Ly Hôn Là Chuyện Nhỏ

Chương 13: Vấn đề


Đọc truyện Ly Hôn Là Chuyện Nhỏ – Chương 13: Vấn đề

Hai giờ học trôi qua rất nhanh, Kỳ Tiếu Ngôn coi giọng nói của Dương Vi
giống như là nhạc nền, vừa nghe nhạc vừa làm việc của mình. Lúc chương
trình học kết thúc, anh đang chuẩn bị rời khỏi phòng học, lại thấy trên
màn hình máy tính hiện lên một loạt chữ viết màu tím.

Tương lai cao phú soái: Cô giáo Bánh bột mì, cô có cần bạn trai không?

Dương Vi trừng mắt nhìn, giọng nói mang theo ý cười: “Bạn cũng muốn cạnh tranh à?”

Tương lai cao phú soái: Có thể chứ? [ thẹn thùng ]

Dương Vi nghĩ nghĩ nói: “Tôi hỏi bạn một vấn đề, nếu bạn có thể nói ra
đáp án chính xác trong vòng ba giây, tôi sẽ xem xét cho bạn một cơ hội.”

Tương lai cao phú soái: Loved.

Dương Vi: “…… Không phải vấn đề này.”

Tương lai cao phú soái: Giúp đỡ cô.

Dương Vi: “……”

Cô hít sâu một hơi, nói nhanh, hỏi: “Một số chia cho ba dư hai, chia cho năm dư ba, chia cho bảy dư hai, hỏi này bằng bao nhiêu?”

Lý Cẩu Đản: 23

Dương Vi và Minh Hạo đều ngây ngẩn cả người, Lương Minh Hạo thì đang
ngẩn người vì ngay cả đề bài bé còn nghe chưa hiểu thế nhưng người này
mới có mấy giây đã tính ra đáp án, Dương Vi thì đang ngẩn người vì hóa
ra bạn học Lý Cẩu Đản không phải bị câm điếc.

Tương lai cao phú soái: Em có đáp án khác là 233

Lý Cẩu Đản: Đây là vấn đề thặng dư điển hình trong toán học, 233 cũng
thỏa mãn một vài điều kiện khi sử dụng nó để thêm bớt 3, 5, 7, có bội số chung nhỏ nhất của 105, đều phù hợp với điều kiện, nhưng tôi đưa ra số
23, bởi vì nó thỏa mãn điều kiện là số nhỏ nhất.

Dương Vi: “……”

Tương lai cao phú soái:……

Lớp học hội họa nghe thấy giá trị thực sự này, còn là phụ đạo toán học miễn phí.

Tương lai cao phú soái: Như vậy có tính câu trả lời của em không ạ?

Dương Vi hoàn hồn trở về, chỉ là trong khoảnh khắc vừa rồi cô lại có ảo giác như Kỳ Tiếu Ngôn đang đứng ở trước mặt mình: “Cậu trả lời chậm hơn so với bạn học Lý Cẩu Đản, hơn nữa còn chậm mất ba giây.”

Tương lai cao phú soái: Vậy bạn học Lý Cẩu Đản kia đã giành được cơ hội
ạ? Nhưng bạn ấy có thể không sống ở thành phố A, cô vẫn nên cân nhắc cho em.

Lý Cẩu Đản: Tôi sống ở thành phố A.


Dương Vi:“……”

Làm thế nào ngay cả bạn học Lý Cẩu Đản cũng so đo tính toán đến như vậy!

Cô tắt bài giảng đi, cười cười nói: “Cảm ơn mọi người đã đến tham gia
buổi học thử nghiệm này, chương trình học hôm nay kết thúc tại đây, bạn
học nào muốn đăng kí tham gia thì hãy liên hệ với giáo vụ.”

Cô nói xong cũng tháo tai nghe xuống, rời khỏi lớp học.

Thoải mái tựa lưng vào ghế lười, Dương Vi đứng dậy lấy cho mình một cốc
sữa. Vấn đề vừa rồi đúng là Kỳ Tiếu Ngôn đã từng đưa ra hỏi cô, nói là
nếu trong vòng ba giây có có thể trả lời chính xác, sẽ đưa cô đi ra
ngoài xem thắp sáng cây thông noel. Tất nhiên Dương Vi không thể trả lời chính xác, nhưng mà Kỳ Tiếu Ngôn cũng không chịu được sự oanh tạc kiên
trì không biết mệt mỏi của cô, mà đưa cô đi ra ngoài xem đốt đèn.

