Đọc truyện Luxury Man – Chương 27
“Để tôi giúp anh!” Chí Hạo bước một bước đi vào, hai tay bắt đầu cởi cúc áo sơmi.
Nước lạnh dội lên làn da nóng cháy, cơ hồ có thể nhìn thấy hơi nước bốc lên, Chí Hạo nháy mắt bị ướt nhẹp, giọt nước phun từ ngọn tóc đến móng chân, trước mắt một mảnh mơ hồ.
“Cậu sẽ hối hận.” Cận Thần mỉm cười, vươn tay vuốt ve mặt cậu.
“Có lẽ! Nhưng sẽ không phải hiện tại.” Chí Hạo than nhẹ một tiếng, trực giác hướng sát về nơi rát ấm áp mà mềm mại kia:“Cho nên, đừng cho tôi cơ hội hối hận.”
Hemingway từng viết rằng, khi bạn ở cùng người bạn yêu, bạn sẽ biết được thứ gì đang ở nơi cuối chân trời.
Nhưng Chí Hạo cảm thấy lời này rõ ràng không đúng, bởi vì, nếu bạn đang ở cùng người bạn yêu thì làm sao có thể quan tâm tới nơi nào là chân trời?
Bạn tựa như sẽ rơi vào một không gian khác, trước mắt đều là những ngôi sao màu sắc khác lạ, thứ chân thật duy nhất, chỉ có dáng tươi cười của người nọ cùng mồ hôi.
Như đang bị thiêu đốt, có phải sẽ đốt tới phát sáng? Cậu rất lo lắng, cũng rất sợ hãi.
Môi và răng cùng chồng lên nhau, mãnh liệt hôn, nồng cháy luật động.
Những thứ này bất ngờ xảy ra, là thể nghiệm hoàn toàn xa lạ, một thứ xa lạ gì đó ở trong chính cơ thể mình ra vào, khiến cho đôi mắt cảm nhận được một luồng sáng chói lòa làm hoa cả mắt, nhưng, bởi vì biết đó là Cận Thần, cho nên chỉ cảm thấy khoái hoạt. Là một loại có được, mất đi một chút, lại lấp đầy một chút.
Đau cũng rõ nét, cực lạc lại càng rõ nét hơn nữa. Mỗi một lần sáp nhập đều làm cho người ta khó có thể tự chế, làm cho người ta nhịn không được muốn thét chói tai, chỉ là thanh âm vừa ra tới, lại bị chìm ngập ở trong miệng của anh.
Dù cảm thấy thẹn thế nào cũng đã được vứt bỏ, một khắc kia không cần lý trí, thầm nghĩ dùng hết toàn lực bao dung anh, ôm sát lấy anh, hận không thể hòa cùng một thể.
Hơi chút mỏi mệt, Cận Thần thả chậm động tác, thả một nụ hôn nhẹ tựa như lông chim, cẩn thận liếm liếm môi cậu, vành tai, xương quai xanh, mỗi một tấc làn da. Ngón tay linh hoạt trượt đi, mềm nhẹ giống như vuốt ve tơ lụa, rồi lại có xúc cảm chân thật. Trêu chọc lên tầng tầng ngọn lửa.
Sau đó lại là điên cuồng. Tim sát vào tim, như mất kiểm soát mà nảy lên, cậu cũng không biết sẽ là cực lạc như vậy, chỉ có thể hoàn toàn sa vào.
Chí Hạo cố gắng mở to mắt nhìn vào khuôn mặt anh, thế nhưng cậu chỉ mở nửa mắt, mi nhíu chặt, trong đôi mắt có lóe ra thủy quang, môi dưới bị răng nanh cắn chặt, đỏ đến yêu dị. Chính là khuôn mặt này, mang theo tiết tấu phập phồng, ở trong không khí lưu lại tàn ảnh ngân nga.
Ngọn lửa ở trong cơ thể thiêu đốt, va chạm sâu mà nặng. Không thể tự hỏi, khoái cảm đến hít thở không thông.
Sau đó liền nghe được rên rỉ đứt quãng của mình, lẫn cùng khinh ngữ cùng tiếng thở dốc của Cận Thần.
Lần lượt xâm nhập, lần lượt đan vào, thân hình dán vào nhau, chết chìm trong khoái cảm.
Thời khắc này là cỡ nào kỳ diệu, cậu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày điên cuồng đến vậy. Hạnh phúc đến sợ hãi, tựa như một cái trảo tay vào không trung, đã rơi vào vực sâu.
Cuối cùng sau vài lần rất nhanh thâm sáp, động tác dị thường đúng chỗ, đó là nơi trước nay chưa có đánh sâu vào, Chí Hạo nhịn không được thét chói tai, cùng anh đạt tới đỉnh điểm.
