Ly Dị, Tuyệt Vọng Và Dễ Thương

Chương 13


Đọc truyện Ly Dị, Tuyệt Vọng Và Dễ Thương – Chương 13

Chase nhìn Lacy lần nữa trước khi đi qua mặt nàng. Con Fabio đeo sừng tuần lộc vừa sủa vừa phóng như bay từ phòng chụp ra. Khi Lacy bước sang bên tránh đường cho nó, vai nàng khẽ chạm vào vai anh.

“Cảm ơn em,” Chase bảo, mỉm cười với nàng và suýt nữa vô thức đặt lên má nàng chiếc hôn thoáng qua. Jason nói đúng; anh sẽ là gã khờ nếu muốn bỏ nơi này mà đi.

Vào phòng nàng rồi, Chase lập tức áp lưng vào bức tường cạnh cửa sổ để anh vừa có thể nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, vừa ghé mắt nhìn ra mà không bị phát hiện. Anh nghe tiếng cửa trước kẹt mở.

“Chào anh Hunky.” Giọng Lacy véo von xen lẫn tiếng sủa của Fabio.

Hunky hử? Chase đẩy nhẹ màn để xem ai đang đứng trên thềm nhà Lacy.

Gã thanh niên tóc vàng đứng trước cửa nhà Lacy mặc đồng phục của hãng phát chuyển nhanh và đang mỉm cười – vóc người cao lớn và nụ cười hết sức mời gọi. Trông hắn giống vận động viên cử tạ hơn là nhân viên đưa thư. Hắn cứ dán mắt vào nàng như thể muốn nhấc bổng nàng lên vài lần. Hóa ra, đây là cái gã mà Lacy phải nên mời vào nhà mà dập vùi hắn trong khắp các phòng của nhà này đấy ư? Đừng hòng có chuyện đó! Chase thầm nghĩ.

“Đi ăn trưa với anh không em?” Vừa đưa cho nàng phong thư và xấp giấy để nàng ký xác nhận, hắn vừa hỏi.

“Cũng thích lắm nhưng không đi được,” Lacy tỉnh bơ đáp lời.

“Không sao. Thế lên giường với anh vậy nhé?”

“Ranh con lẻo mép,” Chase lầm bầm.

“Cũng thích lắm nhưng không được,” Lacy thờ ơ trả lời. Nàng ký xác nhận. “Nhưng dù sao cũng cảm ơn lời đề nghị của anh nhé.”

Gã đưa thư bật cười. “Anh có đang hoài công không nhỉ?”

“Có,” Lacy trả tập giấy cho gã kèm theo nụ cười tươi tắn và quyến rũ. “Nhưng anh cứ mời tiếp đi nhé, đừng thôi.”

“Em đang giết anh đấy, Lacy ạ.”

Không, Chase thầm nghĩ. Tao mới là người sẽ giết mày đây này.

“Thôi chào nhé.” Lacy vừa nói vừa đóng cửa lại.

“Anh sẽ không bỏ cuộc đâu,” gã đưa thư nói với theo.

Ồ, mày sẽ bỏ thôi! Chase bước ra cửa phòng ngủ và gặp ngay Lacy trên lối vào. Con Fabio quấn quýt dưới chân nàng. “Em biết không, em có thể gọi điện cho cảnh sát và tố cáo hắn tội quấy rối tình dục được đấy.”

Lacy liếc qua Chase rồi mở phong bì ra. “Anh ta không quấy rối em đâu.” Nàng lấy từ trong phong bì mới nhận ra mảnh giấy trông giống tờ ngân phiếu thanh toán lương, đoạn đi lại nhét nó vào giỏ mây đặt trên máy may kiểu cổ kê gần cửa ra vào.

“Hắn đòi lên giường với em,” Chase gắt. “Hay em bỏ qua phần ấy? Nếu anh nhớ không nhầm thì hắn đề nghị thế ngay sau khi mời em đi ăn trưa đấy.”

