Luyện Kiếm

Chương 13: Sát lang được bảo


Đọc truyện Luyện Kiếm – Chương 13: Sát lang được bảo

Dịch: Hoàng Hi Bình

Yêu Lang thấy bộ dạng này của Thiết Kiên, lùi lại lấy đà rồi khí thế lao tới trước, trừng đôi mắt màu vàng sẫm, hạ thấp cơ thể, bắt đầu chạy vòng quanh hắn.

Hồi nãy, Thiết Kiên ở trong một khe suối cách đây mấy dặm, phát hiện một khối tinh thể to cỡ bàn tay. Khi hắn định đi nhặt, lại đụng phải đầu lưng sắt Yêu Lang này đến bên dòng suối uống nước.

Kết quả hai bên mới liếc nhau một cái, liền biến thành tình trạng ngươi đuổi ta chạy hiện tại.

“Rống!” Từ trong miệng Yêu Lang phát ra một tiếng hú trầm thấp, thân hình không còn nhảy vồ tới giống lúc trước, trái lại dán sát mặt đất lao vụt vào Thiết Kiên.

Ánh mắt Thiết Kiên ngưng lại(tập trung), “Rẹt” một tiếng, rút đoản kiếm đeo bên hông ra, đâm mũi kiếm thẳng về phía Yêu Lang.

Đôi mắt con thú chợt lóe hung quang, thân hình lao nhanh tới, vào thời điểm sắp lao tới gần, đột nhiên dừng lại.

Bộ lông sau lưng đột nhiên mở ra, hai cây gai nhọn tăng tốc lao vụt tới trước, tốc độ tăng nhanh gấp đôi so với một kích vừa rồi, “vù vù” bắn từ dưới lên, bắn thẳng tới mặt Thiết Kiên.

Thiết Kiên lập tức lui về phía sau một bước, cổ tay run lên, đoản kiếm trong tay sáng lên một mảnh quang mang đỏ đậm, lắc mạnh người, vẽ ra một đạo cánh cung màu đỏ nhạt, chém rụng 2 cây gai nhọn đang lao tới của Yêu Lang.

Cùng lúc đó, tay trái của hắn khua vẽ một hồi trong hư không, một hỏa cầu lớn chừng quả đấm màu đỏ đậm, lập tức bắn mạnh ra, ở giữa không trung xẹt qua một đường vòng cung kỳ quái, đánh hướng Yêu Lang.

Sau khi chữa trị đan điền, trải qua nửa tháng tu luyện, Pháp lực trong cơ thể hắn đã khôi phục không ít, cảnh giới cũng đã khôi phục được Luyện Khí kỳ tầng 4, đã có thể sử dụng thuật pháp thành thạo.

Chỉ nghe “Phanh” một tiếng.

Yêu Lang cũng lắc eo tránh né, hỏa cầu đánh lên một gốc cây cổ thụ, lập tức đốt thành 1 lổ thủng.

Thiết Kiên cười lạnh một tiếng, dưới chân sáng lên một quang mang đỏ đậm, tiến về phía trước 1 bước, toàn bộ cơ thể liền lướt ngang khoảng cách mấy trượng, tiếp theo hai chân giẫm mạnh lên trên một gốc cây đại thụ, cơ thể tựa một thanh phi đao, trực tiếp bắn thẳng về phía đầu Yêu Lang kia.

Lần này tốc độ cực nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt hắn đã lách mình tới bên hông Yêu Lang, tay nâng kiếm, chém xuống dưới cổ Yêu Lang.

Tất cả gai trên lưng Yêu Lang, toàn bộ nghiêng về phía trước, giống như một hàng thép gai dày đặc bảo vệ phần cổ.


Thiết Kiên hạ mũi kiếm xuống, chém lên gai xương, lập tức văng lên một mảnh hoả tinh đỏ đậm.

Đoản kiếm được này cỗ đại lực phản chấn đập vào, hai cây gai xương của Yêu Lang cũng bị chém gãy.

Không chờ Thiết Kiên xuất ra kiếm thứ hai, Yêu Lang đã xoay thân, giương cái miệng lớn to như chậu máu cắn hướng về phía eo của hắn.

