Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm

Chương 14: Liều thân cứu bạn


Đọc truyện Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm – Chương 14: Liều thân cứu bạn

Mạnh Tinh Hồn không sao ngủ được, lòng băn khoăn với nhiều ý nghĩ.

Y chợt nhận thấy Lão Bá không phải là người khó gần như mình nghĩ, và không quá thông minh như lời đồn đại.

Lão Bá cũng là người chứ chẳng phải thần thánh không thể đánh bại.

Ông ta vốn rất tự hào vì trong đời kết giao với nhiều bằng hữu.

Thế nhưng Lão Bá lại không biết rằng người bằng hữu gần gũi nhất đã phản bội mình, chẳng những đã không giúp Lão Bá thẩm tra Mạnh Tinh Hồn mà trái lại còn giúp Mạnh Tinh Hồn thoát khỏi sự nghi ngờ.

Mạnh Tinh Hồn cảm thấy bất bình thay cho Lão Bá.

Y rất ghét những người bán rẻ bằng hữu của mình, khinh bỉ hạng người phản phúc.

Sau đó ý nghĩ của Mạnh Tinh Hồn quay về với Tiểu Điệp, và lập tức thấy lòng dịu đi. Lúc này nàng đang làm gì? Còn ôm hài tử ngủ ngon lành hay đang nhớ đến mình?

Nghĩ đến nàng đang nằm trong căn lều ẩm thấp và bề bộn, ôm một hài nhi nằm trên chiếc giường cứng lạnh mà lòng nhớ đến mình, Mạnh Tinh Hồn chợt trào lên một nỗi xót thương vô biên.

Y tự thề rằng chỉ cần làm xong việc này, mình sẽ lập tức quay về bên nàng và không bao giờ rời xa nàng nữa.

Chợt y nhớ tới câu nói của Lục Hương Xuyên:

– Trên đời rất ít nữ nhân đáng được nam nhân phải hy sinh.

Tuy vậy y không hề lưu tâm đến điều này, vì biết Lục Hương Xuyên không biết gì về nàng cả.

Y thở dài và chẳng bao lâu chợt bình tĩnh, tự nhủ:

– Ta sẽ trung thành với nàng và nhất định suốt đời nàng sẽ trung thành với ta như vậy! Một khi hai người yêu thương và tin tưởng nhau thì thật là hạnh phúc!

Đột nhiên có tiếng động bên ngoài cửa sổ.

Mạnh Tinh Hồn như con linh miêu đứng bật dậy nhẹ nhàng đến bên cửa quan sát.

Một người đứng ngoài cửa đang vẫy tay vào nhà, chính là Lục Mãn Thiên.

Mạnh Tinh Hồn không ngờ tới sự việc này. Y liền nhảy ra cửa sổ đôi chân trần giẫm lên những luống hoa còn ướt đẫm sương đêm.

Lục Mãn Thiên đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạnh Tinh Hồn hồi lâu chợt trầm giọng nói:

– Ngươi biết ta là ai rồi chứ?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu.

Lục Mãn Thiên lại hỏi:

– Ngươi là ai?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

– Chắc rằng ông cũng biết tôi là ai rồi.

Lục Mãn Thiên chú mục nhìn đối phương hồi lâu rồi chậm rãi gật đầu:

– Biết. Nhưng vì sao bây giờ ngươi mới tới? Lẽ ra ngươi phải có mặt ở đây từ tháng trước mới phải.

Mạnh Tinh Hồn cười nhạt:

– Sớm hay muộn thì kết quả cũng như nhau cả. Có thể nói lúc này tôi đã đặt một chân vào quan tài rồi.

– Ngươi là người rất thận trọng!

– Nếu mạo hiểm, tôi không sống được tới bây giờ!

Lục Mãn Thiên nói:

– Nhưng thực ra ngươi không nên quá thận trọng như vậy. Bây giờ ở đây đã có ta chiếu cố, ngươi còn sợ gì chứ?

Nụ cười của lão lạnh lùng, vẻ mặt rất khó nhìn.

Trong lòng Mạnh Tinh Hồn chợt trào lên một nỗi chán ghét.

Y lạnh giọng nói:

– Thì ra ông là người đã bán rẻ Lão Bá. Tôi không ngờ người thuê giết Lão Bá lại là một bằng hữu thân cận nhất của ông ta!

Lục Mãn Thiên không có phản ứng gì, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và nụ cười không chút biểu lộ tình cảm nào như trước, thản nhiên nói:

– Ngươi còn trẻ nên không hiểu nhiều điều. Bản tính người ta là như vậy. Khi người ta muốn leo lên cao hơn thì có khi phải đạp lên đầu người khác.

Mạnh Tinh Hồn “hừ” một tiếng:

– Việc đó tôi quả thật không hiểu, và không muốn hiểu.

Lục Mãn Thiên hỏi:

– Cao lão đại không nói trước cho ngươi biết sao?

– Không.

– Ngươi chấp hành nhiệm vụ?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu, không đáp.

Lục Mãn Thiên cũng gật đầu:

– Rất tốt! Ngươi định lúc nào thì động thủ.

– Chờ khi có cơ hội.

