Đọc truyện Lưu Manh Phố Đêm – Chương 54: Giảm cân
Cố Thương cũng giống như các cô gái khác, cũng có những nỗi ám ảnh cho riêng mình. Hôm trước, cô có lên cân thử, cô đã rất sốc. Đau khổ, tuyệt vọng.
Con số 51kg ập vào mắt Cố Thương, cô đã khóc rất nhiều ở trong lòng. Cô ngồi khoanh tròn chân trêи giường, buồn thiu nhìn vào cái bụng mấy ngấn mỡ của mình. Thở dài thườn thượt. Vắt tay ra sau eo, khoảng cách giữa các ngón tay và lỗ rốn thoạt nhìn thì thật gần, nhưng thực tế xa xăm tới đau lòng.
Cô sợ béo lắm, béo xấu, béo mặc đồ không đẹp. Vậy là Cố Thương đã lên kế hoạch giảm cân tàn khốc.
Sáng ăn qua loa, trưa cơm ở công ty và tối nhịn.
Vừa hay, con gái bà Phương vừa hạ sinh nên bà đã tới nhà giúp con chăm cháu. Phạm Anh Kiệt lại khác ca, nên thế giới này là do Cố Thương làm chủ. Không ai quản thúc, cô càng thêm lười biếng việc chăm sóc bản thân. Thức khuya dậy muộn, sát giờ làm mới rời giường cho nên rất nhiều lần bỏ bữa sáng cứ như vậy đứng làm tới mười giờ. Nghỉ giải lao mười phút lại tiếp tục đứng tới mười một dưỡi rồi đi ăn cơm.
Hôm nay cũng chẳng ngoại lệ và cũng chẳng có gì là ngoại lệ mãi cả…
***
Mười giờ sáng, dạ dày Cố Thương trống rỗng. Tối qua không ăn, sáng nay hút qua hộp sữa, xong.
“Thương yêu Thương nhớ!” Một bà công nhân tên Xuyên tầm năm mươi tuổi vào trước Cố Thương vài năm, bất chợt gọi cô. Theo phản xạ cô hướng về phía bà Xuyên dò hỏi, bà ấy cười hiền vẫy vẫy tay: “Ăn chanh không con?”
Cố Thương tí tởn đi tới, ngồi xổm ngay cạnh bà hí hửng nói: “Con có!”
Mà quên luôn trong bụng chẳng có tí thức ăn nào.
“Ngon lắm ý!” Bà Xuyên cắt lát quả chanh thành nhiều miếng, vừa suýt xoa môi lưỡi bởi chua chát của chanh và cay mặn của muối ớt. Đưa cho Cố Thương một miếng, kèm theo mẩu bìa catong chứa muối ớt.
Cố Thương chấm kín muối một mặt chanh, há to miệng nhai. Đôi mày hơi nhíu lại, vị giác thức tỉnh càng thêm thích thú. Cô ăn liền một lúc hết nửa quả, vừa chẹp miệng bởi chua cay vừa mở bình nước uống một ngụm. Giờ cô mới bắt đầu thấy dạ dày có chút khó chịu, lặng lẽ chạm tay lên bụng, để lại cho bà Xuyên lời nhắn rồi xoay người trở về vị trí làm.
Tự dưng thấy khó chịu thế nhỉ?
Tiếng máy móc vang khắp xưởng, thêm vài thứ tạp âm khác hòa trộn lại với nhau làm Cố Thương càng nghe càng ù tai. Âm thanh phai dần trong não bộ, mơ mơ hồ hồ và chẳng mấy dễ chịu. Mọi vật trước mắt cô mờ đi, chẳng còn nhìn rõ nữa…
“Ôi!” Nhã Liên giật mình kêu lên, cô quay sang bên cạnh thì thấy Cố Thương ngã sõng soài dưới sàn. Bất động. Bất động trong đống trục kim loại rơi vãi ngổn ngang.
“Thương ơi Thương!” Bà Xuyên biết chuyện vội rời hàng đi tới nâng cô lên, bà hoảng hốt nói: “Người nó lạnh toát, da tái nhợt,”
Cả truyền lập tức dừng sản xuất, các truyền bên tuy tò mò nhưng vẫn phải tiếp tục công việc. Mọi người dần tập trung gần chỗ Cố Thương hơn, người hối nhau tìm dầu gió, người thu gom trục kim loại lên khay đựng. Nháo nhào hết cả lên.
