ – Chương 9: Phê bình
Dương Vi hơi bất ngờ nhìn anh ta một cái, ở trong lòng nhớ lại một chút, xác
định rằng mình không quen biết một người đẹp trai như vậy, mới nghi ngờ
hỏi: “Chúng ta quen biết sao?”
Trong mắt Phương Thừa Nhiên hiện lên một tia mừng rỡ, có chút kích động
bước về phía cô: “Cậu không nhớ tớ à? Chúng mình là bạn tiểu học, lúc ấy trong lớp chỉ có hai chúng mình là người Trung Quốc.”
Dương Vi ngẩn người, đúng là cô không học tiểu học ở trong nước, khi đó
ba cô được tổng công ty cử đi công tác, cô cùng mẹ cũng đi theo, sống ở
đó cho đến học hết tiểu học. Lúc ấy, lớp học chỉ có hai học sinh là
người Trung Quốc, cho nên giáo viên cố ý sắp xếp cho bọn họ ngồi cùng
bàn, quan hệ cũng rất tốt. Ở trong đầu, cô một lần nữa hồi tưởng lại cái tên Phương Thừa Nhiên này, cuối cùng cũng nhớ ra anh ta bạn tiểu học
của mình liền đáp lời: “A, cậu là Phương Thừa Nhiên!”
“Là tớ là tớ!” Phương Thừa Nhiên vui vẻ đến nỗi định đi đến ôm cô một
cái, “Không ngờ rằng ở đây lại có thể gặp được cậu, cậu càng ngày càng
xinh đẹp!”
“Cậu cũng càng ngày càng phong độ!” Hai người khen ngợi lẫn nhau, Dương Vi tò mò hỏi, “Cậu về nước khi nào?”
Phương Thừa Nhiên trả lời: “Mình vừa về nước tháng trước.”
Minh Hạo ngây người nhìn hai người họ, bắt lấy cánh tay của Phương Thừa
Nhiên hỏi: “Cậu thực sự quen cô giáo Dương?” Không phải nhìn thấy người
ta xinh đẹp liền muốn theo đuổi đấy chứ?
Phương Thừa Nhiên nhìn vẻ mặt của bé liền hiểu được ý ngầm trong lời nói của bé, ôm lấy cậu bé khóe miệng cười cười nói: “Cậu vẫn còn giữ lại
ảnh chụp năm đó, cháu có muốn xem không?”
“Vâng.” Minh Hạo liền đáp ứng luôn.
Phương Thừa Nhiên hạ thấp khóe miệng, không cười với thằng bé nữa, lại
nghe Dương Vi hỏi: “Phương Thừa Nhiên, bây giờ cậu đang làm cái gì?”
Phương Thừa Nhiên sửng sốt trong giây lát, quay đầu lại nhìn về phía
Dương Vi: “Tớ đang làm giám đốc bộ phận khách hàng ở Khách sạn Âu Đại.”
Minh Hạo mở to mắt ra nhìn anh ta, ánh mắt đó rõ ràng đang nói Cậu thật không biết xấu hổ.
Khách sạn Âu Đại là khách sạn lớn nhất ở Thành phố A, trước kia Dương Vi cũng có nghe qua gia đình Minh Hạo kinh doanh trong nghành khách sạn,
không ngờ lại chính là Khách Sạn Âu Đại nổi tiếng đó. Cô nhìn Phương
Thừa Nhiên, có chút hâm mộ nói: “Quả thật không tệ!”
“Ha ha, bình thường thôi.” Phương Thừa Nhiêm khiêm tốn cười cười, Chủ tịch khách sạn là ba anh, Tổng giám đốc là chị gái anh.
Đương nhiên chuyện này không đáng để nói tới.
Anh ta nhìn Dương Vi, khóe môi chậm rãi cong lên một nụ cười: “Hôm nay
không chuẩn bị trước, hôm nào tớ mời cậu đi ăn, được không?”
Dương Vi gật đầu nói: “Được.”
“Cứ quyết định như vậy” Phương Thừa Nhiên cao hứng nở nụ cười, anh ta vẫy vẫy tay với Dương Vi, đưa Minh Hạo về nhà.
