Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 17: Dược tính


Đọc truyện Luyến Tiếc Người Trước Mắt – Chương 17: Dược tính

Người thiếu niên nhìn vào tôi, trong mắt
hiện lên vẻ kinh ngạc. Tôi cúi đầu, thấy quần áo trên người hầu như đã
bị xé rách tơi tả, bộ dạng bây giờ thật sự không thể để người khác nhìn
thấy, liền kêu lên một tiếng, vội vàng quấn chăn vào người. Thiếu niên
nhìn thấy hành động của tôi, ánh mắt toát lên vẻ chế giễu.

“Cám ơn anh” Tôi nói khẽ, không dám tưởng tượng vừa rồi nếu không có anh ta thì bây giờ tôi còn có thể an toàn ngồi ở đây không.

Anh ta hừ một tiếng, chậm rãi nói: “cô nương cũng không cần phải cảm tạ ta, ta cứu cô nương cũng không phải là có ý tốt gì.”

Anh ta vừa nói xong, tôi không hiểu ý anh ta là gì.

“Nếu không phải cứu tôi, vậy sao lại giết tên kia?” Tôi chỉ vào thi thể trên mặt đất, ngăn sự sợ hãi trong lòng,
cố lấy giọng bình tĩnh để nói.

Anh ta nhìn lượt qua thi thể coi đó như
là loại phế phẩm trên mặt đất, trên mặt không tỏ thái độ gì, “Bởi vì bọn chúng gây náo loạn phiền đến sự nghỉ ngơi của ta, cho nên ta làm bọn
chúng câm miệng, trên đời này không ai yên lặng hơn so với người chết
cả.”

“Huynh có thể quay mặt đi một chút được
không? Tôi muốn mặc quần áo, dù sao cứ để tôi như này nói chuyện với anh có vẻ không phải phép lắm.”

Anh ta không trả lời mà đi tới bàn uống
nước trong phòng ngồi xuống, có vẻ anh ta không phải là người lợi dụng
người khác đang gặp khó khăn, tôi thở phào, thò tay lấy quần áo, nhưng
tay lại không nhúc nhích mà cứ run lên bần bật, sau vài lần cố gắng
nhưng cũng không thể mặc vào người được, trong lòng sốt ruột, tuy rằng
giờ đang là mùa đông giá rét nhưng trên trán mồ hôi lại túa ra.


Trong ngực cảm giác nóng rực, trong bụng
cũng nóng như lửa, cả người thấy khó chịu, quần áo cầm trong tay cũng
không mặc nổi lên người. Tôi thất kinh, vừa rồi hai tên kia đã cho tôi
uống thuốc gì? Cố gắng ngăn cơn nóng trào lên cổ, cả mặt cũng nóng phừng phừng, thần trí bắt đầu mơ hồ.

Tôi lảo đảo bước xuống giường, một loại
dục vọng khó hiểu làm tôi không tự chủ được bản thân bước tới bên anh
ta, nghe tiếng bước chân của tôi, anh ta quay lại nhìn, thấy tôi hai má
đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, anh ta nhếch miệng cười, nụ cười này làm tôi
tỉnh táo, tôi đang làm cái quái gì vậy? Trương Tĩnh Chi, mày đang làm gì vậy? Mày muốn nhảy vào lòng anh ta sao? Chẳng trách anh ta lại thong
thả ngồi đó, ngay từ đầu anh ta đã đoán chắc mày sẽ đến chỗ anh ta.

Tôi cắn mạnh vào môi dưới của mình đên
bật máu, miệng lập tức cảm nhận được vị tanh, sự đau đớn làm lý trí tôi
tỉnh táo, viên thuốc vừa rồi chắc là loại linh tinh gì đó, tôi không tin nó lại lợi hại như vậy, tôi phải khống chế được bản thân mình, không
muốn bị anh ta xem thường, trong tiểu thuyết thường viết sau khi uống
dược vào mà không tìm được cách giải thì huyết mạch sẽ vỡ mà chết đều là gạt người ta, rồi lại nếu quá kiềm chế sẽ càng phát huy tác dụng của
thuốc, tôi không tin, tôi là người hiện đại đã từng chịu tiêm đủ mọi
vacxin rồi.

Cả người tôi càng lúc càng nóng bừng bừng nhưng ngược lại khiến tôi không cảm thấy sợ hãi nữa, tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, không thấy sợ hãi chút nào nữa. Anh ta kinh ngạc nhìn thấy
sự biến đổi trong ánh mắt tôi, liền cân nhắc nhìn tôi, thấy tôi đang hết sức cắn vào môi mình, anh ta cười nhạt một tiếng, tàn nhẫn nói: “Không
cần dùng ánh mắt này nhìn ta, yên tâm đi, ta sẽ không động vào cô nương, động vào cô nương ta còn sợ làm ô uế chính mình.”