Thiết Kiên vội điểm nhẹ mũi chân xuống đất, thân hình lập tức lùi nhanh về phía sau, nhưng một mảnh góc áo trước người vẫn bị Yêu Lang cắn xuống.

Hắn khẽ rùng mình, quả thực không nghĩ tới gai của Yêu Lang này cứng đến không ngờ, cả trung phẩm pháp kiếm một lần chỉ có thể chặt đứt 2 cây.

Sau khi Yêu Lang bị cắt đứt 2 cây gai, một đám lông trên lưng run run giây lát, đã có 2 cây gai màu hồng mới tinh, từ vị trí cũ mọc ra.

“Ô ô ô…” Yêu Lang trong mắt đầy vẻ cảnh giác, ánh mắt thủy chung không rời Thiết Kiên, trong cổ họng phát ra trận trận tiếng tru gào khàn khàn.

Cơ thể Thiết Kiên hơi nghiêng về phía trước, hỏa quang dưới chân lần nữa sáng lên, thân hình đột nhiên vọt tới trước, đoản kiếm trong tay phù văn sáng rực, một đạo hỏa diễm đỏ đậm từ trong đó cuộn ra, bổ dọc xuống Yêu Lang.

Lúc này Yêu Lang không dùng gai chống đỡ, mà là uốn éo eo, nhảy mạnh về phía bên cạnh tránh né.

Nhưng nó vừa mới nhảy ra khoảng cách hơn một trượng, bốn chân mới vừa chạm đất, phía dưới đột nhiên có một đạo quang mang đỏ đậm bùng sáng lên.

Một tấm Liệt Hỏa Phù cấp thấp nhất “Oanh” một phát, bạo phát ra một đoàn quang diễm đỏ đậm, nổ tung.

Yêu Lang phát ra một tiếng gào rú, hỏa quang kình khí lao tới thân thể nó, không tự chủ được bay lên né đòn.

Khóe môi Thiết Kiên nhếch lên 1 nụ cười, đã sớm nhún người nhảy lên, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, hỏa diễm lượn quanh thân kiếm, mũi kiếm hướng xuống, trùng điệp đâm về đầu của Yêu Lang.

“Phốc” vang một tiếng.

Hỏa diễm từ đoản kiếm trực tiếp đâm xuyên qua đầu lâu cứng rắn nhất của Yêu Lang, ghim vào trong lòng đất.

Sau khi rơi xuống dất, Thiết Kiên càng không thể bỏ qua, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, xoay tròn thanh đoản kiếm.


Thân thể Yêu Lang co quắp kịch liệt mấy cái, bộ lông cao ngất trên người từ từ mềm rũ, quang mang trong con ngươi màu ố vàng từ từ ảm đạm, hoàn toàn đánh mất sinh cơ.

Thiết Kiên thầm thở dài một hơi, nhưng vào thời điểm đang muốn rút đoản kiếm, một màn quỷ dị xuất hiện.

Sợi hỏa diễm kim sắc trong đan điền hắn đột nhiên hơi nhúc nhích, nơi tâm tạng cũng liền sau đó sinh ra một loại cảm giác nóng như lửa. Mà quanh thân Yêu Lang kia lại sáng lên từng điểm quang mang màu lam nhạt, lơ lửng trên không, trong hư không cách thân thể hơn một xích ngưng tụ thành một hư ảnh Yêu Lang màu lam nhạt.

“Đây là… Yêu hồn?” Thiết Kiên hoàn toàn không nghĩ tới, có chút kinh ngạc.

Yêu thú có yêu hồn, nhân tộc bình thường có sinh hồn, còn người tu luyện có pháp hồn, cái này cũng không hiếm lạ.

Bất quá, dù là Yêu thú hay nhân tộc, sau khi sinh mệnh biến mất, yêu hồn, sinh hồn và pháp hồn, đều sẽ tự động tiêu tán, giống như trước mặt ngưng tụ không tán, đúng là hiếm thấy.

Không, phải nói tuyệt đối hiếm thấy!

Tại thời điểm Thiết Kiên vẻ mặt kinh ngạc, chỉ thấy trên thanh đoản kiếm đang nắm chặt trong tay, phù văn tự mình phát ra quang mang, hỏa diễm kim sắc bao trùm bên trên, cũng từ trong đó sinh ra 1 cổ lực hút quỷ dị.

