Luyện Kiếm

Chương 16: Giương cung bạt kiếm


Đọc truyện Luyện Kiếm – Chương 16: Giương cung bạt kiếm

Dịch: Hoàng Hi Bình

“Bái kiến tiểu thư, Trần đại sư, Diêu sư huynh.” Thiết Kiên không chút quan tâm, tiến lên thi lễ, chào hỏi.

Yến Tử nhẹ mỉm cười, hướng hắn khẽ gật đầu.

Còn Trần Quang và Diêu Bân thì một người không nghe thấy, một kẻ làm bộ không nghe thấy.

“Đi thôi, xe ngựa đã ở bên ngoài cửa hàng, chờ đưa chúng ta đi Công Tạo Tư.” Yến Tử mở miệng nói.

Mọi người liền cùng rời khỏi kiếm phô, chia ra ngồi lên 2 chiếc xe ngựa, chậm rãi chạy về hướng Thành Bắc hoàng cung.

Yến Tử và Trần Quang ngồi chung một chiếc xe ngựa, đi ở phía trước, ba người Thiết Kiên thì ngồi trên một chiếc khác, đi theo phía sau.

Bên ngoài thùng xe truyền đến trận trận tiếng vó ngựa lộp cộp, bánh xe lăn tròn chuyển động.

“Tiểu Toán Bàn, giờ chúng ta sắp đi đâu?” Thiết Kiên mở miệng hỏi.

“Vừa rồi không nghe tiểu thư nói sao? Đi Công Tạo Tư.” Không đợi Tiểu Toán Bàn trả lời, Diêu Bân đã lạnh lùng nói.

Tiểu Toán Bàn nghe vậy, trừng mắt nhìn gã một cái, giải thích: “Công Tạo Tư là cơ quan luyện kiếm dành riêng cho hoàng thất Việt Quốc, được xem như tổ chức quan quyền đứng đầu quốc nội, có Linh Kiếm Sư chấp chưởng. Một khi quốc nội có các gia tộc hơi lớn tiến hành tỷ thí luyện kiếm, sẽ mời Công Tạo Tư tới làm trọng tài chủ trì.”

Thiết Kiên nghe vậy liền hiểu, Tấn Quốc của hắn cũng có cơ quan như vậy, chỉ bất quá tên là “Chú Tạo Các”, do quốc sư của Tấn Quốc hiện nay là Phong Thanh Tử chưởng quản, mà người này chính là sư phụ của Ninh Kham, cũng chính là của sư phụ của hắn. Vừa nghĩ đến đây, Thiết Kiên không khỏi cảm thấy một hồi sợ hãi đau nhức trong lòng.

“Chẳng lẽ lần tỷ đấu này, sẽ có Linh Kiếm Sư tới làm trọng tài sao?” Thiết Kiên thốt lên, bỗng nhiên hắn nghĩ đến có thể nhìn thấy một vị Linh Kiếm Sư, nhất thời trong lòng nổi sóng lớn.

“Mơ đi, Tư Đồ Hạo đại sư há sẽ tham gia loại chuyện này? Nếu như là tỷ đấu giữa các đại luyện kiếm sư, có lẽ còn có thể.” Diêu Bân nghe vậy, khinh thường nói.


“Bất quá dù sao cũng không phải hoàn toàn không có quan hệ gì với Tư Đồ đại sư, bởi vì trọng tài lần này, chính là con trai độc nhất của Tư Đồ đại sư – Tư Đồ Nhiên, cũng là một vị luyện kiếm sư khá nổi tiếng.” Tiểu Toán Bàn bổ sung.

“Thì ra là thế. Được rồi, luyện kiếm sư của Tôn gia là dạng gì? Lợi hại lắm sao?” Thiết Kiên gật đầu, chuyển đề tài hỏi.

“Luyện kiếm sư của Tôn gia tên là Cừu Bá Thiên, nghe nói Tôn gia vì muốn lưu hắn lại, đã tìm cho y 17-18 nha hoàn thông phòng*1, trong đó còn có mấy cô là đầu bài của Uyên Ương Lâu và Lan Quế Phường”. Tiểu Toán Bàn có chút căm ghét nói.

Dứt lời, nàng bỗng thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Tuy y nhân phẩm không tốt cho lắm, nhưng thuật luyện kiếm lại rất lợi hại, trước đây năng lực ngang bằng Trần Quang đại sư. Nhưng sau này không biết y đạt được kỳ ngộ gì, thuật luyện kiếm đột nhiên tăng cao một đoạn, nghe nói đã có thể luyện chế thượng phẩm pháp kiếm.”