Cô nhớ nhân viên công tác kia đã nói, chỉ cần cùng nhau xem thắp sáng
cây thông noel, các đôi tình nhân đều có thể hạnh phúc bên nhau cả đời,
nhưng cuối cùng bọn họ không phải cũng đã ly hôn sao?

Ai, khó trách lúc đó Kỳ Tiếu Ngôn nói, những điều này chỉ là mánh khóe để lừa gạt trẻ con thôi.

Thật là muốn cầm giấy chứng nhận ly hôn đến trách cứ bọn họ.

Nhưng mà lại nói, bạn học Lý Cẩu Đản kia cũng thật là lợi hại, vừa nhìn
đã biết chính là loại người hàng đầu của khoa học tự nhiên như thế nào
lại đi học hội họa? Có phải là để trải nghiệm cuộc sống?

Lúc này bạn học Lý Cẩu Đản đang nhận được khảo sát về độ hài lòng của giáo vụ đại nhân.

“Xin chào, sau buổi học thử nghiệm hôm nay, bạn có hài lòng với cô giáo Bánh bột mì của chúng tôi không ạ? ”

Lý Cẩu Đản: Tôi cảm thấy các bạn nên dựa vào sĩ số để trả phần trăm thích hợp cho cô giáo.

Giản Song: “……”

Dương Vi giỏi thật, bình thường ở bên ngoài đã thu phục biết bao nhiêu
cây si còn chưa tính, ngay cả lên lớp mặt cũng không nhìn thấy, nhưng
nhanh như vậy đã có cây si(*)?

(*) Cây si: ý nói người theo đuổi

“Cảm ơn đề nghị của bạn, chúng tôi sẽ xem xét ”

Lý Cẩu Đản: Tốt lắm, tôi đăng kí.

Dương Vi tắm rửa xong đi lên giường, điện thoại di động có một tin nhắn
chưa đọc, là em trai Dương Mính của cô gửi đến: “Chị gái thân yêu, trưa
mai có rảnh không, em mời chị ăn cơm J”


Cái khuôn mặt tươi cười kia không hiểu làm sao lại làm cho cô nhớ tới Lý Cẩu Đản, cô lắc lắc đầu, phục hồi nói: “Không phải đúng lúc cậu lại
muốn chị giả làm bạn gái của cậu chứ gì? Chị nói này, chị sẽ dựa vào thu nhập của diễn viên chính để thu phí.”

Dương Mính: Không phải đã nói là mời chị ăn cơm sao?

Dương Vi: Đúng vậy, lần trước cậu mời chị đến quán ven đường ăn bốn cái nem rán, một năm hai mùa, mỗi mùa hai cái [ gặp lại ]

Dương Mính:…… Lần này sẽ không, muốn ăn cái gì tùy ý chị!

Dương Vi: Tiểu thư lần này xem ra rất khó dây dưa?

Dương Mính: Theo dõi em hai tuần! Nói như thế nào cũng không được, em nói với cô ta em đã có bạn gái, cô ta cũng không tin.

Dương Vi: Lần sau nói với cô ta là em thích đàn ông, sau đó tìm một người bạn giúp đỡ.

Dương Mính: Mẹ chị sẽ đánh chết em [gặp lại]

Dương Vi: Được rồi, thời gian, địa điểm.

Dương Mính: Mười giờ sáng mai, trước cổng đại học T, ăn mặc xinh đẹp một chút, Mody Mody yêu chị =3=

Dương Vi: Thỏa thuận xong, mười một giờ, chị cúp điện thoại!

Dương Vi đang chuẩn bị tắt máy, lại nhận được một tin nhắn mới, lần này
là của Phương Thừa Nhiên. Cô hơi sửng sốt một chút, mở ra xem.

“Ngủ ngon, mộng đẹp ”

Bốn chữ đơn giản cộng thêm một biểu tượng, trong phút chốc lại làm cho
tâm tình của Dương Vi trở lên phức tạp. Hai buổi tối trước, cô còn tự
chúc mình ngủ ngon, không nghĩ nhanh như vậy, đã có người trước khi đi
ngủ, còn nhớ nói chúc cô ngủ ngon.

Ngón tay cái của cô ấn ấn trên màn hình điện thoại, nhập vào tin nhắn: “Ngủ ngon, mộng đẹp.”

Sau khi tắt điện thoại, cô nhìn thoáng qua Kỳ Tiếu Ngôn trong tấm ảnh cưới phía trước mặt, nhắm hai mắt lại.

Hừ, không cần nói chúc ngủ ngon với anh.

