Đọc truyện Lưu Niên Tự Thủy – Chương 76: Dịch Hallie Beta Raph
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc nằm trên tầng cao nhất của chi nhánh công ty Warner, không khí lạnh lẽo giống như mùa đông của tháng Chạp.
Huống Du hơi há miệng, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào điện thoại trên bàn làm việc, nụ cười lười biếng thường thấy sớm đã biến mất, chỉ còn lại lo âu nặng nề.
Đầu mũi Trần Bình ửng đỏ, cánh tay chống lên bàn, hai tay đỡ cằm, kìm nén nước mắt đang dâng trào trong hốc mắt, miệng lẩm bẩm: “Mẫn Hướng Hàng đúng là khiến người ta hết cả hồn, mấy hôm trước em còn nói chuyện điện thoại với tổng giám đốc, sao hôm nay lại nhận được tin tức thế này?”
Alex đang đút hai tay trong túi quần, lẳng lặng đứng bên cửa sổ, nhìn về xa xăm.
Chỉ có mình anh biết, vẻ mặt mình càng bình tĩnh, trong lòng càng bồn chồn.
“Reng reng──” Điện thoại nội bộ trên bàn làm việc vội vã vang lên không ngừng, tiếng chuông điện thoại chói tai phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Huống Du hơi cau mày, bấm nút nghe máy, không vui hỏi: “Có chuyện gì?”
“Quyền giám đốc*, chủ tịch Từ của tập đoàn bất động sản Long Nguyên bảo có việc muốn tìm anh.”
Huống Du nhíu ấn đường, cảm thấy có gì đó không đúng.
Tập đoàn bất động sản Long Nguyên là ông trùm đầu rồng của giới bất động sản tại thành phố S, nắm trong tay toàn bộ thị trường nhà đất của thành phố S.
Hai công ty hợp tác nhiều năm, luôn giữ quan hệ hữu nghị hợp tác, đôi bên cùng có lợi.
Hợp đồng năm nay đã sắp đến hạn, chiếu theo thông lệ hằng năm, chỉ cần giao cho luật sư đại diện nghiệp vụ của hai bên tiếp tục hợp đồng là được.
Hôm nay chủ tịch Từ bỗng dưng gọi đến, mục đích rốt cuộc là gì?
“Nối điện thoại đến đi.” Huống Du mím môi, thấp giọng bảo.
“Alo, cháu Du đấy à? Mấy hôm trước ba cháu vừa nhắc cháu với chú, bảo sự nghiệp công ty của nhà không lo quản, lại hao tâm tổn sức đi giúp người ta làm việc.
Tìm mấy đối tượng cho thì cháu không đi xem.
Lão Huống bảo sắp bị cháu chọc cho tức đến bạc đầu rồi đấy!” Chủ tịch Từ bày ra dáng vẻ bề trên, thẳng thừng bảo.
“Dạ…” Huống Du liếc nhìn Trần Bình đang nhìn anh, nhún vai một cái, ngữ khí lạnh lùng nói: “Người bận rộn như chú Từ hôm nay gọi điện thoại cho cháu là để dạy dỗ giúp ba cháu đấy à?”
“Nói đúng rồi đấy, nhưng đây chỉ là một việc trong số đó thôi.” Chủ tịch Từ chậm rãi thong thả nói: “Việc thứ hai, chú muốn bàn chuyện tiếp tục hợp đồng với các cháu.”
“Chú Từ, chuyện này có gì để bàn ạ? Mấy năm nay hai công ty chúng ta không phải vẫn luôn hợp tác trong vui vẻ đó sao?” Huống Du gọi từ chú thật ngọt ngào, thử ý làm thân với chủ tịch Từ.
Chủ tịch Từ không cho thế là đúng, bèn cười: “Tục ngữ nói rất đúng, thương trường như chiến trường, trên thương trường không có quan hệ cha con.
Huống chi ta chỉ là một người chú.
Để chú nói rõ nhé, chủ tịch Giang của tập đoàn Giang thị cũng có ý muốn hợp tác với bọn chú, cũng đồng ý phân chia lợi nhuận 6-4, ta 6, cậu ta 4.
Tuy lợi nhuận chỉ hơn lúc trước một phần, nhưng một con số 1 nhân với nhiều con số 0, thì không chỉ là 1 đâu.
Mọi người đều là dân làm ăn, đạo lí đơn giản thế này, cháu Du chắc không cần chú chỉ dạy nhỉ!”
