Đọc truyện Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm – Chương 7: Long hổ khai chiến
Vũ Lão Đao đã say mấy phần, nhưng trong lòng vô cùng cao hứng.
Hôm nay có thể coi là ngày hạnh phúc nhất trong đời lão.
Suốt từ trưa, Vũ Lão Đao hoài vọng Lão Bá sẽ tới uống với mình ly rượu mừng, tuy trong thâm tâm biết rõ là vị bằng hữu thủy chung và đáng kính đó sẽ không đến.
Trong lòng có phần thất vọng nhưng lão hoàn toàn không vương chút tránh móc nào.
Lão cố sức nài Lục Hương Xuyên ở lại cho tới khi tàn cuộc.
Lúc này khách nhân đã về hết, chỉ còn gia nhân đang uống rượu ở trong phòng.
Nhi tử Tiểu Vũ Lão Đao và con dâu mới Mặc Mặc đã sớm về phòng.
Trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Vũ Lão Đao. Cả ngày nay lão uống rất nhiều rượu, đến nỗi hai chân không đứng lên nổi nữa.
Lão tự cười thầm:
– Mình đã già mất rồi. Nhưng nhi tử nay đã thành gia lập thất, mình già cũng đáng thôi. Một thời gian nữa, mình sẽ giao tiêu cục lại cho vợ chồng nó, tìm một nơi yên tĩnh an hưởng tuổi già.
Chợt có tiếng bước chân.
Một người dáng say khướt, chân nam đá chân xiêu lảo đảo từ tiền viện đi vào đại sảnh.
Người đó không những đã quá say mà diện mạo trông có vẻ ngốc nghếch như kẻ si dại.
Vũ Lão Đao không nhớ trong số những bằng hữu và đám người quen có người nào như vậy.
Người đó ngọng cả lưỡi, chừng như không nói được, chỉ đưa tay vẫy vẫy.
Vũ Lão Đao nghĩ thầm:
– Người này còn say hơn ta nhiều. Xem ra cuộc vui hôm nay thật ra trò.
Lão nhíu mày, nhưng không trách mà thậm chí còn cao hứng.
Vì tình nghĩa mà người ta mới tận vui với mình như vậy chứ!
Liền hỏi:
– Có phải ngươi định tìm lão Tống và mấy tên tiêu sư không? Chúng hiện còn uống rượu ở hậu phòng đó!
Lão cho rằng đã không là bằng hữu của mình, tất được bọn tiêu sư mời đến.
Lão Tống là quản sự trong tiêu cục, có lẽ đang cùng mấy tên tiêu sư và gia nhân uống rượu ở hậu phòng.
Người kia lắc đầu, đưa tay quệt miệng ợ ra một hơi rồi nói:
– Tôi… tôi đến tìm Vũ tiêu đầu…
Vũ Lão Đao ngạc nhiên hỏi:
– Tìm ta? Có việc gì vậy?
Người kia còn định nói gì nhưng ngã nhào xuống, tuy vậy vẫn còn cố nhổm lên đưa tay vẫy chủ nhân.
Vũ Lão Đao hỏi:
– Ngươi có gì định nói với ta sao?
Người kia vội gật đầu, Vũ Lão Đao đành tới gần, cúi xuống hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Người kia vừa thở vừa nói:
– Ta muốn…
Sau đó là mấy tiếng không nghe rõ.
Vũ Lão Đao càng cúi thấp hơn hỏi:
– Ngươi muốn gì?
Người kia chợt nói rành rọt:
– Ta muốn giết ngươi!
Vũ Lão Đao thấy tình cảnh khác thường định nhảy lùi lại nhưng đã không kịp.
Người kia vừa thốt lên ba tiếng, tay đã vung lên rất nhanh, một mũi đao đã chọc thẳng vào yết hầu Vũ Lão Đao khiến lão không kịp thẳng người dậy, mới dướn lên được một thước đã đổ gục ngay xuống, từ cổ họng, một vòi máu phun ra như suối.
Người kia đứng lên, nhìn thi thể Vũ Lão Đao vẫn còn giãy giụa, cười nói:
– Ta nói muốn giết ngươi là giết, đã từng nói dối ai bao giờ đâu?
* * * * *
Tiểu Vũ và Mặc Mặc đang âu yếm nhau trong phòng. Chúng ôm chặt lấy nhau như sợ phải ly biệt thêm một lần nữa, mặc dù cả hai đều tin chắc rằng từ lúc này, sẽ không còn trở lực nào có thể chia cắt chúng được nữa.
Tiểu Vũ âu yếm hỏi:
– Nàng sẽ vĩnh viễn là của ta, đúng vậy chứ?
Mặc Mặc dịu dàng đáp:
– Bao giờ thiếp cũng là của chàng mà. Cả trước đây cũng vậy!
Tiểu Vũ nhắm mắt, ngây ngất hưởng thụ làn da mịn màng và mùi hương thơm tho từ người thiếu nữ tỏa ra.
Nhưng mùi hương mỗi lúc một gắt, khiến Tiểu Vũ cảm thấy buồn ngủ.
Y cảm thấy có gì đó không bình thường, vội mở bừng mắt nhổm lên định nhảy khỏi giường nhưng chân tay mềm nhũn, dục vọng lập tức biến đi không còn chút dấu vết, mắt kinh hoàng nhìn ra cửa, há miệng định kêu thét lên.
Một người có bộ mặt như ác quỷ nhìn hắn cười nhăn nhở nói:
– Tân nương của ngươi bây giờ là sở hữu của ta rồi!
Tiểu Vũ định la lên, nhưng không phát ra được tiếng nào, ngã gục xuống giường, người lịm dần đi.
Mạnh Tinh Hồn nấp trên mái nhà đối diện quan sát mọi cảnh tượng xảy ra trong tiêu cục.
Thoạt tiên hắn trông thấy Vương Nhị Ngai với vẻ mặt đần độn, giả dạng kẻ say giống không chê vào đâu được, ngật ngưỡng đi vào đại sảnh.
Tiếp đó là tên thủ hạ thứ hai của Đồ Thành tên là Dạ Miêu Tử đột nhập vào phòng tân hôn của Tiểu Vũ.
Cả hai tên dường như xuất phát cùng một lúc.
Lúc ra khỏi đại sảnh, Vương Nhị Ngai cũng dáng vẻ ngốc nghếch như trước, nhưng bước chân đã linh hoạt hơn nhiều, không còn vẻ say khướt nữa. Không những thế, tay còn cắp theo một xác chết.
Mạnh Tinh Hồn nhận ra đó là tử thi của Vũ Lão Đao.
Dạ Miêu Tử ra khỏi phòng chậm hơn một lúc, không mang theo tử thi nào nhưng lại khệ nệ mang một cái túi khá nặng.
Cùng lúc đó chợt có một chiếc xe ngựa phóng đến rất nhanh, dừng ngay trước cửa tiêu cục.
