Ly Ca Hoàng Triều

Chương 39: Đoạt Nam Nhân


Đọc truyện Ly Ca Hoàng Triều – Chương 39: Đoạt Nam Nhân


Thấy Uyển Tình hai mắt rưng rưng, mặt mày u buồn, mặt mày yếu ớt, dường như nhẹ nhàng chạm vào sẽ biến mất, cả người Triều Ca cũng không khỏe.
Nàng phiền nhất là đối phó loại nữ nhân này, thứ nhất là khóc, vừa khóc liền không dừng được.
Làm như mình vừa giết cả nhà nàng ta vậy.
Ể? Không đúng, cả nhà này có nàng nữa nha.Ta nhổ! Triều Ca yếu ớt thở dài một tiếng: “Xem ra là đang đợi Thiếu tướng quân, loại người không liên quan như ta nên lui xuống trước nhỉ.”Triều Ca nói xong, đầu cũng không quay lại.
Để lại Minh Húc cùng Uyển Tình đứng ở hành lang.
Nhưng Triều Ca làm bộ làm tịch đi thật là xa, lại rón ra rón rén chuồn về.
Ở góc tường nào đó, một đôi mắt sâu kín nhìn chằm chằm hai kẻ cô nam quả nữ này! Nàng không phải nổi máu ghen sợ xảy ra chuyện, nàng chỉ đến xem bát quái thôi! Triều Ca tự nói với mình như thế đối, bất luận một hồi thấy cái gì cũng tuyệt đối không nhảy ra! Nhưng tim Triều Ca vẫn đập mạnh bình bịch, thật khẩn trương, cũng không biết khẩn trương cái gì.Lúc này, Uyển Tình đứng ở hành lang tiến lên mấy bước, hai mắt như nước, nhu nhược lại yếu ớt.

“Thiếu tướng quân, chúng ta lại gặp mặt, mấy ngày nay không gặp được chàng, ta luôn canh cánh trong lòng, nghe nói chàng trở về, lại thụ thương, lòng ta cũng rối lên.”Minh Húc lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt hờ hững, không nói gì.
“Ngày đó thật ra ta có đến nhìn chàng, chỉ là thương thế của chàng chưa lành, ngủ rất say.” Uyển Tình cúi đầu nói.Ngủ rất say? Triều Ca liền cười ha hả, bạch liên hòa này tự động xóa sạch đoạn Minh Húc “Nói mê” kia à? Thủ đoạn tốt, nhưng đáng tiếc quá đi, ngày đó phát sinh cái gì, Minh Húc đều biết cả.Thực sự là vả mặt! Minh Húc vẫn không nói chuyện, chờ Uyển Tình nói xong.Uyển Tình thấy Minh Húc vẫn không nói lời nào, nghĩ đến ngày thường hắn trầm mặc ít nói, liền tự mình nói tiếp.“Thiếu tướng quân, thương thế của chàng bây giờ đã khá hơn chưa?”Vết thương của thần không đáng ngại.”“Vậy tại sao còn ở lại Triều Vân Cung?”“Đây không phải là việc người nên quản.”Uyển Tình sững sờ, nàng vạn lần không nghĩ tới, Minh Húc lại nói năng tàn nhẫn như vậy! Lần này nảng đã làm dáng vẻ nhu nhược, bất cứ nam nhân nào cũng không thể có tâm địa cứng rắn như vậy!“Không phải việc ta nên quản? Thiếu tướng quân, chàng chưa lập gia đình, tỷ ấy chưa gả, các ngươi ở cùng một chỗ lâu như vậy, không sợ rước lấy chỉ trích sao?”“Ta sẽ phụ trách ”Uyển Tình trừng lớn hai mắt, quả thực không thể tin tưởng lời này phát ra từ miệng Minh Húc!“Thiếu tướng quân! Chàng muốn phụ trách tỷ ấy, vậy ta thì sao? Trước đây hai nhà chúng ta định ra hôn ước, chàng muốn đẩy ta đi đâu?”“Người có nhớ lầm hay không, việc hôn nhân chỉ là đề cập qua miệng, vẫn chưa định ra.
Hơn nữa, chuyện cho tới bây giờ, lẽ nào cha thần chưa giải thích cho người và Liễu Phi?”Sắc mặt Uyển Tình trắng bệch, toàn thân run rẩy, nước mắt như hạt đậu từ khóe mắt chảy xuống.Triều Ca thấy mà trợn mắt há mồm, bạch liên hoa này cũng quá dối trá! Nhìn dáng vẻ của nàng, khẳng định Hoằng Tân đã nói quá, vậy mà nàng ta làm bộ không biết! Nếu là người khác thì đã sớm hổ thẹn chết.
Đáng tiếc nàng ta gặp phải tên đại lưu manh đại vô lại Minh Húc, đại gian đại ác đại xảo trá!“Thiếu tướng quân, Uyển Tình có chỗ nào không bằng tỷ ấy? Tại sao chàng lại di tình biệt luyến, vì sao?”Thân thể Uyển Tình mềm nhũn, tựa vào tường, thở dốc từng ngụm.“Cho tới bây giờ ta chỉ thích nàng, người tự giải quyết cho tốt.” Minh Húc nói xong xoay người rời đi.Bỗng nhiên, “rầm” một tiếng, Uyển Tình té xỉu trên đất.
Triều Ca lại một lần nữa nghẹn họng trân trối, Uyển Tình giúp nàng đổi mới nhận thức về bạch liên hoa nha! Giả bộ mà cũng có thể bước lên tầm cao mới!Minh Húc là một đại nam nhân, trước mặt có một nữ tử yếu đuối té xỉu, bốn bề vắng lặng, chẳng lẽ không nên đỡ? Không đỡ chính là không có khí khái nam tử.
Đỡ thì kẻ ăn vạ thành công.
Thật lo lắng, Triều Ca ôm con tim mong manh nhìn phản ứng của Minh Húc.

