Lưu Manh Tiểu Tử

Chương 4


Đọc truyện Lưu Manh Tiểu Tử – Chương 4

Tại phủ vương gia.

Lăng Tiêu Hàn không hề biết họa sắp đến, vẫn như thường ngày tiêu sái ra ngoài chuẩn bị vào cung.

“Không biết hôm nay lại gọi ta vào cung có chuyện gì nữa, hình như một ngày không gây chuyện thì hắn ta không thể ăn cơm ngon được.” Lăng vương gia khẽ oán. Hắn hôm nay còn đang định đi tìm con cừu lưu manh kia để chơi đùa một phen, lại bị gọi vào cung cho nên tâm tình của hắn hôm nay thực sự không tốt.

Mà con cừu lưu manh nào đó cũng vì nhận được mật báo của Lăng Tiêu Nghệ chỉ điểm nơi chốn ngày giờ mà hiện tại đang ẩn thân tại một góc tường rình mò con hồ ly vương gia nào đó. Mà con cừu lưu manh đó cũng không biết là mình sắp gây ra đại họa gì. Sau này nghĩ lại, cậu cũng chỉ biết nói một câu duy nhất.

“Lăng Tiêu Hàn là lang biến thái, thì Lăng Tiêu Nghệ cũng là một con hồ ly đội lốt cừu, trình độ làm người tức chết chỉ có hơn chứ không kém, ta thật ngu khi tin lời của tên Lăng Tiêu Nghệ đó.”

Và cũng ở một nơi xa xa nào đó, Lăng Tiêu Nghệ không hề chú ý đến hình tượng lén trốn trong một góc, chuẩn bị xem trò hay: “Tiểu Lâm a, hôm nay vất vả lắm ta mới tạo được cơ hội tốt cho ngươi, hãy hảo hảo mà trân trọng cơ hội này đi a, hắc hắc…”.

Vì con đường này nhiều người qua lại, Tử Mặc cũng không dám làm càn mà ra tay, đành phải đi theo đến lúc vắng người thì sẽ hành động, đang định đứng lên đi theo Lăng Tiêu Hàn thì đã bị mấy người bằng hữu đi cùng kéo lại.

Sau khi nghe được mật báo của Lăng Tiêu Nghệ, Tử Mặc đã đi kêu gọi được vài người bằng hữu, đương nhiên là cũng hứa sẽ cho họ một chút đỉnh bạc. Lúc đầu ai cũng hào hứng đi theo Tử Mặc, chỉ có điều khi nhìn thấy đối tượng từ trong vương phủ đi ra thì ai nấy cũng đều có chung một suy nghĩ: “Ai, người này là tam vương gia, có cho tiền cũng không dám đánh a, nếu như không còn muốn cái mạng nhỏ này.”


Mà trong đó chỉ có Tử Mặc bị tức giận che mờ mắt mà không thấy được tấm biển vương phủ to tướng kia.

“Tử Mặc à, người này không thể đánh được đâu, chúng ta không đi cùng ngươi nữa, bạc đó chúng ta cũng không lấy.”

“Hừ! các ngươi làm gì mà phải sợ hắn như vậy, các ngươi không đánh thì đi hết đi, hôm nay ta không đánh hắn đến chết để báo thù thì ta cũng không phải Lâm Tử Mặc a.”

Những người kia chỉ nhìn nhau lắc đầu một cái, lại thấy biểu tình giận dữ của Tử Mặc đành im lặng sau đó không một tiếng động mà rút lui.

Chỉ còn một mình, Tử Mặc cũng không chịu bỏ cuộc, dù sao cơ hội tốt như vậy, hắn ta cũng không có đề phòng, nếu bỏ qua thì thật là uổng phí. Chính vì vậy, một mình Tử Mặc bám theo Lăng Tiêu Hàn.

Đến một con hẻm nhỏ, ít người, Lăng Tiêu Hàn đột nhiên dừng lại, nói: “Bước ra đây đi, không cần phải lén lút rình mò như thế.”

“Thôi chết, bị phát hiện rồi!!”. Tuy tinh thần thì đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lúc bị phát hiện cũng làm Tử Mặc sợ chết khiếp. Dù sao lúc trước có kêu gọi tới 5 người đi cùng, cho dù hắn ta võ công cao cường thì cũng bị đánh cho bầm dập nhưng bây giờ chỉ còn lại có một mình, cho dù có vũ khí ai biết có đánh được hay không, cứ chạy đã, lần sau tính tiếp.

Vậy nên sau 1 giây suy nghĩ kỹ càng, Lâm Tử Mặc không có chút nghĩa khí mà quay đầu bỏ chạy. Còn chưa chạy được mấy bước đã bị Lăng vương gia tóm được.

Thật ra cái này phải nói là có tật giật mình, chính vì vậy con cừu lưu manh mới bị con hồ ly gian xảo bắt được. Lăng vương gia không hề biết Lâm Tử Mặc theo dõi mình, nhưng lại phát hiện thấy có một tên hoàng huynh không có mặt mũi mà lén lút theo dõi phía sau, mà đáng lẽ giờ này hắn ta phải ở trong hoàng cung chờ mình.

Không ngờ chỉ một câu nói không chỉ đích danh lại có thu hoạch to lớn như vậy. Lăng vương gia cười lớn ở trong lòng.

