Đọc truyện Luyến Tiếc Người Trước Mắt – Chương 23: Sinh tử (tiếp)
Thấy Nam Cung Vân lại ngất đi, tôi chạy
đi lấy viên thuốc màu đỏ tiếp tục mớm cho anh, lần này khí sắc trên mặt
Nam Cung Vân đã có chút hồng hào, hơi thở cũng đã ổn định hơn, tôi mừng
như điên, như vậy thuốc này thật sự có tác dụng, liền chạy đi lấy thêm
mấy viên nữa định cho Nam Cung Vân uống thì Nam Cung Vân mở mắt, thì
thào nói:”Đủ rồi, đừng lãng phí thuốc quý nữa.”
“Tôi không quan tâm, chỉ cần có thì dùng, nếu dùng hết thì chúng ta đi mua.” Tôi nói vậy, nhưng ý tôi là tính
mạng là quan trọng nhất, còn tiếc thứ khác làm gì?
“Mua?” Nam Cung Vân nở nụ cười yếu ớt,
hơi cử động làm động đến vết thương liền nhăn mặt lại, thở sâu rồi chậm
rãi nói: “Ngưng hương hoàn của Vô Thượng nhân, trong thiên hạ không ai
có thể mua được. Coi như Trầm Triệu Thiên đối với chúng ta cũng rất tốt, để lại đồ vật quý cho chúng ta.”
“Đối với chúng ta cũng tốt? Thế này mà
cũng gọi là cũng tốt à?” Tôi lại nổi giận, nói: “Là ai dùng thủ đoạn để
đánh anh trở thành như này? Là ai suýt nữa thì đâm tôi thủng mấy chỗ
trên người? Để lại thuốc men cho chúng ta là quá đúng rồi. Tôi còn chưa
tính chi phí sai lầm với phí bồi thường tổn thất tinh thần với anh ta
đấy. Đến phút cuối mới để lại cho chúng ta vài viên thuốc, cái gì mà
cũng tốt? Anh có phải là đầu heo không?…”
Thấy Nam Cung Vân có vẻ ngơ ngác khó
hiểu, tôi mới nghĩ anh ta không hiểu câu tính chi phí sai lầm và phí bồi thường tổn thất tinh thần là gì, tôi không muốn mất công giải thích nên không nói nữa.
Trong mắt Nam Cung Vân hiện lên vẻ phức tạp, đột nhiên hỏi: “Muội thật sự hận Trầm Triệu Thiên như vậy sao?”
Tôi sửng sốt, tôi có thật sự hận Trầm
Triệu Thiên không? Nụ cười ấm áp của Trầm Triệu Thiên, ánh mắt đau đớn
của Trầm Triệu Thiên, tiếng “nha đầu” vẫn còn vang bên tai tôi, tôi thật sự hận Trầm Triệu Thiên sao? Trầm Triệu Thiên đã làm gì khiến tôi không thể tha thứ? Ngoại trừ việc lợi dụng tôi rồi gây trọng thương cho Nam
Cung Vân ra, còn chẳng làm gì khác cả. Trầm Triệu Thiên thường hay tán
gẫu với tôi và Dịch Phàm, rồi lại đem tuyệt học của mình dạy cho tôi để
tôi rèn luyện thân thể, khi tôi nói có việc quan trọng thì gấp gáp trở
về, lại còn tặng tôi một cây chủy thủ tinh xảo rất quý hiếm, lại còn vì
cứu tôi mà một thân một mình đi vào vùng hoang bắc giá rét…
Nam Cung Vân im lặng nhìn tôi chờ đợi câu trả lời, tôi lại không biết phải trả lời câu hỏi này như nào.
“Tôi không biết”, tôi khẽ nói, “Nhưng
Trầm Triệu Thiên lại lợi dụng tôi làm anh bị thương, tôi không thích bị
người khác lợi dụng.”