Lời nhắc đến chủ tịch Giang nhẹ như sóng gợn, nhưng trong lòng Huống Du lại như sóng to gió giật.
Chi nhánh công ty Warner tuy làm nhiều ngành nghề lĩnh vực, nhưng chủ yếu vẫn lấy bất động sản, thiết kế mở rộng làm chính.
Nếu mất đi quan hệ hợp tác quan trọng này với tập đoàn bất động sản Long Nguyên, cũng đồng nghĩa với việc Warner không còn chỗ đứng trong giới bất động sản ở thành phố S, thậm chí đối mặt với chuyện đóng cửa chi nhánh công ty.
Huống Du bực dọc gãi đầu, bất mãn nói: “Chú Từ, tốt xấu gì chúng ta cũng đã hợp tác nhiều năm, thực lực của chi nhánh công ty Warner thế nào chú cũng rõ.
Theo cháu biết, tập đoàn Giang thị chỉ mới bước chân vào giới bất động sản 2 năm gần đây, kinh nghiệm tích lũy và mức tiêu thụ thị trường cách xa công ty bọn cháu.
Chú không nên vì một phần lợi nhuận mà mất đi nhiều lợi ích.”
“Cháu nói có lý, chú cũng không phải không suy xét đến chuyện này.
Thế này đi, hai giờ chiều mai, phòng hội nghị lầu 24 tập đoàn bất động sản Long Nguyên, chúng ta gặp nhau thương lượng kĩ hơn.” Chủ tịch Từ một tay cầm điện thoại, một tay gõ nhẹ trên mặt bàn, trong ánh mắt sắc bén dấy lên sự tinh ranh và mưu mô.
“Cháu biết rồi.” Huống Du bất lực trả lời.
“Cháu Du, tự tin một chút, đừng để chưa lên chiến trường đã thua khí thế nhé.” Chủ tịch Từ cười, nhìn chiếc đồng hồ Rolex bằng thép trên cổ tay: “Lát nữa chú còn phải chủ trì một cuộc họp, ngày mai gặp nhé.”
“Tạm biệt chú Từ.”
Huống Du vừa buông điện thoại xuống, Alex và Trần Bình đã không hẹn mà đồng thanh hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Huống Du kể đầu đuôi cuộc nói chuyện của anh với chủ tịch Từ lại cho hai người trước mặt nghe.
Trần Bình lo lắng kéo cánh tay anh, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Tuy tin đồn lần trước chúng ta không giúp tổng giám đốc xử lý tốt, nhưng chuyện hợp tác lần này chúng ta nhất định phải nhanh chóng giải quyết ổn thỏa.”
“Tôi sẽ dốc hết sức lực giúp hai người.
Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, không có khó khăn gì mà không khắc phục được.” Alex bước lên trước một bước, vỗ vai hai người, ngữ khí kiên định rõ ràng: “Tôi nhất quyết sẽ không để công ty của Henry rơi vào nguy khốn!”
“Còn nữa.
Chúng ta nhất định phải giấu tổng giám đốc, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.” Trần Bình lên tiếng nhắc nhở.
Alex cùng Huống Du gật đầu không hề do dự.
~~~~~~~~~~
Tác giả P.S: Ngộ không hiểu gì về đạo lí thương trường đâu, viết bậy viết bạ đó, mấy bạn yêu xem chơi thôi ha ~
*****
Hai giờ chiều ngày hôm sau, Huống Du, Trần Bình và Alex đúng giờ đến tập đoàn bất động sản Long Nguyên.
Ngồi trong phòng họp ở tầng 24, Huống Du cầm ly trà trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm, không nhịn được mà khen: “Uhm…!trà ngon.
Không chỉ mùi hương thơm mát, mà còn ngọt miệng nhuận hầu.”
“Cháu Du thật biết thưởng thức.” Chủ tịch Giang di chuyển ánh mắt, khẽ cười nói: “Trà Quân Sơn Ngân Châm này đều được vận chuyển từ Hồ Nam tới đây bằng đường hàng không sáng sớm nay đấy.”
Huống Du có chút ngại ngùng gãi đầu, cười hì hì nói: “Ba cháu thích phẩm trà, cháu cũng nghe mãi thành quen nên biết một ít.”
Chủ tịch Từ cười lộ vài nếp nhăn, đôi mắt từng trải thâm sâu khó đoán.
