Luyện Kiếm

Chương 19: Tử đấu trước điện


Đọc truyện Luyện Kiếm – Chương 19: Tử đấu trước điện

Dịch: Hoàng Hi Bình

Chỉ thấy hỏa diễm trên thanh Xích Diễm kiếm gào thét, mãnh liệt bay lên, lớp ngoài cùng của ngọn lửa cao thấp không đều, hiện lên hình dạng răng cưa, truyền ra trận trận nóng rực.

Dù người cầm kiếm là Tư Đồ Nhiên, cũng sợ hết hồn, cổ tay run lên, lập tức dập tắt hỏa quang.

Nhưng chỉ cần thể hiện uy lực trong nháy mắt, nhiệt độ trong toàn bộ đại điện đã tăng lên một chút.

Diễm Linh phù văn! Thứ Trần Quang đại sư minh khắc lại là Diễm Linh phù văn, trách không được có thể đạt được uy thế như thế.

“Thanh Xích Diễm kiếm này, không chút nghi ngờ, cũng là một thanh thượng phẩm pháp kiếm.” Tư Đồ Nhiên hiển nhiên có chút xúc động.

Không nghĩ tới trong lần khiêu chiến luyện kiếm này, hai vị luyện kiếm sư lại có thể cùng lúc luyện chế ra được thượng phẩm pháp kiếm, điều này khiến cho thắng bại càng khó phân.

“Làm sao có thể? Tư Đồ đại sư, người không nhìn lầm chứ?” Vẻ mặt của Cừu Phách Thiên biến đổi, hiển nhiên có chút không tin.

“Như thế nào, ngươi đang chất vấn phán đoán của ta?” Mặt Tư Đồ Nhiên lạnh lùng, có chút không vui nói.

“Tư Đồ đại sư chớ nên hiểu lầm, Cừu đại sư chỉ là nhất thời buột miệng, tuyệt không dám chất vấn người. Bất quá, nếu như 2 thanh pháp kiếm trước mắt đều là thượng phẩm, vậy kết quả lần khiêu chiến này, nên chấm điểm như thế nào?” Tôn Dương thấy thế, vội vàng xin lỗi một câu, mở miệng nói.

Vẻ mặt của Tư Đồ Nhiên hơi hòa hoãn, tự đánh giá, mở miệng nói: “Hai thanh pháp kiếm mỗi kiếm mỗi vẻ, đều là tác phẩm xuất sắc. Theo ý ta, coi như hoà, thế nào?”

“Đã như vậy, cứ làm theo lời của Tư Đồ đại sư, tính hòa đi.” Yến Tử nghe vậy, chậm rãi nói.

Cho đến tận giờ phút này, sự lo lắng trong lòng nàng, giờ mới được giải tỏa.

Hôm nay Trần Quang đại sư luyện chế được thượng phẩm pháp kiếm, chuyện này chỉ cần một khi truyền ra, thanh danh của Yến thị Kiếm Phô bọn họ nhất định đại chấn. Buôn bán một khi trở lại quỹ đạo, đến lúc đó vấn đề nợ nần, đương nhiên có thể dễ dàng giải quyết.

Tiểu Toán Bàn đứng ở phía sau nàng, lặng lẽ lau nước mắt, thầm nghĩ tiểu thư cuối cùng không cần phải đến Tôn gia rồi.

Diêu Bân từ khi ra khỏi điện thờ phụ, thì mặt mày đờ đẫn, không nói lời nào, trong mắt tràn đầy thần sắc phức tạp.

“Còn Tôn gia, có đồng ý sắp đặt này hay không?” Tư Đồ Nhiên nhìn về phía Tôn Dương hỏi.


Kẻ được hỏi cơ bắp trên mặt có chút cứng ngắc, cố kéo một nụ cười, nói: “Chúng ta Tôn gia và…”

“Ta không đồng ý…” Hắn còn chưa nói hết, đã bị một tiếng hét lớn cắt đứt.

Chỉ thấy vẻ mặt Cừu Phách Thiên u ám, vỗ tay vịn ghế, đứng lên.

“Tại hạ cũng không tin, Trần Quang lão dùng tấm thân bị trọng thương, còn có thể luyện kiếm mạnh hơn ta? Ta muốn cùng hắn tử đấu!” Cừu Phách Thiên trừng lớn hai mắt, gần như gầm hét.

Mọi người tại đây nghe vậy, đều cả kinh, sắc mặt đại biến.

Yến Tử nghe được hai chữ “Tử đấu”, con mắt hơi nheo lại, đương nhiên thật sự nổi giận.

