Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 29: Trưởng thành


Đọc truyện Luyến Tiếc Người Trước Mắt – Chương 29: Trưởng thành

Cái gì? Trúc Thanh chính là tôi? Tôi ngỡ ngàng nhìn Mai Tốn Tuyết, anh ta đang nói gì vậy? Tôi không hiểu ý anh ta là gì?

“Anh có hiểu tôi nói gì không? Tôi nói
tôi không phải là người ở thời đại này, tôi đến từ một thời đại khác,
tôi không phải là Trúc Thanh như những gì các người nói.” Tôi muốn giải
thích cho Mai Tốn Tuyết tôi thật sự không phải là Trúc Thanh.

Mai Tốn Tuyết ngẩng lên nhìn tôi, do dự
một chút: “Trúc Thanh, chính là muội, vốn là người ở thời đại khác, bảy
năm trước muội phải bội điện hạ, uống vong tình đan sau đó quay về thời
đại của muội, đến nửa năm trước điện hạ sử dụng hơn tám mươi mạng người
mới gọi được muội từ thế giới đó trở về….”

Trúc Thanh, tôi, bảy năm trước, vong tình đan, gọi trở về… rốt cuộc là gì vậy? Chuyện vớ vẩn gì vậy, không phải
thật chứ, sao tôi lại là Trúc Thanh được, bảy năm trước tôi chưa từng
xuyên qua mà! Tôi vẫn đang sống khỏe mạnh ở thời đại của mình mà, Mai
Tốn Tuyết nói đều là giả, anh ta nhất định là lừa gạt tôi!

Bọn họ cho rằng xuyên qua dễ dàng như vậy sao? Muốn tới là tới, muốn trở về là trở về, còn có cái gì gọi là thế
ngoại cao nhân, làm như hắn là thần tiên không bằng? Tôi không tin! Trên đời này làm gì có hai người giống nhau như vậy không? Hai gương mặt
giống nhau như đúc, chẳng lẽ ở thời đại tôi sống còn có một người chị em song sinh hay sao? Mọi suy nghĩ đều rối rắm, nếu tôi là người bị bọn họ gọi trở về, vậy còn Đường Huyên thì sao?

“Đường Huyên đâu rồi?”

“Đường Huyên?” Mai Tốn Tuyết ngơ ngác, “Nàng ta là ai?”

Ha ha , buồn cười quá, bọn họ không biết
Đường Huyên, chẳng lẽ cô ta vô tình bị liên lụy với tôi đi vào thời đại
này sao? Tên khốn khiếp điện hạ kia là người như thế nào?

“Hắn là người như nào?”

“Hắn?”

“Chính là tên khốn khiếp điện hạ đó!” Tôi lạnh lùng.

“Vong tình đan đúng là vong tình đan, làm cho muội quên đi tất cả mọi chuyện rồi sao? Muội có thể quên hết thảy,
nhưng tuyệt đối không thể quên điện hạ.” Mai Tốn Tuyết nói.

Vì cái gì mà không thể quên cái tên khốn
khiếp điện hạ kia? Là bởi vì Trúc Thanh mắc nợ hắn? Nghĩ đến hắn, trong
lòng tôi lại bừng bừng lửa giận, nhưng tự nói với bản thân, bất luận hắn có lý do, kết quả cũng giống nhau cả thôi, là hắn đã làm tổn thương

tôi!

“Điện hạ chúng tôi là thái tử Hung Nô.”

Thái tử? Hừ, Trúc Thanh ơi là Trúc Thanh, cô xem cô đã rước lấy gì nào? Đầu tiên là cái gì Vương gia, giờ lại mò
ra một thái tử nữa! Một người thì yêu cô sâu nặng, một người thì hận cô
tận xương tủy! Thật là hoang đường, chỉ bời vì khuôn mặt này của tôi?

Tôi lạnh lùng nhìn Mai Tốn Tuyết, “Anh thấy tôi xinh đẹp lắm sao?”

Mai Tốn Tuyết nhìn tôi, chậm rãi gật đầu.

Tôi cười nhạt, hỏi tiếp: “Có đến mức khuynh nước khuynh thành không?”