Lục Mãn Thiên xua tay nói:

– Vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội đâu! Lão Bá không bao giờ để ai có cơ hội. Dù ngươi có đợi thêm mười năm cũng vô ích! Vì thế ngươi hãy tự tạo lấy cơ hội.

– Thật ư?

Lục Mãn Thiên không để ý đến thái độ lãnh đạm của đối phương, nói tiếp:

– Vì thế ngươi chẳng cần đợi gì cả. Bất cứ thời gian nào cũng phải tạo ra cơ hội.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

– Ông muốn khi nào tôi động thủ?

– Ngay hôm nay!

Mạnh Tinh Hồn nhíu mày hỏi lại:

– Ngay hôm nay?

Lục Mãn Thiên gật đầu:

– Phải!

Rồi nói thêm:

– Tốt nhất vào lúc hoàng hôn.

– Đó là kế hoạch của ông?

Lục Mãn Thiên không đáp, chậm rãi nói:

– Có những việc chẳng những không thể chờ đợi mà cần hết sức khẩn trương, càng làm nhanh càng tốt!

Mạnh Tinh Hồn không nói gì cả, chỉ đưa mắt nhìn đối phương đầy ác cảm.

Lục Mãn Thiên không lưu tâm, nói tiếp:

– Lão Bá rất thích tự mình chăm sóc hoa. Hàng ngày cứ đến hoàng hôn, thế nào lão ta cũng ra vườn đi dọc theo các luống hoa để ngắm nhìn và tỉa lá. Đó là thói quen của lão, mười mấy năm nay chưa bao giờ bỏ lấy một ngày, ngoại trừ lão ta không có mặt ở hoa viên.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

– Chỉ một mình ông ta thôi ư?

– Phải! Không bao giờ lão ta cho phép ai đi theo mình. Bởi vì lão lợi dụng thời gian đó để suy ngẫm đến công việc. Thực tế đó là lúc lão ta quyết định nhiều vấn đề.

– Nhưng trong hoa viên nhất định có nhiều cơ quan mai phục và những trạm gác bí mật?

Lục Mãn Thiên gật đầu rồi chợt vẫy tay nói:

– Ngươi hãy theo ta!

Lúc này trời còn chưa sáng rõ. Hai người đi trong ánh sáng le lói đến Cúc Hoa viên nơi mà tối qua Mạnh Tinh Hồn đã đụng đầu với thủ hạ của Lão Bá.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

– Có thể Lão Bá nhận ra chúng ta không?

Lục Mãn Thiên lắc đầu:

– Không. Lão Bá ngủ rất ngon và thường đến sáng bạch mới dậy, thói quen đó không bao giờ thay đổi.

Lão chợt dừng lại bên một khóm hoa cúc nói:

– Hằng ngày lão ta đến đúng chỗ này thì quay lại.

Mạnh Tinh Hồn nhận xét:

– Như vậy ở đây phải có một cạm bẫy hoặc trạm canh bí mật.


– Đúng thế. Nhưng ta có thể biến thành không có.

Mạnh Tinh Hồn không ngạc nhiên trước câu này.

Lục Mãn Thiên bỗng đưa tay nhổ một khóm hoa lên.

Mạnh Tinh Hồn thấy lão không dùng lực nhiều, vậy mà khóm hoa bị bật cả gốc bên dưới lộ ra một cửa hang nhỏ.

Lục Mãn Thiên chỉ tay vào miệng hang nói:

– Ngươi hãy xuống đó thử xem!

Mạnh Tinh Hồn định nhảy xuống nhưng Lục Mãn Thiên chợt ngăn lại nói:

– Thôi không cần nữa. Tối nay đúng lúc hoàng hôn, ngươi sẽ ẩn trong hang này, nhưng phải mang theo binh khí của mình. Nhưng có thể cho ta biết ngươi định dùng binh khí gì không?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

– Cái đó tùy hoàn cảnh.

Lục Mãn Thiên hỏi:

– Trước đây ngươi thường dùng loại binh khí nào để giết người?

– Rất nhiều thứ!

– Trường hợp này thì sao?

Mạnh Tinh Hồn đưa mắt bao quát hiện trường mới trả lời:

– Dùng ám khí.

Lục Mãn Thiên cố hỏi cặn kẽ:

– Loại ám khí nào.

– Ông không cần biết rõ. Chỉ yên tâm rằng đó là thứ ám khí chuẩn xác và rất hiệu nghiệm. Đối phương chỉ cần trúng phải là chết sau vài khắc.

Nét mặt Lục Mãn Thiên lộ vẻ hài lòng.

Lão gật đầu nói:

– Tốt lắm! Trong khi Lão Bá xem hoa, bao giờ cũng rất chăm chú. Hơn nữa đây là địa điểm quen thuộc, sẽ không ngờ có người ám toán mình ở ngay đây đâu!

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

– Theo ông thì cơ hội thành công có lớn không?

– Ít nhất có bảy phần cầm chắc, nếu ngươi…

Mạnh Tinh Hồn ngắt lời:

– Bẩy phần cơ hội là quá đủ. Thông thường chỉ cần tin năm phần thành công là tôi đã có thể hạ thủ.

– Nghe nói rằng ngươi chưa bao giờ thất bại.

Mạnh Tinh Hồn cười đáp:

– Đương nhiên. Chỉ cần một lần thất bại thì tôi đã không còn sống trên đời này nữa.

