Đọc truyện Luyến Tiếc Người Trước Mắt – Chương 5: Lần đầu gặp gỡ
Làn gió đêm cuối thu khá lạnh, tôi đứng
ngoài hành lang lặng lẽ chờ đợi đến lượt mình “lên sân khấu”, nơi này là biệt viện “nho nhỏ”, gọi nó là nhỏ cũng không phải bởi vì nó nhỏ, mà là so sánh với những nơi khác, trước khi tới đây, tôi từng nghĩ phòng ở
của Hương Ngọc lâu rất xa hoa đẹp đẽ rồi, nhưng khi đến đây rồi tôi mới
biết cái gì gọi là phong thái hoàng gia, khó trách được nhiều người lại
muốn theo đuổi vinh hoa phú quý đến như vậy.
Đại sảnh truyền đến tiếng đàn uyển
chuyển, tôi chưa từng nghe loại nhạc khí cổ xưa lại có thể tấu ra bản
nhạc tuyệt vời du dương đến vậy, nghe như tình cảm đôi vợ chồng đang thổ lộ tình yêu với nhau. Dần dần, tiếng đàn nhỏ dần rồi cuối cùng biến mất trong không khí, tai tôi vẫn cảm giác như đang còn tiếng nhạc đó, tôi
cười gượng, có lẽ đây đúng như mọi người từng nói “dư âm không dứt”
Đang suy nghĩ thì nghe thấy bên trong đó có ba tiếng vỗ tay, tôi biết, thời điểm tôi phải “lên sân khấu”đã tới.
Cúi đầu bước vào trong sảnh, trong phòng quá ấm áp làm tôi không kịp thích ứng.
Quỳ xuống, hành lễ, sau đó hai tay úp
xuống đất, cúi đầu thật thấp xuống, tất cả đều là do Triệu An hướng dẫn, trong lòng thầm mắng lễ nghi của thời đại này làm mình chẳng khác gì
một tên cẩu nô tài, tức thì liền ân cần hỏi thăm ba đời tổ tiên nhà
Thượng Vương gia kia, bên trên truyền đến một giọng nữ thánh thót.
“Biểu ca, người lần này huynh tặng cho Vương gia không phải là mỹ nhân, chẳng lẽ lại đổi tính ạ?” Cùng với đó là tiếng cười.
“Vương phi lại đùa rồi, là ta muốn Vương
Gia cùng Vương Phi thưởng thức một ca khúc, nên mới đưa hắn vào đây.”
Đây là giọng nói của Triệu An, tiếp theo nghe hắn nói: “Trương Kính,
ngươi ca đi. Ca thật hay vào, Vương gia cùng Vương phi sẽ trọng thưởng
cho ngươi.”
Nghe Triệu An căn dặn, tôi đứng lên, vẫn
cúi đầu, ánh mắt cụp xuống bắt đầu hát, là bài hát “Thủy vong tình” của
Lưu Đức Hoa, vốn muốn mời nhạc công ở nơi này để học hát, nhưng thời
gian quá eo hẹp, hơn nữa Triệu An nói hát thế nào cũng không sao cả, cho nên đành tùy chọn một bài bất kỳ để hát, dù sao người ở đây cũng chưa
từng biết đến bài đó.
“Những năm tháng tuổi trẻ theo đuổi tình
yêu, một lòng hướng về phía trước, vượt qua ngàn núi vạn sông, bước đi
không thể quay về…Nếu em chưa từng tan nát cõi lòng, em sẽ không hiểu
nỗi đau khổ của anh…”
Hát xong, tôi tiếp tục vội quỳ xuống.
“Lời ca khúc này thật đặc sắc, có đúng không Vương gia?” Bên trên âm thanh nữ lảnh lót.
Tất cả đều tĩnh lặng chờ Thượng Vương gia trả lời, tên Vương gia này chưa nói gì cả, thời gian như ngưng lại,
trán tôi đã lấm tấm mồ hôi.
“Vương gia?” Vương phi kỳ lạ hỏi.
“Ngươi ngẩng đầu lên.” Bên trên truyền đến một giọng nam âm trầm chậm rãi, trong âm thanh đó có chút run rẩy.
Tôi theo lời ngẩng đầu nhìn lên.