Mai Tốn Tuyết gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

“Vậy anh cho rằng chỉ bằng dung mạo của
tôi sẽ khiến cho Vương gia Dịch Phàm và thái tử của các người nhớ mãi
không quên hay sao?”

Ánh mắt Mai Tốn Tuyết ảm đạm, im lặng rất lâu không trả lời. So với tôi khuôn mặt của Mai Tốn Tuyết còn đẹp gấp
nhiều lần, chẳng lẽ Chu quốc và Hung nô không có phụ nữ sao? Một Vương
gia cùng một thái tử vì một người con gái giống tôi mà si tinh như vậy!
Tôi có thể tin được sao?

“Tĩnh Chi, ta không biết giữa các người
đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình yêu không chỉ là hình thức bên ngoài, mỹ nữ bên cạnh điện hạ nhiều không đếm xuể, nhưng hắn lại thủy chung không quên được muội.’ Mai Tốn Tuyết nhẹ nhàng nói, đắng chát.

Tôi bẻ tay… Bỏ đi, không để ý đến hắn,
tôi không tin tôi là Trúc Thanh, tôi phải là Trương Tĩnh Chi! Tôi chưa
bao giờ mắc nợ người nào, trước kia không có, sau này cũng không!

Mai Tốn Tuyết nói: “Đừng hận điện hạ, mấy năm nay hắn đã chịu không ít đau khổ vì muội, hắn…”

“Câm miệng!” Tôi không muốn biết hắn chịu đựng những gì! Hắn chịu khổ nhưng lại trút lên người tôi sao? Vậy nổi
đau khổ của tôi thì sao? Ai gánh vác cho tôi? Tôi giận dữ quay đầu lại,
chằm chằm nhìn Mai Tốn Tuyết, trước cái nhìn chằm chằm của tôi, Mai Tốn
Tuyết cúi đầu, không dám nhìn vào tôi.

“Ngay từ đầu anh đã cố tình nói dối rồi,
đúng không? Thực ra anh không phải là thiếu bằng hữu gì đó đúng không?”

Tôi hỏi, tuy đã biết kết quả nhưng bản thân vẫn không muốn tin rằng mình đã bị người mình tin tưởng lừa dối, vì sao hơn hai mươi tuổi đầu rồi mà không ý thức gì cả. Là cuộc sống trước kia của tôi quá đơn giản vậy
sao?

Cả người Mai Tốn Tuyết khựng lại, sắc mặt trắng bệch, “Ta xin lỗi.” Anh ta ngập ngừng.

Xin lỗi? Quá nực cười.

“Nam Cung Vân thế nào?” Tôi hỏi, tim run
rẩy, anh có biết bây giờ tôi cảm thấy thế nào không? Không những không
cho anh cùng đi ra ngoài, mà lại còn cho anh uống chén nước băng mai
kia, là tự tay tôi đưa cho anh uống.

“Hắn… còn ở trong địa lao.”

Nam Cung Vân không thoát được, tất cả đều do tôi hại anh, đáng nhẽ anh không nên nghe theo tôi, anh có thể trốn
được rồi, hai mắt tôi lại nhức lên, nước mắt lại muốn chảy xuống, tôi cố nén không cho mình khóc, tôi không thể khóc, khóc cũng chẳng có ích gì.

“Hãy cho tôi đi gặp Nam Cung Vân.”

“Ta không thể, muội gặp hắn đối với muội với hắn đều không hay lắm.” Mai Tốn Tuyết trả lời.

Không nên gặp? Đúng vậy, tôi làm sao mà
để Mai Tốn Tuyết đưa tôi đi gặp anh được, chẳng lẽ tôi lại không hiểu,
bọn họ không thể nào cho tôi đi gặp anh được. Trương Tĩnh Chi ơi là
Trương Tĩnh Chi, mày thật sự là ngu ngốc! Tôi cười khẽ.

Mai Tốn Tuyết thấy tôi đột nhiên cười, hơi bối rối nhìn tôi.

Một lúc sau tôi mới ngưng cười, nói: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết Nam Cung Vân bây giờ còn sống không?”