Mấy ngày nay hắn trong người luôn khó chịu muốn chết, luôn muốn tìm con cừu lưu manh này để đùa giỡn. Không ngờ hôm nay cậu lại tự dẫn xác tới, dù sao tên hoàng huynh đáng ghét triệu mình vào cung kia còn đang lén lút ở phía sau, nên không cần phải vào cung nữa, bây giờ thì cứ ôm con cừu lưu manh này vào lòng mà chơi đùa thôi.

Nhưng Lăng vương gia lại cảm thấy có chút không hợp lý, “tại sao Hoàng huynh lại theo dõi mình…. Không lẽ…”, hạ tròng mắt nhìn người trong lòng: “Huynh ấy theo dõi con cừu lưu manh này sao?”

Nghĩ tới đây, trong lòng Lăng Tiêu Hàn thực sự khó chịu nghĩ: “Tên hoàng huynh chết tiệt này, đã nói như vậy còn chưa chịu từ bỏ ý định sao? Hừ! đã như vậy hôm nay ta làm huynh từ bỏ luôn.”


Nghĩ là làm, Lăng vương gia đem con cừu Tử Mặc kia mà áp vào tường. Lâm Tử Mặc bị áp vào tường hoảng sợ gào to: “Ngươi…ngươi làm gì, buông ta ra…”.

Lăng Tiêu Hàn ngả ngớn xoa lên gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Mặc, nói: “Sao vậy, lâu ngày không gặp nên nhớ đến ta sao?”.

“Hừ! ta hận ngươi còn không hết thì làm sao mà nhớ được, ngươi đừng mơ tưởng!! mau buông ta ra…”. Lâm Tử Mặc bị nghẹn đến mặc mũi đỏ bừng mà gào lên.

Dù sao lần trước, cậu là bị hạ dược, lần này thì hoàn toàn bình thường nên khí lực cũng rất lớn. Lâm Tử Mặc giãy giụa liên tục làm Lăng vương gia cũng rất bực bội.

“Hừ! ngươi dám hận ta sao? Ngươi hận ta vậy không lẽ là ngươi thích cái tên hoàng huynh chết tiệt kia?”. Lăng Tiêu Hàn tự suy bụng ta r a bụng người, lại cũng vì cái suy nghĩ kia mà tức giận.

Lâm Tử Mặc đang trong tình trạng lửa giận công tâm không suy nghĩ nhiều cũng không suy xét hoàn cảnh mà hét lên: “Đúng vậy a! ta thích Hoàng huynh của ngươi đó thì làm sao? Còn hơn phải thích một tên đáng ghét, cuồng biến thái như ngươi, ngươi, con mẹ nó mau buông tay ra, đau quá a…”.

Đây được gọi là gì? Là đổ đầu vào lửa a….

Cái miệng hại cái thân, đây là một câu hoàn toàn chính xác để miêu tả Lâm Tử Mặc trong hoàn cảnh này.

“Cái gì chứ ngươi thích tên hoàng huynh kia mà không chịu thích ta, ngươi được lắm…”. Lăng vương gia lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, tâm tình vui vẻ lúc nãy bởi vì câu nói này mà hoàn toàn biến mất, quanh người lại tỏa ra hàn khí làm cho Lâm Tử Mặc nhìn đến mà sợ đến nỗi không dám cử động.


Trong khi đó, tại một góc tường nhỏ, vị hoàng huynh kia cũng đang cắn góc áo mà khóc ròng: “Tiểu Lâm a, ngươi có thù oán với ai thì tìm người đó mà tính sổ a, sao lại lôi ta vào như vậy, ngươi hại chết ta rồi a.”

Còn chưa kịp khóc than xong Lăng Tiêu Nghệ đã phải trợn tròn mắt vì cảnh tượng trước mắt.

Lăng Tiêu Hàn nắm chặt lấy cằm của Tử Mặc mà hôn xuống. Nụ hôn hàm chứa sự chiếm đoạt, cùng tức giận.

Lâm Tử Mặc bị hôn cho choáng váng, nhưng rất nhanh chóng tỉnh táo lại, “Ưm…ân”.

bàn tay không an phận của Lăng Tiêu Hàn tiến vào trong vạt áo, hành động này làm Lâm Tử Mặc mặt mũi trắng bệch. “Không…không phãi hắn ta muốn cưỡng bức mình ngay ngoài đường này chứ”.

Nghĩ tới điều đáng sợ đó, cậu càng giãy giụa kịch liệt hơn, lợi dụng ngay lúc Lăng Tiêu Hàn không phòng bị, Tử Mặc giơ chân đạp lên chân Lăng Tiêu Hàn một cái, bị đánh bất ngờ, Lăng vương gia buông tay đang giữ tay Lâm Tử Mặc ra, nhanh như chớp, Tử Mặc đánh tới một đấm, Lăng Tiêu Hàn nhanh chóng tránh né, cậu lại giơ chân lên đạp một cái thật mạnh nơi giữa hai chân của Lăng Tiêu Hàn, một cước này làm Lăng Tiêu Hàn phải ôm bụng mà té xuống đất, mặt từ xanh chuyển trắng lại dần chuyển sang màu đen.

Thấy biểu tình đáng sợ kia, Tử Mặc bỏ lại một câu rồi xoay người bỏ chạy: “Hừ! xem thử lần sau ngươi còn dám động đến ta nữa hay không? Nếu không nể tình huynh trưởng của ngươi thì ta đã thiến ngươi cho ngươi khỏi đi gây chuyện rồi”.

Đã chạy được một đoạn, không biết nghĩ tới điều gì, Lâm Tử Mặc lại chạy ngược trở về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.