Cửa xe mở ra, lập tức cả Vương Nhị Ngai lẫn Dạ Miêu Tử cùng các thứ mang theo nhảy lên.
Cánh cửa đóng sầm ngay lại, chiếc xe ngựa liền chuyển bánh như không có chuyện gì xảy ra.
Mạnh Tinh Hồn quan sát rất kỹ mọi việc từ khi hai tên thủ hạ của Đồ Thành vào tiêu cục đến khi chúng nhảy lên xe ngựa bình yên rời khỏi nơi gây án mạng cùng những chứng cứ, tất cả chỉ mất chừng một khắc.
Trong tiêu cục vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không ai ngờ vừa xảy ra sự cố cực kỳ nghiêm trọng.
Mạnh Tinh Hồn hiểu rằng Vạn Bằng Vương vừa cắn trả Lão Bá một cú không nhẹ chút nào.
Hắn cũng biết nhất định Lão Bá sẽ phản ứng, và không đơn giản chỉ là việc lấy mạng người.
Đúng như Cao lão đại đã nói, sự việc mới chỉ bắt đầu.
* * * * *
Sau khi nghe Lục Hương Xuyên kể lại hành động của mình và việc Vạn Bằng Vương đã phải chịu khuất phục đưa Mặc Mặc trả lại cho Vũ Lão Đao cùng nhiều thứ trang sức quý giá, Lão Bá chẳng những không phấn khởi mà trái lại, vẻ mặt trông rất nghiêm trọng.
Lục Hương Xuyên không hiểu vì sao Lão Bá đón nhận tin thắng lợi bằng thái độ trái ngược như thế?
Chuyến đi này của Lục Hương Xuyên chẳng những kết quả mỹ mãn mà còn có thể nói là thắng lợi vượt quá mọi dự kiến.
Hắn hy vọng lần này trở về nhất định sẽ nhận được lời khen ngợi, không ngờ lại thấy Lão Bá biểu lộ sự bực mình đến thế.
Đương nhiên hắn không dám hỏi nguyên nhân vì sao.
Hồi lâu, Lão Bá vẫn không nói gì, hai tay nắm chặt lại như sắp bóp chết con vật nào đó.
Vì sao Lão Bá nổi giận và định bóp chết người nào?
Cuối cùng Lão Bá đứng lên bước ra cửa hạ lệnh cho tên vệ sĩ canh giữ ở đó:
– Lập tức thả chim bồ câu truyền tin đi các nơi triệu hồi Tôn Kiếm về ngay, bất luận hắn đang làm việc gì cũng phải nhanh chóng trở về không được chậm trễ một khắc.
Tên vệ sĩ dạ một tiếng rồi vội vã chạy đi.
Lão Bá quay lại hạ lệnh tiếp cho Lục Hương Xuyên:
– Ngươi lập tức truyền lệnh cho người của tổ Ưng, tập trung sẵn sàng nhận lệnh.
Lục Hương Xuyên thi hành ngay.
Hắn đi nhanh ra khỏi phòng Lão Bá, vừa chạy vừa băn khoăn nghĩ ngợi:
– Trừ tổ bồ câu truyền tin vẫn thường được điều động, tổ Ưng là tổ tinh nhuệ nhất sẵn sàng tác chiến chỉ trong trường hợp nghiêm trọng nhất, bởi thế tổ này chỉ đặt dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Lão Bá và bản thân mình mà thôi. Chẳng lẽ sự việc đã nghiêm trọng đến thế?
Lục Hương Xuyên chợt nghĩ rằng Vạn Bằng Vương từng vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần mới có được địa vị như hôm nay, thế nhưng chưa bao giờ hắn dễ dàng chịu khuất phục trước người khác.
Thế mà lần này lại chịu cúi đầu trước một hành động không thể nói là cao minh của Lục Hương Xuyên, há điều đó chẳng đáng nghi ngờ?
Nghĩ tới việc này, Lục Hương Xuyên bỗng toát mồ hôi.
Lão Bá chính đang ngưng mục nhìn y, chợt trầm giọng hỏi:
– Ngươi hiểu rồi chứ?
Lục Hương Xuyên gật đầu, mồ hôi càng chảy ròng ròng.
Lão Bá nói:
– Ngươi hiểu được là tốt.
Ông không trách mắng tiếng nào, vì biết rằng đối với người như Lục Hương Xuyên chẳng cần phải trách mắng, lần sau cũng sẽ tuyệt đối không phạm phải sai lầm tương tự.
Lục Hương Xuyên vừa cảm kích vừa hối hận chợt nói:
– Thuộc hạ cần quay lại gặp Vũ Lão Đao, rất có thể vị đó đang gặp nguy hiểm.
Lão Bá lắc đầu:
– Không cần đi nữa đâu!
Lục Hương Xuyên thốt hỏi:
– Lão nhân gia, vì sao?
Lão Bá lắc đầu, thiểu não đáp:
– Ông ta bây giờ chắc đã bị giết rồi!
Lục Hương Xuyên chợt thấy toàn thân chấn động, run rẩy nói:
– Có thể…
Lão Bá ngắt lời:
– Đừng nghi ngờ về điều đó nữa. Loại người như Vạn Bằng Vương không bao giờ để người ta cảm thấy có sự nguy hiểm, bởi vì khi người ta cảm thấy nguy hiểm thì đã không còn sống nữa.
Lục Hương Xuyên thấy lòng bấn loạn, không biết mình phải làm gì để sửa chữa sai lầm và cần phải nhận tội thế nào.
Lão Bá chợt đứng lên:
– Đi theo ta!
Nói xong dẫn tên thuộc hạ đi về phía hậu viện, tới trước một gian thạch thất.
Lục Hương Xuyên biết đây là dãy phòng đặc biệt để giam giữ và tra khảo phạm nhân, nhưng không biết người nào bị bắt đưa vào đó.
Một tên vệ sĩ thấy hai người đến liền cung kính thi lễ.
Lão Bá ra lệnh:
– Mở cửa ra!
Tên vệ sĩ vội làm theo.
Cửa vừa mở, Lục Hương Xuyên thấy một người nằm rũ rượi, giữa nền đất, máu me bê bết, mặt mũi biến dạng, nhưng vẫn có thể xác định được đó là một hán tử còn trẻ.
Hiển nhiên hán tử đó đã bị tra tấn tàn khốc.
Nhiều năm nay, Lão Bá rất ít khi sử dụng cực hình đối với phạm nhân.
Xem ra tên hán tử đã phạm tội gì đó rất nghiêm trọng.
Lục Hương Xuyên hỏi:
– Lão nhân gia, hắn là ai thế?
Lão Bá lắc đầu:
– Không biết!
Lục Hương Xuyên chợt sửng sốt.