Nhìn thấy sự hung dữ trong mắt anh ta,
trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, ánh mắt này nhìn rất quen thuộc, nhưng ngọn lửa trong người nóng rực khiến tôi không nghĩ được gì khác, nóng,
nóng quá, tôi chỉ muốn cởi hết quần áo của người đứng bên cạnh mình nữa, tôi nhìn tới chậu nước, không cần suy nghĩ liền bê chậu nước lên dội
vào người, dòng nước lạnh làm tôi thấy trong người dễ chịu được một lát, nhưng kéo theo là cảm giác còn nóng hơn trước rất nhiều, chân tôi bủn

rủn như không chịu nổi sức nặng của cơ thể, tôi liền dựa vào tường thở
hổn hển. Ánh mắt lại mơ màng, khuôn mặt lại trở nên đỏ bừng, dược tính
trong người phát tác làm tôi phải há miệng ra thở gấp, quần áo mỏng dính đã ướt đẫm dính sát vào người làm lộ hết mọi đường cong của cơ thể tôi, tôi nên chạy đến giường lấy chăn che người mình lại chứ không phải như
hiện giờ cứ đứng như vậy trước mặt anh ta, còn anh ta tâm lại vững như
nham thạch, nhưng dù sao cũng là đàn ông, tôi cảm giác hơi thở của anh
ta cũng bắt đầu trở nên khó khăn. Anh ta chậm rãi bước tới chỗ tôi, tôi
không cảm thấy sợ hãi, mà lại có cảm giác chờ đợi.

Ánh mắt anh ta vẫn toát lên sự độc ác,
nhưng đã không còn lạnh lẽo nữa, đưa tay vuốt ve hai má của tôi, chạm
đến đâu chỗ đó lập tức không còn cảm thấy khó chịu nữa, trên mặt cảm
thấy mát rượi, tôi nhắm mắt lại, nhưng miệng loại phát ra tiếng rên rỉ,
khao khát bàn tay anh ta tiếp tục xoa dịu đi những đau đớn tôi đang gánh chịu. Sau một lúc lâu, anh ta dừng tay lại, tôi mở mắt ra, anh ta đang
nghiêm túc nghe ngóng gì đó. Tiến vó ngựa xa xa vang đến càng lúc càng
gần, bên ngoài có tiếng huyên náo, một giọng nói quen thuộc vang lên làm cả người tôi run rẩy, Trầm Triệu Thiên! Đúng là giọng nói của Trầm
Triệu Thiên.

“Đi lục soát tỉ mỉ cho ta! Mỗi người tìm kỹ từng phòng một.” Trầm Triệu Thiên nói to, thể hiện rõ sự lo lắng.

Người đàn ông trước mặt đã buông tôi ra,
một lần nữa ánh mắt lại toát lên vẻ lạnh lùng, cười nhạt một tiếng:”
Không ngờ hắn ta tìm đến đây cũng nhanh thật!” Nói xong liền bịt mặt
lại, xoay người lao đến bên cửa sổ.

Là anh ta! Lúc anh ta bịt mặt lại tôi đã
nhận ra anh ta chính là thích khách ngày trước từng ám sát Dịch Pham,
ánh mắt sắc bén hung dữ như loài sói.


Tiếng người bên ngoài càng lúc càng đến
gần, dường như đang sắp lên lầu hai rồi, tôi không muốn bọn họ tìm thấy
tôi, tôi không muốn trở về, tôi thà chết ở đây cũng không muốn trở về
gặp Dịch Phàm, không muốn lại trở thành người thay thế cho người khác.

“Chờ đã,” Tôi kêu lên.

Anh ta sửng sốt, quay lại khó hiểu nhìn tôi.

“Giết tôi đi, hoặc là đưa tôi đi theo.” Tôi lấy hết sức còn lại nhìn thẳng vào mắt anh ta, miệng mấp máy: “Cầu xin anh.”

Nói xong, cả người hầu như không còn chút sức lực nào, tôi từ từ trượt xuống đất.