Mai Tốn Tuyết gật đầu.

Còn sống là tốt rồi, chỉ cần còn sống là
còn có hy vọng, tôi nhẹ nhàng gật đầu, ” Lúc trước tôi nói với các người tôi không phải là người các người cần tìm, giờ thấy các người hao tổn
tâm cơ bắt tôi như vậy, có thể thấy các người rất muốn tôi chết đúng
không?”

Mai Tốn Tuyết sững sờ: “Tĩnh Chi, muội sao không hiểu vậy, tuy điện hạ nói rằng rất hận muội, nhưng…”


“Đủ rồi.” Tôi cắt ngang lời Mai Tốn
Tuyết, hắn yêu hận gì cũng không liên quan gì đến tôi, tôi không muốn
nghe, cũng không muốn biết! “Nếu anh không muốn tôi tự vẫn chết, anh
không được động đến Nam Cung Vân.” Tôi lạnh lùng nói.

Để xem ai uy hiếp được ai trước, hiện tại bọn có dùng tính mạng của Nam Cung Vân để uy hiếp tôi, tôi cũng có thể
dùng tính mạng của tôi để uy hiếp họ!

“Không cần phải lừa gạt tôi! Nếu Nam Cung Vân xảy ra chuyện gì tôi sẽ lập tức chết trước mặt các người.” Tôi nói
xong rồi không thèm để ý tới phản ứng của Mai Tốn Tuyết, nhắm mắt lại,
nằm sấp xuống, “Bây giờ, hãy cút đi.”

Sau lưng tôi lại vang lên tiếng thở dài não nề, Mai Tốn Tuyết không nói gì nữa, lặng lẽ ra ngoài.

Cánh cửa vừa đóng lại, cuối cùng nước mắt tôi chảy ra ràn rụa, khóc không thành tiếng, tôi phải đối mặt với cuộc
sống như vậy sao? Tôi từng nghĩ rằng tôi chưa từng làm tổn thương đến
người nào cả, ông trời sẽ không bạc đãi tôi khi bước vào thời đại này
đâu, tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm nên việc lớn gì, cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp sóng gió gì, tôi chỉ muốn một cuộc sống yên bình,
mong mỏi duy nhất của tôi là tự bản thân mình cố gắng vượt qua được cuộc sống bình thường này, đến bây giờ tôi mới phát hiện ra mình phạm phải
quá nhiều sai lầm, nghe như lời Mai Tốn Tuyết nói, tôi đến thời đại này
cũng không phải là ngẫu nhiên, cho nên sự chờ đợi của tôi không phải là
một cuộc sống đơn giản như vậy.

Tôi không bao giờ nghĩ mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy, cứ nghĩ rằng hầu hết những người ở thời đại này
đều là người tốt, cho dù có người xấu nhưng tôi chẳng động vào người ta, người ta cũng sẽ không hại đến tôi, tôi còn nhớ có một câu nói: “Nếu
bạn đơn giản, thế giới này sẽ đơn giản.” Tôi tin những lời này, cho nên
vẫn tự mình đơn giản nhất là làm người ngoài cuộc, nhưng khi vào thời
đại này tôi đã biết, tôi sai rồi, bất luận tôi muốn đơn giản, thế giới
này cũng sẽ không đơn giản…

Nam Cung Vân, anh hiện giờ ra sao? Chúng ta còn có thể cùng nhau về nhà được nữa không?

Nước mắt tôi chảy đến cạn khô, cuối cùng tôi mệt mỏi quá thiếp đi…

Khi tỉnh lại trời đã tối, tôi đã ngủ hết một ngày sao?

Thị nữ thấy tôi đã tỉnh, bước đến hỏi tôi cần gì không.

“Tôi đói bụng, hãy chuẩn bị đồ ăn cho tôi đi.” Tôi thản nhiên nói.