Chỉ còn bộ mặt biến dạng của hán tử với đôi môi dập nát, chiếc mũi bị lệch hẳn sang một bên đủ biết hắn đã bị tra tấn tàn khốc, vậy mà vẫn không chịu khai rõ lai lịch danh tánh của mình?
Việc đó chứng tỏ hán tử thuộc tổ chức nào đó hết sức bí mật và chủ nhân của hắn phải là nhân vật rất đáng sợ.
Chừng đoán biết những ý nghĩ của thuộc hạ, Lão Bá nói:
– Ngươi có thể tự tra hỏi hắn. Nhưng ta tin rằng chẳng có kết quả bao nhiêu.
Lục Hương Xuyên hiểu rằng việc mà Lão Bá không làm được thì y cũng không làm được, nhưng Lão Bá đã nói thế, không thể không làm.
Y liền hỏi:
– Hắn đã phạm vào tội gì?
Lão Bá trả lời:
– Hắn định giết ta!
Lục Hương Xuyên kêu lên kinh hãi.
Kẻ đã dám thâm nhập vào đây muốn giết Lão Bá, nếu không điên thì phải là kẻ gan to bằng trời.
Y bước đến góc phòng múc một ca nước trong chậu đặt sẵn ở đó dội lên mặt tên hán tử.
Tên đó tỉnh lại ngay.
Lục Hương Xuyên không để đối phương kịp trấn tĩnh lại, hỏi ngay:
– Ngươi tên họ là gì?
Tên hán tử trả lời:
– Ta họ Hà!
Lục Hương Xuyên hỏi thêm mấy lần, nhưng câu trả lời vẫn vẻn vẹn chỉ có ba chữ.
Lão Bá chợt nói:
– Người này hẳn đã được huấn luyện hết sức nghiêm khắc. Người có bản lĩnh như thế không nhiều đâu.
Lục Hương Xuyên chợt trầm ngâm nói:
– Lão nhân gia, người này có thể là…
Lão Bá không chờ hắn dứt câu, đã vội gật đầu rồi xua tay ngăn lại.
Hai chủ tớ đương nhiên đều hiểu ý nhau, tuy không nói ra nhưng đều đoán ra tên hán tử là thuộc hạ của ai.
Lục Hương Xuyên hỏi:
– Lão nhân gia, nên giải quyết thế nào?
Lão Bá đáp:
– Nên thả hắn đi!
Lục Hương Xuyên hiểu ngay ý định của Lão Bá, lòng vô cùng thán phục.
Lão Bá hành sự thường khác với mọi người, nhưng bao giờ cũng rất hiệu quả.
* * * * *
Mạnh Tinh Hồn là người rất thận trọng, chỉ khi cần thiết nhất mới đột nhập vào Cúc Hoa viên của Lão Bá.
Thứ nhất, hắn không muốn đánh cỏ động rắn, đồng thời cũng hiểu rằng đối với nhân vật như Lão Bá, hành động không thể khinh suất như đối tượng khác.
Nhưng hôm nay sự việc bắt buộc hắn phải mạo hiểm.
Đối diện với Cúc Hoa viên có một khu rừng khá rậm.
Mạnh Tinh Hồn chọn một tán lá rậm rạp trèo lên ẩn mình kín đáo trong đó đưa mắt quan sát mọi động tĩnh ở Cúc Hoa viên.
Nhưng trong hoa viên cảnh tượng vô cùng yên ắng, không thấy có một bóng người nào lai vãng.
Mạnh Tinh Hồn bắt đầu cảm thấy sốt ruột thì bỗng thấy trong viên thấp thoáng có bóng người.
Thân pháp của người này không kém, nhưng bộ dạng có gì không bình thường, giống như bị thương, hơn nữa một tay bị đánh gãy phải dùng một băng vải buộc treo lên cổ.
Người đó bận y phục màu lam nhưng bị máu loang lổ khắp nơi nên trở thành màu tím sẫm.
Người đó từ Cúc Hoa viên xuyên qua những luống hoa đi về phía hoa môn mà không bị ai theo dõi.
Ánh trăng chiếu vào bộ mặt tím bầm và biến dạng của người đó.
Mạnh Tinh Hồn chợt kinh hãi thốt lên:
– Tiểu Hà!
Chẳng những Tiểu Hà không bị giết mà còn đủ khả năng tẩu thoát khỏi Cúc Hoa viên.
Rõ ràng hắn vừa mới bị bắt.
Chẳng lẽ sự canh phòng của Lão Bá sơ suất như vậy?
Trông vẻ mặt Tiểu Hà ngoài nỗi đau đớn còn có cả sự đắc ý.
Thấy biểu hiện đó, Mạnh Tinh Hồn biết rằng hắn đắc ý vì thoát khỏi được nơi này.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, Mạnh Tinh Hồn chợt đoán rằng sự đắc ý đó của Tiểu Hà tuyệt không phải do hắn trốn thoát khỏi tay Lão Bá mà chỉ vì hắn không chịu khuất phục.
Cái đó cũng dễ hiểu vì không ai có thể thoát khỏi tay Lão Bá.
Mạnh Tinh Hồn bỗng thấy lạnh cả người với ý nghĩ:
– Nhất định Lão Bá đã cố ý thả Tiểu Hà đi để ngầm theo dõi hắn chịu sự chỉ huy của người nào. Nếu vậy chính Tiểu Hà đã trúng kế đối phương…
Hắn muốn ngăn cản không để Tiểu Hà trở thành miếng mồi nhử nhưng không làm gì được, vì biết nhất định có người ngầm theo dõi Tiểu Hà và hắn không được phép để lộ thân phận mình.
Tiểu Hà nhìn lên trời để xác định phương hướng rồi không nghĩ ngợi gì nhằm hướng Khoái Hoạt Lâm gia tăng bộ pháp chạy thật nhanh.
Mạnh Tinh Hồn chợt thấy một cơn giận bốc lên, cố sức ghìm mình để khỏi xông ra đấm thẳng vào mặt Tiểu Hà vì sự ngu muội của hắn.
Xưa nay Tiểu Hà là kẻ cơ trí giảo hoạt nhất trong bọn, nhưng không hiểu vì sao lúc này lại đần độn đến thế?
Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất để có thể khiến hắn không thể để lộ bí mật về Cao lão đại.
Đó là phải giết Tiểu Hà.
Nhưng Mạnh Tinh Hồn không muốn làm cách đó, cũng không nỡ nhẫn tâm giết tên huynh đệ của mình.
Mạnh Tinh Hồn chợt nghĩ ra một biện pháp khác, giết kẻ ngầm theo dõi Tiểu Hà.
Hắn ngưng thần quan sát và chờ đợi.
Quả nhiên chỉ một lát có ba người từ Cúc Hoa viên nhẹ nhàng vượt qua tường viện bám theo Tiểu Hà.