“Thương! Thương!” Chị tổ trưởng bấm huyệt mũi Cố Thương thật mạnh, ra sức gọi to. Cuối cùng Cố Thương cũng chịu mở mắt, nhưng được vài giây lại lịm đi. Dọa chị hoảng hốt tới sắc mặt trắng bệch, so với cô không kém là bao: “Hình như tụt huyết áp…”
“Tránh ra!” Một giọng nam uy quyền lạnh lẽo vang lên, các công nhân đang tụ tập gần Cố Thương bất di bất giác giãn sang hai bên. Ai ai cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc khi người vừa lên tiếng là quản đốc đẹp trai đang được bàn tán suốt tháng nay.
Lâm Đại Minh sải chân dài tới gần Cố Thương đang gục vào lòng bà Xuyên, hạ mình nửa quỳ nửa ngồi vững trãi nhấc bổng cô lên tay rồi rời đi trước những cái nhìn kinh ngạc, ghen tị và cả đố kỵ của hơn nghìn con người hóng hớt. Khi hắn lướt qua thì đồng loạt im bặt, đến khi hắn đi khuất liền vừa làm vừa xì xầm bàn tán.
“Ai thế nhỉ? Quen với quản đốc đẹp trai à?”
“Không biết nữa.”
“Quản đốc này hay nhờ người gửi đồ cho con bé đó đó!”
“Thế à? Ai biết tên con ý là gì không?”
“Hình như là Thương, tên giống người Tàu. Cố Thương.”
“Tàu Khựa à?”
“Chắc thế á!”
“Thấy bảo bố mẹ nó đều Việt mà!”
“Họ Cố, làm gì có họ Cố ở Việt Bắc?”
“Thiếu đéo gì, đến họ Tấn còn có nữa là!”
“…”
***
Lâm Đại Minh tháo máy đo huyết áp bên bắp tay Cố Thương ra, mày rậm nhíu lại, lo lắng nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô. Huyết áp thấp quá…
Đợi thêm mười phút, Lâm Đại Minh càng thêm sốt ruột. Sao tới giờ vẫn chưa tỉnh? Mà, trông cô gần đây có chút gầy đi thì phải?
Cái má phúng phính hôm nào hóp đi, quầng mắt thâm đen xấu xí, da dẻ thô ráp. Cô làm gì mà để bản thân trông thê thảm thế này?
‘Ọt… ọt… ọt…’
Tiếng bụng?!
‘Ọt… ọt… ọt…’
Âm thanh buồn cười ấy vang lên những vài lần, trong khi Cố Thương mắt vẫn nhắm nghiền. Ánh mắt Lâm Đại Minh phức tạp nhìn cô, đặt tay lên phần bụng cô, một cỗ trống rỗng kỳ lạ truyền qua lòng bàn tay lên đại não hắn.
Tiếng bụng lại kêu lên…
“Hình như đây là triệu chứng đau dạ dày đấy anh!” Một y tá e thẹn đến bên cạnh Lâm Đại Minh, liếc qua người đang nằm trêи giường khẽ nói.
Đau dạ dày?
“Có vẻ như bạn này đang giảm cân…”
Giảm cân?! Gầy tọp này đòi giảm cái gì?!
“Ăn uống không điều độ. Hình như vừa ăn thêm đồ chua thành ra tụt huyết áp mới hôn mê sâu thế này.” Y tá cười cười chấn an. “Anh yên tâm, chút nữa là tỉnh.”
Lâm Đại Minh gật đầu ra chiều đã hiểu, nhưng nỗi lo lắng trong lòng thì vẫn còn đó. Con ranh này, hai mươi tuổi đầu mà ngu như bò. Đến việc lo cho bản thân cũng không xong. Hắn không thể để chuyện này cứ thế tiếp diễn được, đến khi hắn muốn đem cô đi thịt lại chỉ nhận được bộ xương khô?