“Anh ta chỉ đùa thôi mà,” nàng trả lời. “Với lại anh ta mời rất lịch sự.”

“Phải rồi, có lẽ nếu em thôi gọi hắn là anh chàng lực lưỡng, biết đâu hắn sẽ không mời em lên giường đâu.”


Lacy ngước lên nhìn anh. “Em gọi anh ta là Hunky … là bởi vì đó là tên anh ấy.”

Chase lắc đầu, anh giận nàng một nhưng giận mình gấp đôi vì giọng của anh nghe như ghen tuông, mà vì chính anh đang ghen. Ghen tuông không phải là kiểu quan hệ tình cảm anh định nhắm đến từ nay cho đến cuối đời, và nó càng không thích hợp ở đây, ngay lúc này.

Rà soát lại từng cảm xúc của mình, Chase đi đến quyết định anh phản ứng thái quá như vậy là do bản năng của một cảnh sát. “Em không biết hắn. Rất có thể hắn là tay chuyên hiếp dâm phụ nữ hoặc giết người hàng loạt. Em ở tận vùng xa xôi hẻo lánh như vầy nên hắn có thể xông vào nhà và tấn công em đấy.”

“Anh nói phải. Em làm sao biết được khi nào người ta chĩa súng vào em rồi còng tay em vào đầu giường. Hay là vật ngửa em ra đất rồi sờ soạng khắp người em! À mà không, chỉ cảnh sát có quyền làm thế, chứ không phải nhân viên FedEx.” Nàng lắc đầu rồi đi qua mặt anh.

Ngồi dưới chân anh, con Fabio sủa inh ỏi đòi anh chú ý. Chase bất giác nhìn xuống con chó. Fabio nghiêng đầu nhìn trả, cặp sừng tuần lộc trên đầu nó xệ xuống. Chase lừ mắt chỉ ra cửa. “Lần sau hắn có đến, mày cắn hắn cho tao, nghe chưa?”

——

Lacy tự mãn bước vào phòng chụp ảnh. Bao cảm xúc ấm áp tràn ngập lồng ngực khiến nàng bất giác mỉm cười. Có thể với anh, nàng chỉ là bánh xốp nhạt nhẽo, nhưng Chase Kelly đang ghen. Điều đó có ý nghĩa rất lớn với lòng tự tôn hương vani của nàng. Thế rồi thâm tâm của nàng bỗng mềm như kẹo dẻo, và Lacy biết mình nên đuổi Chase Kelly đi cho sớm. Để đến trưa vậy, nàng tự hứa với lòng. Nàng định trưa nay sẽ bảo anh rời khỏi nhà nàng.

“Thôi mà, đừng e thẹn như thế chứ. Làm dáng thật điệu cho tao xem nào.” Lacy huýt sáo, cố gọi được Leonardo nhìn vào ống kính. Bất chợt sừng tuần lộc trên đầu Fabio lại rủ xuống, làm Lacy rên rỉ. “Ôi không.”

“Để anh giúp cho.”

Lacy quay ra cửa, không biết rằng Chase đứng xem nàng chụp ảnh nãy giờ. “Không sao đâu mà. Em tự làm được.”

“Cứ để anh giúp em,” anh không nghe, đến ngồi bệt trước cây thông Noel. Anh vỗ vỗ lên đùi gọi Fabio đến gần.

“Lúc nào chụp hình em cũng nghe nhạc Giáng sinh, hay em chỉ nghe nhạc Giáng sinh lúc em chụp ảnh Giáng sinh không thôi?”

“Chỉ khi em chụp hình Giáng sinh thôi.” Nàng nhìn vào ống kính và nghĩ thầm chắc trước ống kính 50ml này trông anh kém hấp dẫn hơn lúc nhìn trực diện. Không hề. Qua ống kính anh trông cũng đẹp trai kinh khủng.