Ba người này khinh công đều không kém, đồng thời căn cứ vào động tác của chúng đều xác định đây là những người rất có kinh nghiệm trong việc bám theo dấu vết.
Chúng giữ vững cự ly nhất định và ở ba phía khác nhau, cho dù một người bị phát hiện thì hai tên còn lại vẫn có thể tiếp tục theo dõi mà không bị ảnh hưởng gì.
Nhưng dù sao chúng cũng chỉ là những tên thủ hạ bình thường của Lão Bá.
Mạnh Tinh Hồn dễ dàng bám theo tên đi cuối cùng, với khoảng cách ba bước điểm trúng tử huyệt tên hán tử.
Tên này không kịp kêu lên một tiếng, gục xuống ngay.
Hai tên còn lại cũng bị Mạnh Tinh Hồn hạ thủ bằng cách đó, đến nỗi cả Tiểu Hà đi phía trước cũng hoàn toàn không phát hiện được phía sau mình vừa xảy ra biến cố rất trầm trọng.
Biện pháp của Mạnh Tinh Hồn xem ra đơn giản, nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Đó cũng là phương thức mà Lão Bá thích dùng.
Những người có kinh nghiệm thường hành động giống nhau.
Tiểu Hà đi thẳng về tới Hoàng Thạch trấn, tưởng như hoàn toàn vô sự.
Bây giờ không ai theo dõi hắn nữa, cả Mạnh Tinh Hồn cũng không.
Nhưng có thật hắn đã thoát khỏi sự khống chế của Lão Bá không?
Một cửa hàng tạp hóa trong Hoàng Thạch Trấn cửa đóng im ỉm bên trong tối om, chợt có hai người mở cửa nhẹ nhàng bước ra.
Một người trông theo Tiểu Hà thấp thoáng trên đường phố nói với tên đồng bọn:
– Đúng là hắn!
Tên kia bảo:
– Hãy bám theo!
Hai người này thân thủ cũng không phải hạng tầm thường, hơn nữa động tác lại hết sức thận trọng.
Như vậy Lão Bá đã đề phòng trước sự cố có thể xảy ra.
Khi đã quyết định làm việc gì Lão Bá có nhiều phương án, không bao giờ để thất bại.
* * * * *
Tôn Kiếm tỉnh dậy cảm thấy trong người không còn chút hơi sức.
Hắn chẳng phải là người mình đồng da sắt gì, huống nữa bên cạnh lại là một nữ nhân mình trần hết sức khêu gợi?
Suốt một ngày một đêm, nữ nhân kia đã tận lực hầu hạ hắn, thử hỏi còn đâu hơi sức?
Tôn Kiếm còn chưa kịp bận y phục thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân rất nhẹ, tiếp theo là thanh âm giống như tiếng dế kêu, ba ngắn một dài.
Tôn Kiếm lắng tai nghe.
Lát sau lại một hồi thanh âm tương tự nhưng trái ngược lại, ba dài một ngắn.
Tôn Kiếm lập tức nhận ra tín hiệu của Lão Bá trong trường hợp cần triệu tập khẩn cấp.
Trong công việc, không ai dám trái lệnh Lão Bá, kể cả Tôn Kiếm cũng vậy.
Hắn vội vã mặc y phục bước xuống giường.
Nữ nhân trở mình rồi chợt nhổm người lên ngạc nhiên hỏi:
– Thế nào? Chàng định đi ngay sao?
Tôn Kiếm buông thõng một tiếng:
– Ừm!
Nữ nhân bất chấp thân thể trần truồng không một mảnh vải chồm lên nói:
– Chàng nỡ bỏ thiếp mà đi như vậy sao? Không! Thiếp không để chàng đi…
Tôn Kiếm phũ phàng giúi thị ngã chỏng gọng xuống giường rồi bước ra cửa.
Chỉ lát sau, Tôn Kiếm đã chỉnh tề trên lưng ngựa phi như bay về hướng Cúc Hoa viên.
Dọc đường hắn nghĩ hoài mà không hiểu được do nguyên nhân gì mà Lão Bá truyền phát tín hiệu hỏa tốc đó.
Đã hơn hai năm, Lão Bá chưa lần nào cho phát loại tín hiệu đặc biệt này.
Suốt gần hai trăm dặm dọc đường đi, Tôn Kiếm không dám dừng lại nghỉ ngơi.
Không phải hắn sợ Lão Bá mà trước hết hắn là người rất tuân thủ nguyên tắc và mệnh lệnh.
Hơn nữa đối với Tôn Kiếm, Lão Bá không chỉ là người cha mà còn là người bằng hữu, vị lãnh đạo mẫu mực và nghiêm khắc.
Lúc bình thường, Lão Bá rất thân tình với mọi người, nhưng lúc có cấp sự thì không ai dám không triệt để tuân thủ mọi mệnh lệnh của Lão Bá.
Đến trưa thì ngựa đã kiệt sức không thể chạy tiếp được nữa.
Tôn Kiếm đành xuống ngựa định dắt vào một thị trấn nhỏ đổi con khác tiếp tục hành trình nhưng vừa tới góc phố đầu tiên bỗng thấy có một viên đá nhỏ ném về phía mình.
Tôn Kiếm theo bản năng tránh được rồi đưa tay bắt lấy viên đá, thấy nó được bọc bởi một mảnh giấy, trên mặt có chữ.
Tôn Kiếm tò mò mở ra xem, thấy trên mảnh giấy viết: “Ngươi có muốn biết ai định giết Lão Bá không?”
Tôn Kiếm giật nảy mình đưa mắt nhìn quanh, chỉ một lát, hắn thấy có người thấp thoáng ở góc phố.
Tôn Kiếm bỏ ngựa, chỉ mấy bước đã tới bên người kia.
Người đó cũng đã phát hiện thấy Tôn Kiếm, vẫn đứng nguyên chỗ cung kính thi lễ.
Tôn Kiếm nhận ra đó là một thủ hạ trong Khuyển tổ, chuyên trinh sát điều tra liền hỏi:
– Ngươi theo dõi ai vậy?
Lẽ ra trong những trường hợp như thế, người đang thi hành nhiệm vụ không dám tiết lộ.
Nhưng tên thuộc hạ biết tính khí nóng nảy của Tôn Kiếm, hơn nữa đó là nhi tử của Lão Bá, đành trả lời:
– Một tên họ Hà.
Tôn Kiếm hỏi tiếp:
– Hắn định mưu sát Lão Bá?
Tên kia đành gật đầu.
Thế là đủ.
Tôn Kiếm hỏi thêm:
– Hắn ở trong tiểu điếm kia?
Tên hán tử hơi ngập ngừng, nhưng không có cách nào khác, chỉ biết gật đầu.
Chỉ cần có thế, Tôn Kiếm lao thẳng vào tiểu điếm.