“Nếu nói như vậy, lần tỷ thí này chẳng phải chúng ta nhất định sẽ thua?” Thiết Kiên nghe vậy, cau mày nói.

“Thối lắm, sư phụ sao có thể thua y?” Diêu Bân nghe vậy, nhịn không được cả giận nói.

“Ài, cũng chỉ có thể xem vận khí, dù sao luyện chế thượng phẩm pháp kiếm xác suất thất bại rất cao, vạn nhất lần này hắn thất bại, chúng ta vẫn còn cơ hội chiến thắng.” Tiểu Toán Bàn thở dài.

Trong lúc 3 người ngươi một lời ta đáp một câu, xe ngựa chậm rãi chạy qua từng con đường, cuối cùng đi tới trước cửa cung Thành Bắc. Đó là một quần thể cung điện chiếm diện tích cực lớn, chỉ thấy nơi đây nhà phòng ốc liên miên, khắp nơi đều vàng son lộng lẫy, hiển thị rõ khí chất của hoàng gia, đây chính là thứ thế gia đại tộc trong kinh không thể so bì.

Khi chỉ còn cách cung điện Chính Dương Môn chừng mấy trăm trượng, hai cỗ xe ngựa liền chậm rãi chuyển hướng, chạy về phía tây hoàng cung.

Chạy về phía tây chừng nửa khắc đồng hồ, xe ngựa cuối cùng dừng ở dưới tán một gốc cây hòe lớn cao hơn trăm trượng.

Dưới bóng cây, sớm có mấy tên nam tử cao lớn mặc trang phục thị vệ đại nội đứng tựa vào kiếm, vừa thấy mấy người từ trên xe bước xuống, lập tức chạy tới chào đón.

“Trần đại sư, Yến hội trưởng, chúng tôi phụng mệnh ở đây nghênh đón.” Cầm đầu một gã nam tử râu ngắn liền ôm quyền, mở miệng nói.

“Làm phiền rồi.” Yến Tử lập tức vén áo thi lễ.”Không biết Tôn gia…?”

“Người của Tôn gia đã đến, chư vị xin mời đi theo ta.” Nam tử râu ngắn sau khi nói xong này, quay người dẫn đường, đi về phía trước.


Thiết Kiên và Diêu Bân tức thì ôm xuống 2 rương gỗ màu đen từ trên xe ngựa, bên trong chứa rất nhiều tài liệu chuẩn bị cho lần luyện kiếm hôm nay. Bọn họ chia nhau mỗi người ôm 1 thùng, bên cạnh còn có Tiểu Toán Bàn đi theo, cùng đi ở phía sau hai người Trần Quang và Yến Tử.

Mấy tên thị vệ còn lại, tức thì đi theo sau lưng mọi người, cùng vị trưởng thị vệ kia đồng thời kẹp mọi người ở chính giữa, đi về phía trước.

Đi mấy trăm bước dọc theo một quảng trường, mọi người xa xa thấy được một tòa môn lâu hùng vĩ cao chừng hai trượng, tường đỏ ngói xanh, mái hiên cao vút, ngồi xổm trên mái hiên có rất nhiều pho tượng dị thú như Bá Hạ trừng mắt, Bồ Lao, trông rất sống động.

Chính giữa môn lâu treo một tấm biển thật lớn, phía trên viết 3 chữ triện thật lớn “Công Tạo Tư”.

Đi vào trong cửa chính, trước mặt chính là một quảng trường đá trắng hết sức rộng rãi, chính giữa có một lối đi dành cho người đi bộ, hai bên tức thì tất cả dựng thẳng có mười mấy pho tượng cao lớn bằng mẻ kim loại đúc thành, hoặc bằng đá điêu khắc.

Thiết Kiên nhìn những pho tượng dùng để thử kiếm này, nhìn thấy mặt trên không có chỗ nào không có vết kiếm, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.

Đều nói Việt Quốc sùng võ thượng kiếm, thế này cũng đủ nhìn ra được.

Phần cuối đường dành cho người đi bộ, là một tòa đại điện có mái hiên rất lớn, cột trụ hành lang cao ngất, cửa điện mở rộng.

Sau khi dẫn người tới, nam tử râu ngắn kia liền dẫn đám thị vệ đứng ở hai bên cửa điện, đảm nhận trách nhiệm bảo vệ.

Đám người Yến Tử tạ ơn một câu, sau đó lập tức tức vượt qua cửa điện, vào trong.

