Ly Hôn: Cô Dâu Tái Giá

Chương 7: Nhục Nhã


Đọc truyện Ly Hôn: Cô Dâu Tái Giá – Chương 7: Nhục Nhã

Nhóm dịch: Fulybook

Nguồn:

Im lặng suốt cả quãng đường, ô tô tiến vào một tòa trang viên xa hoa mà lạ lẫm, Tề Thiên Ngạo xuống xe. Cơn gió heo heo lạnh của buổi hoàng hôn lướt qua khiến cho hắn ta tỉnh táo lại. Vừa rồi hắn đã nảy lòng trắc ẩn với kẻ thù, với một người phụ nữ đã lỡ dở, một người phụ nữ không đáng coi trọng.

Hắn cười lạnh, trầm giọng ra lệnh: “Lôi cô ta ra khỏi xe! Tắm rửa sạch sẽ rồi đưa tới phòng tôi!”

Dứt lời, hắn đi thẳng, bọn người làm vội vàng khúm núm nhẹ chân nhẹ tay đi tới chiếc xe.

Vết thương xanh tím sưng phồng khắp toàn thân vì tắm rửa mà vỡ miệng ứa máu, khuôn mặt gầy yếu trắng như giấy xen lẫn những vết thương sưng đỏ, một mảnh trắng nõn nà ẩn hiện sau chiếc khăn tắm, dưới ánh đèn lung linh như muốn đốt mắt người nhìn.

Đây là bức tranh mà Tề Thiên Ngạo nhìn thấy khi từ phòng tắm đi ra.

Giọt nước óng ánh trượt xuống khỏi lọn tóc, rơi xuống một mảng da thịt màu chocolate, gợi cảm khó cưỡng.

Hắn cúi xuống, một tay kéo mái tóc xoăn dài ướt sũng của cô ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn thắng vào đôi mắt thâm thúy sâu hun hút của hắn: “Đàn bà…”

Lạc Tư Mạn yếu ớt thở hào hển, nhìn rõ một khuôn mặt trong bóng tối lờ mờ.


Là hắn, kẻ đã cướp đi sự trong sạch của cô, là kẻ khiến cho cô và Triệt không thể đến với nhau!

“Đồ khốn nạn!” Cô dồn hết chút sức lực còn lại mà chửi mắng, giãy giụa muốn xông lên cắn xé hắn, nhưng lại yếu ớt ngã xuống giường, để mặc khăn tắm che thân trượt sang một bên, thở hổn hển…

“Sao thế? Đã bị tôi đè xuống rồi vẫn không cam tâm à?”

Tề Thiên Ngạo bẵm lấy cổ tay cô, khóe môi hơi cong lên thành một nụ cười mỉa mai…

Hắn nhè nhẹ lướt bàn tay có vài nốt chai lên da thịt cô, từ cằm xuống xương quai xanh, kéo xuống eo thon. Hắn cười nhạt, tà mị nhìn cô yếu ớt thở dốc trong ngực mình.

“Tôi không cam tâm…”

Lạc Tư Mạn chẳng còn chút sức lực nào, hư nhược nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra đọng trên lông mi rung rung muốn rơi xuống. Cô cắn răng nói: “Trong lòng tôi sẽ chỉ có một người đàn ông. Cả đời này tôi sẽ chỉ có một người đàn ông, kiếp sau cũng chỉ có một người đàn ông! Tề Thiên Ngạo…”

Hiện giờ cô đang yếu lắm rồi, chỉ nói vậy thôi mà gần như nghẹn lại không thở được, khuôn mặt đỏ bừng. Thậm chí cô khinh thường không muốn nhìn vào khuôn mặt anh thẫn kia! Gã đàn ông này là một kẻ ác ma!

“Cho dù tôi đã bị anh cưỡng hiếp thì sao? Anh không bao giờ có được trái tim tôi, vĩnh viễn không bao giờ có được!”

Chát!

Bị tát một cái cực mạnh, Lạc Tư Mạn cắn môi khẽ rên lên ngã xuống giường, một sợi máu ứa ra qua khóe môi cô mà chảy xuống. Cô trừng mắt nhìn hắn, cười thảm đạm: “Ngoài đánh phụ nữ, anh còn thủ đoạn nào nữa không?”