Vấn đề không phải là có mấy phần cầm chắc thành công mà cần phải nắm chắc khả năng đó. Nếu biết nắm lấy cơ hội cho tốt thì chỉ cần một phần cơ hội thành công là đủ.

Lục Mãn Thiên gật gù một cách hài lòng:

– Xem ra ta đã không tìm nhầm người.

Mạnh Tinh Hồn tán thành:

– Ông không tìm sai.

Lục Mãn Thiên lại hỏi:

– Ngươi còn vấn đề gì nữa không?

– Còn vấn đề này. Tôi phải tới đây vào lúc nào để không bị ai phát hiện?

Lục Mãn Thiên như chờ câu hỏi đó cười nói:

– Hỏi rất hay!

Lão để khóm hoa vào chỗ cũ lấp lại như trước rồi mới trả lời:

– Ở đây ăn cơm chiều rất sớm. Cứ trước bữa ăn đều có hiệu lệnh là một hồi chuông. Ngay khi tiếng chuông đầu tiên phát ra, bất luận ngươi ở đâu cũng phải nhanh chóng đến đây ngay.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

– Ngay lập tức sao?

Lục Mãn Thiên khẳng định:

– Ngay lập tức! Không được chậm trễ phút nào. Ta chỉ đảm bảo trong thời gian ngắn ngủ đó không ai phát hiện được ngươi tới tiềm ẩn ở đây.

Giọng lão trở nên nghiêm khắc:

– Nếu phạm phải sai lầm nào, chẳng những hỏng mất đại sự mà chính ngươi không sao tránh được cái chết!

Tới đó hai người nhanh chóng rời khỏi hoa viên, trở về nơi nghỉ của mình.

* * * * *

Bây giờ thì mọi việc đã được quyết định, chỉ chờ hành động cuối cùng.

Thắng hay bại thì cũng không còn đường thoái lui nữa.

Sự phát triển của sự việc chẳng những nhanh hơn Mạnh Tinh Hồn dự định rất nhiều mà cũng thuận lợi hơn, bởi thế lẽ ra y hài lòng mới phải.

Nhưng không hiểu sao Mạnh Tinh Hồn lại cảm thấy bất an, thậm chí dự cảm rằng có điều gì đó không đúng, trái lẽ thường.

Nhưng y không sao giải thích được cái gì không đúng, chỗ nào khác thường.

Kế hoạch của Lục Mãn Thiên rất thích hợp và chu đáo. Hay vì sự dễ dàng đó đã khiến y lo lắng.

Cũng có thể kế hoạch này là do người khác sẵp xếp, việc mà trước đây y chỉ tự mình vạch ra và thực hiện, và nỗi lo xuất phát từ sự không tin vào người khác?

Quả thật không ai muốn đem số phận của mình giao vào tay kẻ khác.

Mạnh Tinh Hồn lại càng không muốn phó thác tính mạng mình cho Lục Mãn Thiên.

Nhưng chủ mưu của sự việc này chính là lão ta. Bởi thế lão ta không có lý do gì để bán rẻ Mạnh Tinh Hồn, và y không có lý do gì để nghi ngờ lão.

Mạnh Tinh Hồn chỉ biết xua đi nỗi lo lắng và yên tâm chờ đợi tới hoàng hôn.

Nhưng việc đó không phải dễ.

* * * * *

Chính ngọ.

Thông thường trong bữa ăn trưa, Lão Bá thích cùng một số thuộc hạ nhàn đàm những chuyện linh tinh.

Ngay cả việc ngồi tán ngẫu đối với Lão Bá cũng không phải là vô ích, vì ông cho rằng cả trong khi nói chuyện bâng quơ cũng có thể biết thêm một số điều và nảy sinh ra một số quyết định.

Những người cùng ăn với Lão Bá đương nhiên đều là bằng hữu được ông tin tưởng nhất, Mạnh Tinh Hồn được Lão Bá cho phép cùng ăn trưa với mình.

Bữa ăn của Lão Bá thường rất đơn giản, chỉ có một món thịt hoặc cá và vài bát canh rau, bởi ông cho rằng ăn nhiều thịt không có lợi đối với người nhiều tuổi.

Nhưng hôm nay thức ăn có phần ngoại lệ, thêm món gà rán và thịt hầm. Lão Bá cười nói với Mạnh Tinh Hồn:

– Tuổi trẻ nên ăn nhiều thịt cá. Hồi còn trẻ ta cũng rất thích ăn nhiều thịt, như vậy mới đủ chất giúp cơ thể mạnh mẽ hơn. Hồi đó chỉ cần hai ngày không ăn thịt, tưởng chừng như không làm được việc gì cả.

Mạnh Tinh Hồn ăn một cách tự nhiên những thứ gì mình thích không hề khách khí.

Lão Bá nhìn y với ánh mắt tươi cười, bất chợt hỏi một câu:

– Trước đây lúc còn ở thương thuyền, bọn đầu bếp phục vụ thế nào?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

– Không tệ lắm!

Lão Bá nhận xét:

– Về các món rau xào, ta tin rằng người ở miền nam nấu ngon hơn người ở miền bắc, ngươi có nhận xét thế nào?

