Đọc truyện Lưu Manh Phố Đêm – Chương 56: Lộ diện
Tháng sáu, nắng vàng chói chang, oi bức phát hờn nhưng cũng là khoảng thời gian thích hợp để đi du lịch. Sau một năm làm việc vất vả, công ty quyết định tổ chức chuyến dã ngoại ba ngày ba đêm. Một nơi có biển xanh gợn sóng lăn tăn, có những cảnh đẹp động lòng người, những món ăn ngon và cả những cơn gió mát mẻ. So với Hội Nà lúc này khác biệt hơn rất nhiều.
Cố Thương cũng muốn đi chơi, nên cô sẵn sàng bỏ ra triệu dưỡi đóng góp. Trước một ngày đi, cô và Nhã Liên đi sắm đồ, từ thức ăn tới quần áo mới để diện mình trước đám đông. Cô còn cùng Phạm Anh Kiệt bàn bạc sẽ quyết định ngồi cùng một xe, ai ngờ cả hai bị giáng xuống một đòn đau điếng…
Công nhân viên bộ phận nào đi theo bộ phận đấy, không được tùy tiện đổi vị trí.
Sau khi trở Cố Thương tới cổng khu A, Phạm Anh Kiệt lưu luyến dặn dò: “Tới nơi nhớ gọi cho anh nhé!”
Cô gật đầu, khoác balo trêи vai xúng xính đi vào trong sân khu A, vừa đi vừa rảo rác tìm xem bộ phận mình làm ở xe nào. Vì là đi chơi nên cô mặc váy hai dây dài tới quá gối đỏ, vạt bồng bềnh, kết hợp bên ngoài là lớp váy ren cùng độ dài màu đen, thêm dây đai dẹt mỏng bằng vải đen thắt nơ khiến vòng eo cô như nhỏ đi. Đầu đội mũ vành cụp có tai, mắt Pikachu vàng tươi. Mái tóc xoăn sóng đã được tu sửa lại, buông xõa dài ngang lưng. Chân mang đôi giày da nâng đế cao cổ đen. Thêm khuôn mặt điểm tô chút son phấn càng làm cô thêm xinh xắn đáng yêu.
Lúc Phạm Anh Kiệt vừa tới đón cô đã không ngừng thốt lên ca ngợi. Cô vừa xuất hiện trong sân đã không ít công nhân nam nhìn cô chằm chằm. Ha ha, xinh gái quá cũng là một chuyện phiền toái.
Vì là tập đoàn lớn nên có nhiều công nhân viên, hồi mới tới phỏng vấn nhân viên tuyển dụng bảo ở đây có hơn bảy nghìn người. Với cái não bé tẹo, Cố Thương không sao tính ra được chuyến đi chơi này công ty phải chi ra bao nhiêu tiền.
Vì đông người, nên xe buýt cũng rất nhiều, ít cũng phải lên tới hơn năm trăm chiếc. Nhưng vì tháng trước đã cho một nửa đi trước, nên giờ chỉ còn lại gần ba trăm chiếc bao gồm cả khu A và B. Nghe nói, những khách sạn quanh khu vực du lịch đều bị tập đoàn bào thầu toàn bộ từ ba tháng trước.
Quả thật không thể tưởng tượng nổi tới số tiền mà công ty đã bỏ ra, mà Cố Thương cũng không có ý định tìm hiểu sâu hơn.
Băng qua những hàng xe buýt xếp ngay ngắn thẳng tắp, Cố Thương ngơ ngác ngó quanh nhìn xung quanh. Tâm trạng hơi bực bội vì mãi chẳng thấy vị trí bộ phận mình đang ở xó xỉnh nào.
“Thương ơi! Ở đây!” Trong lúc tuyệt vọng nhất cũng là lúc Cố Thương nghe thấy tiếng Nhã Liên, theo phản xạ cô tìm hướng gọi, hai tay nắm hai quai balo khoác sau lưng đi tới.
“Thương nay xinh gái thế!”
“Thương ơi anh yêu em!”
“Trông bình thường không có gì nổi bật, lên đồ cái là thành hotgirl nha!”
“…”
Các đồng nghiệp cùng truyền nhìn thấy Cố Thương lời ra tiếng vào khen ngợi không ngớt. Cô chẳng biết làm gì hơn ngoài cười cười chữa ngượng. Cô quay sang Nhã Liên: “Mày còn đẹp hơn tao!”
Nhã Liên mặc áo croptop đen bó sát để lộ những đường cong đẹp đẽ, kết hợp với quần short bò ngắn quá đùi cùng đôi giày thể thao trắng. Mái tóc cô xõa dài, đầu đội mũ lưỡi trai trắng. Chiều cao hai người xêm xêm nhau, nhưng so với Cố Thương cô có phần nổi bật hơn. Điều này càng làm cô thêm thoải mái, cười càng tươi hơn.
“Nay bày đặt mặc đồ bánh bèo cơ!”
“Hi hi!”