“Phốc” vang một tiếng nhỏ.

Đạo hư ảnh Yêu Lang ngưng tụ không tản đột nhiên tán loạn, như một loại sương mù trào vào thanh đoản kiếm.

Ngay sau đó, Thiết Kiên liền cảm thấy lòng bàn tay một hồi nóng rực, một dòng nước ấm nhảy chảy ào vào trong, lưu chuyển phi tốc thuận theo kinh mạch trong cơ thể hắn, trực tiếp đi vào trong đan điền của hắn.

Thiết Kiên kinh hãi, vội khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt quan sát bên trong cơ thể.

Chỉ thấy một màn sương mù màu lam lơ lửng bên trong đan điền của hắn, giống như một đám mây mờ nhạt, lang thang vô định.

Hỏa diễm kim sắc ở phía dưới, đột nhiên chợt lóe, một luồng tia lửa kéo dài lên trên, lập tức thắp sáng đám mây mờ, hóa thành một đoàn hỏa diễm màu lam nhạt.

“A……”


Bên trong đan điền của Thiết Kiên lập tức truyền đến một trận bỏng rát, trong miệng không kìm được phát ra tiếng kêu đau đớn.

Nhưng ngay sau đó, đám mây mờ lập tức bốc cháy gần hết, hóa thành từng sợi Pháp lực tinh thuần, lập tức lấp đầy đan điền của hắn.

Theo một cảm giác căng phồng truyền đến, bên trong đan điền truyền tới một trận ngân vang, tựa hồ có vật gì đó đột nhiên vỡ vụn.

“Làm sao có thể? Này là…”

Hai mắt Thiết Kiên bỗng nhiên mở ra, trong mắt toát lộ vẻ vui mừng.

Ngay trong khoảnh khắc đó, tu vi của hắn từ Luyện Khí kỳ tầng 4, một lần nữa khôi phục lại tầng 5.

Dù kinh hỉ, hắn vẫn không dám chủ quan, sau khi ổn định một chút tâm thần, vội vàng nhắm mắt ngồi xuống, bắt đầu củng cố cảnh giới.

Sau nửa ngày, Thiết Kiên chậm rãi mở to mắt, sau khi xác nhận trên người không có điều gì bất ổn, vẫn có chút không dám tin.

Hắn thực sự nghĩ không ra, vì sao mình có thể thôn phệ yêu hồn con Yêu Lang này, đồng thời chuyển hóa thành Pháp lực?

“Chẳng lẽ là vì chuôi pháp kiếm này?” Hắn rút đoản kiếm ra khỏi đầu của Yêu Lang, tỉ mỉ đánh giá.

Vừa rồi trên thanh kiếm xác thực xuất hiện dị trạng, yêu hồn con Yêu Lang kia cũng đích xác thông qua đoản kiếm này, lưu chuyển vào trong cơ thể của hắn.

Bất quá, thanh kiếm này do đích thân thân hắn luyện chế, ngoại trừ dùng Dị Hỏa của mình dung luyện với Khắc Phù Khai Linh, đâu có chỗ nào đặc biệt.

“Chẳng lẽ là… là vì Dị Hỏa của ta?” Trong lòng Thiết Kiên khẽ giật mình.

Suy tư sau một lát, khóe miệng của hắn đột nhiên hơi cong lên, lại vừa cười vừa lẩm bẩm: “Mặc kệ nó, dù sao không phải là chuyện xấu. Cùng lắm nán lại Tây Hữu Sơn này thêm một gian, hảo hảo nghiệm chứng là được.”

Giải quyết xong vấn đề của bản thân, ánh mắt Thiết Kiên lại chuyển về phía Yêu Lang, trong lòng không khỏi sinh ra một chút nghi hoặc.

Con Yêu Lang này không chỉ có gai xương cứng cỏi hơn gấp mấy lần so với Thiết Bối(lưng sắt) Yêu Lang bình thường, mà còn có năng lực tái sinh không tầm thường, điều này thật bất thường.

Nghĩ tới đây, Thiết Kiên lập tức nắm chặt đoản kiếm trong tay, một lần nữa chém xuống đầu của Yêu Lang, hai ba lần liên tục liền kia tách nó ra làm hai.