Mạnh Tinh Hồn hiểu rằng Lão Bá đang điều tra mình liền trả lời ngay:

– Trên thuyền của chúng tôi có tới ba người đầu bếp, nhưng chỉ có một tên họ Ngô là người miền Nam. Hai người còn lại đều là người Quan Đông. Quả nhiên ai cũng thích món rau xào của tên họ Ngô làm.

Lão Bá lại hỏi:

– Còn trà thì sao?

– Cả món trà phương nam cũng đậm đà hơn.

Tuy vẻ mặt y không đổi sắc, nhưng trong lòng thầm nhủ:

– May thật! Suýt nữa thì mọi việc hỏng bét! Lão Bá quả nhiên lợi hại!


Mạnh Tinh Hồn khẳng định rằng chỉ trong sáng nay Lão Bá đã tìm hiểu tường tận về Tần Trung Đình.

Nếu không được Cao lão đại trao cho cuốn nhật ký của Tần Trung Đình để nghiên cứu kỹ tất vừa rồi chính y đã để lộ bản thân.

Lão Bá hỏi có vẻ như chỉ thuận miệng nói chuyện tầm phào, kỳ thực chỉ cần lỡ miệng nói sai một câu thì đừng mong sống để ăn nốt bữa cơm trưa.

Mạnh Tinh Hồn đã trả lời đúng.

Tuy vẫn điềm nhiên ăn hết bữa cơm nhưng y không cảm thấy ngon miệng nữa, thậm chí không biết mình đang ăn gì, chỉ cố sao đừng để Lão Bá thấy mình gắng gượng.

Lục Hương Xuyên ngồi bên cạnh Mạnh Tinh Hồn nói rất ít.

Mãi đến khi rời phòng ăn ra tới con đường nhỏ rải đá trong hoa viên, hắn mới cười hỏi:

– Lão Bá vừa bảo ta đưa ngươi đến khu vườn phía Tây du ngoạn và ngắm cảnh, ngươi có hiểu ý tứ gì không?

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu.

Gần đây mỗi lần không muốn làm cho sự việc rắc rối, nhất là từ chối trả lời việc gì, y thường lắc đầu mà không đáp. Đó là y học được cách không tỏ ra mình thông minh.

Lục Hương Xuyên nói:

– Ý của Lão Bá là từ nay gần như coi ngươi là người nhà rồi.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

– Gần như?

Lục Hương Xuyên gật đầu:

– Chưa phải là hoàn toàn, vì còn thiếu một điểm.

– Điểm nào?

– Ngươi còn chưa vì Lão Bá mà giết người!

Hắn cười nói thêm:

– Tuy vậy ngươi không cần phải lo. Rồi sẽ có cơ hội và không lâu đâu!

Mạnh Tinh Hồn cũng cười đáp:

– Nhưng khi cơ hội đó tới còn chưa rõ là tôi sẽ giết người hay bị người giết.

Lục Hương Xuyên trầm ngâm nói:

– Nếu không giết người tức bị người giết. Đã dấn thân vào chốn giang hồ tất phải tuân theo quy luật đó. Có những người cho rằng vĩnh viễn không bao giờ bị người khác giết chết, nhưng bỗng dưng một đao đâm trúng ngực, chính lúc mà hắn không hề ngờ tới. Xưa nay kẻ giết người và người bị giết đều có cơ hội như nhau.

Mạnh Tinh Hồn cười nhạt hỏi:

– Có phải nói về điều đó, Lục huynh liên tưởng đến Tôn Kiếm không?

Lục Hương Xuyên biến sắc nói:

– Ngươi biết hắn?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

– Việc Tôn Kiếm bị giết từ lâu đã không còn là bí mật trong giang hồ nữa.

Lục Hương Xuyên thở dài, cười khổ nói:

– Không sai! Đó là chiến thắng lừng lẫy nhất của Thập Nhị Phi Bằng bang. Bởi thế chúng tuyên truyền để giương cao thanh thế là điều dễ hiểu.

Mạnh Tinh Hồn lại nói:

– Ngay cả chuyện Dịch Tiềm Long phản biến cũng đã truyền khắp võ lâm.

Lục Hương Xuyên trầm ngâm một lúc rồi lạnh giọng:

– Hắn không phản biến!

– Không phải ư?

– Hắn không đáng gọi là tên phản đồ. Làm phản đồ ít ra phải can đảm. Dịch Tiềm Long chẳng qua là một kẻ thất phu hèn nhát mà thôi!

– Nhưng người ta nói rằng Dịch Tiềm Long là một trong số ít những bằng hữu được Lão Bá tín nhiệm nhất.

Lục Hương Xuyên gật đầu:

– Có thể thật. Nhưng nên hiểu rằng hắn là kẻ nhu nhược, khi biết Lão Bá gặp nguy hiểm thì lủi mất, mang theo gia tài mấy trăm vạn lạng mà Lão Bá tặng cho lần trước.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

– Vì sao các người không đi tìm ông ta?

– Chúng ta đã tìm nhưng không được. Chắc là hắn đã lên thuyền đến Phù Tang. Hắn có một người vợ Phù Tang phiêu dạt vào Trung Nguyên.