Ở trên xe, Minh Hạo ngẩng đầu nhìn Phương Thừa Nhiên ngồi bên cạnh cười
như một con hồ ly: “Cậu, ở khách sạn làm việc có vất vả không? Bọn họ có trả lương cho cậu không ha ha ha ha!”
Phương Thừa Nhiên nghiêng đầu nhìn bé một cái, mỉm cười: “Cháu có tin cậu cho lái xe để cháu xuống vệ đường.”
“Phi, cháu sợ cậu sao? Cháu có tiền bắt taxi.”
Phương Thừa Nhiên không nói chuyện, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, Minh Hạo nhanh tay lẹ mắt giữ tay cậu lại: “Cậu gọi điện thoại cho ai?”
“Chị của cậu, nói cho chị ấy biết con của chị ấy bị mời họp phụ huynh.”
Minh Hạo nở nụ cười nịnh nọt: “Cậu, mẹ cháu đang đi hưởng tuần trăng mật lần thứ mười, cậu không cần vì chuyện này mà làm phiền đến mẹ cháu.”
Phương Thừa Nhiên nhìn bé, cười cười không nói gì.
Minh Hạo thức thời nói: “Cháu hứa sẽ không vạch trần cậu trước mặt cô giáo Dương.”
Phương Thừa Nhiên vui vẻ vỗ vỗ đầu thằng bé.
Trong xe im lặng một lát, Phương Thừa Nhiên lại nói: “Cô giáo của bọn cháu xinh đẹp hơn Tống Cẩn nhiều.”
Minh Hạo ném cho cậu ánh mắt xem thường, còn nói là không muốn theo đuổi cô giáo Dương sao? Cháu không nói cho cậu biết cô giáo Dương đã kết
hôn rồi!
Sau khi Dương Vi về nhà, ở cửa thay một đôi dép lê, bỏ túi xách trên vai xuống, cởi áo khác bỏ sang một bên, ngả người nằm thẳng tắp trên sô
pha.
A – như vầy vẫn là thoải mái nhất.
Cô giống như con mèo nhỏ ở trên sô pha lăn đi lăn lại hai vòng, mới đứng lên thay một bồ đồ ngủ, buộc tóc lên cao, lấy cho mình một ly sữa. Đi
đến trước bàn máy tính, Dương Vi mở máy tính lên, lười biếng duỗi người.
Đầu ngón tay di chuyển nhanh trên bàn phím đánh hai cái. Đầu tiên Dương
Vi vào trang Giang Phổ tìm tiểu thuyết. Tối hôm qua nhìn thấy bài viết
như vậy đã làm dậy sóng trong lòng cô, hôm nay muốn tìm một tiểu thuyết
khác để chữa lành vết thương lòng cho cô.
Dừng lại ở mục góp ý cho truyện, tiểu thuyết [Giới hạn hôn nhân hôn] vẫn nằm ở vị trí thứ hai trên danh sách bình luận. Dương Vi thật cảm thán
cho khẩu vị của độc giả của trang Phổ Giang này, lại không nén được tò
mò mà ấn vào xem qua. Nhìn xuống phần bình luận phía dưới, bình luận
tối qua của cô lại ở trên cùng, ở phía dưới đã có hơn ba mươi cái tin
nhắn trả lời.
Hơn nữa tất cả đều là mắng cô.
Dương Vi có chút bối rối, những độc giả này không phải bị bệnh đi? Vẫn
còn có những người rảnh rỗi đến nỗi để lại lời bình cho bình luận nhỏ
nhặt của cô sao?
Thời học Đại học Dương Vi quả thật cũng có viết mấy tiểu thuyết ngắn,
nhưng cô chưa từng đăng lên trang web nào, mà đơn thuần chỉ mang tính
chất tự giải trí thôi. Sau khi tốt nghiệp thì cũng không viết truyện
nữa, nhưng cô vẫn dùng tài khoản cũ để đọc truyện trên mạng, những người này không phải nhàn rỗi đến nỗi đi soi mói câu nói của cô đấy chứ?
Cô giật giật khóe mắt, tìm đến bài viết một năm trước của cô xem qua, dưới khu bình luận đúng là có một số ý kiến phê bình.
“Suy nghĩ thật nhiêu màu hồng nha? Nhưng đối với tôi nó chỉ là những lời văn tiêu cực, thật sự ghê tởm!”