Vừa tiến vào đại điện, Thiết Kiên nhìn thấy phía trên chính đường đại điện, có 7-8 bóng người, đang ngồi trên một dãy ghế thái sư phía bên trái, cười nói vui vẻ.

Mà ở trên chủ vị của điện thờ, một vị trung niên nhân mặt tròn dáng người hơi mập đàng hoàng đĩnh đạc đang ngồi, trên người mặc một kiện cẩm bào thêu đầy đường hoa văn kim tiền đỏ thẫm, nhìn giống như một vị phú ông giàu sụ cơm áo không lo.

Ở sau lưng gã có một gã văn thư mặc áo bào xanh và một người tôi tớ mặc quần áo thô.

Vừa thấy đám người Yến Tử đi vào, tiếng người nói chuyện từ dãy ghế thái sư phía bên trái đại điện nhỏ lại, nhìn sang bên này.


“Bái kiến Tư Đồ đại sư.” Yến Tử trên mặt hoàn toàn không có dị sắc, thi lễ, nói.

“Yến hội trưởng, Trần đại sư, hạnh ngộ hạnh ngộ.” “Phú ông giàu sụ” tên là Tư Đồ Nhiên đứng dậy, cười nói.

Trần Quang, Thiết Kiên, Diêu Bân, Tiểu Toán Bàn cũng chào mọi người.

Duy chỉ có một gã đại hán da đen mặc cẩm bào màu tím ngồi trên ghế thái sư phía bên trái gần với chủ vị nhất, lại không hề đứng dậy, chỉ tùy ý chắp tay báo đã biết liền thôi.

Người này chính là Cừu Phách Thiên, chính là gã luyện kiếm sư của Tôn gia mà Tiểu Toán Bàn đã kể.

Chỉ thấy người này tướng mạo báo đầu hoàn nhãn*, đầu lông mày còn có một vết sẹo bị chém, nhìn thấy có vài phần hung dữ sát khí. Ánh mắt của hắn không nhìn những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Quang, khóe miệng nở một nụ cười đểu, có vài phần khiêu khích.

*báo đầu hoàn nhãn: chỉ sự hùng tráng, mạnh mẽ và hung ác, tiêu biểu cho câu này là Trương Phi

Trần Quang cứ như căn bản chưa hề nhìn thấy Cừu Phách Thiên, sau khi hành lễ với Tư Đồ Nhiên, liền đi theo đám Yến Tử ngồi ở phía bên phải đại điện.

Lúc này, một gã công tử ca trẻ tuổi đang ngồi ở đối diện đứng lên, mở quạt xếp trong tay, đu đưa nhẹ nhàng đi tới chỗ bọn họ. Hắn mặc một bộ gấm bào màu trắng đẹp đẽ, dáng người cao gầy, mặt mũi rất đẹp, mới nhìn cũng có chút phong lưu tiêu sái.

Thiết Kiên đánh giá trên dưới vài lần, liền không khó đoán ra thân phận của hắn, hơn phân nửa chính là thiếu chủ Tôn Dương của Tôn thị.

Chỉ thấy Tôn Dương mở quạt ra phẩy phẩy vài cái, đi lên trước, thi lễ với Yến Tử, nói: “Yến cô nương, đã lâu không gặp, gần đây vẫn tốt chứ?”

“Đã phiền Tôn công tử nhớ đến, hết thảy mạnh khỏe.” Yến Tử hơi hạ thấp người, mặt không biểu tình trả lời.

“Nghe nói chuyến hàng lần trước đi tới biên giới Tấn quốc, Yến gia tổn thất một lượng lớn Bột Hỏa Tinh và trăm cuộn gấm Lăng Vân, chỉ riêng đống này cũng đã hao tổn không ít tiền tài rồi. Những thúc bá thế hệ trước của Tôn gia, đối với khoản tiền các người còn nợ quả thực có chút không yên lòng, cho nên mới thúc giục gấp như vậy, kính xin Yến cô nương thứ lỗi.” Tôn Dương tiếp tục nói.

“A? Chuyện đoàn xe của Yến gia bị tập kích, ta đã nghiêm lệnh không được truyền ra bên ngoài, cụ thể tổn thất cũng chỉ có người Yến gia ta rõ ràng, xin hỏi Tôn công tử làm sao biết được?” Ánh mắt Yến Tử lạnh lùng hỏi ngược lại.

“Ha ha ha… Thiên hạ nào có tường không lọt gió, huống chi sự kiện kia cũng không tính là chuyện nhỏ, truyền ra vài tin tức nho nhỏ vụn vặt, cũng làtình huống bình thường.” Tôn Dương ậm ờ nói.