Mạnh Tinh Hồn cười nói:

– Như vậy, vấn đề không phải là bằng hữu nhiều hay ít. Cái chính là bằng hữu có thật là bằng hữu chân chánh hay không.

Y chợt nhìn ra khoảng xa xăm, thở dài nói tiếp:

– Có những trường hợp nhiều thêm một bằng hữu không bằng bớt đi một bằng hữu.

Lúc đó đã sang giờ mùi.

Hai người đi qua chiếc cầu nhỏ.

Một đám mây đen kéo đến làm bầu trời tối sầm lại.

Gió cũng mạnh và lạnh hơn.

Một người bận thanh y, đầu đội mũ rộng vành che gần hết khuôn mặt, kéo cổ áo lên tận cằm đi ngang qua cầu với dáng rất vội vã.

Bên kia cầu là rừng trúc, thấp thoáng có mấy ngôi thương đình.

Mạnh Tinh Hồn chợt trông thấy Lục Mãn Thiên ngồi trên ghế trong một ngôi thương đình, trong tay cầm một quản bút.

Thanh y nhân đến gần Lục Mãn Thiên rồi đứng thẳng dậy, bấy giờ mới thấy rõ mặt.

Người đó là Phùng Hạo.

Lục Mãn Thiên lướt mặt nhanh một vòng rồi thấp giọng nói nhanh:

– Mọi việc sẽ tiến hành theo đúng kế hoạch. Hắn quyết định hôm nay vào lúc hoàng hôn sẽ hạ thủ.

Đương nhiên cả Mạnh Tinh Hồn và Lục Hương Xuyên đều không nghe được, thậm chí Mạnh Tinh Hồn không biết Phùng Hạo là ai.

Phùng Hạo hỏi thêm một câu:

– Có thể hắn sẽ thay đổi ý định không?

Lục Mãn Thiên lắc đầu:

– Tuyệt đối không! Xưa nay chưa bao giờ hắn dám kháng lệnh của Cao lão đại.

Hơn nữa…

Lão dừng lại nháy mắt cười nói thêm:

– Hắn không phải là người thông minh.

Phùng Hạo cười đáp:

– Đúng thế! Chẳng những hắn không ngờ đến điểm mấu chốt của kế hoạch mà không ai có thể ngờ được.

* * * * *

Chiều dần.

Bầu trời sẫm tối.

Trong hoa viên yên tĩnh lạ thường.

Lục Hương Xuyên và Mạnh Tinh Hồn đã dạo chơi thưởng ngoạn hơn một canh giờ, đang chuẩn bị trở về.

Hai người đã đi qua rất nhiều nơi, hầu như gần khắp khu vực phía Tây của hoa viên.

Tuy vậy, Mạnh Tinh Hồn hiểu rằng những nơi mình đã đi qua đều không có giá trị gì về bố trí chiến lược.

Mà dù có thì y cũng không hiểu được gì.

Không thấy một trạm canh, một đội tuần phòng, thậm chí không thấy bóng một người nào.

Mạnh Tinh Hồn chỉ thấy đủ các loại hoa trồng theo các dãy như mê trận, nhưng tin chắc rằng bên trong đầy những cơ quan mai phục.

Tuy là một sát thủ lành nghề có nhiều kinh nghiệm nhưng Mạnh Tinh Hồn không sao đoán biết trong đó có bao nhiêu người và các trạm canh bí mật được bố trí thế nào.


Nghĩa là hết sức khó xác định được tiềm lực của Lão Bá.

Ít ra Lục Mãn Thiên có một câu nói không sai rằng: “Lão Bá tuyệt đối không cho ai một cơ hội nào”.

Nếu Lục Mãn Thiên không phản bội Lão Bá thì đúng là Mạnh Tinh Hồn không bao giờ tìm được cơ hội.

Không ai suy đoán được thực lực của Lão Bá và cũng không ai hiểu được ý nghĩ và những kế hoạch của ông.

Đột nhiên Mạnh Tinh Hồn nảy ra ý nghĩ kỳ quặc.

Y không biết giả sử mình là bằng hữu của Lão Bá thì trong tình thế này sẽ xử sự ra sao.

Lão Bá tuy là người đáng sợ nhưng không đáng hận, hơn nữa về mặt nào đó còn là người đáng yêu. Trên đời còn rất nhiều kẻ đáng hận hơn. Ít nhất Lục Mãn Thiên là một trong số đó.

Lục Mãn Thiên không những đáng khinh ghét mà còn đáng giết.

Mạnh Tinh Hồn chợt có ý nghĩ rằng nếu người mình phải giết là Lục Mãn Thiên thì sự việc đơn giản hơn, vì lòng y cũng sảng khoái hơn.

Hoa viên vẫn tĩnh mịch, không một âm thanh.

Ở đây quả giống như một mộ địa không biết đã chôn vùi bao nhiêu số phận.

Bỗng bên ngoài văng vẳng tiếng chuông.

Mạnh Tinh Hồn liền ngạc nhiên lắng nghe.

Tiếng chuông thánh thót và nghe rất có quy luật.

Lục Hương Xuyên dừng lại, cũng chăm chú nghe, mắt nhìn về phía có tiếng chuông phát ra.

Lát sau Lão Bá từ đâu bất chợt hiện ra nhìn Lục Hương Xuyên hỏi:

– Ngươi nghe được gì?

