Luyến Nô

Chương 2


Bạn đang đọc Luyến Nô – Chương 2


Nàng đã nói tên kia có ý xấu mà!
Tiểu nha đầu mím môi, rầu rĩ suy nghĩ.
Nàng lại lạc đường sao? Đương nhiên
không phải, nàng quả thật đã tìm được Quan Phong Uyển, hắn không hề lừa
nàng, nhưng mà tên vô lại này lại không nói cho nàng, khiến nàng vòng
đường xa mà đi, nếu không phải trên đường đi gặp được quản gia bá bá,
chỉ sợ nàng còn không biết mình đã phải đi một chặng đường dài oan uổng.
Hắn nhất định là cố ý mà! Thực độc ác.
Lần sau để nàng nhìn thấy hắn, nàng nhất định sẽ dùng sức, thực dùng sức mắng hắn!
Vòng qua khỏi hành lang gấp khúc, nàng vừa định oán giận nơi ở này quá lớn, hại nàng đi đến đau cả chân thì đã tới thư phòng.
Hình như chủ quản phòng bếp kêu nàng đưa điểm tâm đến thư phòng, đúng không nhỉ?
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, quyết định thử xem– bởi vì nàng thật sự không muốn lại bị mắng nha.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa thư phòng
ra, vốn định nhìn xem bên trong có ai không, thực không nghĩ tới — đúng
là có người! Hơn nữa…… thân hình kia sao lại quen thuộc vậy chứ? Hình

như…… Oa! Là hắn!
Sau khi thấy rõ ràng người đang nằm trên ghế dựa là ai, nàng ngay cả nghĩ cũng chưa kịp, liền đẩy mạnh cửa
phòng, nhanh chóng đi về phía hắn.
「 Huynh, huynh, huynh……」
「 Ta làm sao?」 nàng rốt cục đã hiểu?
Khuất Dận Kì từ từ nhàn hạ thưởng thức sự kinh ngạc của nàng.
Thẳng thắn mà nói, trình độ của nàng còn hơn cả hắn đã nghĩ, hắn vốn tưởng rằng, nàng sẽ sợ tới mức nghệt ra,
nhưng lại không ngờ rằng nàng còn có thể chuyển động, không hề đúng mực
chỉ vào mũi hắn, lại còn có thể nói tiếp [ Tuy rằng tôi biết huynh,
huynh, …], nàng không hề như hắn mong đợi trở nên ngờ nghệt.
Mà sau khi nàng nói một câu, người ngờ
nghệt lại đổi thành hắn –「 Huynh không muốn sống sao! Đã ăn đồ của thiếu gia, dù sao tôi sẽ không nói lại, nhưng mà bây giờ, huynh thế mà còn
được một tấc lại muốn tiến một thước, ngay cả chỗ của thiếu gia, huynh
cũng dám kiêu ngạo, nếu để người ta nhìn thấy, huynh nhất định sẽ chết
đó.」
Không — không thể nào? Cái đầu ngốc của

nàng…… vẫn còn chưa hiểu? Thực không hiểu được hắn nên nói nàng đơn
thuần hay là thiếu đầu óc đây, trong khoảng thời gian ngắn, hắn hoàn
toàn không biết phải phản ứng như thế nào.
Nữ nhân ngốc nghếch thế này đúng là chưa từng có mà!
Được rồi! Nếu nàng muốn ngu ngốc, vậy hắn liền chơi cùng nàng.
Khuất Dận Kì lại nằm xuống, còn cố ý
nhắm mắt lại trước mặt nàng.「 Nằm một chút cũng không chết ai mà, ngươi
khẩn trương cái gì chứ?」
「 Không được! Huynh đứng lên cho tôi!」 nàng liền lôi kéo, hại hắn thiếu chút nữa té xuống ghế.
Hắn có nghe sai không vậy? Nàng thật sự
nói 「 Huynh đứng lên cho tôi」sao? Hắn sống lâu như vậy, chừa từng có
người dám ra lệnh cho hắn, mà nha đầu ngu ngốc này lại — tốt lắm, hắn sẽ chơi với nàng.
「 Đừng kéo, ta đứng lên là được mà.」 hắn càng lúc càng chờ mong sau khi nàng biết được thân phận của hắn, biểu
tình của nàng sẽ như thế nào.
「 Huynh ở trong này làm cái gì?」 nàng tức giận tra hỏi hắn.
「 Vậy còn ngươi, ngươi ở đây làm cái gì?」 hắn lạnh nhạt hỏi lại.
「 Tôi đưa điểm tâm đến cho thiếu gia chứ gì!」 nhớ tới tác phong cường đạo của hắn, nàng liền đem khay bánh tránh xa hắn, đồng thời cũng lui lại vài bước, biểu tình giống như đang đề
phòng cướp.
「 Huynh có biết thiếu gia đi đâu không?」 nàng vốn muốn bỏ khay bánh xuống trước , nhưng có hắn ở trong này, nàng không quan sát kĩ, không bị hắn đánh lừa mới là lạ.
「 Cho ta ăn một quả hạch đào đi, ta liền nói cho ngươi.」
Xem đi! Con ma đói này >”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.