Đọc truyện Luyện Kiếm – Chương 55: Gian khổ sắp đến
Thiết Kiên cõng Ninh Tiểu Tiểu, cùng Yến Tử đi tới một cái thôn nhỏ cách Bình Lăng Quan không xa, phát hiện ra nơi này bởi vì chiến loạn, sớm đã vườn không nhà trống, liền tùy ý tìm một ngôi nhà lá, tiến vào ở.
Sau mấy lần thử đút đan dược cho Ninh Tiểu Tiểu, kết quả đều là phí công. Thiết Kiên có chút tuyệt vọng, tổn thương thần hồn khó chữa trị hơn rất nhiều so với thân thể hoặc là đan điền, thuốc tầm thường căn bản không có hiệu quả.
Hắn ngồi trên mép giường cỏ, giơ tay lên xoa nhẹ gương mặt má lúm đồng tiền của Ninh Tiểu Tiểu, hồi tưởng những chuyện đã qua, thần sắc có chút ngẩn ngơ.
“Thần hồn không trọn vẹn, nếu không thể nhanh chóng bù đắp, chỉ sợ sẽ còn tiếp tục tan ra khắp nơi, chúng ta phải nghĩ biện pháp, trước phong ấn thân thể của Ninh cô nương. Bằng không một khi thần hồn xói mòn tiêu tán hơn phân nửa, thân thể cũng sẽ bị thối rửa, đến lúc đó liền thực sự thì hết cứu…” Yến Tử nhìn bộ dáng này của Thiết Kiên, mở miệng nhắc nhở.
Thiết Kiên tỉnh ngộ, gật đầu nói: “Yến cô nương, muội có biết nơi nào có thể lấy được Huyền Băng Ngàn Năm?”
“Loại vật này, chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Nếu là lúc trước, còn có thể dựa vào nhân mạch của thương hội mạng để tìm kiếm, hiện tại… e rằng chỉ có trong hầm băng của hoàng cung mới có thể tìm được, chỉ là nước xa không giải được cơn khát ở gần…” Yến Tử thở dài, ái ngại đáp.
Thiết Kiên nghe vậy rơi vào trầm tư, đang muốn mở miệng nói cái gì đó.
Lúc này, trước người hắn đột nhiên lóe lên hỏa quang, một tiểu nhân vàng ròng đột nhiên từ trong hư không hiện lên.
Chính là lúc Thiết Kiên ở trong Huyền Âm Bí Cảnh, bia vân Kiếm Linh dùng dị hỏa luyện hóa tấm bia đá mà thành.
Tiểu tử kia sau khi xuất hiện, ở giữa không trung khoa tay múa chân với Thiết Kiên một hồi lâu, Yến Tử nhìn cũng chả hiểu gì.
Thiết Kiên cũng thở phào nhẹ nhõm, lộ vẻ đã hiểu.
“Làm sao vậy? Đã có biện pháp phong ấn Ninh cô nương?” Đợi Kiếm Linh quay trở lại linh kiếm, Yến Tử vội hỏi.
“Ân, có biện pháp rồi!”
“Lúc luyện hóa tấm bia đá, phong ấn lực trong toàn bộ bí cảnh, phần lớn bị phong tồn trong Mẫu Kiếm của Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm, có thể dùng lấy phong ấn thân thể của Tiểu Tiểu.” Thiết Kiên gật đầu, tiếp đó nói.
Dứt lời, hắn liền xoay cổ tay, lấy thanh trường kiếm kia ra ngoài.
Bề ngoài của Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm cũng không thu hút lắm, trên thân Mẫu Kiếm mơ hồ có ngân quang chớp động, thanh Tử Kiếm vàng ròng vô cùng sắc bén, liền khảm ở trong Mẫu Kiếm.
Nếu không quan sát kỹ, căn bản không chú ý.
Thiết Kiên một tay cầm trường kiếm, một bàn tay đặt trên linh văn tại thân kiếm, sau một lúc mặc niệm, liền thúc giục pháp lực trong cơ thể, rót vào trong trường kiếm.
Theo linh lực dũng mãnh tràn vào thân kiếm, ánh sáng màu trên Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm chợt sáng choang, một đạo ngân quang từ mũi kiếm phụt ra, bao phủ toàn thân Ninh Tiểu Tiểu.