“Thế khi em chụp ảnh cho Lễ Phục sinh thì sao?”

Nàng ngâm nga hát trong lúc mắt không rời ống kính. “Này là thỏ đuôi bông Peter đang đến, nhảy nhót…”

Anh cười tươi, sửa lại cặp sừng cho Fabio. “Vậy được chưa?” Anh nhìn nàng rồi nghiêng đầu nhìn con chó.

Lacy thấy ngay góc chụp đẹp liền bấm máy. Khi đèn flash lóa lên, Chase quay lại. “Ơ hay!”

Mèo Leonardo, nón trên đầu hơi lệch, leo lên đùi Chase. Chó Fabio, hơi hơi ghen tị, nhích đến gần anh hơn.

Chase nghiêng đầu sang phía con mèo, nhướng mày, và Lacy lại bấm máy.

Nàng rời mắt khỏi ống kính và mỉm cười. “Xin lỗi nhé, khi thấy góc chụp đẹp là em bấm máy. Thói quen rồi. Chụp hình động vật thì anh phải nhanh tay.”

Chase cười tươi, vươn tay ra đống vật dụng trang trí trong dịp Giáng sinh Lacy xếp cạnh cây thông và nhặt một cành tầm gửi giả phe phẩy trước mặt. “Em này, em lấy gì bồi thường cho anh chàng bị em khai thác phục vụ cho tập ảnh này thế?”

Cả Leonardo lẫn Fabio đều chun mũi hít hà cành tầm gửi trong tay anh. Lacy chộp ngay một kiểu ảnh nữa. “Anh giơ cành cây lên cao chút nữa đi,” nàng đề nghị.


Chase chán nản ngước mắt nhìn trần nhà, nhưng anh cũng làm theo hướng dẫn của nàng. “Anh không làm không công đâu, em nhé.”

Fabio giẫm chân trước lên đùi anh, ghé sát lại và liếm má Chase. Đèn flash nhá lên.

Lacy bật cười, tấm ảnh quá đẹp đánh thức tâm hồn nghệ sĩ của nàng. “Bức ảnh vừa rồi là vô giá. Anh làm lại đi Chase.” Nàng lại đưa mắt vào ống kính.

Chase nhìn con chó. “Em bảo anh hôn chó ư?”

Nàng tặc lưỡi. “Em chắc anh cũng từng hôn vài con rồi.”

“Phải, nhưng lúc đó anh xỉn thôi.” Anh giờ cành tầm gửi lên phía trên cặp tuần lộc giả của Fabio và giả tiếng hôn. Lập tức Fabio chồm lên trước tuân lệnh.

Đèn flash lại nhá lên. “Hoàn hảo,” Lacy nói, cười tươi khi nàng rời ống kính ra. “Tất cả phụ nữ yêu động vật trên đất Mỹ sẽ mua bộ bưu thiếp Giáng sinh này cho xem. Sao lúc trước em không nghĩ đến chuyện dùng người mẫu nam nhỉ?”

“Phải, phải, tiếp theo đây em lại sắp yêu cầu anh cởi áo chứ gì?”

Nàng cân nhắc trong hai giây. “Khỏi. Anh bị thương ở vai, hình chụp sẽ không đẹp đâu.”

Chase lại bật cười. “Em không định dùng mấy tấm hình đó thật chứ, Lacy?”

“Nếu anh không… Nhưng em thì rất muốn sử dụng chúng. Em nói nghiêm chỉnh đấy.”

“À, nếu tiền công hậu hĩ thì được.” Chase xoắn cành tầm gửi trên tay, giọng không chút gì là đùa.

Lacy cười tươi mặc cho sức nòng đang dâng đầy trong bụng. “Em có thể làm cho anh thên cái bánh mì kẹp thức ăn cho mèo nữa vậy.”

“Anh lại có ý khác.” Vẻ quyến rũ gợi tình và nét khôi hài tràn ngập trong ánh mắt anh, Lacy lại bấm máy.

