Ly Hôn Không Chia Tay

Chương 7


Đọc truyện Ly Hôn Không Chia Tay – Chương 7

“Dĩ Du, tin tức tốt, chúng ta có đơn đặt hàng rồi!” Nhâm Hi Vi vui vẻ hướng phía Dĩ Du vừa đi mua nguyên liệu về réo rắt.

“Là ai vậy?” Đỗ Dĩ Du tò mò hỏi.

“Mới vừa rồi Vi nhận được cuộc gọi từ quản lý thiết kế của công ty viễn thông Tấn Đạt, anh ta nói tổng giám đốc của bọn họ thích món điểm tâm ngọt của chúng ta, hai ngày nữa sẽ phái người tới đây cùng Du nói chuyện hợp tác.”

“Công ty viễn thông Tấn Đạt. . . ” Đỗ Dĩ Du suy tư một chút “À… không phải lần trước chúng ta làm món điểm tâm ngọt phục vụ cho đám cưới ở Kim gia sao? Du nhớ cha của chú rễ kinh doanh công ty viễn thông tên Tấn Đạt, lần này là em trai chú rễ muốn kết hôn sao?”

Cô không ngờ nhanh như vậy đã có doanh nghiệp muốn hợp tác với của hàng của cô.

“Không không không, lần này không phải là phục vụ cho đám cưới ở Kim gia nữa, nghe nói là em trai của chú rễ – tổng giám đốc Kim Duẫn Xán ra lệnh, chỉ cần khách hàng công ty viễn thông Tấn Đạt đồng ý đổi thành hóa đơn điện tử, là có thể nhận được phiếu giảm giá của nhà hàng “Ba Đóa Hoa” của chúng ta.”

“Kim Duẫn Xán?” Cái tên này, cô một chút ấn tượng cũng không có.

“Ha ha ha… Danh tiếng càng vang, việc kinh doanh của chúng ta sẽ càng tốt, Du cũng sẽ không cần lo lắng phải thay đổi cửa hàng nhỏ hơn nữa.”

“Du cũng hi vọng có thể như vậy, chúng ta mới vừa đi đến công ty môi giới, ủy thác họ tìm cho mình mặt bằng khác nhỏ hơn, để có thể giảm bớt tiền vốn, giảm bớt thiếu hụt.” Vừa nghĩ tới tiền thuê nhà tăng, đầu cô liền căng lên, cộng thêm chồng trước đúng là âm hồn bất tán xuất hiện, để cho cô tối nào cũng không ngủ ngon.


“Thật tốt quá, lần này không cần lo lắng nữa rồi.”

“Còn quá sớm để nói chuyện này, chưa có ai cùng Du nói chuyện hợp tác đấy.”

“Nhất định thành công mà… đừng lo lắng, điểm tâm Du làm đã nắm được dạ dày của Kim gia rồi.”

Đỗ Dĩ Du bị cô chọc cười “Du mới vừa chọn mua một đống nguyên liệu, đem vào cửa hảng thôi.”

“Để Vi giúp một tay.”

“Không, Vi là thủ quỹ, Vi trông chừng máy thu tiền là tốt rồi.” Đánh máy thu tiền Hi Vi so cô giỏi hơn nhiều, cô đánh máy thường gõ ra tiếng, giao cho Hi Vi mới yên tâm.

Cô đi ra đến bên ngoài mái hiên nơi đậu xe chở hàng, mở ra buồng xe, từng thùng sô-cô-la tương, một hộp bơ sữa tươi, chờ cô mang vào.

Không có A Ben giúp một tay, cô phải làm việc nặng nhọc là việc không tránh khỏi. Có điều vừa nghe đến có đơn đặt hàng, trong lòng cô vừa tò mò vừa mong đợi, khóe miệng bất giác hiện lên nụ cười vui vẻ, suốt mấy ngày nay, chi phí mọi thứ đều tăng lên, gánh nặng về tiền vốn thật làm cô quá lo lắng.

“Rất lâu rồi không nhìn thấy em cười.”

Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm, mới vừa ôm lấy thùng giấy Đỗ Dĩ Du sợ hết hồn, lảo đảo, cả trọng tâm không vững ngã về phía trước.