Sau khi ánh sáng bạc hạ xuống, lại như tằm xuân dệt kén, hóa thành từng sợi tơ bạc, từ dưới lên trên, từ chân chấm dứt, từng chút một bao bọc lấy Ninh Tiểu Tiểu lại.
Xuyên thấu qua lớp kén màu bạc, còn có thể mơ hồ nhìn thấy dáng dấp của Ninh Tiểu Tiểu, Thiết Kiên thầm thề:
“Tiểu Tiểu, vô luận dùng hết bất kỳ phương pháp nào, trả bất cứ giá nào, huynh nhất định sẽ đưa muội nguyên vẹn cứu về!”
Sau một lát, Thiết Kiên đứng dậy, nói với Yến Tử: “Yến cô nương, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, có thể nhờ muội tạm thời giúp ta huynh chăm Tiểu Tiểu hay không?”
“Giờ huynh muốn đi nơi nào?” Yến Tử rất lo lắng cho trạng thái lúc này của hắn, mở miệng hỏi.
“Yên tâm, huynh sẽ không làm ra chuyện hồ đồ. Trận quyết chiến cuối cùng giữa hai nước Tấn-Việt sắp diễn ra, dựa vào thực lực hiện giờ của huynh, vốn không phải là đối thủ của Phong Thanh Tử. Bất quá lúc ở trong bí cảnh, huynh từ bên trong Thiên Ngoại Thần Bia lấy được một môn Ngự Kiếm Tiên Thuật, lúc trước dưới tình thế cấp bách, chỉ dùng chút da lông. Huynh muốn tìm một chỗ bế quan một thời gian, triệt để lĩnh ngộ thuật này, đồng thời cũng muốn cùng kết hợp với Linh Kiếm, sau đó mới đi ngăn cản Phong Thanh Tử luyện chế huyết linh kiếm.” Thiết Kiên chậm rãi nói.
“Nếu là vậy, huynh cứ yên tâm lên đường. Muội sẽ thay huynh chăm sóc tốt Ninh cô nương.” Yến Tử nghe vậy, lúc này mới thở phào một hơi.
Thiết Kiên gật đầu, đi tới cửa nhà tranh, lại nhịn không được quay đầu nhìn Ninh Tiểu Tiểu và Yến Tử, sau đó mới rời đi.
…
Nửa tháng sau.
Trong một tòa lầu các tại Bình Lăng Quan, người xuyên mãng bào màu son, bên ngoài khoác áo giáp tuyết trắng – chính là Quảng Lương Vương. Một tay đè xuống bội kiếm bên thân, nhìn vào trận thế trên sa bàn, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt nghiêm nghị.
7-8 quân tu sĩ khá nổi danh hộ vệ bên cạnh, cũng đều giắt kiếm bên hông, đứng ở sau lưng, tập trung cảnh giác.
Lưỡng quân đối chọi, chiến đấu trên sa trường chỉ là một phần của chiến tranh, ngầm đọ sức cũng chưa từng gián đoạn.
Từ lúc khai chiến tới nay, việc quân tu sĩ hai nước len lẻn vào quân trướng đối phương, ám sát tướng lĩnh đối phương liên tiếp xuất hiện, nhưng nói chung, tổn thất của hai bên cũng không chênh lệch là bao.
Quảng Lương Vương lần này làm thống soái của quân đội Việt Quốc, đương nhiên được bảo vệ nghiêm mật, dù sao lỡ y bị giết, đối với Việt Quốc, đây tuyệt đối là một đả kích trầm trọng.
Trên sa bàn, thành trì cắm đầy cờ xí, dưới thành cũng đã cắm đầy cờ của Tấn Quốc, Quảng Lương Vương nhìn đã thấy phiền.
Y đưa tay xoa nhẹ mi tâm, nhưng trong lòng thì không khỏi nhớ đến Tư Đồ Hạo.
Dù sao nếu có một vị Linh Kiếm Sư như Tư Đồ đại sư trấn giữ, vậy y đâu cần chuyện nào cũng phải suy tính đúng sai!?
Nghĩ đến đây, y bội phục Tư Đồ Hạo từ tận đáy lòng.