Lúc này đây không phải bởi vì mẫn cảm với ánh sáng, nhưng Chí Hạo vẫn đã sớm tỉnh, Cận Thần ngủ rất xấu tính, thích trảo tất cả, trảo được cái gì thì lấy cái đó, gối đầu, chăn, hoặc là, người.
Chí Hạo bị cánh tay trước ngực làm tỉnh, hô hấp có điểm mệt nhọc, bỗng nhiên muốn đẩy nó ra.
Thật sự là ly kỳ a…… Cư nhiên…… Làm?
Chí Hạo chỉ cảm thấy bất khả tư nghị, cậu vẫn đều là tên cầu an an phận thủ lễ, đã nhiều lần cố làm quen bạn gái nhưng cũng chỉ dừng ở giới hạn nào đó, mà đến mức nói yêu cũng chỉ có một người, nhưng Phong Thanh là do tình bạn thuở bé phát triển đến tình yêu nên ngay cả số lần kiss cũng không nhiều.
Vẫn luôn cảm thấy nếu không có dự định kết hôn thì không nên tùy tiện cởi quần áo, làm nam nhân, phải biết chịu trách nhiệm.
Đương nhiên, đối Cận Thần thì cậu không cần, dù sao bọn họ cũng không thể kết hôn.
Là thật, cậu mê luyến thân thể nam nhân này, từ thật lâu trước kia đã bắt đầu, khuôn mặt anh làm tâm cậu động, bờ môi của anh làm cậu run rẩy.
Là thật, lý trí có khi sẽ mơ hồ, nhưng thân thể tối rõ ràng, thứ gì làm bạn khát vọng, nó sẽ nói rõ hơn cả bạn.
“Lại tỉnh sớm như vậy!” Xem ra lúc Cận Thần hơi thanh tỉnh so với lúc ngủ cũng không kém là bao, ngay cả người đều dựa vào gần đây.
“Cái kia, Dương Di Giai thì sao? Anh tính toán, đem cô……” Những lời này, cậu không nghĩ hỏi, nhưng cứ nghẹn ở cổ họng, không phun không vui.
“Chúng tôi chưa từng bắt đầu.”
Một câu thôi, cỡ nào đáng thương, đã qua lại nhiều ngày như thế, phí nhiều tâm tư đến vậy, ngay cả trò hay cũng diễn nhiều như vậy, lại bị một câu này xóa sạch. Chí Hạo áp lực không được mà sợ hãi môi hở răng lạnh, cắn răng, hỏi ra cậu hỏi mà tối không muốn nghe đáp án:“Như vậy chúng ta tính là bắt đầu hay chưa bắt đầu rồi.”
“Em nói sao?” Cận Thần thản nhiên liếc cậu một cái, Chí Hạo trong lòng chợt lạnh, theo bản năng cười trừ để bảo hộ mình, không thể tưởng được Cận Thần di chuyển nhanh hơn, vỗ thật mạnh, làm ra bộ mặt dữ tợn:“Em cho là ai cũng đều có thể được lão tử thượng sao?”
[ Nhật: Đổi xưng hô, dù sao cũng ăn sạch con ngta rồi =)). Mà ý anh Thần là lên giường chứ không phải ảnh là thụ Hạo Hạo là công đâu nhá. Các nàng đừng hiểu lầm tội ảnh ]
Nga? A?!
“Thiết, nhóc con, rõ ràng khi anh là ngưu lang!” Cận Thần thập phần bị thương.
“Nào có!” Chí Hạo sốt ruột biện bạch, nghĩ lại, trào phúng nói:“Chẳng lẽ anh không phải……”
“Còn nói …… Tiêu Chí Hạo……” Cận Thần nghiến răng, ba chân bốn cẳng đạp, Chí Hạo nhất thời sợ run, một giây không cẩn thận liền thật sự bị đá xuống, Cận Thần đợi hồi lâu cũng không thấy người giương nanh múa vuốt xông lên, nhất thời luống cuống đứng dậy, cẩn thận liếc một mắt:“Làm sao vậy? Có sao không, anh thực xin lỗi .”
“Không có gì!” Chí Hạo cười một cái, không thể nói cho anh nghe, ngay trong nháy mắt ấy, cậu bỗng nhiên cảm thấy rất vui vẻ, khoái hoạt đến bắt đầu xây dựng giấc mộng tương lai, bất quá, không thể cùng người kia nói tương lai, nếu hỏi anh về tương lai, thì vốn sẽ không có hiện tại.
Tương lai quá xa, nhưng hiện tại lại rất gần –