Người Nam Cung Vân run lên nhè nhẹ, tôi nhìn Nam Cung Vân, nhưng Nam Cung Vân lại nhắm mắt lại, tránh ánh mắt của tôi.
“Anh sao vậy? Có phải trong người thấy
khó chịu không?” Tôi dịu dàng hỏi, Nam Cung Vân khẽ lắc đầu, cử động
muốn ngồi dậy, tôi vội dìu anh ngồi lên, thấy Nam Cung Vân lại nhắm mắt
lại, khoanh chân, hai tay đặt hai bên đầu gối, lúc nào Nam Cung Vân cũng ngồi ở tư thế đó, tôi không dám quấy rầy, chỉ im lặng ngồi bên cạnh,
lặng lẽ canh cho anh.
Thật lâu sau, trán Nam Cung Vân ướt đẫm
mồ hôi, sắc mặt càng hồng hào, hơi thở càng đều đặn hơn, hơi thở phả ra
gặp không khí lạnh buốt kết thành khói trắng tỏa trước mặt, thần kỳ,
thật sự thần kỳ, tôi tự hỏi, đây là nội công chữa thương đúng không?
Nhìn Nam Cung Vân nôn ra nhiều máu, chắc là xuất huyết bên trong, có lẽ
đã dùng chân khí để chữa vết thương. Điều này thật không hợp khoa học
chút nào…
Tôi đang kinh ngạc với sự thần kỳ của
việc sử dụng nội công thì Nam Cung Vân đã vận công xong, mở mắt, trong
mắt đã hồi phục lại sự tinh anh, thấy vẻ mặt tôi đang đầy tò mò nhìn
mình, Nam Cung Vân cười nói: “Hôm nay chúng ta không đi nữa, ở lại đây
nghỉ ngơi, chờ ngày mai công lực của ta khôi phục lại một chút, lúc đó
chúng ta mới đi.” Nói xong liền cởi áo bông trên người ra ném cho tôi,
nói: “Mặc vào đi, sắc mặt đã xanh mét rồi, ta không muốn ngày mai ôm một người đã đông cứng lên ngựa.”
Tôi vui mừng nhận lấy áp bông mặc vào
người, hơi ấm từ chiếc áo của người nào đó làm tôi suýt xoa, nhìn sang
thấy Nam Cung Vân đã nhắm mắt lại, không quấy rầy Nam Cung Vân, tôi đi
nhặt củi xung quanh về đốt một đống lửa, lấy lương khô ra hơ cho nóng
rồi ăn trước.
Tôi biết mình cần phải ăn no, không phải
tôi kiêng ăn gì nhưng ăn lương khô mãi cũng khó nuốt, cứ nhai từng miếng từng miếng, sau đó lại chậm rãi nuốt xuống, cứ như vậy có lúc còn nghẹn họng, phải lấy tuyết cho vào mồm chẳng cần biết có sạch sẽ hay không,
nhưng so với tuyết thời hiện đại thì chắc tuyết này sạch hơn nhiều, tôi
tự an ủi mình, vừa cho một miếng lương khô và nắm tuyết cho vào miệng,
thấy Nam Cung Vân đang xăm soi nghiên cứu mình, tôi nhe răng cười với
Nam Cung Vân rồi đưa miếng lương khô cho Nam Cung Vân, Nam Cung Vân nhận lấy rồi , bẻ từng miếng cho vào miệng chậm rãi nhai, mặt đỏ bừng.
Lạ thật, đồng chí này bị làm sao vậy? Hay là bị thương quá nặng nên ăn miếng lương khô cũng đỏ mặt là sao? Tôi
nghĩ mãi không ra, bầu không khí có vẻ lạ lẫm, để phá tan bầu không khí
đó, tôi quyết định kể chuyện cười cho Nam Cung Vân nghe, vì thế liền lấy tay lau miệng, nói: “Nam Cung Vân, tôi và anh chơi trò hỏi đáp nhé.”