Chỉ thấy Minh Húc than nhẹ một tiếng tiến lên.
Triều Ca gần như muốn điên, bạch liên hoa này muốn đụng vào nam nhân của nàng! Không thể nhịn nữa! Thật là không đành lòng, làm sao có thể nhìn phản ứng chân thực của Minh Húc?Thật lo lắng, thật khó chọn, muốn phát điên rồi.
Giữa lúc Triều Ca do dự có phóng qua hay không, Minh Húc quả nhiên ngừng lại trước mặt bạch liên hoa.
Triều Ca tức giận dâng trào, bây giờ xông ra có tính là bắt gian tại chỗ được không? Nhưng Minh Húc ngồi xuống lại không ôm lấy Uyển Tình, mà nhặt viên đá nhỏ.
Hả? Kịch bản gì xuất hiện thế? Chớp mắt tiếp theo, hòn đá nhỏ từ ngón tay Minh Húc bắn ra, bay thẳng đến một góc phía sau hành lang.
Ở giữa thứ nào đó, ngay sau đó truyền đến một tiếng hét thảm thiết.“A…
Ngươi lại dám đánh ta!” Triều Ca ngu người thấy Tam công chúa Càng quốc Địch Lam Thấm nhảy ra từ trong góc, giương nanh múa vuốt.Thì ra kẻ xem kịch không chỉ có mình nàng!Minh Húc đứng lên, hơi hơi cúi đầu, xem như là hành lễ.“Làm phiền công chúa.”Minh Húc nói xong không chút do dự xoay người rời đi, phương hướng vừa vặn chỗ Triều Ca đang núp.

Triều Ca trừng lớn hai mắt, thấy Minh Húc đi về phía mình, trên mặt hiện ra một nụ cười lúng túng.
“Ta sợ chàng lạc đường nên trở lại tìm chàng.” Cũng không thể nói rằng ta đang đứng ở góc tường xem bát quái nhỉ?“Tìm được chưa?”“Tìm được rồi!” Triều Ca gật đầu.“Vậy còn không mang ta trở về đi?”Triều Ca sửng sốt, bị Minh Húc dắt tay.Minh Húc cũng không quay đầu lại.Triều Ca còn quay đầu liếc nhìn, chỉ thấy Địch Lam Thấm mắng Minh Húc một trận, sau đó không cam tâm tình nguyện nâng Uyển Tình dậy.
Lúc đỡ lên, động tác trên tay vừa thô lỗ lại không kiên nhẫn, không cẩn thận kéo vào tóc Uyển Tình, trong nháy mắt khóe mắt nàng ta liền ướt.
Triều Ca than nhẹ, ăn vạ nguy hiểm lắm, đừng chọn mấy tên tài xế già vô lương tâm.“Nhìn cái gì đấy?” Minh Húc bóp tay Triều Ca.“Không có gì, làm sao chàng biết ta ở đâu?”“Về sau lúc núp góc tường nghe lén, không được thở mạnh như vậy, ánh mắt không được mang đao, ta thật hoài nghi nàng đang muốn gọi ta tới.”Minh Húc nói xong khẽ cười, hắn nói: “Đặc biệt lúc ngồi xuống nhặt viên đá, suýt chút nữa ta không nhịn được cười ra tiếng.”“…”Triều Ca liền khó hiểu, Minh Húc bề ngoài đứng đắn, nội tâm vô sỉ mặt người dạ thú, làm sao lại được người ta ưa thích thế? Triều Ca yếu ớt thở dài, bạch liên hoa không cầm lòng được, ngay cả chính nàng cũng mù mắt theo luôn.
Minh Húc cùng Triều Ca đi càng lúc càng xa, lúc Địch Lam Thấm nâng Uyển Tình dậy, nàng ta yếu ớt mở hai mắt ra.“Ngươi tỉnh rồi? Vậy thì quá tốt, không có chuyện của ta nữa, ta đi đây, tự ngươi về đi.” Địch Lam Thấm thấy Uyển Tình tỉnh liền trực tiếp buông tay ra.Uyển Tình không ngờ nàng ta nói buông tay liền buông tay, một chút chuẩn bị cũng không có, nàng mất chống đỡ, lại không cẩn thận ngã quỵ xuống.
Mà kẻ đầu sỏ gây tội Địch Lam Thấm đã cao chạy xa bay, đầu cũng không quay lại đuổi theo hai người Triều Ca.Uyển Tình ngã nhào trên đất, tay bị xước da, bàn tay vốn trắng nõn bây giờ lẫn đầy bùn với máu.
Hiện giờ chỉ còn lại một mình nàng ta, tất cả mọi người đều đuổi theo Triều Ca.
Nàng ta nhìn chằm chằm hướng Triều Ca rời đi, hận ý trong mắt lan tràn, hoàn toàn không có dáng vẻ ôn nhu thường ngày.