Đó chỉ là một ngôi quán nhỏ, Tiểu Hà ngồi một mình bên bàn ở góc phòng, ngoài ra không còn thực khách nào khác.
Trên bàn có một mâm đồ ăn thức nhấm và một bình rượu, xem các thứ trên mâm thì Tiểu Hà đã ăn gần xong bữa.
Tên thuộc hạ trong Khuyển tổ kinh hãi nhưng không sao ngăn được Tôn Kiếm đành đi theo hắn đứng ngoài cửa sổ quan sát.
Tôn Kiếm ập vào phòng như một cơn lốc.
Hắn không cần nghĩ ngợi vì sao kẻ định giết Lão Bá vẫn ngồi sờ sờ trong tửu điếm đường hoàng ăn uống, trong lúc bọn thủ hạ không tóm cổ hắn mà phải mất công theo dõi hắn làm gì.
Còn một việc hoàn toàn khác thường là mảnh giấy mà hắn vừa nhận được đương nhiên không phải là người trong Cúc Hoa viên gửi cho hắn.
Lúc này Tôn Kiếm chỉ cần biết một điều: Ai dám to gan muốn hành thích Lão Bá?
Còn Tiểu Hà thì đang rất đắc ý.
Vừa nhấm nháp ly rượu và miếng thịt quay, hắn vừa nghĩ bụng:
– Chúng cho rằng thương thế của ta trầm trọng như vậy thì không thể trốn khỏi phòng giam, bởi thế hoàn toàn không phòng bị. Bây giờ dù biết bản lĩnh của ta, có đuổi theo cũng đã muộn rồi. Đây tới Khoái Hoạt Lâm chỉ bốn năm dặm, đã hoàn toàn yên ổn trong sự cảnh giới của Cao lão đại, còn gì đáng lo nữa?
Một người cơ trí như hắn lúc này còn ấu trĩ như vậy quả là đáng cười!
Chỉ sợ rằng mối nguy hiểm ập xuống đầu hắn là từ phía Cao lão đại chứ không phải là từ phía Lão Bá.
Dù sao chung quy lại, mọi hậu quả mà hắn phải gánh chịu chỉ do hành động ngông cuồng của mình.
Nụ cười đắc ý của hắn trên môi chưa kịp tắt thì chợt thấy một người hùng hổ ập vào phòng.
Tiểu Hà mới cắn một miếng thịt quay chưa kịp nhai thì đã nghẹn lại khi nghe người kia nói:
– Ta là Tôn Kiếm!
Tiểu Hà mặt tái nhợt, vội nhổ miếng thịt ra.
Tôn Kiếm không chờ đối phương kịp phản ứng, nói giằn từng tiếng:
– Kẻ nào dám vô lễ với Lão Bá, kẻ đó phải chết.
Tiểu Hà đứng bật lên, cánh tay phải còn lành lặn vung lên như chớp.
Võ công của hắn cũng như Mạnh Tinh Hồn: chuẩn xác và phàm tốc, tuy kém một vài phân nhưng hiện tại với bản năng tự cứu nên tăng thêm phần lợi hại.
Tiếc rằng đối thủ của hắn là Tôn Kiếm.
Tôn Kiếm bản năng liều mạng, bây giờ hắn còn thêm mối thù hận.
Chỉ nghe bình một tiếng như sét, song chưởng tiếp nhau làm cả gian tiểu điếm chao đảo, bàn ghế đổ lổng chổng.
Cả hai xuất thủ đều nhanh không sao tưởng tượng được.
Tiểu Hà nghe thấy xương tay mình vỡ răng rắc, bị chưởng lực bức lùi vào tận tường nhưng chưa kịp kêu lên tiếng nào thì tả chưởng của Tôn Kiếm đã đánh thẳng vào miệng hắn.
Từ miệng Tiểu Hà một vòi máu tươi ộc ra cùng mấy chiếc răng bị gãy. Hắn ngã chồng lên một chiếc ghế đổ.
Hai tên thủ hạ trong Khuyển tổ há hốc mồm biết rằng mình đã mắc phải sai lầm lớn nhưng không đủ sức ngăn cản Tôn Kiếm.
Với thân phận thấp hèn, chúng chỉ biết phó mặc cho số phận.
Tôn Kiếm khoát tay ra lệnh:
– Mang hắn về Tổng đàn!
Hai tên thuộc hạ đành răm rắp làm theo.
Tôn Kiếm cũng theo chúng rời khỏi tửu điếm, không một tên quản lý hoặc tiểu nhị nào dám ngăn cản.
Chỉ có một người đưa mắt nhìn theo với nụ cười đắc ý trên môi.
Toàn thân Tiểu Hà mềm nhũn, nếu chưa chết thì cũng sẽ trút hơi thở cuối cùng trước khi tới Cúc Hoa viên.
Người nhìn theo với vẻ đắc ý đó cũng là người tung mảnh giấy báo tin cho Tôn Kiếm.
Hơn nữa, đó là một nữ nhân.
Chỉ mới trông thấy Tôn Kiếm, thị liền nảy ra mưu kế đó và bây giờ còn thầm phục cao kiến của mình.
Giá như Mạnh Tinh Hồn trông thấy cảnh tượng đó, ngay cả một kẻ máu lạnh giết người như hắn cũng không sao chịu nổi khi chứng kiến sự lạnh lùng tàn bạo của nữ nhân kia.
Người ta thường nói: “Tối độc phụ nhân tâm” thật chẳng sai, bởi so với nam nhân, nữ nhân khéo biết cách giết người không vấy máu hơn.
* * * * *
Lão Bá đưa mắt nhìn nhi tử, vẻ mặt không chút biểu cảm nào.
Hai tên thủ hạ đã ra khỏi phòng, sau khi để lại Tiểu Hà nằm bất động, khắp người đầy thương tích.
Lục Hương Xuyên thầm lo lắng cho Tôn Kiếm. Hắn biết cơn phẫn nộ của Lão Bá được ẩn giấu bên trong sự bình thản đó.
Hồi lâu Lão Bá mới lên tiếng:
– Ngươi gặp hắn ở đâu?
Tôn Kiếm trả lời:
– Trong một tiểu điếm ở Hoàng Thạch trấn.
Lão Bá lại hỏi:
– Vì sao ngươi tham gia vào việc nào?
– Có người báo tin cho con biết hắn muốn mưu hại cha.
– Người đó là ai vậy?
Tôn Kiếm đành kể lại chuyện hắn được một người ném viên đá kèm theo mẩu giấy báo tin.
Lão Bá vẫn kiên nhẫn:
– Và ngươi không cần nghe gì đến hai tên trong Khuyển tổ giải thích?
Tôn Kiếm đáp:
– Con thấy rằng hai tên đó quá thận trọng…
Lão Bá ngắt lời, quát lên:
– Không ngờ ngươi ngu xuẩn đến như vậy. Người trong Khuyển tổ xưa nay chưa bao giờ được điều động thi hành nhiệm vụ sát nhân. Chính ngươi đã làm hỏng việc của chúng.