Nếu không phải lão mưu lược sâu xa, đã sớm nhìn ra Tấn Quốc mấy năm nay bề ngoài thì buông lỏng quân bị, thực ra lại có tâm thôn tính Việt Quốc. Chỉ sợ Việt Quốc đã sớm đối với Tấn Quốc xa hoa lãng phí, mà mất đi cảnh giác, thậm chí sẽ còn chủ động khơi mào chiến tranh.
Cuộc chiến lần này, mới phát hiện Đại Tấn binh mã cường tráng, không hề kém Việt Quốc p, đồng thời vũ khí trang bị thậm chí còn trên Việt Quốc, vì vậy bị thua thiệt không nhỏ.
Bất quá cũng may, mấy năm nay Việt Quốc dưới kiến nghị của Tư Đồ Hạo, vẫn tổ chức luyện kiếm đại hội, trong quốc khố cất giữ pháp kiếm tương đối nhiều, phẩm chất cũng đều là thượng cấp. Dùng cái này làm phần thưởng, thu hút không ít tông môn tu sĩ cùng sơn dã tán tu nhập ngũ, trở thành một nhánh lực lượng trọng yếu không thể thiếu trong đại quân Việt Quốc.
“Vương gia, mấy đợt tu sĩ phái đi ám sát Triệu Tương đều không thể trở về, xem ra bên kia sớm đã có chuẩn bị.” 1 người đàn ông trung niên có vẻ là mưu sĩ đi tới trước, dâng một chén trà nóng cho Quảng Lương Vương, nói.
“Ám sát chủ tướng của địch quân, chỉ là thủ đoạn đầu cơ, không cần phái thêm người đi chịu chết.” Quảng Lương Vương nhận chén trà, ngửi thật kỹ, mở miệng nói.
“Dạ.” Trung niên mưu sĩ chắp tay đáp.
“Ta thân là thống soái của Việt Quốc, vậy mà chưa từng bị tập kích lần nào, thực sự có chút cổ quái.” Quảng Lương Vương khẽ nhấm một ngụm trà, hơi nghi hoặc nói.
“Cái này cũng không lạ, chắc là thích khách do đối phương phái tới, thấy bên người Vương gia có nhiều tu sĩ bảo hộ như vậy, liền chủ động rút lui.” Trung niên mưu sĩ suy nghĩ một chút, nói.
“Ngươi nói cũng chút lý…” Quảng Lương Vương trầm ngâm nói, nhưng trong lòng luôn cảm thấy không hợp lý.
…
Cùng lúc đó, mười mấy dặm bên ngoài Bình Lăng Quan, trên một vùng bình nguyên bao la, từng doanh trướng màu trắng rậm rạp, che khuất bầu trời.
Ở trong đại trướng trung quân, một gã thanh niên mặc áo bào tím rộng thùng thình, ngồi dựa ở trên án kỷ(bàn dài), vô cảm nhìn chằm chằm hai người phía trước.
Nam tử mặt trắng không râu, trên mặt không có nếp nhăn nào, thoạt nhìn sáng chói rực rỡ, dung nhan có chút tuấn lãng, bên ngoài mặc áo bào tím có thêu hoa văn bắc đẩu thất tinh và thái cực bát quái. Trên đỉnh đầu đội ngân sắc liên hoa quan, trên mặt cắm một cây trâm cổ quái màu sắc đen nhạt, hoá ra lại là trang phục của đạo nhân.
“Khởi khởi… Khởi bẩm quốc sư, thám báo của quân ta đã làm theo lệnh của ngài, ngầm chôn xuống ba mươi sáu Phá Hồn Đinh ở khắp Bình Lăng Quan.” Trong hai người, một người đàn ông trung niên khoác áo giáp màu đen, có râu ngắn màu đen, ôm quyền nói.
Người này không phải ai khác, chính là người cầm đầu đại quân của Tấn Quốc – Triệu Tương, mặt mũi trông rất là uy vũ, bộ dáng rất oách, nhưng trên thực tế gã ở trong quân đội Đại Tấn uy danh không mấy hiển hách.
Lúc đầu lần xuất chinh này, với tư lịch cùng uy vọng của gã trong quân đội, có thể đảm nhiệm chức tiên phong cũng đã là chuyện khó. Nhưng chỉ vì quốc sư Phong Thanh Tử chính mồm điểm tướng, một câu “dùng kẻ này”, liền đưa gà lên vị trí chủ soái.