Hắn nín thở tập trung suy tư sợ bỏ sót thứ gì, dùng kiếm tại tìm kiếm trong đầu của Yêu Lang, tìm kiếm cả nửa ngày, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

“Còn tưởng trong cái đầu này bất ngờ ngưng tụ ra Yêu Đan dị loại… Mà thôi, xem ra là suy nghĩ nhiều.” Thiết Kiên thu hồi đoản kiếm, có chút thất vọng.


Đang lúc hắn đứng dậy, định trở về khe nước tìm lại khối quặng xích đồng tinh kia, khóe mắt lại đột nhiên liếc về phần bụng có chút phồng lên của Yêu Lang.

Hắn có chút chưa từ bỏ ý định ngồi xổm xuống, lấy đoản kiếm đâm vào phần bụng Yêu Lang, rạch nhẹ từ trước tới sau một cái, một đống tâm can phèo phổi lập tức phun vọt ra.

Tình cảnh máu tanh thế này, khiến chính Thiết Kiên cũng có chút buồn nôn.

Nhưng mà đúng lúc này, hắn đột nhiên chú ý tới dạ dày của Yêu Lang, đột nhiên phồng cực to, đồng thời mặt ngoài lồi lõm không hợp lẽ thường, bên trong rõ ràng đang ẩn giấu dị vật.

Hắn nắm đoản kiếm, rạch nhẹ dạ dày một cái, một khối vật thể u hắc phản chiếu sự sáng bóng của kim loại, chầm chậm lộ ra.

“Đúng là vật này?” Thiết Kiên không tự chủ được kinh hô một tiếng.

Chỉ thấy vật kia to cỡ đầu của con chó, dáng dấp cổ quái lởm chởm, thoạt nhìn giống một than hòn màu đen, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện, vật này mặt ngoài phản xạ quang mang màu vàng, bên dưới quang mang còn sinh từng hoa văn kim ti hình gân lá.

Thiết Kiên kìm nén vui sướng trong lòng, từ trong lòng ngực lấy ra một miếng vải tơ lụa, miệt mài vật đó ra khỏi trong dạ dày Yêu Lang bỏ vào miếng vải. Sau đó đứng lên chạy như bay tới bên bờ suối.

Sau khi trở lại bên bờ suối, hắn lập tức thả khối hắc thiết cổ quái vào trong nước, tỉ mỉ kỳ cọ.

Đống chất lỏng sền sệt trên khối đá được dòng nước cọ rửa sạch sẽ, từng sợi đường hoa văn kim ti lộ rõ dưới ánh mặt trời, khúc xạ trong đáy nước bùn, chiếu ra một tấm kim võng sáng loáng, thoạt nhìn hết sức kỳ lạ.

“Quả thật là Kim Văn U Thiết, hèn gì thể chất của con Yêu Lang kia lại phát sinh biến hóa. Xem ra Tây Hữu Sơn này đã thành một khối phúc địa của ta, tạm thời khoan hãy quay về…” Thiết Kiên hắc hắc một tiếng, nghĩ thầm.

Lập tức, hắn thả người nhảy vào trong dòng suối, nhặt khối hắc thiết lên lại, lấy một đoạn vải dài bọc lại, cột vào sau lưng. Tiếp đó men theo bờ suối đi lên phía trên, sau khi tìm ra kia khối quặng xích đồng tinh kia, mới một lần nữa đi lên bờ.

Thiết Kiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, phát hiện đã sẩm tối liền quay người đi về phía khu rừng sâu ở phía tây.

Cứ như vậy hơn 2 tháng đã trôi qua.

Bên trong Tây Hữu Sơn, trong một huyệt động bí ẩn.

Một con yêu hùng lông xanh cao hơn hơn một trượng sau lưng mọc gai xương, khóe miệng rướm máu đổ gục trên vách đá của huyệt động, hai mắt hào quang ảm đạm, đã đánh mất sinh khí.

Phía dưới cự trảo của yêu thú, trên đầu Thiết Kiên cột dây cột tóc màu đỏ, hai tay nắm chặt một thanh đoản kiếm lóe lên hồng quang, đâm nghiêng vào bộ ngực của nó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.