Tới đó, chừng như thấy mình vì quá giận dữ nên đã nặng lời, giọng Lão Bá có phần dịu hơn:
– Ngươi không thấy rằng mình đã bị mắc lừa thay đối phương giết người diệt khẩu hay sao?
Tôn Kiếm nhớ lại mảnh giấy, chợt hiểu ra mảnh giấy đó hoàn toàn không phải do người của mình, nghĩa là địch nhân đã lợi dụng sự nóng nảy thiếu suy xét của hắn để giết người diệt khẩu.
Nhiều năm nay, Lão Bá chưa từng trách móc nhi tử nặng lời đến thế, nhưng lần này Tôn Kiếm vẫn nhận thấy rằng hành động đó đối với mình là hoàn toàn xác đáng.
Riêng Lục Hương Xuyên hiểu rõ hơn vì sao Lão Bá đã bộc lộ cơn nóng giận trái với bản tính mình.
Nguyên do là sáng nay người của Thập Nhị Phi Bằng bang mang tới Cúc Hoa viên hai chiếc hòm gỗ.
Trong hai chiếc hòm đó có hai xác chết và một người còn sống.
Trong hòm gỗ thứ nhất là thi thể của Vũ Lão Đao, ngoài vết thương trí mạng ở yết hầu còn nhiều vết đâm chém khác làm mặt mũi biến dạng, rất khó nhận ra.
Trong chiếc hòm thứ hai gồm thi thể Mặc Mặc thân thể trần truồng không một vết thương, bị bóp cổ chết và Tiểu Vũ toàn thân nát nhừ nhưng vẫn chưa chết.
Khi mới mở nắp hòm ra, diện mạo Lão Bá trông rất khủng khiếp, hồi lâu mới thốt lên mấy tiếng:
– Nhất định tôi sẽ trả thù cho huynh!
Chưa bao giờ Lục Hương Xuyên thấy vẻ mặt Lão Bá đáng sợ như thế. Dù vào sinh ra tử hàng trăm lần, chứng kiến không biết bao nhiêu bằng hữu và thủ hạ bị giết, thế mà Lão Bá chưa từng phẫn nộ như lần này.
Lục Hương Xuyên biết rằng những lời Lão Bá vừa nói ra là phải được thực hiện, cho dù phải trả giá thế nào.
Thấy vẻ mặt thống khổ của nhi tử, Lão Bá nói thêm một câu an ủi:
– Hành động của ngươi tuy ngu xuẩn nhưng không hẳn là vô ích. Ít nhất cũng chứng minh rằng tên họ Hà không phải do Vạn Bằng Vương phái đến.
Tôn Kiếm ngước mắt lên, ánh mắt dịu lại ít nhiều, còn Lục Hương Xuyên thì khẽ gật đầu.
Lão Bá nói tiếp:
– Vạn Bằng Vương đã lộ mặt thách thức. Bởi thế nếu tên họ Hà do hắn phái đến thì chẳng cần phải tìm cách diệt khẩu như thế làm gì.
Lục Hương Xuyên đã nghi ngờ điều này từ trước. Chỉ không biết người đó được ai phái đến.
Lão Bá thở dài:
– Lẽ ra chúng ta có thể tra rõ người nào đã sai hắn đến đây…
Tôn Kiếm hiểu rõ nửa câu sau của Lão Bá: “Tiếc rằng có người lại làm hỏng việc”.
Đầu hắn càng cúi thấp mãi xuống không dám ngẩng lên.
Lục Hương Xuyên trầm ngâm nói:
– Chúng ta thế nào rồi cũng tra rõ kẻ nào đã sai tên họ Hà tới đây…
Lão Bá gạt đi:
– Chuyện đó sẽ bàn sau. Bây giờ cần phải dốc toàn lực để đối phó với Vạn Bằng Vương trước đã!
Tôn Kiếm bấy giờ mới ngẩng lên nói:
– Để tôi đi!
Lão Bá nghiêm giọng hỏi:
– Ngươi định đi làm gì vậy? Chính bọn chúng đang ngồi chờ ngươi tới nạp mạng đấy!
Tôn Kiếm lại cúi đầu, nhưng hai bàn tay nắm chặt, máu trong người như sôi lên.
Hắn đã biết chuyện về hai chiếc hòm đựng tử thi.
Giọng Lão Bá có phần nhẹ hơn:
– Vạn Bằng Vương muốn chúng ta đi, chúng ta sẽ không đi nữa. Chúng có thể kiên nhẫn thì chúng ta càng kiên nhẫn hơn. Chúng muốn khiêu khích chúng ta, nhất định sẽ có hành động kế tiếp.
Lục Hương Xuyên cung kính đáp:
– Dạ!
Lão Bá chợt hỏi:
– Ngươi thấy chúng ta cần có hành động gì?
Lục Hương Xuyên không dám trả lời. Hắn vừa phạm phải sai lầm và hậu quả rất nghiêm trọng.
Người ta không phải lúc nào cũng làm ra vẻ thông minh. Thậm chí có khi phải trở thành một kẻ ngốc.
Lão Bá lại nói:
– Mai là ngày đại tế cho các huynh đệ của Thiết Thành Cương. Nhất định Vạn Bằng Vương cho rằng chúng ta sẽ có hành động gì đó và chuẩn bị giăng lưới. Vì thế chúng ta cần để chúng mất công vô ích…
Nghe tới đó, Tôn Kiếm vội vã đi ra khỏi phòng.
Lão Bá không lưu tâm đến hắn, còn Lục Hương Xuyên vẫn trầm tư nghĩ ngợi.
Hồi lâu, Lão Bá thấp giọng hỏi:
– Ngươi đã bố trí mọi việc đầy đủ cả rồi chứ?
Lục Hương Xuyên đáp:
– Bẩm, người khiêng quan tài, đào huyệt, kèn trống và cả đạo sĩ đọc kinh đều được thay bằng người của chúng ta. Mọi việc đều đã chuẩn bị chu đáo, chỉ sợ Vạn Bằng Vương không chịu hành động thôi!
Lão Bá nói:
– Tôn Kiếm sẽ có cách làm chúng phải hành động.
Lục Hương Xuyên tiếp lời:
– Khi chúng đã thấy có Tôn Kiếm tại hiện trường, nhất định sẽ hành động.
– Lần này chắc Vạn Bằng Vương sẽ không hiện thân, bởi thế ta cũng không tới đó.
Lục Hương Xuyên ngập ngừng nói:
– Thuộc hạ muốn tới đó xem…
Lão Bá ngắt lời:
– Ngươi cũng không đi. Nếu chúng thấy ngươi tất sẽ đoán ra chúng ta đã có bố trí, hơn nữa…
Ông đưa mắt nhìn Tiểu Hà vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, nói tiếp:
– Ngươi còn có việc khác.