Thời gian thoáng chốc đã qua hơn một tiếng, chủ tịch Từ ngoại trừ tán gẫu chuyện gia đình với Huống Du thì chẳng nhắc gì tới việc tiếp tục hợp tác.
Alex có chút nóng lòng, sốt ruột hỏi: “Chủ tịch Từ, bây giờ đã sắp 3 giờ chiều rồi, xin hỏi khi nào chúng ta mới có thể vào chủ đề chính được?”
“Chàng trai à, đừng có gấp.
Còn chưa đến đủ mặt đâu.” Chủ tịch Từ chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, khẽ nhướn mày, thong thả nói.
Alex cảm thấy bất lực, ực một tiếng uống cạn ly trà Quân Sơn Ngân Châm thượng hạng.
“Cốc cốc cốc” Alex đặt chén trà trong tay xuống, ngoài phòng họp truyền đến một tiếng gõ cửa không nhanh không chậm.
Nhận được sự đồng ý của chủ tịch Từ, hai thân ảnh cao ráo từ cửa bước vào.
Người đàn ông đi phía trước mặt mày thanh tú, cằm hơi nhếch lên, đôi môi mỏng mím chặt, sống mũi cao ráo đỡ một chiếc kính mắt kiểu dáng đơn giản.
Trong bộ tây trang màu đen được cắt may vừa người là một chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ áo mở hờ, che giấu xương quai xanh quyến rũ.
Cả người tỏa ra một hơi thở âm trầm lạnh lẽo.
Người đàn ông còn lại hơi thấp người, cung kính đi theo sau, dễ dàng nhận ra đó là trợ lý của anh ta.
“Chủ tịch Từ, ngại quá, để chú đợi lâu rồi.
Vì công ty có việc bất ngờ, nên cháu đến hơi muộn.” Giang Tử Duy lễ phép lịch sự xin lỗi.
Chủ tịch Từ khoát tay, chỉ vào Alex cười nhạt: “Có người còn nóng lòng hơn ta.”
Theo hướng chỉ tay của chủ tịch Từ, Giang Tử Duy nhìn thấy khuôn mặt nước ngoài vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, vẻ mặt bình tĩnh thoáng cứng ngắc, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường, chậm rãi kéo ghế, thản nhiên ngồi đối diện Alex, tựa như bọn họ trước giờ chẳng quen biết nhau.
Cho dù Giang Tử Duy đeo kính cũng không thể làm khó năng lực phán đoán của Alex, thần sắc kinh ngạc trên mặt anh chưa hề biến mất từ lúc người kia bước vào.
Hóa ra ông chủ quán bar Người Về Đêm chính là chủ tập đoàn Giang thị.
Hóa ra người xảy ra tình một đêm với mình lại là kẻ địch trước nay luôn đối đầu…!Nghĩ đến suốt mấy ngày nay áy náy với anh ta, lo lắng cho anh ta, Alex như táp phải ruồi, trong mắt dần dấy lên thần sắc kinh ngạc đan xen với phẫn nội.
Tên Giang Tử Duy này giở bao nhiêu trò phía sau lưng, bất chấp mọi hậu quả mà hủy hoại chi nhánh công ty của Henry, anh tuyệt đối sẽ không để anh ta đạt được mục đích!
Chủ tịch Từ cao thâm khó đoán nhìn Giang Tử Duy một lát rồi lại nhìn Alex, cười như không cười mà nói: “Được rồi, đã đến đủ rồi, chúng ta bàn chính sự đi!”
Chưa đợi tổng giám đốc thay thế của công ty Warner là Huống Du mở miệng, Alex đã chen trước một bước: “Chủ tịch Từ, đêm qua tôi đã lật xem lại kĩ càng báo cáo thống kê hợp tác mấy năm gần đây của hai công ty, lợi nhuận đôi bên không chỉ khả quan, mà còn gia tăng theo từng năm.
Riêng chỉ năm nay thôi đã tăng hơn năm trước 65,3%.
Chuyện tốt đôi bên cùng có lợi như như thế này, chủ tịch Từ không cần thiết phải vòng vo thay đổi hướng đi đâu.”
“Chàng trai này, cậu…” Chủ tịch Từ mấp máy môi, đang định trả lời gì đó.
Giang Tử Duy hơi nhếch miệng, đột nhiên chen vào: “Đôi bên cùng có lợi thì không sai, nhưng nước phải chảy xuống chỗ trũng, người phải hướng đến chỗ cao, nếu tập đoàn bất động sản Long Nguyên hợp tác với chúng tôi, sẽ thu được nhiều lợi nhuận hơn.