“Cừu đại sư?” Tôn Dương hiển nhiên cũng không ngờ tới hành động này của Cừu Phách Thiên, có chút kinh ngạc mở miệng hỏi.

“Chuyện này liên quan đến danh dự giữa các luyện kiếm sư, kính xin Thiếu chủ chớ có ngăn trở.” Cừu Phách Thiên lại nói với Tôn Dương.

Tư Đồ Nhiên thấy thế, thần sắc trên mặt cũng là có chút không vui, mở miệng lần nữa nói: “Tôn gia các ngươi, nhất định phải tử đấu?”

Trong lúc sắc mặt của Tôn Dương thay đổi liên tục, Cừu Phách Thiên đã đi đến bên cạnh, nói nhỏ vài câu vào lỗ tai y.

Kẻ sau sau khi nghe xong, trầm ngâm không nói, cầm trong tay quạt xếp, bước đi thong thả vài bước, cuối cùng “Phạch” một tiếng, đem quạt xếp chụp trong lòng bàn tay, trong miệng bỗng xuất hiện một chữ.

“Đấu.”

“Tôn Dương, ngươi biết rõ Trần Quang đại sư bị trọng thương, còn đưa ra chuyện tử đấu, Tôn gia làm việc các ngươi đã không còn quan tâm đến thể diện nữa sao?” Yến Tử không nhịn được nữa, mở miệng trách mắng.

“Lời ấy của Yến cô nương sai rồi. Cuộc tỉ thí của hai vị luyện kiếm sư xuất hiện thế hoà, nếu như có lòng tin với phương pháp luyện kiếm của bản thân, thì có thể đề xuất phương thức tử đấu quyết định thắng bại, đây vốn là một quy củ bất thành văn của giới luyện kiếm Việt Quốc chúng ta. Tư Đồ đại sư, tại hạ nói không sai chứ?” Trên mặt của Tôn Dương hoàn toàn không chút xấu hổ, phẩy phẩy quạt xếp, nhìn Tư Đồ Nhiên chắp tay nói.

“Không sai. Thời điểm không phân thắng bại, nếu như một phương đề xuất tử đấu, phe bên kia nhất định phải tiếp nhận, nếu không bị coi là thua. Nhưng một khi kẻ đề xuất bị thua, thì phải đền bù gấp đôi.” Tư Đồ Nhiên gật đầu trầm giọng nói.

“Yến cô nương, nàng thấy đó, đây cũng không phải là sáng kiến của Tôn gia ta. Về phần Trần Quang đại sư bị thương, vốn là vì luyện kiếm, quy củ tử đấu cũng không thể bởi vì một bên trong quá trình luyện kiếm bị thương, mà không còn hiệu lực rồi ha?” Tôn Dương lại quay đầu về phía Yến Tử nói.


Yến Tử hít sâu một hơi dài, ánh mắt bình tĩnh theo dõi y, không có mở miệng.

Tôn Dương cười mà không phải cười nhìn Yến Tử, quạt xếp trong tay nhẹ nhàng phe phẩy, cũng không mở miệng thúc giục.

“Tiểu Toán Bàn, cái gọi là tử đấu đến cùng là gì? Là để 2 luyện kiếm sư quyết đấu, liều mạng ngươi chết ta sống sao?” Thiết Kiên có chút không rõ ràng cho lắm, hạ giọng dò hỏi.

“Không phải, tử đấu chỉ là 2 vị luyện kiếm sư cầm trong tay pháp kiếm tự luyện chế chém vào kiếm của nhau, cho đến khi kiếm của bên nào gãy trước, mới xem như phân ra thắng bại.” Tiểu Toán Bàn trong lòng lo lắng, nhưng vẫn nhỏ giọng giải thích.

Đối với luyện kiếm sư, mỗi một pháp kiếm được luyện chế ra, đều hao phí thật lớn tâm thần cùng tài lực, lấy cái giá kiếm bị chặt gãy, tổn thất to lớn.

Tư Đồ Nhiên mặc dù cũng nhìn ra Trần Quang bị thương không nhẹ, nhưng Tôn gia đưa ra tử đấu lại hợp quy củ, chỉ có chút tiếc hận 2 thanh thượng phẩm pháp kiếm, một thanh tất bị hủy.

“Tư Đồ đại sư, bộ dạng này của Trần Quang đại sư căn bản vô lực thi đấu với người khác. Có thể đợi sau khi lão khỏi hẳn hay không, lại chọn ngày khác? Dù sao tử đấu không có quy định phải phân thắng bại ngay tại chỗ?” Yến Tử nhìn về phía Tư Đồ Nhiên, trầm giọng nói.