Tấm này nàng sẽ không gửi đi. Tấm này nàng sẽ giữ lại. Và trong những đêm cô đơn và tuyệt vọng, nàng sẽ ngắm anh trân trối để nghĩ về những điều nàng đã để vuột mất. Đã vuột mất. Những từ ấy lửng lơ trong suy nghĩ nàng, nàng nhận ra rằng mình sẽ vuột mất nhiều thứ hơn chỉ là cái thú vui thể xác mà nàng đã không tự cho phép mình. Sự dí dỏm của Chase, sự bầu bạn ấm cúng bên anh và… cho đến khi nào nàng mới tìm được anh chàng chịu hôn chó cơ chứ?

“Em có thể biến anh thành siêu mẫu nam nổi tiếng,” nàng bảo, lại nheo mắt nhìn qua ống kính.

“Đấy có làm cho phụ nữ phát cuồng lên không?” anh hỏi, nhìn thẳng vào ống kính. “Phụ nữ thích người mẫu lắm à?” Một bên mày anh nhướng lên đầy khêu gợi.

Nàng chụp tiếp tấm nữa. “Ồ thích chứ. Anh sẽ không bao giờ phải hôn chó nữa đâu,” nàng thò đầu khỏi ống kính và trêu.

“Nhắc đến chuyện hôn… chắc ta có thể thương lượng đây.” Anh đứng lên, từ từ đi về phía nàng như con mèo lớn chuẩn bị vồ mồi.

Nàng nhìn cành tầm gửi vẫn còn trong tay anh và chợt nhận ra chính nàng là con mồi. Cảm nhận sức nóng của tình huống này, nàng lùi lại một bước đúng lúc nhạc của bài “Tiếng Chuông Ngân” vừa bắt đầu. Tuy nhiên, tiếng chuông nàng đang nghe thấy đây là tiếng chuông cảnh tỉnh, và thứ đang rung lên lại là thần kinh của nàng.

“Một nụ hôn thôi, Lacy. Đổi lấy công làm mẫu cho em,” Chase giờ đang đứng trước mặt nàng, buông lời khêu gợi. “Rồi em có thể phóng to hình anh lên bảng quảng cáo lớn ở ngoài đường, anh cũng không màng.”


“Em thà chỉ trả công anh bằng bánh mì kẹp thức ăn cho mèo. Hoặc bằng tiền. Em có đủ tiền mà. Em sẽ phải tìm hiểu xem…”

“Anh không cần tiền của em.” Anh cười toe, khiến nàng chẳng đặng đừng để cho ánh mắt mình dán vào môi anh. Lúc trước nàng đã chú ý đến đôi môi ấy, biết miệng anh rất quyến rũ đến mức nào, nhưng bây giờ…

“Một nụ hôn thôi.” Anh lướt cành tầm xuân dọc khuôn mặt nàng.

“Không chạm lưỡi,” nàng buột miệng không kịp suy nghĩ.

Lời nói bay khỏi môi nàng khiến cả anh lẫn nàng đều sửng sốt. Chase ngả đầu ra sau cười lớn. “Lacy ơi, nhưng hôn mà không chạm lưỡi thì sao gọi là hôn chứ?”

“Không chạm lưỡi hoặc không thỏa thuận gì cả,” nàng chợt nhận ra sự khôn ngoan trong câu chữ của mình. Bởi vì nàng có thể chịu được cái hôn trong sáng, miễn là…

“Thôi được, anh sẽ không dùng lưỡi của anh, nhưng em thì phải dùng lưỡi của em đấy.”

Nàng cân nhắc lời đề nghị đó. Phần nhiếp ảnh gia trong tim nàng đập thình thịch khi những hình ảnh vừa chụp loáng quanh đầu nàng. Phần đàn bà trong tim nàng thì rộn rã liên hồi vì một lý do hoàn toàn khác.