Trong triều đình rất nhiều lão tướng công cao đương nhiên khó có thể chịu phục, nhưng ngại vị quốc sư Phong Thanh Tử này, nên đành phải phục tùng.
Sau khi xuất chinh, Triệu Tương lập tức từ con gà biến thành phượng hoàng, cũng không bị cái bánh trên trời này đánh cho choáng váng, thật sự coi mình là kẻ cầm đầu, liền có thể chưởng khống quân đội, tùy ý điều động.
Ngược lại, gã biết rõ, sở dĩ quốc sư chọn hắn thống binh, bất quá là bởi vì hắn kinh nghiệm không đủ, dễ dàng khống chế mà thôi, người thực sự chỉ huy quân đội, chính là quốc sư Phong Thanh Tử.
“Làm không tệ, ngươi đi xuống trước đi.” Phong Thanh Tử ngồi trên án kỷ, mở miệng nói.
Triệu Tương nghe vậy, khom người cúi chào, lui ra lều lớn.
Đi ra sau đó, lập tức có hai gã theo quân tu sĩ đi theo phía sau gã, cùng rời đi.
“Thế nào? Đã có tin tức của con gái ngươi chưa?” Đợi sau khi kẻ bên ngoài đi xa, đột nhiên ánh mắt của Phong Thanh Tử phát lạnh, mở miệng hỏi kẻ còn lại.
Trên thân người này mặc trường bào đỏ thẫm, đầu tóc chải chuốt cẩn thận, tóc mai hai bên đã điểm bạc, có vẻ hơi rối, nếp nhăn dầy mặt, có chút tái nhợt, hình như là bệnh nặng mới khỏi.
Thiết Kiên nếu là ở nơi này, tất nhiên có thể liếc mắt liền nhận ra, người này không hề xa lạ, đang là sư phụ của hắn – Ninh Kham.
“Hồi bẩm sư tôn, tạm thời còn chưa có tin tức của Tiểu Tiểu.” Ninh Kham sợ hãi, vội cúi đầu bái.
“Không cần khẩn trương như vậy, mấy sư huynh đệ của ngươi, đã chết hết chỉ còn lại 2 người các ngươi. Cơ Vô Tương nửa tháng trước đột nhiên không thấy tung tích, ngay cả ấn ký mà bản tọa lưu ở trên người hắn, đều bị xoá sạch, chỉ sợ cũng là lành ít dữ nhiều. Lúc này, nếu như một tát đập chết ngươi, ai đến làm việc thay bản tọa?” Phong Thanh Tử tà mị cười nói.
“Xin vâng lệnh của sư tôn.” Ninh Kham người thấp đầu hơn, cung kính nói.
“Cơ Vô Tương chết thì chết, cũng may Cột Dẫn Máu mà hắn bố trí ở Bình Lăng Quan đã hoàn thành. Ba ngày sau, chỉ cần vừa qua buổi trưa, đại quân sẽ tổng tiến công theo ý muốn của bản tọa, đến lúc đó song phương huyết chiến, đại trận vận chuyển. Bản tọa phải luyện chế huyết linh kiếm, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ!?” Phong Thanh Tử hưng phấn, quay đầu hỏi.
“Đệ tử tự nhiên hộ pháp cho sư tôn, tuyệt sẽ không để cho bất cứ kẻ nào quấy nhiễu ngài.” Ninh Kham lập tức nói.
“Được rồi, về sau ngươi chính là đại đệ tử đích truyền của bản tọa, lọ “Phách Nguyên Đan” này ban thưởng cho ngươi, về trước điều dưỡng thương thế cho tốt.” Phong Thanh Tử thuận tay ném đi, từ tốn nói.
Ninh Kham vội vã nhận lấy, luôn miệng nói đa tạ, cáo lui rời khỏi quân trướng.
Đi ra mười mấy trượng, lão mới nặng nề phun ra một ngụm trọc khí, sợ hãi lau đi mồ hôi trên đầu, siết chặc bình sứ trắng trong tay, trong lòng cười khổ không ngớt.
Dân gian có câu, gần vua như gần cọp, lão hầu hạ bên cạnh Phong Thanh Tử, tình hình chênh lệch không bao nhiêu.
Bất quá, điều khiến lão lo lắng, không phải là tình cảnh của mình, mà là nữ nhi Ninh Tiểu Tiểu.