“Trò hỏi đáp là gì?” Nam Cung Vân lưỡng lự hỏi.
Tôi ngất, anh ta nào có biết trò chơi hỏi đáp! “Khụ khụ” Tôi ho hai tiếng, giải thích: “Tức là, tôi đặt câu hỏi
xem anh có trả lời được không.”
Nam Cung Vân gật đầu ý bảo tôi hỏi đi,
tôi hắng giọng, bắt đầu hỏi:”Có một con diều hâu đang bay ở trên trời,
thấy một con thỏ đang chạy trên mặt đất, diều hâu lao xuống, lúc sắp bắt được thỏ, đột nhiên thỏ nói một câu gì đó với diều hâu, diều hâu nghe
xong liền rơi xuống đất chết luôn, hỏi con thỏ nói cái gì?”
Tôi cười khà khà chờ Nam Cung Vân trả lời.
“Con thỏ không biết nói.” Nam Cung Vân lạnh lùng nói.
Hự! Tôi ngất thật! Thật không tưởng tượng nổi, tôi trừng trừng nhìn Nam Cung vân, bắt đầu dẫn dắt anh ta, “Cứ coi như là con thỏ biết nói đi. Theo anh thì con thỏ nói gì khiến cho diều
hâu rơi xuống đất chết?”
“Thì là con thỏ không biết nói, cho dù nó có nói được thì diều hâu nghe cũng chẳng hiểu gì.” Nam Cung Vân còn cứng cổ.
Tôi tức giận hét lên: “Tôi đã nói là nó
biết nói! Anh mau trả lời xem nó nói cái gì!” Cái tên này sao bướng thế
nhỉ. Tôi tức đến suýt ngất, ra đề về trí tuệ với anh ta chẳng khác gì
đàn gảy tai trâu!
Nam Cung Vân đột nhiên đỏ mặt lên, nói lí nhí một câu.
“Anh nói cái gì?” Tôi hỏi.
Mặt Nam Cung Vân lại càng đỏ, quay lại nói: “Ta thích muội.”
Cái gì? Cái gì? Nam Cung Vân nói thích
tôi! Thả nào mặt anh lại đỏ như vậy, thì ra là thổ lộ với tôi! Đúng là
thanh niên hay xấu hổ! Tôi ngẩn ngơ nhìn Nam Cung Vân quên cả phản ứng.
Thấy tôi đang sững sờ, Nam Cung Vân tỏ ra tức giận, nói: “ý ta nói là con thỏ nói ‘ta thích muội’”
Ngất! Đùa cả nửa ngày đồng chí Nam Cung
Vân lại trả lời như này! Nhưng còn vì sao mặt lại đỏ bừng? “ha ha ha”
tôi cười phá lên, cười lăn lộn trên mặt đất.
Cười nửa buổi mà Nam Cung Vân cũng không
tức giận, tôi cố nín cười nói: “Con thỏ không nói như vậy, diều hâu rơi
xuống đất là vì câu nói của thỏ là ‘cô không mặc áo ngực.”
“Áo ngực là gì?” Nam Cung Vân mù mờ hỏi lại.
Lần thứ hai tôi ngất, người ở thời đại
này làm gì biết áo ngực là gì, “A…đó là…” Tôi cân nhắc nên giải thích
với Nam Cung như thế nào, liền khoa tay múa chân: “Là các cô gái mặc để
che ngực đó.” Thấy Nam Cung Vân vẫn mù tịt không hiểu, đầu tôi chợt lóe
lên: “Thì là áo yếm mà người ở nơi này hay gọi đó, con thỏ nói diều hâu
không mặc áo yếm, diều hâu vội che ngực lại, liền rơi xuống đất.”
Thấy Nam Cung Vân lại đỏ mặt tới tận mang tai, tôi phát hiện ra cũng không nên chê cười người ta, nhất thời không biết nên nói cái gì, làm bầu không khí càng gượng gạo…