Ánh mắt như một con rắn độc khiến người ta phát lạnh.“ Triều Ca, từ nhỏ đến lớn, cái gì của ta người đều đoạt lấy, ngươi đoạt danh tiếng trưởng công chúa của ta, đoạt sự sủng ái phụ hoàng của ta, ngay cả nam nhân của ta ngươi cũng muốn đoạt đi!” Uyển Tình tức giận đến run rẩy, ngón tay siết chặt.“Nếu ta không đánh trả, ngươi thật sự cho rằng ta dễ bị khi dễ sao? Tùy ý giẫm lên, mặc cho ngươi chà đạp à?”“Đây là do ngươi ép ta, vậy cũng đừng trách ta tàn nhẫn!” Uyển Tình nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Triều Ca, sẽ có một phần hậu lễ lập tức tặng cho ngươi, ngươi chờ nhận lấy đi!”“Một ngày nào đó, ta sẽ đoạt lại toàn bộ, ta mới là trưởng công chúa danh chính ngôn thuận, ta mới là thê tử của Minh Húc!”Tay Uyển Tình dùng sức đánh về phía mặt đất cứng rắn, vết thương trên tay nứt ra thêm một chút.Triều Vân Cung.Chân trước Triều Ca vừa mới đến, Địch Lam Thấm liền theo kịp chân sau.“Này” Địch Lam Thấm hô một tiếng.Triều Ca đã sớm phát hiện cái đuôi nhỏ này, chỉ là dọc đường đi không để ý tới nàng thôi.“Xuân Liễu vào pha trà.”Triều Ca ngồi trong đại sảnh, Địch Lam Thấm cũng theo vào, Minh Húc về phòng mình.“Không biết Lam Thấm công chúa đến thăm Triều Vân Cung của ta có chuyện gì không?”“Tiểu thế tử Đoàn gia kia là sư đệ của ngươi?” Địch Lam Thấm cũng không vòng vo trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.“Ngươi từ đâu mà biết được?” Triều Ca nhíu mày cười nhạt.“Hoàng huynh ta nói, ngươi nói với thái tử hắn là sư đệ của ngươi.”“Đúng, vậy thì sao? Bởi vì chuyện hôm nay hắn mạo phạm công chúa sao? Nếu là chuyện này, ta sẽ bẩm báo sư phụ phạt hắn thật nặng, cho hắn mấy trăm côn, khiến hắn bán thân bất toại, trực tiếp tàn phế.”“Không được! Ngươi không thể cáo trạng!” Địch Lam Thấm quýnh quá trực tiếp đứng lên.Triều Ca che miệng cười khẽ, vẻ mặt thiếu nữ hoài xuân thế này cũng quá rõ ràng đi.“Vậy công chúa muốn thế nào?”“Ta, ta muốn tự mình báo thù.
Thật ra hôm nay ta đánh không lại hắn, là hắn nhường ta.”Triều Ca gật đầu nói: “Ừ, chúng ta đều nhìn ra.”“Võ công của ta kém hắn không xa, ta cố gắng thêm ít ngày nữa nhất định có thể vượt qua hắn!”Triều Ca nhìn Địch Lam Thấm mà như thấy Đoạn Thiên Diễn mỗi ngày ở Bích Ba sơn trang la hét muốn vượt qua nàng.Hai kẻ cùng một nhân phẩm.
Triều Ca gật đầu, chờ nàng ấy nói xong.“Vậy ngươi có thể gọi hắn tới gặp ta không?”“Không thể ”“Vì sao không thể!”“Ngươi là công chúa Càng quốc, tới Ly quốc để hòa thân.”“Hắn chẳng phải cũng là người Ly quốc sao, ta gả cho hắn là được.”“Phốc” Triều Ca phun một miệng trà ra ngoài, muội muội à, muội có cần thẳng thắn như vậy không.“Chuyện này không phải ngươi có thể quyết định.” H Triều Ca xoa môi.“Những con cháu Ly quốc của các ngươi lúc ở phong yến ta đã gặp qua, mỗi một kẻ đều là tép riu chân mềm, chẳng có tác dụng gì có, ra khỏi cửa còn phải nhờ ta bảo vệ, làm sao mà gả được?”Vẻ mặt Địch Lam Thấm ghét bỏ, liên tục lắc đầu.“Ra cửa không phải có hộ vệ sao?”“Không giống nhau, lỡ như thủ hạ làm phản thì sao? Lỡ như gặp phải cao thủ võ lâm thì sao? Lỡ đi lạc thì sao?”Triều Ca hít sâu một hơi, bội phục mạch não của vị công chúa này.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.