Lục Hương Xuyên đáp:

– Bên ngoài có một vị lang trung bán thuốc dạo đang rung chuông.

Lão Bá lại hỏi:

– Còn gì khác không?

– Chiếc chuông đã cũ, hơn nữa có cả vết nứt.

– Gì nữa?

– Vị lang trung đó cách đây chừng ba mươi trượng.

Lão Bá ra lệnh:

– Ngươi ra gọi hắn vào đây!

– Dạ.

Lão Bá dặn thêm:

– Nếu hắn không nghe thì cứ giết đi!

Giọng ông ta nghe thản nhiên như sai thủ hạ đi làm một công việc thường nhật vậy!

Lục Hương Xuyên không hỏi gì thêm, cúi người chào rồi đi ra.

Hắn chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của Lão Bá.

Mạnh Tinh Hồn hết sức kinh dị không tin rằng một nhân vật lẫy lừng như Lão Bá có không ít người khen ngợi lại tàn bạo như vậy.

Giết một vị lang trung bình thường một cách vô duyên vô cớ đó là hành động của một kẻ mất hết lý trí.

Lão Bá hướng ánh mắt sang Mạnh Tinh Hồn như muốn xuyên suốt cả tâm can y rồi đột nhiên hỏi:

– Ngươi có ngạc nhiên rằng ta vì sao lại bảo hắn làm thế không?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu.

Trước mắt Lão Bá, tốt nhất đừng nên giấu ý nghĩ của mình.

Lão Bá giải thích:

– Từ tiếng chuông vừa rồi hắn đã nghe ra được rất nhiều điều khó tìm thấy ở một vị lang trung bình thường.

Mạnh Tinh Hồn tán thành:

– Tôi cũng nhận ra như vậy.

Lão Bá tiếp:

– Tuy vậy còn một số điều khác hắn chưa nhận biết.

Mạnh Tinh Hồn cười nói:

– Tôi còn chưa bằng được hắn. Chỉ nghe tiếng chuông mà khẳng định được từng đó là quá nhiều rồi.

Lão Bá chú mục nhìn Mạnh Tinh Hồn một lúc rồi chậm rãi nói:

– Tên lang trung này có võ công rất cao cường.

Mạnh Tinh Hồn buột miệng hỏi:

– Sao có thể thấy được?

– Căn cứ vào nhịp điệu của tiếng chuông. Một người võ công yếu nhược không thể giữ tiếng chuông nhịp nhàng như thế.

Mạnh Tinh Hồn góp lời:

– Mỗi người bán thuốc dạo bình thưởng, chẳng ai đến tận nơi hoang vắng này.

– Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất.

– Không phải ư?

– Cũng có thể do người ấy lạc đường, hoặc giả hắn thử đến nơi hoang vắng này tìm vận may.

Lão Bá ngừng một lúc rồi cười nói tiếp:

– Trên giang hồ đều biết rằng Tôn Ngọc Bá vốn rất thích kết giao bằng hữu.

Mạnh Tinh Hồn nhíu mày hỏi:

– Nhưng người bán thuốc kia chắc không phải vì thế mà đến đây?

– Tuyệt đối không! Bởi hắn rung chuông một cách chuyên tâm, hơn nữa trong tiếng chuông phảng phất có sát cơ.

Mạnh Tinh Hồn kinh ngạc hỏi:

– Có sát cơ ư?

Lão Bá gật đầu:

– Không sai! Một người nào khi định giết người, cho dù làm bất cứ việc gì đều lộ ra sát cơ. Trong tiếng chuông vừa rồi ta nghe ra có sát cơ.

Tiếng chuông bên ngoài tắt hẳn.

Mạnh Tinh Hồn cảm thấy tia mắt Lão Bá như lưỡi dao cắm vào tận tâm khảm mình, lo lắng nghĩ thầm:

– Chẳng lẽ ông ta đã nhận ra sát cơ trong người mình?

Nhưng không thể.

Bởi vì y chưa nghĩ đến việc giết Lão Bá, và trong lòng y chưa có sự phẫn nộ và thù hận.

Thông thường sát cơ thường sinh ra do sự phẫn nộ và thù hận, thế mà lúc này nội tâm của Mạnh Tinh Hồn lại rất bình tĩnh, bởi thế vẻ mặt cũng bình tĩnh.

Lão Bá chợt cười nói:

– Những cái đó bây giờ ngươi còn chưa nghe được đâu. Nhưng qua mấy năm nữa, chờ đến khi có nhiều người muốn giết ngươi, bất cứ lúc nào ngươi đều có thể bị giết, lúc ấy ngươi sẽ nghe ra thôi.

Ông nở một nụ cười chua chát rồi chậm rãi tiếp:

– Muốn nghe ra những cái đó không chỉ dùng tai mà còn vận dụng cả kinh nghiệm nữa. Chỉ có từ nỗi thống khổ và sự nguy hiểm đúc kết được kinh nghiệm quý báu.

Kinh nghiệm chẳng những làm người ta thông minh hơn, linh hoạt hơn mà còn giúp người ta sống lâu hơn.