Một người đàn ông chưa đến 30 tuổi ngồi
chính giữa, trên người mặc áo gấm, đội mũ quan, ngũ quan thâm sâu nhưng
lại rất đặc biệt, là một người rất có khí thế. Mỹ nam tử, tuyệt đối là
một mỹ nam tử! Vương gia kinh ngạc nhìn tôi, vui mừng, thương cảm, mê
hoặc nhất nhất đều hiện lên trong ánh mắt anh ta, chắc đây chính là
Thượng vương gia rồi. Ngồi cạnh anh ta là một thiếu nữ trẻ tuổi, cũng
mặc một trang phục sáng đẹp, đôi mắt nhìn có vẻ hiểu biết đang kinh ngạc nhìn Thượng vương gia. Lại nhìn sang bên cạnh, Triệu An đang cười cười
nhìn Thượng Vương gia và Vương phi, miệng hơi nhếch lên một nụ cười châm chọc.
“Vương gia, đây là huynh trưởng của Trương Huyên, hắn đến là để cầu xin Vương phi thả muội muội của hắn.” Triệu An nói.
“Huyên muội không hiểu biết nên đắc tội
với Vương phi, cầu xin Vương gia và Vương phi có thể nương tay thả muội
muội ra, huynh muội chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này.” Tôi cầu xin.
Vương phi cười khẩy một tiếng.
“Thì ra ngươi là huynh trưởng của ả hồ ly chuyên dụ dỗ mê hoặc kia, lá gan cũng không nhỏ, còn dám tìm tới đây.”
Đường Huyên ư? Dụ dỗ? Hồ ly? hắc hắc, nói thật là cũng có chút gì đó hơi giống.
Đường Huyên ơi là Đường Huyên, cô không
làm gì tốt lại muốn đi làm người thứ ba của người ta, cô làm tôi phải ăn nói thế nào đây? Rõ ràng là cô sai nhé, tự tôi cũng biết không thể làm
gì ở đây được, đành phải nuốt một hơi nói: “Không biết Huyên muội đã
phạm tội gì, Vương phí dựa vào gì mà nhốt nàng, chẳng lẽ hoàng gia không có vương pháp hay sao?”
“Ngươi, ngươi thật to gan, ngươi dám nói
chuyện với ta như vậy! Ngươi! Ngươi!” Vương phi dường như không ngờ tôi
sẽ lớn mật chống đối lại cô ta, liền tức giận không nói nên lời.
“Tại sao nàng lại bắt giam Trương Huyên?” Thượng Vương gia hỏi.
Có lẽ Vương gia cũng không biết chuyện mà Vương Phi làm, Đường Huyên may ra có thể được cứu. Tôi hy vọng có chút may mắn ở đây.
“Đúng là ả hồ ly đó rất xấc láo vô lễ, thiếp bực quá mới…”Vương phi thanh minh.
Thượng Vương gia cắt ngang: “Thả nàng ta ra, không được tiếp tục gây loạn nữa.”
Vương phi có vẻ oan ức nhìn qua Vương gia, sau đó tức giận trừng trừng nhìn tôi, rồi phẩy tay áo đi ra ngoài.
Tôi ngẩng lên nhìn Thượng Vương gia, phát hiện anh ta cũng đang nhìn tôi, ánh mắt sâu lắng, tôi hơi run rẩy, sao
anh ta lại dùng ánh mắt này nhìn tôi chứ, lạ quá, hiện tại tôi đang mặc
trang phục nam nhân cơ mà, hơn nữa giọng nói đã thô hơn, tôi đây chính
là nam nhân “hàng thật giá thật” cơ mà, có lẽ nào Vương gia này có sở
thích khác người? Nghĩ vậy, tôi rùng mình một cái.
Có thể là nhìn thấu sự bất an của tôi,
Thượng vương gia hướng người quản gia và hạ nhân phân phó: “Chu Quang,
trước tiên ngươi đưa Trương Kính xuống, cho hắn nghỉ ngơi trong Phong
Hòa quán.”
Người tôi tớ đó lĩnh ý đưa tôi đi, như
vậy là Vương gia cũng không nói sẽ thả Đường Huyên ra, tôi vẫn còn muốn
hỏi, nhìn Triệu An thấy hắn nháy mắt ra hiệu cho tôi là đi theo người
kia. Tôi nén những lời muốn hỏi lại, đi theo Chu Quang, vẫn cảm thấy ánh mắt của Vương gia ở sau lưng mình.
Theo Chu Quang ra khỏi phòng, tôi không nén được liền hỏi: “Xin hỏi, khi nào tôi mới có thể gặp muội muội của mình?”
Chu Quang hơi khom người, nói: “Công tử
không nên hỏi tiểu nhân, Vương gia đã căn dặn hạ nhân chúng tôi không
được nói lung tung.”
Như vậy chắc là không moi được tin gì từ
tên này rồi, cũng đành theo anh ta đi vào cái gì Phong Hòa quán gì đó,
trong lòng thấy không yên, không biết điều gì đang chờ tôi ở phía trước.