Tư Đồ Nhiên nghe vậy, trầm ngâm chốc lát, nhìn về phía Tôn Dương và Cừu Phách Thiên nói:

“Nếu như hôm nay tiến hành thi đấu, quả thật có chút bất công, không bằng 3 ngày sau lại thi đấu. Không biết ý Tôn gia như thế nào?”

Tôn Dương nghe vậy, do dự chốc lát, ánh mắt thăm dò nhìn về phía Cừu Phách Thiên.

“Chọn ngày khác thi đâu thì không cần? Như vậy đi, hôm nay chúng tôi cũng không miễn cường người cầm kiếm tử đấu phải là người luyện ra thanh kiếm, Yến gia các ngươi tuỳ ý xuất ra một người thi đấu với ta là được.” Cừu Phách Thiên liếc nhìn Yến Tử, khinh miệt cười nói.

Yến Tử nghe vậy, mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm tự đánh giá.

Thiết Kiên không hề lo lắng ngược lại còn vui mừng, chỉ cần Yến gia thắng trận, không chỉ có nợ nần được xóa hết, ngược lại Tôn gia còn phải đền bù cho Yến gia 1 số tiền lớn.

Nhờ đó, nguy cơ của Yến gia coi như hoàn toàn giải quyết.

“Đây đã là nhượng bộ lớn nhất chúng ta có thể làm, nếu không đáp ứng, Yến gia các ngươi cứ tự nhận thua đi.” Thanh âm của Cừu Phách Thiên lạnh lùng, cứ như đã ăn chắc bên Yến gia.

“Tốt, vậy cứ tử đấu ngay trong hôm nay.” Yến Tử ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kiên quyết.


“Chư vị nếu như quyết định tử đấu, trong đại điện này nhất định không tiện thi thố, mời chư vị dời bước ra quảng trường trước điện.” Tư Đồ Nhiên nghe vậy, liền nói.

Dứt lời, dẫn mọi người ra khỏi đại điện, đi ra ngoài quảng trường rộng lớn.

Lúc này, thị vệ ngoài cửa sớm đã đốt lửa, hơn mười chậu than lớn được dựng lên ngay trong đêm, chiếu sáng cả cái quảng trường rực rỡ như ban ngày.

“Hai bên thi đấu, chỉ luận ưu khuyết của pháp kiếm, không so mức độ tu vi, cũng không thi đấu kiếm chiêu, người thi đấu dùng cảnh giới Pháp lực tương đồng thúc giục pháp kiếm, hai bên tấn công, pháp kiếm nào gãy trước kẻ đó thua.” Tư Đồ Nhiên đi tới giữa quảng trường, tuyên bố với mọi người.

Cừu Phách Thiên cười khà khà, cầm trong tay trường kiếm “Tử Khí”, bước lên, đứng cầm kiếm, ánh mắt quét về phía đám người Yến Tử, trên mặt lộ một nụ cười mỉa mai: “Yến gia các ngươi chọn xong người đọ kiếm chưa?”

Dứt lời, trên người đột nhiên sáng lên quang mang, một cỗ Cương Khí vô hình kích ra, khiến cho quần áo toàn thân phồng lên, tung bay phất phới.

Từng sợi Pháp lực nhè nhẹ tuôn ra, tụ vào tay bên trong Tử Khí kiếm.

Chỉ nghe “Ô…ô…n…g” một tiếng rung động mãnh liệt.

Phù văn trên trường kiếm sáng lên, ánh sáng tím mãnh liệt, một tầng sương mù màu tím nhạt mịt mờ bao phủ bên ngoài thân kiếm, ngưng tụ không tan.

“Luyện Khí tầng 8… khi nào?”

Nhìn thấy cảnh này, khóe mắt của Yến Tử không khỏi hơi co lại, đáy mắt Trần Quang cũng hiện lên một tia kinh dị.

Cừu Phách Thiên thu ánh mắt và phản ứng của mọi người vào trong mắt, vẻ đắc ý trên mặt càng đậm.

Tuy quy tắc nói không so đấu tu vi, nhưng người có đẳng cấp tu vi càng cao, trong lúc tỷ đấu chắc chắn sẽ chiếm được ưu thế rất lớn.

Trên mặt của Tôn Dương cũng đồng dạng mỉm cười, nhìn về phía mắt của Yến Tử, mang theo một tia giễu cợt.

“Ta đến.” Ánh mắt Yến Tử trầm xuống, kiên quyết tiến về phía trước.

“Tiểu thư…” Tiểu Toán Bàn giật giật quần áo của nàng, khuôn mặt lo lắng.

