Đọc truyện Ly Hồn Ký – Chương 80: Thăm dò
Người phụ nữ mà Bạch Tuyên thuê về rất được việc, hoặc nói chính xác hơn thì mấy người phụ nữ làm việc cho Bạch Tuyên đều rất được việc. Quỷ nữ cung cấp địa chỉ, Chu Chi đi điều tra chuyện của Đỗ Thiên Trạch, mà người phụ nữ không đàng hoàng cho lắm kia thì chỉ mất vài ba ngày đã câu được Vương Chương, buổi tối ông ta mời cô nàng đi ăn cơm, mà ăn cơm xong rồi về nhà “ấy ấy ấy” cũng là chuyện rất bình thường.
Mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi, chỉ cần lấy được quyển sổ, Vương Chương sẽ không còn cơ hội để trở mình, nhưng mà… Bạch Tuyên lại vẫn cảm thấy chán nản.
“Sao lại không vui?” Việc an ủi Bạch Tuyên, không ai làm được ngoài Kim Thu. Cô sờ sờ đầu anh, trêu chọc: “Cười cái cho em xem nào.”
Bạch Tuyên quay sang làm vẻ mặt cười ngu ngu với cô, sau đó lại ủ rũ nằm xuống đùi cô: “Vợ ~”
“Sao thế?” Kim Thu bất ngờ, Bạch Tuyên chán nản ủ rũ như vậy đúng là hiếm thấy.
Bạch Tuyên yếu ớt nói: “Chồng của dì cả đến.”
Kim Thu bật cười: “Anh lôi chồng của dì cả từ đâu ra thế?”
“Vậy sao anh lại thấy buồn nhỉ?” Bạch Tuyên lẩm bẩm, “Chẳng lẽ vì sắp tới cha làm sinh nhật cho Bạch Giác, còn anh thì chẳng bao giờ được ông để ý đến?”
Thì ra là vì chuyện này. Kim Thu chọc chọc mặt anh: “Sao thế? Ghen à?”
“Không hề.” Bạch Tuyên lên tiếng chối, một lát sau lại hạ đầu xuống: “Trước giờ ông ấy chưa bao giờ tặng quà sinh nhật cho anh, cũng chẳng tổ chức sinh nhật cho anh lần nào.”
Kim Thu dường như có thể thấy sau lưng anh có cái đuôi đang cụp xuống rồi đung đưa qua lại, cô cố gắng lắm mới có thể kiềm chế bản thân không đưa tay ra sờ sờ một cái: “Vậy tức là, dù cha anh đối xử với anh thế nào đi chăng nữa, anh vẫn mong ông ấy coi anh là con trai mình?”
“Muốn thì sao chứ?” Bạch Tuyên lẩm bẩm, “Dù sao thì trong lòng ông ấy, anh chẳng phải là con trai ruột của ông.”
Kim Thu mỉm cười nhìn anh, không đáp lại, một lúc sau mới nói tiếp: “Vậy chờ đến lúc sinh nhật anh, em sẽ chúc anh nhé.”
“Còn lâu mới đến sinh nhật anh.” Bạch Tuyên thở dài: “Tuần tới là sinh nhật của Bạch Giác, anh không thèm đến dự sinh nhật nó.”
Tỏ vẻ kiêu ngạo kìa, đáng yêu quá. Kim Thu cười híp mắt, nói: “Được rồi, chúng ta không đến dự.”
Nhưng trước hôm sinh nhật Bạch Giác một ngày, chứng cớ liên quan đến Vương Chương đã đến tay Bạch Tuyên, Chu Chi nhanh như chớp, không nói hai lời, liền báo cảnh sát. Vương Chương bị kết tội tham ô, chứng cứ rất xác thực, cứ thế bị dẫn đi mà chẳng chối cãi được lời nào. Mà trong cùng ngày hôm ấy, hội đồng quản trị cũng quyết định bãi chức giám đốc Lưu và giám đốc Lâm.
Đánh thắng trận này khiến Chu Chi vô cùng vui vẻ, nhưng Bạch Tuyên lại quan tâm đến chuyện Vương Chương bỏ tiền ra để giết một cô gái vô tội hơn. Chuyện này cũng được đào lên, cuối cùng lấy được một manh mối mới, người mà Vương Chương liên lạc, là do giám đóc Lưu giới thiệu.