Lâm Đại Minh kéo vỏ trăn mỏng trùm qua bụng Cố Thương, nhìn cô một cái rồi quay sang bảo y tá: “Cứ để cô ấy ngủ, đừng đánh thức.”
Dù gì Lâm Đại Minh cấp cũng cao hơn, y tá không có lý do từ chối đành gật đầu chấp thuận. Nhìn theo bóng lưng cao lớn trong áo sơ mi xanh quản đốc thô khuất sau cánh cửa, y tá tỏ vẻ tiếc nuối. Người đàn ông này thật hoàn hảo, người đẹp dáng cao, tính cách bí hiểm lại rất ân cần nữa.
Y tá quay sang Cố Thương đang mê man bằng đôi mắt đầy ngưỡng mộ. Đúng là một cô gái tốt số, có được người đàn ông tuyệt vời như vậy. Không khỏi làm người khác sinh lòng đố kị.
***
Chẳng biết Cố Thương đã ngủ bao lâu, lúc cô dậy cũng đã gần bốn giờ chiều và cái bụng rỗng tuếch. Chân tay như muốn rã rời, không chút sức lực gì. Cô vỗ vỗ đầu, rảo rác nhìn quanh.
“Bạn thấy sao rồi?” Một giọng nữ ân cần hỏi han không khỏi gây sự chú ý cho Cố Thương.
Trông thấy một nhân viên mặc đồ blouse trắng ngồi trêи ghế, tay cầm điện thoại, cô kinh ngạc hỏi “Sao em ở đây?!”
“Bạn đột nhiên ngất đi nên được đưa vào đây.”
Cố Thương kinh ngạc nhìn y tá như muốn hỏi.
“Quản đốc bế bạn vào.” Y tá cất điện thoại, xách cặp lồng trêи bàn đi tới bên giường Cố Thương ngồi xuống, hí hửng quay sang thì bắt gặp khuôn mặt ngờ nghệch đang nhìn lại cô. Cô cười tủm tỉm: “Bạn quen quản đốc à?”
“Không.” Cố Thương thật thà đáp. Sự tò mò ngập tràn trong bụng, rốt cuộc quản đốc là ai sao lại liên tục đối tốt với cô như vậy nhỉ?
“Quản đốc đẹp trai lắm! Còn rất chu đáo nữa.” Y tá ra chiều ngưỡng mộ nói, đưa cặp lồng cho Cố Thương nói tiếp: “Đây là cháo quản đốc nhờ mình đưa cho bạn, bạn ráng ăn hết nhé.”
Cố Thương vội lắc đầu xua tay: “Em ghét ăn cháo, chị có bánh mì không em dùng tạm?”
Y tá thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn vui vẻ gật đầu tìm cho cô chiếc bánh mỳ tươi và một hộp sữa. Tuy rằng miệng đắng khó nuốt, Cố Thương vẫn cố gắng ăn hết. Dạ dày thêm phần thoải mái hơn, lại bổ sung ly trà gừng nóng hổi cô cũng chẳng còn khó chịu gì nữa.
“Bạn đang giảm cân à?”
Cố Thương bị bắt thóp, gãi đầu cười ngại ngùng: “Tại em béo quá.”
Y tá nhìn người cô từ trêи xuống dưới, chán chê một hồi nói: “Dáng vẫn rất ok mà, giảm gì nữa?”
Cố Thương buồn bực kêu lên: “Em năm mấy cân đó, bụng toàn mỡ!”
“Vậy đi tập gym đi.”
Cô lắc đầu: “Đi làm này thời gian đâu, với lại em cũng lười nữa.” Cô trượt ʍôиɠ về phía thành giường, xỏ chân vào giày đứng dậy bảo với y tá: “Thôi em ra làm, cảm ơn chị nhé.”
Y tá vội cản lại: “Bạn thấy thế nào rồi?”
“Em đỡ rồi, với lại cũng sắp giờ về rồi á chị.” Cố Thương cười cười, xoay người đi ra khỏi cửa để lại cái nhìn với theo đầy dò xét của y tá.