Cùng lúc đó người ở trong tấm hình, Kỳ Tiếu Ngôn cũng đang nằm ở trên
giường, nhìn vào danh bạ liên lạc trên điện thoại di động, cúi đầu nói
một tiếng: “Bảo bối, ngủ ngon.”

Ngày hôm sau, Dương Vi vẫn ngủ tận đến mười giờ mới tỉnh dậy. Nghĩ đến
buổi trưa sẽ ăn cơm cùng em trai, Dương Vi cũng lười ăn điểm tâm sáng,
mở tủ quần áo ra và bắt đầu đùa nghịch với chính mình. Bạn gái Dương

Mính còn đang học năm ba đại học, giả vờ làm bạn gái của hắn thì không
thể ăn mặc quá chín chắn. Cô còn đặc biệt lấy váy áo của mình lúc học
đại học ra, ướm vào trước người để lựa chọn.

Ừm, màu sắc ok, kiểu dáng còn chưa có lỗi thời, chọn cái này!

Gần đến thời gian đã hẹn, Dương Mính gọi điện thoại đến thúc giục. Dương Vi vừa nghe điện thoại vừa đi ra cửa: “Đã ra khỏi cửa, trưa nay chị
muốn ăn thịt nướng Lilith.”

Dương Mính ở đầu bên kia điện thoại thoáng cái liền đau lòng, Dương Vi
ra tay cũng thật là ngoan độc. Nhưng nghĩ đến nữ sinh kia đã theo dõi
hắn hai tuần liền, hắn vẫn nên nhẫn nhịn.

Dương Vi ra khỏi tiểu khu liền bắt tàu điện ngầm đi đại học T, đây là
thời điểm hầu hết các sinh viên thức dậy đi mua đồ ăn, cho nên trước
cổng trường cũng có rất nhiều người bán hàng rong. Dương Vi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dương Mính đứng ở trước cổng, hắn mặc một chiếc áo
khoác trùm đầu màu đen, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng. Ở
dưới là một chiếc quần jeans thẫm màu, bó sát và một đôi giầy màu đen –
top cao. Dương Vi âm thầm cho hắn một lời khen trong lòng, em trai,
trông em càng ngày càng đẹp trai.

“Tiểu Minh Minh ~” Dương Vi tiến tới, ngọt ngào, nũng nịu gọi to một
tiếng. Dương Mính chấn động một chút, quay đầu, khóe mắt co rút: “Vi Vi
à, hôm nay là cuối tuần, chúng ta không động kinh.”

Dương Vi hạ khóe miệng, quyết định đi theo con đường nữ vương: “Tiểu
Minh tử, cơm trưa đã đặt xong chưa? Tôi chỉ ăn sò điệp tươi thôi đấy.”

Dương Mính cười cười khoác vai cô: “Không vội, chúng ta đi dạo trong trường học trước.”

Dương Vi miễn cưỡng đi theo hắn vào trong, trên mặt vẫn mang biểu tình cao lãnh(*): “Trường học không phải đều giống nhau sao? Tôi còn chưa ăn sáng.”

(*) Cao lãnh: Kiêu ngạo và lạnh lùng

Dương Mính vẫn duy trì tươi cười như cũ: “Mang chị đi dạo trong trường
một vòng, tương lai trong vòng một năm chắc sẽ không có nữ sinh nào làm
phiền em nữa.”

Vẻ mặt lạnh lùng của Dương Vi không nén được tức giận: “Cậu không phải thực sự thích con trai sao?”

Dương Mính nói: “Em chỉ giữ gìn trinh tiết cho mối tình đầu của em thôi.”

Lông mày của Dương Vi đột nhiên nhảy dựng lên: “Bạn cùng bàn tiểu học của cậu? Cậu yêu sớm cha mẹ cậu có biết không?”

Dương Mính nhún nhún vai: “Đương nhiên bọn họ không biết, năm đó bọn họ
vô tình vô nghĩa cố tình gây sự vứt bỏ em, chỉ dẫn theo con gái của bọn
họ ra nước ngoài.”

Lông mày Dương Vi nhíu lại: “Chuyện này cậu còn muốn nói tới mười năm
nữa sao? Cậu lúc đó mới ba tuổi mang theo như thế nào……”

“Hừ.” Dương Mính đột nhiên cắt đứt lời Dương Vi, cố ý ghé sát vào tai cô nói nhỏ, “Xuất hiện.”

Dương Vi đột nhiên có một loại cảm giác giống như mình đang lạc vào bộ
phim gangster, cô theo bản năng nín thở, len lén quay đầu lại quan sát.
Phía sau thật sự có một nữ sinh không xa không gần theo sát bọn họ, tóc
ngắn chỉnh tề, ăn mặc gọn gàng, nhẹ nhàng khoan khoái, không giống với
kẻ biến thái cuồng theo dõi một chút nào.