Mặc dù đã bãi chức, nhưng đối với con cái già như giám đốc Lưu, Bạch Tuyên không phải cứ tùy tiện hỏi là có thể lấy được thông tin cần thiết từ miệng ông ta.
Chu Chi không hiểu chuyện này: “Rốt cuộc anh muốn biết gì thế?”
“Tôi muốn biết người mà Vương Chương thuê để giết cô bé kia là ai.” Bạch Tuyên rất để ý đến chuyện này, nhưng hết lần này đến lần khác, điều tra Vương Chương lại không có một manh mối nào mới, mãi mới có thêm được một giám đốc Lưu.
Mặc dù Chu Chi vẫn chưa hiểu lắm, nhưng cô chỉ ra cho anh một con đường sáng: “Anh hỏi ông nội thử xem, bây giờ anh muốn tự điều tra chuyện này có vẻ quá sức đấy.”
Bạch Tuyên mới tiếp xúc với ngành này, mạng lưới giao tiếp và tài nguyên hoàn toàn trống không. Thậm chí còn không bằng Bạch Giác- người từ nhỏ đã giao thiệp với rất nhiều kiểu người. Giao cho Bạch Nghị Quốc là lựa chọn tốt nhất.
Bạch Tuyên không lên tiếng, Chu Chi cũng không để ý nhiều. Sau khi cô rời đi, một lúc lâu sau Bạch Tuyên mới từ từ lấy ra trong ngắn kéo một chiếc điện thoại di động, gọi điện cho cậu anh – Hoàng Tử An.
Hoàng Tử An nhận được điện thoại thì rất bất ngờ, ông cũng biết Bạch Tuyên đang bận làm việc gì, cũng đã chuẩn bị trước tinh thần có lẽ sẽ phải giúp anh điều gì đó, nhưng không ngờ anh lại nhờ ông việc này: “Cháu nói, muốn nhờ cậu đi điều tra một người?”
“Vâng, tên là Trần Phi,còn có một biệt danh khác là Phi Gia.” Bạch Tuyên nói cặn kẽ các đầu mối mới thu được từ miệng Vương Chương ra cho Hoàng Tử An, “Cháu muốn biết liệu anh ta có quan hệ gì với Bạch Giác hay không.”
Hoàng Tử An rất vui vẻ đồng ý, cảm thấy rốt cuộc Bạch Tuyên cũng trưởng thành rồi: “Không thành vấn đề.”
Nói chuyện điện thoại với Hoàng Tử An xong, Bạch Tuyên lại ngẩn người một lúc. Sau đó lấy một tờ giấy trắng ra, ngồi viết viết, gạch gạch gì đó, có lúc còn trầm ngâm cắn bút, đại khái qua 2, 3 tiếng sau anh mới hài lòng đặt bút xuống, lại lấy điện thoại di động ra, tìm trong hộp đựng danh thiếp nửa ngày mới lấy được một dãy số điện thoại, gọi đi. Sau ba tiếng chuông, đầu bên kia liền nghe máy.
“A lô.”
“Chào giám đốc Lưu, tôi là Bạch Tuyên.” Giọng nói của anh có vẻ chững chạc hơn thường ngày rất nhiều.
Lưu Trì không ngờ Bạch Tuyên sẽ gội cho mình, ông liền nhanh chóng nghĩ cách ứng phó, cười ha hả: “Thì ra là cậu, có chuyện gì?”
“Minh nhân tiền bất thuyết ám thoại. (1)” Bạch Tuyên nói không nhanh không chậm, cứ thế đọc theo kịch bản mình vừa soạn sẵn. Câu thành ngữ này anh vừa tra baidu ra, chủ yếu để không phải nói lòng vòng, nếu không thì anh sẽ không ứng phó nổi mất, “Hẳn là ông cũng biết đến quyển sổ của Vương Chương chứ.”
(1) Minh nhân tiền bất thuyết ám thoại: Đối diện với người ngay thẳng thì không nên nói quanh co, lòng vòng
“Chẳng phải cậu mới bãi chức tôi vì chuyện này sao?” Lưu Trì cười lạnh, “Bây giờ mới nhớ đến việc thương lượng?”