Mạnh Tinh Hồn quan sát những nếp nhăn và dấu vết do chịu đựng những nỗi thống khổ để lại trên mặt Lão Bá, trong lòng chợt nảy sinh sự tôn kính.

– Tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ điều này.

Lão Bá cười dịu dàng nói:

– Xưa nay ta coi Lục Hương Xuyên như con đẻ của mình. Hy vọng sau này đối với ngươi cũng thế!

Mạnh Tinh Hồn bỗng cúi thấp đầu tưởng chừng không còn dám ngẩng lên nhìn vào mắt ông nữa.

Y chợt cảm thấy mình thật hèn hạ và ti tiện.

Lát sau Lục Hương Xuyên trở về, dắt theo một người bận y phục màu xám, lưng đeo hòm đựng thuốc, trong tay cầm một chiếc chuông nhỏ.

Mạnh Tinh Hồn bỗng thấy máu mình như đông lại.

Y không bao giờ ngờ được rằng vị lang trung bán thuốc này lại chính là Diệp Tường.

Diệp Tường trông rất bình tĩnh và trấn định, cả khi trông thấy Mạnh Tinh Hồn vẫn không để lộ chút biểu cảm nào trên mặt, ánh mắt không tránh đi mà cứ nhìn thẳng vào Mạnh Tinh Hồn với vẻ bàng quan rất đáng khâm phục, giống như chưa bao giờ trông thấy Mạnh Tinh Hồn vậy.

Trái lại, Mạnh Tinh Hồn phải khá lâu mới trấn tĩnh được.

Lần đầu tiên, y nhận thấy rõ ràng có nhiều điều mình không sao bằng được Diệp Tường.

Nhưng có một điều hết sức khó hiểu là Diệp Tường đến đây với mục đích gì?

Đương nhiên Lão Bá cũng không biết, vì thế mới cười nói:

– Ngươi đến thật đúng lúc. Chúng ta lúc này đang cần một lang trung.

Diệp Tường hỏi:

– Ở?đây có bệnh nhân ư?

Lão Bá trả lời:

– Không có bệnh nhân. Chỉ có người bị thương và người chết.

Diệp Tường nói:

– Người chết thì không ai chữa được.

– Còn người bị thương thì sao? Chắc rằng trong rương thuốc của ngươi có linh dược trị thương.


Diệp Tường lắc đầu đáp:

– Không có!

Lão Bá vẫn đều giọng hỏi:

– Vậy ngươi trị được những loại bệnh nào?

Diệp Tường đáp:

– Tôi không trị bệnh nào cả!

– Vậy chứ ngươi bán thứ thuốc gì?

– Tôi cũng không bán thuốc!

Mạnh Tinh Hồn vô cùng kinh ngạc, không biết Diệp Tường giở trò quỷ quái gì vậy?

Trái lại, giọng Lão Bá vẫn bình thản:

– Vậy trong rương của ngươi…

Diệp Tường ngắt lời:

– Chỉ có một bình rượu và một con dao…

Mặt hắn không lộ chút biểu cảm nào, thản nhiên nói tiếp:

– Ta không trị bệnh cứu người, trái lại còn muốn lấy mạng người!

Mạnh Tinh Hồn tưởng chừng như thấy tim mình nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

Lão Bá vẫn cười hỏi:

– Thì ra ngươi là một kẻ sát nhân. Thế thì rất tốt! Chúng ta ở đây có rất nhiều người đáng giết. Chỉ không biết ngươi định lấy mạng ai?

Diệp Tường đáp:

– Đó là trước đây. Còn hôm nay ta đến không phải để giết người!

– Không phải ư?

– Nếu ta đến để giết người, đương nhiên là chỉ giết ông. Nhưng ta lại không muốn giết ông.

– Vậy ư?

Diệp Tường lại tiếp:

– Xưa nay ta giết người không cần lựa chọn, chỉ cần có điều kiện thích hợp. Ta có thể giết chết bất cứ người nào, nhưng chỉ riêng ông là ngoại lệ.

Lão Bá hỏi:

– Vì sao vậy?

Mạnh Tinh Hồn liếc mắt nhìn sang thấy mặt ông ta ngẩn ra trông rất buồn cười.

Hiển nhiên Diệp Tường đã làm cho ông ta cảm thấy hứng thú.

Diệp Tường đáp:

– Ta không giết ông vì biết rằng không thể giết được, không những ta mà không ai có thể giết nổi ông!

Hắn cười lên mấy tiếng rồi nói tiếp:

– Có lẽ trên giang hồ hiện tại không ai đủ khả năng giết được ông. Chỉ có những kẻ điên mới muốn tới đây giết ông, nhưng tôi không phải là kẻ điên.

Lão Bá cười to nói:

– Ngươi không điên thật, nhưng đánh giá ta vậy là quá cao đấy!

Diệp Tường nói:

– Ta không đánh giá mà ta biết rõ như vậy.

Lão Bá lắc đầu:

– Đã là người sống thì bất cứ ai cũng có khả năng bị người khác giết chết. Ta không ngoại lệ bởi vì ta cũng là người sống.

– Đương nhiên ông cũng có một ngày bị giết chết. Nhưng ngày đó còn chưa đến.

– Vì sao chưa đến? Và khi nào mới đến.

– Chờ đến khi ông già.