Đột nhiên, nữ sinh nhìn thẳng vào Dương Vi, Dương Vi vội vàng quay đầu
lại. Cô nhẹ nhàng thở ra, chợt nghe thấy tiếng bước chân chạy dồn dập từ phía sau.

Ngay sau đó, nữ sinh đã chạy đến trước mặt bọn họ, chặn đường bọn họ.
Dương Mính hơi nhíu mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc, cậu muốn thế
nào?”

Nữ sinh lại chỉ nhìn Dương Vi, ánh mắt hết sinh tập trung còn mang theo một tia khẩn cầu không dễ phát hiện: “Xin hỏi…… Cô là bạn gái của
Dương Mính à?”

Ánh mắt kia làm cho Dương Vi không nỡ lòng lừa cô ấy, nhưng lại cảm giác được cánh tay của Dương Mính đặt lên vai mình càng nặng hơn, cô vội
vàng cười nói: “Là tôi, cô là bạn học của anh ấy sao?”

Sắc mặt nữ sinh trắng bệch, giống như bị tổn thương nặng nề, nhẹ nhàng cắn cắn môi: “Cô thật sự là bạn gái anh ấy sao?”

“…… Ừ.”

Gió trên ngọn cây dường như cũng dừng thổi, chỉ có làn váy của nữ sinh là đong đưa không yên.

Hôm nay Dương Vi đã thấy được tuyệt kỹ ba giây rơi lệ, nữ sinh trước mặt viền mắt đỏ lên, “Ô oa –” một tiếng liền khóc lên. Nước mắt giống như
nước suối tràn ra, nước mũi cũng không khách khí chút nào chảy xuống.
Dương Vi nhìn có chút ngây người, từ lúc nhà trẻ trở đi cô đã không khóc như vậy.

Nữ sinh kia khóc rất thương tâm, các sinh viên đi ngang qua đều liếc mắt nhìn. Dương Vi lúng túng muốn tiến lên an ủi cô ta hai câu, nữ sinh lại chỉ nhìn Dương Mính, khóc xong nói: “Về sau em sẽ không dây dưa với anh nữa” Sau đó, lại nước mắt nước mũi ròng ròng chạy đi.

Dương Vi và Dương Mính vẫn sững sờ tại chỗ, biểu tình đều có chút cứng
ngắc. Dương Vi hất tay Dương Mính đang khoát trên vai mình ra, nghiêng
đầu nhìn hắn: “Chúng ta làm như vậy có phải quá tàn nhẫn hay không?”

Khóe miệng Dương Mính giật giật, giọng nói khô cằn:“…… Đau dài không bằng đau ngắn.”

Trước mặt có hai nữ sinh đang đi tới, ghé đầu ghé tai thì thầm gì đó —

“Nữ sinh vừa rồi khóc thật thương tâm, có phải thất tình hay không?”

“Tớ đoán là vậy. Lại nói tiếp, cậu nói giáo sư Kỳ ở đại học Đế Đô đã ly hôn sao?”

Dương Vi trong lòng hồi hộp, xong rồi xong rồi! Kỳ giáo sư đã hồng(*) đến mức này sao!

(*) Ý nói vận đào hoa, được nhiều người theo đuổi, để ý

Cô vội vàng kéo Dương Mính đi, nhưng Dương Mính đã chạy đến trước mặt
hai nữ sinh kia nhíu mày nói: “Các cô vừa nói cái gì? Kỳ Tiếu Ngôn ly
hôn?”

“Tôi, tôi cũng là nghe bạn ở đại học Đế Đô nói….” Nữ sinh vừa nói nhìm
chằm chằm Dương Mính, như thế nào một chàng trai đẹp như thế này cũng là fan của giáo sư Kỳ sao?

Dương Mính quay đầu nhìn Dương Vi một cái, trong lòng Dương Vi hoảng
hốt, chưa kịp giải thích gì, Dương Mính đã xông ra ngoài. Dương Vi đuổi
theo hắn đến cổng trường, thấy hắn lên một chiếc taxi, cô cũng chặn một
chiếc xe lại, xông lên thật nhanh: “Giúp tôi đuổi theo chiếc xe phía
trước, cảm ơn!”

Đã lâu rồi lái xe không gặp được trường hợp như vậy, nhất thời kích động hỏi: “Tìm bạn trai sao?”

Dương Vi nói: “Bắt kẻ thông dâm!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.