Một đôi tay khoẻ mạnh rất nhanh từ phía sau ôm hông cô lại, kéo cô vào một lồng ngực ấm áp nở nang, giúp cô giữ vững thăng bằng.

Trong mũi cô tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt nam tính, cái ôm quen thuộc khiến thần kinh của cô căng thẳng, cô ngước mắt lên nhìn – quả nhiên là anh.

“Anh tới đây làm gì?”

“Anh nói rồi, sẽ đến tìm em.” Địch Tử Uy vẻ mặt bình thản, giống như việc tìm đến cô là chuyện đương nhiên, không có chút nào là không nên.


“Tôi không hoan nghênh anh.”

“Không cần cố chấp như vậy được không? Để cho anh giúp em làm chút chuyện.” Giọng nói tự tin, thái độ cứng rắn, đôi mắt độc tài, anh – một chút cũng không thay đổi.

“Rốt cuộc là ai cố chấp. . . ” Cô kháng nghị, bởi vì anh cướp lời của cô.

“Coi như là rèn luyện thân thể đi.”

“Rèn luyện thân thể? Anh nên đi tập GYM hoặc câu lạc bộ đánh Golf, nơi đó dường như thích hợp với thân phận và địa vị của anh hơn.”

Anh không nói hai lời, tự mình nhận lấy thùng giấy trên tay cô, chia sẻ gánh nặng, ngoảnh mặt làm ngơ hỏi “Giúp anh mở cửa được không?”

“Anh. . . ” Cái tên mặt dày này.

Cô không vui cắn môi, cô thực sự không còn cách nào đối phó với người đàn ông bá đạo này, cô giúp anh mở cửa. Nhâm Hi Vi thấy trai đẹp lại tới, còn giúp Dĩ Du một tay, trợn to mắt nhìn. Chỉ có hai tuần ở Đài Loan mà cứ như vậy thường tới thăm quan tâm vợ trước, rất có lòng nha!

-“Để chỗ nào?” Địch Tử Uy lại hỏi.

“Phòng bếp.” Nếu như anh ta muốn vậy, đành cho anh ta giúp một tay thôi.

Để thùng giấy xuống, anh xắn tay áo sơ mi lên trở lại xe, lục đục mang nguyên liệu vào, bắp thịt rắn chắc, đường cong hoàn mỹ hiện lên, vóc người không thua với nam người mẫu, cho dù đi đến chổ nào, anh cũng trở thành trung tâm.


Trời ạ, cô lại như vậy, rốt cuộc là đang nhìn đến nơi nào rồi!

“Cảm ơn anh đã giúp.” Chuyến cuối cùng cô đi theo anh đến phía sau phòng bếp, tính toán đuổi người khách không mời mà đến này.

“Không cần khách khí, đây là việc anh phải làm.” Nói xong anh xoay người, thân thể cơ hồ dán trước ngực của cô, cảm giác ma sát tiếp xúc nhẹ nhàn, trái tim của hai người tế nhị va chạm cảm giác quen thuộc thân mật.

Hơi thở nam tính của anh phảng phất qua mũi cô, mùi vị rất quyến rũ khiến cô choáng ngợp, cô không biết phải làm thế nào, mắt chỉ có thể nhìn thẳng áo sơ mi của anh, theo hơi thở phập phồng tưởng tượng cơ ngực chắc khỏe hoàn mỹ……

Trời ơi! Rõ ràng lò nướng không có mở nhưng nhiệt độ trong bếp như cao gấp hai lần bình thưởng thế này, cùng anh tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác bị áp bức làm cơ thể cô cũng nóng lên, gương mặt của cô cũng trở nên ửng đỏ, choáng váng, mất đi lý trí.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, miệng nở nụ cười hài lòng.

Mặt cô đỏ lên trông thật đẹp mắt, màu đỏ mỏng nhút nhát e lệ tỏa ra vẻ đẹp quyến rũ, có thể thấy được cô vẫn có sự căng thẳng của người phụ nữ. Mặc dù đã ba năm không nhìn thấy cô, nhưng anh vẫn bị thu hút bởi vẻ nhút nhát e lệ của cô, sâu trong trái tim, phần tính ý kia vẫn rất mãnh liệt và rõ nét

“Không gian nhà bếp có vẻ hơi nhỏ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.