Hai cô trò chuyện rôm rả, cười đùa hết sức vui vẻ nào hay đang có người từ nơi nào đó trong đám đông hướng mắt về phía hai người. Khóa chặt dáng vẻ xinh xắn mềm mại hiếm thấy của Cố Thương vào trong tầm ngắm, không nhịn được buột miệng khẽ nói:
“Bò cũng rất đáng yêu.”
Sắp tới giờ xuất phát, không khí càng thêm sôi động hơn. Các tổ trưởng truyền điểm danh các công nhân viên thuộc truyền sản xuất của mình. Sau khi dặn dò họ nên xếp hàng từng người lên xe từ dưới lên trêи, đoàn công nhân áo quần xúng xính xách balo nối thành hàng bước dần lên xe buýt.
Chỗ của Cố Thương là hàng ghế trong chếch dưới cửa ra vào một hàng ghế ngoài, cô hí hửng ngồi vào trong chiếm luôn vị trí ngay cạnh cửa sổ. Còn Nhã Liên ngồi tít trêи đầu xe, khá buồn vì hai người bị chia cắt. Cô thấy làm lạ khi chỗ ngồi ngay cạnh cô vẫn còn trống, không biết cô ngồi cùng ai. Là nam hay nữ nhỉ?
Vừa mới nhắc tới người đã lập tức xuất hiện, Cố Thương trố mắt ếch nhìn bạn cùng ghế vừa xuất hiện, cổ họng nghẹn ứ không thốt nổi thành lời. Đù má! Là… là…
Lâm Đại Minh mặc áo ba lỗ đen, khoác ngoài áo sơ mi hoa lá cành kết hợp với quần jean lửng ngang bắp đùi được cố định bởi thắt lưng đen. Chân đi dép tông da hiệu Nike chính hãng. Mái tóc đen thuần vuốt keo hất ngược về phía sau, vài sợi tóc lòa xòa hai bên trước vầng trán cao, tai phải đeo khuyên tròn đen.
Hôm nay hắn không đeo mắt kính, dung mạo hắn trong phong cách hiện tại vừa có phần hoang dã, vừa có phần quyến rũ. Các công nhân viên nữ nắm bắt cơ hội tận mắt chứng kiến không khỏi mặt đỏ tim run, trộm lấy điện thoại chụp liên hoàn vài tấm.
Hắn nhếch môi cười khẩy, các cô gái gần đó vội vàng che miệng kiềm chế tiếng hét phấn khích sắp vuột ra ngoài. Mắt đen như ngọc châm chọc nhìn thẳng mắt Cố Thương, hai bên đối mắt nhìn nhau vài giây. Lâm Đại Minh thản nhiên hạ mình ngồi xuống ngay cạnh cô.
Cố Thương bừng tỉnh ngồi sát vào trong, tới độ chạm hẳn người vào thành xe. Cô hoàn toàn chưa hết bất ngờ, nhìn Lâm Đại Minh chằm chằm. Trong đầu cô hiện lên vô vàn câu hỏi khác nhau. Tại sao một gã lưu manh như hắn có thể xuất hiện trong chuyến đi này? Cớ gì chọn ngồi cạnh cô? Hắn muốn làm gì?
Cô không thể không nghĩ tới những hành động đụng chạm đáng kinh tởm mà hắn luôn đối đãi với cô mỗi khi gặp mặt. Trong lòng không ngừng run rẩy lo lắng, cô cắn môi cố chấn an bản thân. Ở đây người đông, không phải sợ không phải sợ!
Trước cái nhìn chằm chằm của Cố Thương, Lâm Đại Minh không quá để bụng. Nhàn nhạt nói: “Em đang có thái độ với cấp trêи của mình đấy!”
“Cấp trên?!” Cố Thương nghi hoặc nhìn Lâm Đại Minh, cô vội hai tay đan chéo trước mặt khi thấy hắn đưa tay về phía mình. Như một con mèo nhe nanh múa vuốt đầy cảnh giác đối với hắn. Mãi một lúc thấy không động tĩnh gì khác, cô từ từ hạ tay thì thấy tấm thẻ nhân viên giơ cao trước mặt.
Lâm Đại Minh
…
Chức vụ: Quản đốc.
Sắc mặt Cố Thương đen thùi lùi, hung hăng gạt tay Lâm Đại Minh ra, tránh bị người khác để ý cô khẽ gằn giọng cảnh cáo: “Ở đây nhiều người, tôi không sợ anh đâu.”
Giờ cô biết rồi, những sự tốt đẹp bí ẩn suốt thời gian qua là do kẻ nào mang đến cho cô rồi. Thật kinh tởm! Ấy vậy cô còn có chút gì đó là mong chờ nữa chứ! Cô không hề muốn biết hắn vào công ty này làm gì, càng chẳng để tâm rằng bằng cách nào hắn trở thành quản đốc. Cô chỉ cần hắn tránh cô càng xa càng tốt!
Lâm Đại Minh thu lại thẻ, thảnh thơi ngả lưng dựa lên ghế, quay sang nhìn Cố Thương với đôi mắt ngập tràn sự thích thú.