“Anh sẽ ký thỏa thuận nhượng ảnh chứ?” nàng hỏi. “Cho em quyền sử dùng chúng ấy.”

“Anh sẽ ký.” Lời thì thầm của anh vuốt ve má nàng.

“Được thôi,” nàng nói, nhưng nàng đang không nghĩ đến những tấm thiệp Giáng sinh – suy nghĩ của nàng hướng về đôi môi anh và về nụ hôn chóng vánh họ trao nhau hôm qua.

Anh buông rơi nhánh tầm gửi và vuốt khẽ xuống cánh tay nàng, thế rồi anh rướn tới đòi tiền công. “Cho anh xem lưỡi em nào,” anh nói trên môi nàng.

Chỉ là lưỡi thôi, nhưng Lacy lại cảm thấy như thể anh vừa đòi xem ngực của nàng vậy. Máu dồn lên mặt nàng.

“Nào, Lacy.” Anh chạm má nàng như thể anh biết nàng đang ngượng ngùng. Chase nhoẻn cười khi anh lướt mấy đầu ngón tay lên môi nàng.

Ôi trời ơi! Nàng vừa mắc một sai lầm nghiêm trọng. Hôn anh có thể sẽ chết người. Nhưng biết phải làm sao hơn. Lưỡi nàng ló ra, liếm nhẹ môi trên.

Cặp mắt xanh lục bảo của anh sáng lên. “Gợi cảm quá,” anh nói giọng khàn khàn. “Làm lại đi em.”

Hai bàn tay anh dịu dàng ôm lấy khuôn mặt nàng. Mũi anh cọ nhẹ mũi nàng, nàng cảm nhận được hơi thở của anh trên môi mình.

“Chút xíu thôi, Lacy. Cho anh thấy chỉ một chút…”

Lưỡi nàng, ngược lại lý trí của nàng, lại đưa từ khóe miệng bên này sang khóe miệng bên kia.

Môi anh nhấm nháp môi nàng, nếm trải nàng như thể nàng là một điều gì đó cần phải được từ nếm thử và tận hưởng. Thời gian như ngừng trôi khi anh hôn và hôn mê mải. Những ngón tay anh vuốt qua hai má nàng, chuyển ra sau tai nàng. Nàng đưa hẳn lưỡi vào sâu trong miệng anh – chỉ là vì nàng đã hứa sẽ làm thế. Chase rên lên khe khẽ.

Hai tay anh rời má nàng, nàng cảm nhận được chúng luồn xuống dưới áo thun ôm quanh eo, mơn man bụng nàng rồi lần lên cao hơn nữa. Nàng định chặn tay anh lại nhưng lưỡng lự.

“Cứ bảo anh dừng lại thì anh sẽ dừng ngay,” anh thì thầm giữa hai môi nàng, không hề rời bỏ nụ hôn.

Nàng không bảo anh dừng lại. Chẳng có lý do thuyết phục nào nảy ra trong đầu nàng cả, cho dù nàng biết phải có cả hàng ngàn lý do lềnh bềnh trong óc mình. Hai tay anh vẫn chậm rãi đi lên, cho đến khi anh ôm lấy đôi gò bồng đảo qua lớp lụa mềm của áo lót. Ngay lập tức nàng cảm thấy ngực mình bị kích thích, cảm giác sung sướng chạy dọc toàn cơ thể nàng. Nàng ép sát người mình vào người anh.

Phản ứng của anh xảy đến tức thì. Anh ép sát vào người nàng, lui dần nàng vào tường. Chân anh chạm vào chỗ đang giày vò, nơi nàng đang nhức nhối, nơi nàng cần được vuốt ve. Và nàng cần nó đến mụ người.