Đối diện với ánh mắt đó của cô, nộ khí của Tề Thiên Ngạo chợt biến mất vô tung vô ảnh.

Hắn siết chặt nắm tay, liếc nhìn dấu tay đỏ hồng sưng lên trên má cô, thầm tự trách mình sao lại nổi giận chỉ vì nấy câu nói của cô.

“Cô cho rằng tôi cần tim cô lắm hả?”

Hằn khoanh tay cao cao tại thượng nhìn xuống người phụ nữ nhỏ gầy yếu ớt kia, tự hỏi vì sao trong cơ thể nhỏ bé yếu đuối ấy lại ẩn chứa biết bao kiên cường và cố chấp đến mức ngu xuẩn như thế!

Đúng vậy. Với hắn, phụ nữ kiên cường chính là ngu xuẩn. Khụ nữ nên nhu nhược dựa vào đàn ông chứ không phải mưu toan khiêu chiến với uy nghiêm của đàn ông! Đây vẫn là chân lý nhất quán của hắn!


“Cô chỉ là món đồ chơi của tôi. Là một thứ đồ chơi tôi ném trên giường mà thôi. Là đàn bà đừng có tưởng rằng mình quan trọng lắm!

Tề Thiên Ngạo đẩy cô xuống giường, dưới đôi mày rậm, hai con mắt thân thúy nhìn cô như một con mèo nhìn con chuột trong tay: “Cô chỉ cần làm tốt bổn phận của đồ chơi là được rồi.”

“Tới khi nào anh mới chịu buông tha cho tôi?”

Không để ý đến sự khiêu khích của hắn, Lạc Tư Mạn lạnh lùng hỏi. Nhớ lại hôm qua bị hắn cưỡng bức chiếm đoạt, cô tự nhận mình không may bị chó cắn!

Động tác của Tề Thiên Ngạo hơi chậm lại, nhưng vẫn không buông cô ra, ngọt ngào đáp: “Đương nhiên là phải chờ đến khi chủ nhân chơi chán cô rồi cô mới có thể ngoan ngoãn bò đi…”

Bị hắn lăng nhục như vậy suýt nữa cô lại khóc, nhưng cô không muốn khóc nữa. Không có nhà, không có chỗ dựa, không có người thân, cũng chẳng có người yêu, cô chỉ có một mình. Lạc Tư Mạn, cô chỉ có một mình!

“Tề Thiên Ngạo, anh muốn chơi sao? Được…”

Lạc Tư Mạn thở ra một hơi, cứ như vậy mà trần truồng ngoan ngoãn nằm xuống trước mặt hắn: “Bọn đàn ông các anh sẽ cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ như tượng gỗ chứ?”

Khóe môi cô cong lên: “Tôi chờ anh chơi chán tôi. Nhanh nhé.”

Cô nhẹ nhàng như thể đang nói một chuyện gì đó chẳng liên quan tới mình khiến cho Tề Thiên Ngạo phẫn nộ. Đáng chết!

Chỉ trong chốc lát, người phụ nữ này lại khiến cho hắn nổi giận lần thứ hai! Thật đúng là đã xem thường cô ta rồi!


“Bé con…”

Tề Thiên Ngạo nghiêng người đè xuống, nắm chặt lấy cằm cô buộc cô phải nhìn mình, lạnh lùng như một con thú khát máu nói: “Đàn bà trên giường của Tề Thiên Ngạo tôi chưa bao giờ được làm con rối!”

Hằn hạ thân xuống, toàn thân đè úp lên người Lạc Tư Mạn: “Dù cô có là người chết tôi cũng sẽ khiến cô phải sung sướng mà kêu rên thành tiếng!”

“Hèn hạ!”

Lạc Tư Mạn cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch. Cô đã chọc phải ma quỷ rồi sao?

Không muốn. Cô thề sẽ không hầu hạ dưới thân hắn. Thề sẽ không!

“Anh muốn làm gì?”

“Đương nhiên sẽ làm chuyện khiến cô sung sướng!”

Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông dần bị dục vọng xâm chiếm. Đầu lưỡi khéo léo lướt qua môi cô. Lạc Tư Mạn cắn chặt môi không cho tiếng rên rỉ ngượng ngùng kia được lách ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.