Anh ta đứng đó không nhúc nhích, tôi gần
như tuyệt vọng, anh ta dựa vào cái gì mà đưa tôi đi cùng chứ, tôi vì sao lại phải đi cùng anh ta? Làm cách nào để thoát khỏi tình trạng này? Bao nhiêu suy nghĩ nảy sinh trong đầu, đột nhiên anh ta bước tới ôm xốc tôi lên rồi bay lên nóc nhà, từng đợt gió lạnh kéo tới làm cho cả người tôi không còn cảm thấy khô nóng, chắc thời điểm phát tác dược tính của
thuốc đã qua rồi hay sao đó?

Phía dưới có người hét to, đã có người
phát hiện ra chúng tôi, anh ta ôm tôi bay qua nóc nhà nhanh như gió,
nhưng lại có hai bóng người lướt theo sát bên người, có lẽ anh ta khinh
công không kém hơn hai người kia nhưng vì đang phải ôm tôi nên tốc độ
khinh công bị ảnh hưởng, dường như anh ta cũng không có ý định chạy
trốn, ngược lại còn dừng lại, chờ hai người đó đến gần.

Ánh trăng rất sáng, lại nhờ ánh sáng của
màu tuyết trắng trên nóc nhà nên khung cảnh không giống như đang là ban
đêm, anh ta buông tôi ra, cảm nhận được tôi không còn sức lực, anh ta
liền cầm lấy tay tôi kéo đi, tay phải cầm kiếm chắn trước người. Hai
người đằng sau vẫn đuổi theo đến, qua ánh trăng, tôi nhìn thấy rõ khuôn
mặt của hai người họ, là Dịch Phàm và Trầm Triệu Thiên. Không ngờ một
Vương gia như Dịch Phàm lại có công phu như vậy, trong lòng tôi thấy đau khổ, có lẽ anh tôi vẫn còn coi trọng thân thể này nên mới tự mình đuổi
theo đến đây.


“Nha đầu, muội có sao không?” Trầm Triệu
Thiên lo lắng hỏi, trong lòng tôi thấy vô cùng ấm áp, mắt rơm rớm. Thấy
tôi như vậy, ánh mắt Trầm Triệu Thiên lộ vẻ đau lòng, “Nam Cung Vân, thả nàng ra, chúng ta sẽ thả ngươi đi.” Giọng nói tức giận.

Nam Cung Vân cứng người lại, anh ta không ngờ bọn họ đuổi theo nhưng mục tiêu lại là tôi, nhưng anh ta vẫn giữ chặt tôi lại.

Cơn gió lạnh lại thổi tới làm lật lên một góc chăn trên người tôi, lộ ra bắp chân trắng trẻo, tôi liếc nhìn họ,
sắc mặt Dịch Phàm xanh mét, ánh mắt như phun lửa, tôi cười thầm, Dịch
Phàm ơi Dịch Phaàm, chắc anh không chịu nổi đúng không? Khó trách, anh
đã từng nói thân thể này không phải của tôi, tuyệt đối không được chà
đạp nó, nhưng bản thân anh lại không ngờ rằng trong lúc này thân thể này lại được một người đàn ông khác ôm trong lòng? Trong lòng tôi trào lên
một khoái cảm được trả miếng. Tôi vươn tay ra vòng lên ôm cổ Nam Cung
Vân, trên cánh tay không có gì vướn víu, hiện ra trắng trẻo ngọc ngà
dưới ánh trăng sáng.

Nam Cung Vân không nói gì, cũng đã nhận
ra tầm quan trọng của tôi đối với Trầm Triệu Thiên và Dịch Phàm, liền ôm chặt lấy tôi hơn, anh ta muốn kích thích hai người kia thần trí đại
loạn, có như vậy anh ta mới có thể thoát được.

“Khốn khiếp!” Trầm Triệu Thiên gầm lên, “ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể chạy thoát hay sao?”

“Hãy dùng tôi để uy hiếp họ.” Tôi thì
thầm bên tai Nam Cung Vân, xin lỗi Trầm Triệu Thiên, tôi không muốn trở
về, lại càng không muốn hai người nhìn thấy bộ dạng của tôi hiện giờ.

Nam Cung Vân như không nghe thấy tôi nói
gì, đột nhiên huýt sáo môt tiếng, rồi nhảy xuống đường, có một con tuấn
mã chạy đến vừa kịp lúc Nam Cung Vân rơi lên lưng ngựa, Dịch Phàm và
Trầm Triệu Thiên cùng nhau đánh về phía đầu ngựa nhưng lại đánh vào
khoảng không, con ngựa đã nhanh như chớp chở tôi và Nam Cung Vân lao đi
như tên bắn.

“Chu Dịch Phàm, ngươi cho là ngươi có thể đuổi bắt được ta sao?” Tiếng cười Nam Cung Vân vọng lại, còn người thì đã đi rất xa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.