Theo tôi biết, lợi nhuận của Warner và Long Nguyên chia thành 5-5, không ai ăn được của ai cái gì, nhưng chúng tôi thì khác.
Tôi rất kính trọng cách làm người của chủ tịch Từ, nếu Long Nguyên đồng ý hợp tác với Giang thị, chúng tôi rất vui vẻ phân chia lợi nhuận theo 6-4, tôi 4, chủ tịch Từ 6.”
Chủ tịch Từ ngồi ở vị trí chủ trì tựa như rất hài lòng với lời của Giang Tử Duy nói, liên tục gật đầu.
Alex không quen nhìn bộ dáng kiêu căng ngạo mạn, vạch sẵn âm mưu trong đầu của Giang Tử Duy, lại lần nữa tiếp lời, dùng từng từ hoa mĩ phản bác: “Chủ tịch không khỏi quá tự đại.
Vừa mới bước chân vào giới bất động sản, cho dù chia thêm cho chủ tịch Từ hai phần lợi nhuận, cũng chưa chắc thu được nhiều hơn chia 5-5 của chúng tôi.
Kiếm được bao nhiêu không chỉ phải xem phân phối bao nhiêu, mà còn phải tính toán cơ số tổng thu được.
Chủ tịch Từ, hợp tác với một công ty còn thiếu sót kinh nghiệm, ngài có chắc sẽ thu được lợi nhuận nhiều hơn không?”
Giang Tử Duy khinh thường hừ lạnh một tiếng, trong đáy mắt tối tăm phức tạp, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc chấp hành của chi nhánh công ty Warner chắc là Lệ Hàn Bân đúng không? Có chỗ cho tên ngoại quốc như anh lo chuyện bao đồng từ khi nào vậy? Tuy Giang thị mới có chỗ đứng trong giới bất động sản hai năm gần đây, nhưng vẫn mạnh hơn so với chi nhánh công ty Warner có tổng giám đốc đang bệnh tình nguy kịch, như rắn mất đầu, chia năm xẻ bảy.”
Cơn phẫn nộ trong lòng Alex đã bị Giang Tử Duy châm lửa, anh đứng dậy khỏi ghế, chỉ vào Giang Tử Duy, gào lên: “Có ngon thì anh nói lại lần nữa cho tôi xem! Ai bệnh tình nguy kịch?! Bây giờ chúng ta đang bàn việc công, làm phiền chủ tịch Giang đừng lấy chuyện riêng của người khác ra thảo luận!”
“Chẳng lẽ bây giờ anh đang nói chuyện công ư?” Giang Tử Duy mạnh mẽ bẻ lại.
“Anh…”
Huống Du và Trần Bình ngồi bên cạnh trố mắt ngồi nhìn hết tất cả, thời gian qua từ khi tiếp xúc với Alex đến nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy gắt gỏng như thế.
Trợ lí đặc biệt Trầm Phong quả thật không dám tin vào mắt mình, hóa ra cấp trên lầm lì kiệm lợi cũng có lúc cắn chặt không buông, thao thao bất tuyệt.
“Đừng cãi nữa!” Chủ tịch Từ đập hai tay mạnh lên bàn, chấm dứt cuộc đấu khẩu của hai người.
“Hai công ty của các cháu đều rất ưu tú, đều có lí do khiến ta muốn hợp tác.
Để có cái nhìn công bằng, ta quyết định chọn bên ưu tú hơn.” Chủ tịch Từ khôi phục lại vẻ mặt nham hiểm, cười hề hề nói: “Mọi người cứ xem như cạnh tranh đấu thầu, đề án là Làm thế nào để chế tạo bất động sản sinh thái để thích hợp sinh sống.
Hai bên thi đấu tự chuẩn bị một bản kế hoạch hạng mục chi tiết, nội dung không chỉ bao gồm phương án kế hoạch, mà còn phải có hình vẽ thiết kế kiến trúc.
Thời hạn nửa tháng.”
“Không thành vấn đề!” Alex và Giang Tử Duy lạnh lùng nhìn nhau, mùi thuốc súng nồng nặc dường như đang lan tỏa trong không khí, hai người hai miệng đồng thanh trả lời.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả P.S: Hi vọng mí bạn cũng thích cặp này nha.
Tử Duy cũng sinh bánh bao được đó..