“Tác giả bình luận thật ít, tôi đến giúp cô tung hoa đây, tiêu cực thôi không cần cảm ơn ~”
“Đọc những lời văn của tác giả này không biết bộ mặt xấu xa đến thế nào.”
Dương Vi: “….”
Cô biết tôi như thế nào mà lại bảo tôi xấu! Tôi từ nhỏ đến lớn luôn luôn là hoa khôi của lớp nhé! Cho dù bây giờ ở khối lớp hai ban năm thì tôi
vẫn hoàn toàn xứng đáng là hoa khôi của lớp!
Dương Vi tức giận tắt bài viết đi, cầm ly sữa uống một hơi.
Những độc giả bình luận tiêu cực này nhất định chưa tốt nghiệp tiểu học
đi. Ngày đó đọc [Giới hạn hôn nhân] đã làm cho thế giới quan trong suy
nghĩ của cô bị hủy hoại, lại còn mắng chửi cô? Cô không bình luận thô
tục, cũng không công kích ai, những người này lại còn tìm đến bài viết
một năm trước của cô để mắng chửi?
Cô tức giận tìm đến topic [giới hạn hôn nhân], phát hiện tên tác giả là
“Đợi một chút ba phút đồng hồ”, là một đại thần có hơn 1 vạn fan. Cô từ
chuyên mục mà biết được tên tác giả, liền gửi một tin nhắn cho anh ta.
“Xin chào anh, tôi là tác giả Phổ Giang Đón gió cửa Nam. Bởi vì hôm qua
khi xem tiểu thuyết [Giới hạn hôn nhân] của anh tôi có viết lại một cái
bình luận, cho nên bị độc giả của anh mắng tập thể. Tôi thật có lỗi khi
bình luận phê bình bài viết của anh, nhưng tôi quả thật là đã bình xét
theo đúng tình tiết trong chuyện. Nhưng độc giả của anh lại mắng chửi
tôi với ác ý trả thù, xin anh hãy ngăn cản hành vi của các cô ấy! Làm
phiền!”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Dương Vi lại có chút hối hận. Cô cứ như
vậy mà chạy đến kiến nghị với tác giả trên Weibo, nếu tác giả tức giận
khai chiến với cô, cô không phải sẽ bị rơi vào thế giới đen tối hay sao? Nhưng tác giả là một đại thần như vậy, chắc là bụng dạ cũng sẽ không
hẹp hòi đến thế?
….Sớm biết như vậy thì đã đăng kí một tài khoản khác để nhắn tin.
Dương Vi thấp thỏm không yên thoát khỏi Weibo, tìm một bộ phim truyền
hình để xem. Sau khi xem xong một tập, cô cảm thấy có chút đói bụng, đấu tranh tư tưởng ba giây, cô đứng dậy đi đến phòng bếp làm một đĩa trứng
sốt cà chua, coi như đấy là bữa tối của mình.
Ly hôn cũng có cái tốt, muốn ăn cái gì thì ăn, đồ ăn mặn hay nhạt, cũng không có ai chê bai.
Cô rửa nhanh bát đũa, quay trở lại bàn máy tính thấy biểu tượng chim
cánh cụt hiện lên. Nhìn thấy một cái avatar hình cái đầu lâu trông rất
vui mắt, Dương Vi thuận tay ấn vào nó.
“Vi Vi nhi, cuối tuần lại khai giảng một lớp, ngày mai có một tiết học
thử, báo trước với cậu một tiếng, cậu có đến được hay không?
Người gửi tin nhắn là Giản Song, sau khi tốt nghiệp, cô ấy và bạn trai
mở một lớp dạy mỹ thuật trên mạng, Dương Vi là một trong những giáo viên của họ. Cô híp mắt suy nghĩ, không có Kỳ Tiếu Ngôn ở đây, thời gian của cô rất là dư dả, đúng lúc có thể kiêm chức. Ngón tay di chuyển nhanh
trên bàn phím, Dương Vi gửi đến một biểu tượng một bàn tay ok: “Nói
phòng học cho tớ, vẫn là bảy rưỡi à?”
Giản Song lập tức trả lời: “Tiết học thử kéo dài hai giờ, tám giờ bắt đầu.”
“Được rồi.”
“Cậu gần đây có rảnh rỗi không? giáo sư Kỳ lại bận làm luận văn có phải hay không?”