Sắc mặt thị nữ vui mừng lui xuống, chắc
cô ta không ngờ tôi lại thoải mái đề nghị như vậy, phụ nữ thời đại này,
khi bị cưỡng hiếp thường sẽ khóc trời kêu đất, rồi đi tìm cái chết chẳng phải sao? Tôi cười thầm, đáng tiếc tôi không phải là người thời đại
này, thái tử điện hạ, hắn cưỡng hiếp tôi, tưởng là sẽ làm tôi đau khổ
sao? Hăn sai rồi, càng như vậy tôi càng kiên cường! Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ…là một Trương Tĩnh Chi đơn giản nữa, tôi sẽ học cách tự
bảo vệ mình, bảo vệ người yêu của mình, học cách đối phó với cái xã hội
không đơn giản này, học cách trừng phạt tất cả những người có lỗi với

tôi!

Tôi đứng dậy chậm rãi mặc quần áo, trong
đầu đang lo lắng làm cách nào gặp được Nam Cung Vân, thị nữ nhanh chóng
bưng một bát tổ yến đến, uống mấy ngụm đã hết, hừ, cô ta cho là tôi yếu
đuối lắm sao? Một bát vẫn chưa đủ no, tôi nhìn thị nữ nói: “Lấy thêm một bát nữa.”

Thị nữ nhanh chóng chạy đi mang đồ điểm
tâm vào, vừa mới ăn được vài miếng, có người đẩy cửa bước vào, một giọng nói lạnh băng vang lên: “Ngươi không cần phải ăn như vậy, không thể
tưởng tượng một Vương phi cao quý sau khi thất thân lại có thể ăn uống
tốt đến như vậy.”

Nghe giọng nói đó, tôi cố gắng không chế tay mình, bình tĩnh gắp thức ăn, chậm rãi cho vào miệng.

Hắn bước tới chỗ tôi cúi người xuống, giọng nói đùa bỡn tàn nhẫn bên tai tôi: “Đêm qua ngươi mệt đến chết rồi đúng không?”

Tôi ngẩng lên nhìn hắn, hận không thể xé
nát khuôn mặt tươi cười của hắn, nhưng tôi không làm vậy, tôi không còn
là một Trương Tĩnh Chi giận hờn đều hiện lên mặt nữa, Trương Tĩnh Chi đó hôm qua đã chết rồi.

Tôi nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nếu như
hôm nay anh muốn cưỡng bức tôi, mời anh chờ một lát, chờ tôi ăn no, như
vậy tôi mới có sức để phản kháng.”

Câu nói của tôi chọc giận hắn ta, hắn hừ
một câu, túm lấy tôi ném lên giường, chân tôi va phải cái bàn, đau buốt, tôi cắn môi không kêu ca, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

“Nữ nhân ngu xuẩn, thân thể ngươi đã là của ta, phản kháng được sao?” Hắn nói.

‘Bị chó cắn một lần, cũng không vui bằng
mỗi lần tôi làm cho chó cắn.” Tôi lạnh lùng nói, “Nếu anh muốn dùng cách đó để trừng phạt tôi, vậy tôi nói cho anh biết, anh sai rồi. Cơ thể này vĩnh viễn là của tôi, bất kể anh có chà đạp nó thể nào! Nó vẫn thuộc về tôi!”

“Vậy ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây? Hử?” Hắn dùng tay cóp cằm tôi, ánh mắt tóe lửa.

Tôi cắn môi, quay đầu ra chỗ khác, không thèm nói gì.

Hắn căm hận nói: “Trương Tĩnh Chi, lúc
ngươi phản bội ta ngươi có nghĩ sẽ có ngày hôm nay không? Hả? Đừng tưởng rằng ta còn yêu ngươi, ta đối với ngươi chỉ còn có hận, hận mà thôi.”

“Hận thì giết tôi đi.”

‘Giết ngươi?” Hắn cười lạnh lùng, kéo mặt tôi lại, nói: “Ngươi nghĩ rằng ta còn luyến tiếc giết ngươi sao? Nhưng
ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ không giết ngươi đâu. Ta vất vả lắm mới
đem ngươi trở về, Ngươi là vương phi cao quý của ta, là Trương Tĩnh Chi
của ta, không phải ngươi rất có lòng tự trọng sao? Không phải ngươi rất
có tính cách sao? Ta sẽ cho ngươi trở thành người không có lòng tự
trọng, so với chết sống càng thống khổ hơn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.