Cố Thương khó chịu nói: “Anh làm gì là việc của anh. Tôi không quen biết anh…”
Vừa dứt lời, cả người Cố Thương bị Lâm Đại Minh kéo mạnh ngã đổ hẳn vào lòng hắn. Bất chấp đây là đâu, sẽ gây ra hậu quả gì, hắn ngang nhiên một tay vòng ra sau eo cô ôm chặt. Chiếc mũ Pikachu trêи đầu xộc xệch, mái tóc Cố Thương có chút rối loạn. Những công nhân viên khác tận mắt chứng kiến liền xúm vào khẽ xì xầm bàn tán.
Cố Thương giãy giụa muốn thoát nhưng chẳng hề dễ dàng gì, đấm mạnh vào ngực Lâm Đại Minh, hai tay giữ lấy cái mũ đáng thương trêи đầu, ngước nhìn hắn lườm cháy con mắt. Bực bội khẽ gắt: “Buông ra!”
“Em không quen tôi?” Lâm Đại Minh chạm nhẹ lên má Cố Thương, ngón cái miết hờ cánh môi thoa son đỏ mọng của cô, không hề cảnh báo trước đem vệt son vừa công khai lấy mất ấn vào bên cổ Cố Thương. Làn da trắng nõn, càng làm nền cho vệt son thêm bắt mắt tựa như một dấu hôn nóng bỏng. Hắn cười cười, hài lòng trước tác phẩm của mình. Ghé sát tai cô, thì thầm: “Tôi không ngại đè em ở đây đâu.”
“Thần kinh!” Cố Thương đặt tay giữa mặt Lâm Đại Minh đẩy hắn tránh xa ra, cô cười thân thiện nhưng ánh mắt lại đầy chán ghét nhìn hắn: “Bạn thả tớ ra ạ!”
Lâm Đại Minh không nói gì cũng chẳng thành toàn cho Cố Thương, tay vắt sau vai cô thâm tình ôm chặt.
“Thương yêu Thương nhớ!”
Đang bực bội thì nghe thấy tiếng gọi thân quen, Cố Thương tạm gác tình trạng đáng xấu hổ hiện tại theo phản xạ ngước lên nhìn. Cô vui vẻ reo lên: “Cô cũng đi ạ?”
Bà Xuyên vừa mới lên xe, gật gật đầu. Bà cười tủm tỉm mở lời: “Thì ra là đã có người yêu, bảo sao không chịu làm con dâu cô.”
“Đâu!” Cố Thương ngay lập tức lên tiếng phản bác: “Con làm gì có người yêu!”
Bà công nhân bật cười: “Không yêu mà ôm ấp thân mật thế.”
Cố Thương nghe vậy bất giác đỏ mặt vì ngại và vì cả tức. Cô quay sang Lâm Đại Minh khẽ quát: “Bỏ ra!”
Lâm Đại Minh không những không buông, hắn còn thản nhiên nói: “Em yêu, đã đến lúc công khai rồi không phải ngại.”
Bà Xuyên cười càng lớn, xách đồ ngồi ngay phía sau Cố Thương. Bên cạnh là một nam công nhân trẻ khác.
“Bỏ ra!!”
Bà công nhân tò mò hỏi Lâm Đại Minh: “Cu này làm chỗ nào vậy con?”
Nữ công nhân ngồi đối diện hàng ghế bên cạnh chen vào: “Quản đốc chỗ mình đấy cô!”
Bà kinh ngạc gật gù, tấm tắc khen: “Trẻ thế mà đã làm được quản đốc. Thương sướиɠ nhé!”
Lâm Đại Minh bật cười thành tiếng, hạ mắt nhìn Cố Thương đang bất lực mặc hắn ôm ấp giữa thanh thiên bạch nhật. Cô bất mãn xụ mặt, đấm vài cái vào ngực hắn. Sướиɠ đâu chẳng thấy, chỉ thấy khổ chết đi được.
Bắt lấy tay cô, Lâm Đại Minh vuốt ve một hồi, nhìn ngắm những ngón tay trắng trẻo đã được chăm sóc kỹ càng. Miết qua hàng móng đen bóng, hắn cười cười: “Tay đẹp đấy.”
Cố Thương cười khinh: “Vâng.”
Mà khoan, Lâm Đại Minh ở đây còn hai người kia thì làm gì? Đừng có nói…
“Chào bé!” Bạch Cẩu như đánh hơi được nỗi lòng của Cố Thương liền nửa quỳ nửa ngồi trêи ghế, ngoái người lại vẫy tay chào cô: “Bé nay xinh thế.”
Cô buồn chán vẫn tay lại.
Bạch Cẩu cười thành tiếng nói thêm: “Đen đang lái xe.”
Cô gật gù cho có lệ, Lâm Đại Minh mãi không buông tha cho cô. Cô thở dài thườn thượt, chán nản nói: “Anh làm tóc tôi rối đấy!”
“Xưng em.”
Cố Thương nén cơn tức trong lòng, hít sâu một hơi. Nghiến từng câu từng chữ một: “Anh buông em ra ạ!”