Yến Tử quay người lại, khẽ lắc đầu.

“Trần Quang đại sư bị thương, nếu Nhị lão gia ở đây thì tốt rồi…” Tiểu Toán Bàn thấp giọng nói.

Tu vi của Yến Tử chỉ mới Luyện Khí kỳ tầng 5, mà Nhị thúc Yến Hạng của nàng lại là một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 9, là người có tu vi cao nhất toàn bộ Yến gia hiện nay.


Bất quá, bởi vì gần đây thương hội của Yến thị nhận được một đơn hàng lớn hết sức quan trọng, cần phải có người áp tải tới biên giới Tấn-Việt, Yến Tử không yên tâm những người khác, nên để Nhị thúc đích thân hộ tống, thời điểm này đương nhiên là không cách nào xuất thủ.

Tôn gia hiển nhiên cũng biết được điểm này, lúc này không có sợ hãi đề nghị, mặc cho Yến gia tùy ý phái bất cứ ai.

Yến Tử chuyển mắt, đi đến trước mắt Thiết Kiên, đưa tay ra trước mặt hắn.

Thiết Kiên thấy thế, hai tay cầm thân kiếm dâng cho Yến Tử.

Nàng một tay nắm chặt chuôi kiếm, đang muốn nâng lên, lại phát hiện thân kiếm không chút nhúc nhích, lại không cách nào đoạt lấy thanh kiếm từ trong tay của Thiết Kiên.

Yến Tử cả kinh, thầm dùng pháp lực nhưng vẫn nhưng không thể nào lay động thân kiếm, nhất thời có chút khó hiểu nhìn về phía Thiết Kiên.

Chỉ thấy trên lòng bàn tay của Thiết Kiên rực sáng một tầng ánh sáng màu đỏ, bàn tay không hề nắm thực, nhưng lại ghim chặt thanh kiếm đỏ nhạt kia trong tay, khiến nàng không cách nào gỡ xuống được.

“Trận đánh này, cứ để ta tới thay.” Thiết Kiên đột nhiên nhoẻn miệng cười, mở miệng nói.

Nghe được lời ấy, không chỉ có Yến Tử, ánh mắt của mọi người ở đây đều tập trung về phía hắn.

“Sở công tử, tu vi của ngươi đã khôi phục?” Yến Tử vẻ mặt kinh hỉ nói.

“Ha ha, xem ra Yến gia thật sự là ngọa hổ tàng long, một học đồ của luyện kiếm sư, cũng dám… nói khoác mà không biết ngượng như vậy, bội phục, bội phục.” Tôn Dương quạt xếp nhẹ phe phẩy trong tay, âm dương quái khí nói.

Thiết Kiên căn bản không để ý tới lại những người khác, chỉ là hai mắt đăm đăm nhìn Yến Tử, khẽ gật đầu.

Yến Tử nhìn vào ánh mắt kiên định của Thiết Kiên, trong mắt thần thái hồng hào, không biết vì sao trong lòng khẽ động, vô thức gật đầu.

Thiết Kiên “Hắc hắc” cười cười, một tay nắm chặt chuôi kiếm, đi ngang qua người Yến Tử, bước nhanh tới giữa quảng trường.

Ánh mắt của Diêu Bân phức tạp khó nói, vừa nhìn thoáng qua Thiết Kiên giữa quảng trường, ánh mắt liền chuyển sang chỗ khác, mà ánh mắt của Trần Quang tức thì bắt đầu trở nên có chút thâm sâu khó đoán.

Tư Đồ Nhiên thu hồi vẻ nghi hoặc, quét mắt nhìn Cừu Phách Thiên và Thiết Kiên, mở miệng nói: “Nếu đã chuẩn bị xong, bắt đầu đi.”

Thiết Kiên đứng chắp tay, lui về phía sau nửa bước, ung dung đứng đó, chỉ dùng một tay giơ cao thân kiếm, làm một cái đơn giản thức mở đầu, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Cừu Phách Thiên.

“Làm bộ làm tịch…” Trong mắt Cừu Phách Thiên hiện lên một tia tức giận, hừ lạnh một tiếng nói.

Dứt lời, bề ngoài thì bước ra từng bước, bỗng lao thẳng tới trước, cũng bất kể Thiết Kiên đến tột cùng đạt tới cảnh giới gì, trường kiếm trong tay lóe lên hào quang màu tím, sương mù tím bao phủ bên ngoài nhất thời tăng vọt gấp đôi, hóa thành một thanh trọng kiếm sương mù tím, bổ xuống ngay đầu của Thiết Kiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.