Lục Hương Xuyên hiểu ý, đáp khẽ:
– Dạ…
Lão Bá tiếp:
– Vạn Bằng Vương sẽ do ta đối phó, còn ngươi hãy làm mọi cách tra rõ kẻ nào điều khiển tên này. Nhưng làm thế nào đừng để lộ ra cho bất cứ người thứ ba nào khác.
Lục Hương Xuyên quan sát Tiểu Hà một lúc rồi chậm rãi nói:
– Chỉ cần hắn chưa chết, thuộc hạ nhất định sẽ có biện pháp tra rõ.
Lão Bá gật đầu:
– Rất tốt nhưng cốt sao đừng để hắn chết.
* * * * *
Thiết Thành Cương bận y phục đại tang bằng vải thô, để chân trần, vẻ mặt sầu thảm.
Thương thế của thiếu niên đã đỡ nhiều, những vết bỏng đã liền da, chỉ còn lại những vết sẹo loang lổ.
Sau khi Hoàng Sơn tam hữu bị giết, Thiết Thành Cương quay lại Vạn Cảnh sơn trang thu nhặt sáu tên huynh đệ của mình, thi thể đều bị cháy sém để trong một thạch thất, hôm nay mới mua sắm quan tài mai táng và được sự hỗ trợ của Lão Bá và Lục Hương Xuyên tổ chức đại tế.
Thân nhân của Thất Dũng Sĩ không nhiều, kể cả đạo sĩ đọc kinh, người khiêng quan tài, phu đào huyệt và ban kèn trống, tất cả đều thuê trong trấn, cả thảy mới chưa đến năm chục người.
Quan tài được đặt trên một ngọn đồi thấp ở phía Đông Vạn Cảnh sơn trang, ba phía là rừng rậm, phía Tây là Vạn Cảnh sơn trang nay chỉ còn là một đống tro tàn.
Thi thể của sáu người trong Thất Dũng Sĩ được mang tới đặt trên bãi trống, lúc này chưa tới giờ nhập quan.
Trước mặt là thi thể những huynh đệ từng đồng cam cộng khổ. Nét mặt Thiết Thành Cương đanh lại, không thấy một giọt nước mắt nào. Có lẽ nước mắt chàng đã khô kiệt.
Ngày đã quá ngọ, ngọn gió thu thổi lên ngọn đồi xào xạc hòa với tiếng ai điếu nghe càng não ruột.
Thiết Thành Cương đột nhiên quay lại nhìn chúng nhân hắng giọng nói:
– Những huynh đệ của tôi bị sát hại một cách bi thảm, hơn nữa còn bị chịu tiếng oan. Thế mà một mình tôi lại bỏ mặc họ chạy trốn…
Lẽ ra phải nói lời điếu, nhưng Thiết Thành Cương không làm thế, chẳng hiểu chàng có ý gì?
Tuy vậy mọi người vẫn chăm chú lắng nghe.
Chàng dừng một lúc rồi nói tiếp:
– Tôi bỏ chạy không phải vì sợ chết mà cốt để đợi tới ngày hôm nay, sự hàm oan của họ được gột rửa. Vì thế tôi không còn lý do gì để tiếp tục sống nữa.
Vừa nói tới đó, chàng đã vung tay lên.
Mọi người cùng ồ lên một tiếng khi thấy trong tay Thiết Thành Cương lấp loáng một mũi đao và chàng nhằm cổ họng mình đâm vào.
Không ai kịp ngăn cản hành động tự sát bất ngờ đó.
Nhưng có một nhân ảnh từ mé rừng lao tới như ánh chớp, chỉ mấy bước đã tới sát người Thiết Thành Cương, một tay vung chưởng đánh vào tay phải cầm đao của chàng, một tay kia xuất chỉ điểm vào hôn huyệt.
Hành động của người kia vô cùng thần tốc.
Một số người nhận ra hán tử vừa xuất hiện chính là Tôn Kiếm.
Mũi đao Thiết Thành Cương đâm vào cổ họng mình chỉ sâu vào chưa tới một phân liền bị đánh bật đi, một vòi máu nhỏ phun ra, đồng thời Thiết Thành Cương cũng rũ người xuống ngất đi.
Tôn Kiếm điểm huyệt cầm máu cho Thiết Thành Cương rồi bảo hai tên phu đào huyệt:
– Mau đưa hắn về Cúc Hoa viên!
Hai tên này vốn là thuộc hạ của Lão Bá được Lục Hương Xuyên bố trí thay làm phu đào huyệt, liền dạ một tiếng rồi mang Thiết Thành Cương đi.
Tôn Kiếm nhìn theo một lúc rồi hướng sang chúng nhân nói:
– Các bằng hữu và thân nhân của Thất Dũng Sĩ! Hành động của Thiết Thành Cương đã tỏ rõ nghĩa khí không thẹn với anh linh các huynh đệ của mình. Họ thiệt thòi bị Hoàng Sơn tam hữu giết hại dã man và vu oan giá họa, nhưng không vì thế mà Thiết Thành Cương phải hy sinh để giữ trọn nghĩa khí với các huynh đệ của mình vì anh ta có nhiều việc phải làm. Những kẻ đáng đền tội không phải chỉ có Hoàng Sơn tam hữu…
Mọi người đều đồng tình với Tôn Kiếm.
Tiếp đó các đạo sĩ đọc kinh văn và lời điếu, còn phu đào huyệt cũng bắt tay vào công việc của mình.
Những thủ tục kéo dài chừng một canh giờ, đến lúc các thi thể phải được nhập quan.
Sáu cỗ quan tài sơn đen được mở ra trong tiếng khóc lóc ai oán.
Hai tên đạo sĩ thắp nến đốt hương.
Mùi hương trầm tỏa ra ngây ngất.
Vừa lúc đó từ mé rừng bỗng có hai mươi mấy nhân ảnh bận hắc y tiến ra.
Tôn Kiếm nhíu mày, và chợt nhận ra trong đám thân nhân cúng tế có mấy người lảo đảo ngã xuống.
Tôn Kiếm thấy tình cảnh khác thường vội vàng phong bế hô hấp nhảy tới trước mặt hai tên đạo sĩ quát to:
– Các ngươi đốt mê hương?
Hai tên đạo sĩ chưa kịp trả lời thì tên dẫn đầu trong số hai mươi mấy hắc y nhân vừa xuất hiện, cười hắc hắc nói:
– Ngươi đoán không sai, nhưng đã muộn! Tôn Kiếm, chịu mệnh đi!
Tôn Kiếm không nói không rằng, như con hổ bị thương lao vào hai tên đạo sĩ, song chưởng cùng xuất.
Bịch! Bịch!