Nhưng khi cô vừa ra ngoài, mọi tầm nhìn đều dồn về phía cô với đủ loại sắc thái. Điều này khiến cô thấy khó chịu, hơn hết là những tiếng xì xầm bàn tán càng làm cô không mấy thoải mái. Bộ các người chưa thấy người ngất bao giờ à?
“Thương sướиɠ nhé! Được quản đốc đẹp trai bế kiểu công chúa!”
Cố Thương vừa về đến truyền làm việc, một chị đồng nghiệp đã vừa cười vừa châm chọc. Những người khác nhìn cô bằng đủ loại ánh mắt cho tới khi cô đến vị trí làm việc của mình vẫn chưa dứt.
“Thương quen quản đốc à?”
Cô lắc đầu: “Không quen.”
“Điêu!” Chị ấy kêu lên. “Không quen mà quan tâm cô thế, vài lần chị thấy quản đốc canh em ngủ là tới bôi dầu cho em đấy!”
Cố Thương ngạc nhiên nhìn xuống đôi tay tuy làm việc như bao người nhưng vẫn luôn mềm mịn bất thường, trong lòng càng thêm hoang mang. Người đó sao luôn đối cô tốt như vậy, nhưng là ai?
“Người yêu thì nói là người yêu đi, ngại làm gì. Dù sao quản đốc cũng đẹp trai chết mẹ, sướиɠ thế mà không biết đường hưởng.”
“Bao người mong còn không có này!”
“…”
Trước những lời đùa cợt của đồng nghiệp, Cố Thương không biết phải nói sao nên cô chọn im lặng. Tiếp tục chuyên tâm làm việc cho hết giờ làm.
Bà Xuyên vừa đi vệ sinh về, vừa thấy Cố Thương đã mắng: “Bố mày! Đã đói còn ăn chanh cho cố vào,”
Cô cười xuề xòa cho có. Cô quên mất!
“Về nhà chịu khó ăn vào không lại ốm như hôm nay đấy!”
“Vâng.”
“Rõ khổ, biết vậy tao đã không để mày ăn!”
“Con sẽ chú ý mà!”
Bà Xuyên lườm yêu cô rồi trở lại vị trí làm việc của mình. Cô bất lực chẳng biết phải làm sao, thôi đành im lặng là vàng.
Từ lúc Cố Thương từ phòng y tế trở về, Nhã Liên không chút hỏi han, cô bực dọc ra mặt. Cố Thương thấy lạ nhưng cũng chẳng muốn xen vào, chắc là Liên đang không vui chuyện gì đó cô tốt nhất không nên lắm lời thì hơn…
***
Sáu giờ chiều, tan ca. Cố Thương đi bộ về xóm trọ. Trông thấy phía trước có tiệm phở, do dự một hồi sau đó cũng bước vào trong gọi một bát. Trong khi chờ đợi, cô yên lặng bấm điện thoại nghịch giết thời gian. Bất chợt, có ai đó vỗ vào vai cô từ phía sau, theo phản xạ cô ngước mắt nhìn dò xét.
“Có người muốn gặp chị!” Là một khách nam trẻ mới tới.
Tuy rằng cảm thấy có điều gì đó không ổn, Cố Thương vẫn lịch sự cảm ơn. Cầm theo điện thoại đi ra ngoài, không biết người tìm cô là ai nữa nhỉ? Tại sao không vào tận bên trong mà nhờ người chuyển lời?
Vừa ra khỏi cửa quán phở, trước mắt cô bất ngờ tối thui. Còn chưa kịp phản ứng đã bị ai đó đập mạnh vào gáy. Cố Thương bất lực lịm đi, đổ vào lồng ngực người nào đó trong khi đầu được chụp kín bởi một tấm vải đen sì…
Bà chủ quán bưng bát phở ra không thấy Cố Thương đâu, bà bực bội mắng: “Mẹ cái con đĩ! Không ăn cũng bảo một tiếng chứ!”
Vị khách nam vừa rồi tốt bụng nói đỡ: “Chắc chị ý có việc gấp, thôi cô mang bát ý cho cháu đi. Đằng nào cháu cũng đang đói.”
Bà chủ quán thoáng dịu đi, bực bội mắng thêm: “Bận thì cũng nói một tiếng chứ! Thứ cô hồn!”