Dương Vi suy nghĩ một chút, vẫn là không nên nói cho cô ấy biết tin dữ
mình đã ly hôn – nếu nói cho Giản Song biết, nói không chừng ngày mai cả nhà cô đều biết. Tuy rằng biết được giấy không bao giờ gói được lửa,
nhưng….có thể dấu được đến lúc nào thì cứ dấu, cô còn chưa nghĩ đến đối
mặt với mẹ mình như thế nào.
Lại nói đến, Kỳ Tiếu Ngôn đã nói cho ba mẹ anh ta biết chuyện này chưa? họ đều là nhân viên nghiên cứu, vẫn còn đang công tác giống như Kỳ Tiếu Ngôn, cô và Kỳ Tiếu Ngôn kết hôn được một năm, cũng chỉ gặp bọn họ được có hai lần.
Lớn lên trong một gia đình như vậy, khó trách tính tình Kỳ Tiếu Ngôn có chút vặn vẹo.
Cô thương hại nhìn Tập bài Thi trong những bức họa cô vẽ chân dung anh
trên mặt bàn máy tính, đêm nay thật là trống trải, cô lại rơi thêm hai
giọt nước mắt vì anh.
Nói chuyện với Giản Song xong, Dương Vi sắp xếp lại bài giảng cho ngày
mai một chút, lúc chui vào trong chăn còn chưa đến mười giờ. Cô theo bản năng nhìn qua vị trí trống rỗng bên cạnh, miệng không tự giác mếu máo.
Đúng là một người ngủ trên cái giường này là quá rộng.
Cô ép mình không được nghĩ đến Kỳ Tiếu Ngôn nữa, lấy di động ra vào
Weibo. [Đợi chút nữa ba phút đồng hồ] không trả lời tin nhắn của cô.
Lo lắng sáng mai sẽ phải ngồi giao thông công cộng đi dạy, Dương vi đặt
đồng hồ báo thức đến sáu rưỡi, nghĩ ngợi một chút lại đem sửa thành sáu
giờ ba mươi năm, cuối cùng sủa thành sáu giờ bốn mươi phút, rốt cục cũng nhắm hai mắt lại.
Lúc này Kỳ Tiếu Ngôn vừa chấm xong bài thi buổi sáng, nhìn số điểm thảm thiết của học sinh, tâm tình của anh tốt lên rất nhiều.
Anh đi tắm rửa, sau đó vừa lau tóc vừa cầm lấy điện thoại di động. Mười giờ ba mươi, không biết bây giờ Dương Vi đã ngủ trưa
Mở hộp thư thoại ra, đọc lại tin nhắn giữa trưa Dương Vi gửi cho anh,
biểu cảm trên mặt Kỳ Tiếu Ngôn có chút vui vẻ, khóe miệng vô thức nhếch
lên một cái. Đầu ngón tay của anh lưu luyến trên màn hình một lúc, sau
đó cầm điện thoại ném sang một bên. Anh hơi hơi ngửa đầu xoa xoa mái tóc đã khô, thở dài một tiếng khó nghe thấy, ở trên giường nằm úp sấp xuống dưới
Trên giường không có hương vị của Dương Vi, anh không thích như vậy. Sớm biết vậy hôm qua anh đã đem gối đầu của Dương Vi theo.
Quên đi, dù sao khóa cửa cũng vẫn ở trong tay anh, khi nào anh lén lút
trở về lấy gối đầu về đây là được rồi. Với lại, Dương Vi cũng không nghĩ rằng anh còn giữ lại một cái chìa khóa.
Kỳ Tiếu Ngôn đem mặt chôn ở dưới gối đầu, có chút tự giễu nở nụ cười,
Không ôm Dương Vi trong ngực, ngay cả giấc ngủ cũng không giống nhau.
Bên kia, Phương Thừa Nhiên xác định Minh Hạo đã ngủ, mới cầm chén cà phê đi về phòng của mình. Anh ta ngồi trước máy tính, lên Weibo xem một
chút tin tức. Phía bên tay phải hiển thị có mười thông báo, đa sô đều là tin nhắn của fan, anh nhìn lướt qua một lượt, bất ngờ nhìn thấy một tin nhắn của một nick tự xưng là tác giả Phổ Giang Đón gió cửa Nam.