Lão Bá cười hỏi:

– Chẳng lẽ bây giờ ta còn chưa già nữa sao?

Diệp Tường đáp:

– Bây giờ chưa thể gọi ông là lão già được. Bởi vì ông vẫn còn tráng kiện, nhanh nhẹn và sáng suốt, không cố chấp và hẹp hòi như những lão già khác. Cho dù sớm muộn gì ông cũng phải đến giai đoạn đó và không ai thoát khỏi quy luật.

Lão Bá cười một tràng, đôi mắt chợt ánh lên hỏi:

– Ngươi đã không tới giết ta, vậy đến với mục đích gì?

Diệp Tường nhìn thẳng vào mặt đối phương, hỏi lại:

– Ông muốn ta nói thật chứ?

Lão Bá nghiêm giọng:

– Tốt hơn là ngươi đừng nói một chữ nào giả dối!

Diệp Tường trầm ngâm một lúc mới nói:

– Tôi đến để tìm nhi nữ của ông!

Lão Bá biến sắc, quát to:

– Ta không có nhi nữ nào cả!

Từ đầu, không những Mạnh Tinh Hồn mà cả Lục Hương Xuyên bị cuốn hút vào cuộc đối thoại của hai người.

Nay vấn đề mà Diệp Tường đề cập càng làm cho họ quan tâm hơn, mặc dù không ai biểu lộ ra mắt.

Diệp Tường vẫn bình tĩnh nói:

– Nếu vậy tôi nên tìm ở nơi nào khác thì hơn. Tuy vậy, tôi có thể nói tên người định tìm là Tôn Điệp.

Lão Bá bật ra:

– Ta không quen biết nó!

– Tôi biết ông không thừa nhận cô ấy là nhi nữ của mình vì thế tới đây để đưa cô ấy đi.

Ánh mắt Lão Bá lóe lên:

– Đưa nó đi?

Diệp Tường bình tĩnh đáp:

– Ông không cần cô ấy, vậy thì tôi cần.

– Ngươi định đưa nó đi đâu?

– Nếu ông đã không cần thì can gì phải biết cô ấy đi đâu chứ?

Đôi mắt Lão Bá đỏ dần lên nhìn rất đáng sợ, cả mái tóc cũng dựng đứng cả lên.

Tuy vậy ông vẫn gắng gượng kiềm chế bản thân, nhìn xoáy vào Diệp Tường hồi lâu rồi chậm rãi nói:

– Hình như ta đã từng trông thấy ngươi!

Diệp Tường không phủ nhận:

– Đúng là ông đã gặp tôi.

Lão Bá lại nói:

– Mấy năm trước ta đã gặp ngươi, hơn nữa…

Diệp Tường đỡ lời:

-… hơn nữa còn sai Hàn Đường đuổi ta đi, đuổi đến tận nơi nào không thể trở về!

– Ngươi vẫn chưa chết ư?

Diệp Tường chỉ cười nhưng chưa kịp nói gì thì bỗng nhiên Lão Bá nhảy bổ tới chộp lấy cổ áo nhấc bổng cả người hắn lên, miệng gào to:

– Hài tử của Tiểu Điệp có phải là của ngươi không?

Diệp Tường không đáp.

Lão Bá đã nổi cơn thịnh nộ:

– Ngươi nói không? Có chịu nói không?

Vừa hỏi, bàn tay đang xách Diệp Tường lắc mạnh như muốn bóp nát hắn làm tro bụi.

Vẻ mặt Diệp Tường vẫn lãnh đạm không chút biểu cảm, bình thản nói:

– Tôi không thích nói gì khi bị người ta bức hiếp.

Đôi mắt Lão Bá mở to như muốn lồi hẳn ra ngoài, những sợi gân trên cổ đã phồng lên, cứ xem điệu bộ đủ biết ông đã phát nộ đến cực điểm.

Lục Hương Xuyên đứng bên ngẩn ra nhìn. Chưa bao giờ hắn trông thấy Lão Bá thịnh nộ đến vậy.

Mạnh Tinh Hồn cũng sững cả người. Khi nghe đến hai tiếng “Tiểu Điệp”, y mới sững sờ như vậy.

Y nằm mộng cũng không ngờ rằng người mà y định đến giết chính là phụ thân của người yêu mình.

Bây giờ thì Mạnh Tinh Hồn đã hiểu ý Diệp Tường tới đây làm gì.

Diệp Tường không quản nguy hiểm, thậm chí bản thân rất có thể bị giết để nói cho Mạnh Tinh Hồn biết sự thật này nhằm ngăn cản y không được có hành động làm cho mình phải hối hận suốt đời.

Diệp Tường quên mình đến đây nói ra sự thật này không chỉ vì Mạnh Tinh Hồn mà còn vì Tiểu Điệp.

Thì ra người mà có lần y thổ lộ với Mạnh Tinh Hồn là mình hiến trọn trái tim chính là Tiểu Điệp. Hắn không tiếc tính mạng mình đối với nàng.

Mạnh Tinh Hồn bấn loạn bởi câu hỏi:

– Chẳng lẽ Diệp Tường chính là phụ thân của hài tử Tiểu Điệp?

Y bỗng thấy trời đất quay cuồng, cả thế giới như sụp đổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.