Nàng chộp lấy áo anh kéo anh về mình, quên hết tất cả ngoại trù hơi nóng ngùn ngụt và cơn nhức nhối tuy đau đớn nhưng lại ngọt ngào đang thiêu đốt. Trước khi nàng kịp nhận ra chuyện gì đang xảy đến, thì anh đã bế nàng trên tay, mang nàng vào phòng ngủ, về phía giường nàng. Anh vẫn không ngừng hôn nàng và nàng không bao giờ muốn anh dừng lại.

Anh đặt nàng lên nệm và hạ mình xuống bên cạnh. Những cái vuốt ve âu yếm của anh lướt trên cơ thể nàng rất nhẹ nhàng nhưng lại nóng bỏng khiên bên trong nàng như tan chảy. Bàn tay anh lần xuống ôm lấy phần đang thiêu đốt của nàng. Nàng ưỡn người lên. Một lần, hai lần.


Anh rụt tay về, nàng kêu khẽ phản đối. “Em xin anh.”

Anh áp môi vào cổ nàng, thủ thỉ. “Anh sẽ chẳng đi đâu cả.”

Đâu đó tận trong sâu thẳm nàng nhận thức được mình phải bảo anh dừng lại, anh đã được một nụ hôn, còn nàng phải đưa thỏa thuận cho anh ký, nhưng mà rồi tay anh đã chạm vào khóa quần jean của nàng.

Phần lương tâm gái ngoan thì thầm vào tai nàng nói không với anh, nhưng cô bé khêu gợi mặc váy đỏ ở vai bên kia lập tức lừ mắt làm áo trắng phải im lặng. Lacy tựa đầu sâu hơn lên gối khi miệng anh chạm vào ngực nàng qua lớp áo thun và lớp áo lót lụa.

Bàn tay anh len lỏi, tìm kiếm và khám phá phần đang nhức nhối của nàng. Khi cảm nhận được điều này, cảm nhận được anh ở nơi đấy, nàng đẩy hông lên vì khoái lạc.

“Em đã sẵn sàng chào đón anh.” Anh hôn lấy cằm nàng làm nàng nhớ đến cách anh hôn cổ nàng tối qua.

Lạc lối trong một trời thèm muốn, Lacy từ bỏ mọi giả vờ chống trả. Nàng cần Chase, nàng cần có chuyện này. Chỉ thứ này. Tình dục, đấy chỉ là tình dục. Nàng sẽ không đem lòng yêu anh – sẽ không muốn cưới anh. Hông nàng dịch chuyển nhịp nhàng và hai tay nàng lần xuống áo sơ mi để chạm vào, làm quen với da thịt anh. Nhưng nàng giữ cho mắt nhắm nghiền, như thể khi làm thế, nàng sẽ khiến mọi điều bớt thực hơn.

Ngón tay anh đưa vào sâu hơn cho đến khi nó đi sâu vào trong khiến nàng lại rên khẽ. Bàn tay không vướng bận của anh vén áo nàng lên, miệng anh lang thang khắp bụng nàng, phả những chiếc hôn nóng cháy xuống xa hơn, xa hơn, xa hơn nữa.

“Giờ anh có thể dùng lưỡi được chưa, Lacy?” anh hỏi. “Anh cần em cho phép. Nói đồng ý đi em.”

“Đồng ý,” nàng thở dài.

Vừa dứt lời, anh chậm rãi thực hiện những thao tác càn thiết để giúp nàng lên đỉnh. Nàng vặn mình bên dưới anh, nóng rực, sẵn sàng đón nhận thêm nhiều hơn nữa. Nàng tự đẩy cạp quần jean xuống, để anh không phải dừng lại bất cứ thứ gì anh đang làm với nàng. Nhưng dứt khoát nàng không muốn chuyện diễn ra quá chóng vánh.

Chiếc quần jean rời khỏi nàng và rơi thịch xuống sàn nhà gỗ. Đó cũng là lúc anh tìm đến cạp quần nhỏ của nàng.

“Em muốn gì nào, Lacy? Em thích gì nào?”