“Tôi mới đưa ra một nửa thôi.” Bạch Tuyên nghiêm túc đọc kịch bản, nên tốc độ có chút chậm, nhưng vào tai Lưu Trì, lại thành ung dung không nhanh không chậm, “Nếu giao hết ra thì ông cũng chết rồi.”
Lưu Trì cũng biết ở chỗ Vương Chương có chứng cứ bất lợi với ông, ông cũng đã chờ cuộc điện thoại này của Bạch Tuyên rất lâu rồi, nhưng lại không thể tùy tiện để lộ tâm tư của bản thân: “Ồ, vậy sao?”
“Không tin thì thôi.” Bạch Tuyên từ từ nói tiếp: “Nhưng nếu ông muốn kiếm chút lời về thì tôi sẽ cho ông một cơ hội.”
Lưu Trì tức giận: “Tôi muốn biết đồ thật hay giả trước.”
“Ồ, ông muốn tôi đọc cho ông nghe sao?” Bạch Tuyên hắng giọng, lấy một tờ giấy khác bên cạnh ra đọc, “Năm 2014, hạng mục xx…”
“Dừng, dừng, dừng.” Lưu Trì không bình tĩnh nổi nữa, “Cậu muốn gì. Dù sao giờ tôi cũng chỉ ngồi không ở nhà.”
“Tôi cũng chỉ muốn biết một chuyện nhỏ mà thôi.” Bạch Tuyên vẽ vòng vòng lên tờ giấy trắng trước mặt, “Trần Phi.”
Lưu Trì là người rất thông minh, nói chuyện với ông không cần tốn nhiều sức: “Cậu muốn hỏi về người này làm gì? Những chuyện mà Vương Chương đã làm chẳng phải cậu đã biết hết rồi sao?”
Một trong những tội danh mà Vương Chương bị truy tố, có một tội đó chính là thuê người để giết hại người khác, một là nữ quỷ kia, người còn lại là Đỗ Thiên Trạch. Nhưng Trần Phi vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không có manh mối gì về hắn ta cả. Có lẽ, cái tên Trần Phi này cũng chỉ là tên giả mà thôi.
“Ông hỏi nhiều quá rồi đấy, tôi cũng đâu có hỏi ông là sau khi lấy sổ về ông sẽ dùng để lau bàn hay chùi mông đâu?”
Lưu Trì liện ngậm miệng, một lúc sau mới nói: “Nói chuyện qua điện thoại không tiện, hôm nào đó chúng ta gặp mặt đi.”
Hai người hẹn nhau sáng hôm sau gặp mặt. Nhưng đến tôi, khi Bạch Tuyên chuẩn bị đi ngủ, Lưu Trì lại gọi điện thoại đến, nói muốn hủy hẹn, hơn nữa còn nói với Bạch Tuyên, nếu anh muốn nộp sổ cho cảnh sát thì cứ việc nộp, ông không sợ.
Lúc ấy Kim Thu đang trong phòng tắm, chỉ mơ hồ nghe thấy mấy câu: “Ai gọi điện đến thế?”
“Gọi nhầm số thôi.” Bạch Tuyên ném điện thoại di động vào trong góc, lắc mông chạy đến nũng nịu với cô: “Vợ à, bây giờ Bạch Giác hẳn là đang ăn bánh ngọt rồi. A Tuyên lại chẳng có gì cả, thật đáng thương.”
Để khiến mình có vẻ càng thê thảm hơn, anh còn uất ức nói: “Trước kia, mỗi lần sinh nhật nó, nó đều không mời anh tham gia, hu hu, vợ ơi, anh thật đáng thương…” Anh chôn đầu vào ngực Kim Thu, tranh thủ ăn đậu hũ.
Sự chú ý của Kim Thu ngay lập tức bị rời sang chuyện khác: “Không đáng thương, không đáng thương, đừng buồn mà. Ngoan.”