Dứt lời, hắn lại đi đến gần Yến Tử hơn một chút, xoay nhẹ giới chỉ màu trắng bạc đeo trên ngón trỏ, quang mang chớp chớp hiện lên.


Ngay sau đó, trong lòng bàn tay bỗng hiện ra một chiếc hộp màu nước sơn đỏ thẫm dài 2 thước. Tôn Dương cười toe toét, hai tay cầm chiếc hộp màu nước sơn đỏ thẫm, mở miệng nói: “Yến cô nương, vài ngày trước, trong Kiếm Phô thu một thanh trung phẩm pháp kiếm, hình dạng hơi ngắn, trọng lượng tương đối nhẹ, thích hợp cho nữ tử sử dụng. Ta lập tức muốn đem tặng cho cô nương, tạm thời cứ cho là vật đính ước giữa ta và nàng.”

Nói xong, hắn mở chiếc hộp màu sơn đỏ thẫm ra, bên trong lộ ra một thanh đoản kiếm màu trắng bạc kết hợp với vỏ kiếm đẹp đẽ.

Thiết Kiên liếc nhìn vào trong hộp, tập trung quan sát, nơi khóe môi không khỏi nở một nụ cười, kiếm này chính là thanh trung phẩm pháp kiếm hắn dùng tàn phôi luyện chế.

“Chẳng lẽ Tôn công tử có bệnh? Giữa ta và ngươi không chút tình cảm, sao có đính ước?” Yến Tử căn bản không nhìn tới đoản kiếm, cười lạnh nói.

“Không đính ước thì không đính ước, tạm thời cứ coi như quà tặng bình thường giữa bằng hữu, thế nào? Nàng cứ xem phẩm chất của thanh kiếm này rồi hẵng nói…” Tôn Dương nghe vậy, cũng không tức giận, tiếp tục cười nói.

Dứt lời, hắn liền “Két két” một tiếng, rút ra một nửa đoản kiếm.

Chỉ thấy trên thân kiếm lộ ra ánh sáng màu bạc óng ánh tràn đầy, phía dưới đốc kiếm*2 hiện ra nửa đường “Lưu Hỏa phù văn”, nhìn có vẻ rất bất phàm, ngay cả Trần Quang cũng nhịn không được dời mắt nhìn qua.

Sau khi Tiểu Toán Bàn chứng kiến chuôi đoản kiếm này, hai mắt không khỏi sáng lên, hiển nhiên hết sức ưa thích, khi ánh mắt nhìn vào kẻ cầm kiếm Tôn Dương, sắc mặt vẫn không khỏi trầm xuống, thấp giọng nói:

“Chồn chúc tết gà, nhất định không có lòng tốt. Đám Tôn gia các người làm những sự tình bẩn thỉu với Yến gia chúng ta, đừng tưởng rằng không có ai biết, lão gia chúng tôi chết cùng…”

“Im ngay!” Yến Tử đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời của Tiểu Toán Bàn.

Tiểu Toán Bàn thấy trên mặt của tiểu thư đã có một tia tức giận, nhất thời câm như hến.

“Tiểu tỳ lỗ mãng, là do ta quản giáo không nghiêm, thứ lỗi.” Yến Tử vẻ mặt khôi phục như cũ, lạnh nhạt nói.

“Yến cô nương quá lời, xin hãy nhận thanh đoản kiếm này.” Tôn Dương cười cười, đem kiếm rút lại vào vỏ nói.

Yến Tử vẫn như cũ không hề nhúc nhích, đang muốn mở miệng từ chối, bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Tiểu thư, nếu như hắn đã trước mặt mọi người nói như vậy, tạm thời nhận cũng không sao.”

*1nha hoàn thông phòng: là nha hoàn được sủng ái nhất, bởi vì phòng ngủ của cô ấy thông với phòng ngủ của chủ nhân nên buổi tối rất dễ hầu hạ chủ nhân. Nha hoàn thông phòng(thời trẻ) dễ dàng trải qua niềm vui chuyến khuê phòng, dễ trưởng thành, dễ được chủ ân ứ hự. Ở TQ cổ, vị trí của nha hoàn thông phòng vẫn kém tiểu thiếp, chỉ sau khi qua thủ tục giấy tờ, có danh phận, thì nha hoàn thông phòng mới thành tiểu thiếp.

*2đốc kiếm: phần giữa lưỡi kiếm và cán kiếm, có hình tròn(kiếm nhật),


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.