“Thêm nữa,” nàng đáp. Anh lùi lại, mọi thứ đều bất ngờ dừng lại – những cái hôn, những lần vuốt ve. Nàng rên rỉ. Nhưng rồi cảm giác mượt mà của chiếc quần đang bị kéo xuống khỏi đùi khiến nàng nghẹt thở.

“Kiên nhẫn là đức tính tốt.” Anh tặc lưỡi khi nàng nghe thấy anh mở khóa quần jean của anh. “Anh hứa sẽ khiến mọi khoảnh khắc chờ đợi của em đáng giá ngàn vàng.”

Tiếng anh nói phần nào đưa nàng trở về chút nhận thức, không đủ mạnh mẽ để dừng lại mọi chuyện, nhưng ít ra cũng khá rõ rệt để khiến nàng nghĩ đến một vài việc cần làm. Chẳng hạn như bao cao su bảo vệ.

Nàng mở bừng mắt. Anh đang quỳ trên giường, đầu ngửa ra khi anh kéo áo qua khỏi đầu. Những múi cơ trên cánh tay anh phồng căng. Ánh mắt nàng dán vào ngực anh, dán vào phần da thịt và cơ bắp rắn chắc trên bụng anh. Chẳng có thứ gì ở người đàn ông này mà không phải là hùng hồn nam tính. Và nàng muốn cho cái nam tính hùng hồn đó phủ lấy nàng, đi vào trong nàng.

Nhưng trước tiên, nàng muốn lại được chạm vào anh, và được anh ve vuốt lần nữa. Ánh nhìn từ cặp mắt xanh màu lục bảo của anh trùm khắp người nàng, hừng hực sức nóng, hừng hực ham muốn. Tay anh ném áo sơ mi ra xa nhưng mắt vẫn không rời khuôn mặt nàng. “Áo của em cũng phải được cởi ra.”

“Vuốt ve em nữa đi anh,” nàng van nài, mong muốn cho chuyện này kéo dài hơn, chẳng muốn anh leo lên nàng, tìm thấy phần Thiên đàng của riêng anh mà bỏ nàng lại tận nơi Luyện ngục. Ôi, đã bao lần nàng ước ao cho mình được nhanh hơn? Nhưng chóng vánh chưa bao giờ là món nàng yêu thích, và dường như Peter chỉ có mỗi một vận tốc mà thôi. “Hãy vuốt ve em nữa đi. Thật lâu vào anh nhé.”

“Sẽ lâu như em muốn.” Bàn tay anh từ từ lướt trên bụng và xuống giữa hai chân nàng. “Anh chỉ cần khỏa thân bên cạnh em.” Anh rụt tay về để đẩy quần jean xuống dưới hông.

“Dùng bao.” Nàng chỉ nói được có thế. Nàng chăm chắm nhìn mặt anh, ngượng không dám liếc xuống nơi nàng biết mình sẽ tìm thấy cám dỗ nhiều hơn nữa.

Vẻ mặt anh thay đổi. Anh thôi không đẩy quần xuống nữa. “Thế em không có… cách bảo vệ khác à?” anh hỏi.

“Không.” nàng ngừng bặt, cắn môi. “Anh không để vài cái trong ví sao? Đàn ông ai cũng cất bao cao su trong ví mà.”

“Không,” anh đáp và hít vào thật sâu. “Em không uống thuốc tránh thai à?”

Nàng lắc đầu và nhắm mắt lại. Chiếc giường rung chuyển. Tiếng bước chân nặng nề nện trên sàn nhà bằng gỗ, tiếp đến là tiếng cánh cửa nhà tắm sập mạnh – không mạnh như là Tôi-đang-điên-tiết-đây, nhưng cũng gần như thế. Ngay cả khi đang rúm người trên nệm, Lacy cũng không hề bực bội khi thấy anh tỏ vẻ tức giận. Nàng hiểu chính xác cảm giác của anh lúc này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.