Sau đó Bạch Tuyên hoàn toàn hài lòng với món ngọt còn ngon hơn cả bánh kem. Anh thỏa mãn lăn lộn ở trên giường, sau đó giữa việc gọi cho Hoàng Tử An và ôm vợ đi ngủ, tất nhiên là anh vui vẻ chọn việc sau.
——————–
Bạch Tuyên không hề bất ngờ với việc Lưu Trì đổi ý. Nên sau khi nhờ Hoàng Tử An anh mới gọi cho Lưu Trì, chẳng qua cũng chỉ để dò xét mà thôi.
Dò xét xem rốt cuộc Trần Phi và Bạch Giác có liên quan gì đến nhau hay không, trước kia, mọi chuyện chỉ là suy đoán của riêng anh mà thôi, không có chứng cứ trực tiếp nào. Nhưng sau khi Lưu Trì tham gia tiệc sinh nhật của Bạch Giác thì lại lập tức thay đổi thái độ, chứng tỏ giữa Trần Phi và Bạch Giác có tồn tại mối liên hệ nào đó.
Mà tối hôm qua, Lưu Trì bị dụ dỗ, hay uy hiếp nên mới đổi thái độ, anh không cần quan tâm.
Không đồng ý cũng chẳng sao cả. Nhưng mà nếu Lưu Trì dám trở mặt, tức là Bạch Giác đã đồng ý sẽ giải quyết chuyện này cho lão ta, không biết cậu em trai thông minh tài giỏi này của anh lần này sẽ nghĩ ra cách gì?
Bạch Tuyên không đoán ra được. Bây giờ anh vẫn chỉ tập trung vào việc phải làm thế nào để kiếm ra tiền. Nếu không kiếm ra tiền, thì anh không thể thắng Bạch Giác, mà không thắng thì sẽ không cưới được vợ về nhà.
Cũng may là sau khi Vương Chương bị tống vào tù, công ty cũng sáng sủa hơn hẳn, tốt hơn trước rất nhiều, những người nên thăng chức như Lý Sâm thì được thăng chức, Đỗ Thiên Trạch cũng được tăng lương, cũng có không ít người khác cũng bị điều động lại, nhưng đây không phải là việc cần anh để ý đến.
Có vẻ như vận may đang gõ cửa nhà Bạch Tuyên, các hợp đồng lớn cũng lần lượt tìm đến, Chu Chi và Bạch Tuyên đích thân đi gặp đối tác để bàn bạc công việc, Chu Chi không nhịn được, tươi cười: “Nếu như kí được hợp đồng, thì đây chính là một vụ làm ăn rất lớn đấy.”
Bạch Tuyên không đáp lại, Chu Chi lại hỏi thêm một câu: “Anh thấy sao?” Lúc này Bạch Tuyên mới hoàn hồn: “Hả, cô noi xem, tối nên ăn canh cá hay cá kho? Mấy ngày liền gần đây Hoa Hoa đều phải ăn cá rán rồi.”
Chu Chi: Nếu tôi còn trông mong gì ở anh thì đầu óc tôi đúng là có vấn đề!
Chạng vạng tối, Kim Thu ở nhà rảnh đến mức nhàm chán, chỉ có thể đi lại trên ban công, làm bạn với Hoa Hoa, thuận tiện thì tưới nước cho mấy chậu cây nhỏ, trước kia cô sống một mình, ngay cả cây sương rồng cũng không chăm nổi,nhưng Bạch Tuyên lại chăm sóc nhà cửa và các loại cây cảnh rất tốt, xanh tươi mơn mởn, dồi dào sức sống, khiến cuộc sống của cô cũng trở nên thật sống động.
Hoa Hoa ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn tỏa ra từ bếp, kêu “meo” một tiếng, đứng lên, ưu nhã đến bên bàn ăn riêng của mình. Nó như một con mèo cao quý, càng già lại càng trở nên trầm tĩnh, dường như có thể nghe hiểu được tiếng người.
“Bữa tối xong rồi đây.” Bạch Tuyên múc cá đã nấu xong vào bát của Hoa Hoa, sau đó gọi Kim Thu: “Vợ ơi, ăn cơm.”