Hai thanh âm trầm đục gần như tiếp liền nhau, cả hai tên đạo sĩ tuy đã có phòng bị nhưng không kịp tránh vì Tôn Kiếm xuất thủ quá thần tốc, thậm chí không kịp kêu tiếng nào đầu đã bị đánh vỡ tan, óc não bắn tung tóe.
Lại có thêm mười mấy người nữa trong số những kẻ đào huyệt và khiêng quan tài cùng mấy thân nhân người chết ngã gục xuống bất động.
Tôn Kiếm quát to:
– Anh em! Cố đừng hô hấp, giết!
Đồng thời bản thân hắn lao vào tên hắc y nhân cầm đầu.
Bình!
Tên này không tránh mà vung chưởng nghênh chiêu.
Hai chưởng tiếp nhau, không ngờ Tôn Kiếm lảo đảo thoái lùi ba bốn bước.
Gần hai mươi tên thuộc hạ của Cúc Hoa viên cũng tuốt binh khí xông tới theo Tôn Kiếm nhưng dễ dàng bị đối phương đánh bật cả lại.
Tên hắc y nhân cầm đầu nói:
– Hắc hắc… Tôn Kiếm, mê hương đã bắt đầu tái phát. Cho dù ngươi thân thủ cao cường bao nhiêu bây giờ cũng chỉ còn lại có hai thành công lực, và chỉ sau thời gian tuần trà nữa là sẽ hôn mê như mấy tên kia mà thôi.
Tôn Kiếm nhìn quanh.
Quả thật lúc đó đã có tới trên ba chục người bị hôn mê nằm rải rác khắp nơi.
Hắn thử vận công và cảm thấy sức lực mất đâu cả, hai chân mềm oặt phải gượng lắm mới đứng vững.
Hắn không hiểu vì sao Lục Hương Xuyên nói rằng đã bố trí người của mình vào tất cả các vị trí trong buổi đại tế, hơn nữa còn kiểm tra rất cẩn thận mà vẫn lọt gian tế vào để chịu thảm cảnh thế này?
Chẳng lẽ việc mà Lão Bá không nhúng tay vào và cũng không đoán định trước?
Cứ cho là Lão Bá hoàn toàn tín nhiệm Lục Hương Xuyên, chẳng lẽ tên này để xảy ra sơ xuất?
Hắn nghiến răng hỏi:
– Vạn Bằng Vương đã bố trí gian tế thế nào?
Tên hắc y nhân cười nhạt đáp:
– Cái đó bây giờ nói cho ngươi biết cũng vô hại, nhưng ngươi có biết cũng vô ích thôi. Đến gặp Diêm Vương thì chẳng cần gì phải điều trần việc đó.
Dứt lời quay lại khoát tay ra lệnh:
– Giết! Không để ai sống sót!
Tôn Kiếm cố sức xông tới tên hắc y nhân nhưng lập tức bị ba mũi kiếm đâm xuyên suốt qua người.
Hai mươi mấy tên hắc y nhân xông vào đám người đang bận tang phục, phần lớn đã ngất, chỉ còn vài người vẫn gượng đứng được nhưng mất hết sức đề kháng, giương mắt bất lực nhìn đối phương tàn sát đồng bọn và chính mình như con dê tế thần bị trói chặt giương mắt lên nhìn tên đồ tể.
* * * * *
Lão Bá đứng giữa phòng như một pho thạch tượng, bộ mặt trông rất khủng khiếp.
Nghĩa nữ Tôn Như Liễu mới mười lăm tuổi phủ phục bên quan tài Tôn Kiếm khóc như mưa, khuôn mặt diễm lệ đầm đìa nước mắt.
Lão Bá không ghìm được nước mắt.
Lục Hương Xuyên cúi thấp đầu.
Chưa bao giờ y thấy Lão Bá nhỏ lệ, và trong tâm tưởng của mọi người Lão Bá không bao giờ rơi nước mắt. Bởi thế trông thấy con người đó khóc thì thật đáng sợ.
Không ai biết sự việc trên hiện trường xảy ra thế nào, vì không một người nào sống sót, kể cả tổ cảnh giới mai phục ở bên ngoài đều bị giết sạch.
Riêng hai tên thủ hạ giả dạng phu đào huyệt đưa được Thiết Thành Cương an toàn trở về Cúc Hoa viên.
Bọn người mai phục vì sợ đánh cỏ động rắn nên đành để cho họ thoát khỏi nơi mai phục, hơn nữa đó cũng không phải là mục tiêu của Vạn Bằng Vương.
Thiết Thành Cương cũng đâm sầm vào phòng, cặp mắt như lồi ra nhìn thi thể của bằng hữu đầy thương tích nằm trong quan tài, máu trong huyết quản sôi lên.
Lão Bá thấy tim mình như vỡ tan từng mảnh. Xưa nay ông chưa từng sai lầm để chịu thất hại thảm bại đến thế.
Dù không biết gì về những diễn biến chiều qua ở Vạn Cảnh sơn trang nhưng ông đoán chắc rằng kế hoạch của mình đã bị bại lộ và trong số những người được tuyển chọn tới đó có kẻ phản bội dùng mê hương đầu độc trước khi địch nhân hạ sát thủ.
Quan sát hiện trường không khó khăn gì để rút ra kết luận đó.
Hơn nữa gần trăm cao thủ, trong số họ có nhiều người thuộc hàng nhất lưu, thế mà phải chịu chết hầu như không thể phản kháng đủ chứng minh rõ điều đó.
Chỉ có mấy điểm đặt mai phục xung quanh hiện trường là có diễn ra cuộc chiến đấu rất kịch liệt, nhưng đó chỉ là bộ phận cảnh giới nên không có nhiều cao thủ, việc họ bị tiêu diệt sau khi những người ở nội vi đã hoàn toàn không phản kháng là điều dễ hiểu.
Sự phản bội làm Lão Bá dường như phát điên.
Mấy chục năm qua chưa từng xảy ra chuyện đó.
Chỉ một sai lầm đã phải trả giá bằng chính sinh mạng nhi tử độc nhất của mình, thế mà đến lúc này vẫn chưa thể phát hiện được sai lầm phát sinh từ đâu.
Tổ chức của Lão Bá vốn hết sức chặt chẽ và nghiêm mật, thế mà bây giờ đã bị lộ ra chỗ sơ hở.
Điều đáng sợ là không phát hiện ngay chỗ sơ hở đó để bịt lại, chỉ e có nguy cơ bị khoét sâu thêm.
Ông thà đổi bất cứ giá nào để tìm ra chỗ sơ hở đó, nhưng không sao tìm được.
Màn đêm buông xuống, trong phòng tối tăm không đèn lửa nhưng chẳng ai nghĩ đến chuyện thắp đèn. Toàn hoa viên chìm trong bóng tối.
Cuối cùng Lão Bá ngẩng lên ra lệnh ngắn gọn:
– Đi tìm Hàn Đường!