Kim Thu đặt bình nước xuống, thấy Bạch Tuyên đang đeo chiếc tạp dề màu hồng, tỉ mỉ khắc một bông hoa hồng từ củ cà rốt cho cô, lúc đưa cho Kim Thu, còn tiện thể hôn lên má cô môt cái: “Ăn cơm, ăn cơm.”
“Quỷ nữ kia đâu rồi?” Sau khi giải quyết xong chuyện của Vương Chương, Kim Thu không thấy nữ quỷ kia xuất hiện nữa.
Bạch Tuyên nói: “Anh gọi điện cho Mặc đại sư rồi. Sau đó bảo nữ quỷ kia tìm đến ông ấy để siêu độ.”
Nhắc đến Mặc đại sư, Kim Thu liền nghĩ đến thím Hồng: “Chuyện giữa ông ấy và thím Hồng sao rồi?”
“Thím Hồng quay về thành phố Hải rồi.” Bạch Tuyên cười ha ha, “Mặc đại sư nói, ông ấy cũng chuẩn bị dọn dẹp lại một chút rồi cũng đến thành phố Hải. Anh dặn ông ấy, muốn theo đuổi vợ, quan trọng nhất là phải kiên trì, phải lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, và phải leo được lên giường của cô ấy ~”
Kim Thu tưởng tượng, nếu là một người đẹp trai thì thôi, nhưng đây là một ông chú lớn tuổi và một bà thím… Cảm giác có chút gì đó sai sai… “Anh có vẻ rất có kinh nghiệm nhỉ.”
“Tất nhiên.” Đuôi của Bạch Tuyên lại vểnh ngược lên, tỏ vẻ đắc ý: “Anh đã bắt được vợ rồi mà. Chẳng phải bây giờ vợ thích anh nhất sao?”
Anh tỏ vẻ cầu khen ngợi, cầu khẳng định như vậy, em còn có thể nói không sao? Kim Thu thầm cười anh, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu: “Đúng, bây giờ thích anh nhất.”
Bạch Tuyên giống như một nhân viên tiếp thị tự ra bán chính mình: “A Tuyên bây giờ biết nấu cơm, biết giặt quần áo, còn biết kiếm tiền. Vợ chỉ cần hưởng phúc thôi là đủ. Sản phẩm có rất nhiều công dụng khác nhau, nhưng lại miễn phí, hằng ngày chỉ cần hôn một cái để có động lực là đủ.”
Kim Thu mặt không đổi sắc, gắp một miếng thịt, tỏ vẻ như không thấy mặt Bạch Tuyên đang nhào đến đòi hôn. Bạch Tuyên thất vọng, lại ngồi cầm đũa bới cơm: “Vợ ơi, tối mai có khách mời anh ăn cơm, em đi cùng anh nhé.”
“Khách mời ăn cơm? Ai thế?”
“Là một đối tác làm ăn của chúng ta, nói là muốn đi suối nước nóng ở sơn trang.” Bạch Tuyên căn bản không nhớ nổi tên họ của đối phương, “Tóm lại là ăn cơm, ăn cơm xong thì kí hợp đồng.”
Hợp đồng làm ăn lớn gần đây Kim Thu cũng đã nghe thoáng qua, đối phương là một xí nghiệp rất lớn, thái độ cũng rất thành khẩn. Chu Chi phân tích đại khái thì họ nể mặt Bạch Nghị Quốc nên đưa đến rất nhiều lợi ích. Đơn hàng đầu tiên như vậy nên không thu được lợi về thì cũng sẽ không lỗ gì, còn nếu như thành công, thì sẽ là một khởi đầu thuận lợi, sau này sẽ có rất nhiều hợp đồng khác tìm đến.
Lợi ích thu được quá lớn, không thể không đi cùng anh được, Kim Thu cũng hiểu tính Bạch Tuyên: “Để em đi cùng anh.”
“Vợ là tốt nhất.” Bạch Tuyên thân mật sáp lại gần cô: “Có một người phụ nữ rất kì lạ, cô ta luôn nhìn anh với ý đồ gì đó, vợ, em phải bảo vệ anh!”
Ý đồ gì đó… Phụ nữ? Kim Thu càng nghĩ càng thấy có gì đó kì lạ.
Chẳng lẽ, tình địch của cô sắp lên sàn?