Đọc truyện Lưu Manh Phố Đêm – Chương 132: Đứa Trẻ
“Mày quyết định rồi?”
“…”
“Không hối hận?”
Lâm Đại Minh vẫn không trả lời, hắn lạnh lùng lôi cổ Lâm Bắc Thượng kéo ông ngã khỏi giường thật mạnh, mặc kệ ông đau đớn nhíu mày hắn đạp mạnh làm ông ngã đập người vào bức tường cạnh đó. Hắn đem chiếc chăn quấn quanh Cố Thương, nén lại sự đau lòng cũng phẫn nộ toan bế cô lên tay.
Lâm Bắc Thượng bị chính thằng con mình đánh, sắc mặt ông không đổi bình tĩnh đến đáng sợ. Ông thản nhiên đứng dậy, đem quần áo mặc vào trở lại. Ông vừa kéo khóa quần vừa nói: “Mày không giết tao?”
Lâm Đại Minh cười nhạt: “Cứ giữ lại mà dùng tạm đi!”
“Mày vẫn muốn giết tao?”
Lâm Đại Minh không nói gì, nhấc bổng Cố Thương lên tay.
Lâm Bắc Thượng ngồi xuống giường nhìn Lâm Đại Minh vừa xoa xoa cần cổ vừa cười bỡn cợt: “Mày không muốn hỏi gì tao?”
Lâm Đại Minh toan bước chân khỏi cửa rời đi, Lâm Bắc Thượng chậc lưỡi: “Người của mày, tao chưa đụng!”
Ông nhìn bóng lưng Lâm Đại Minh vừa khuất sau cánh cửa một hồi rồi mới đứng dậy đi tới bàn, ấn nút trêи laptop lạnh lùng nói qua bộ đàm: “Chuẩn bị đón tiếp con trai tao!”
Đầu dây bên kia vọng đến một thái độ cợt nhả: [Để thằng Minh đến tìm tôi, ông già thật có bản lĩnh!]
“Mày là đứa nào?”
[Đầu não Phỏng Hài!] Người kia kiêu ngạo bật cười: [Hang ổ của ông đã có tuổi thọ rồi!]
“Khoan đã nhỉ.”
[Hử?]
“Ông già như tao sớm muộn nhường chỗ cho lũ trẻ tụi mày. Có điều một nơi tốt như vậy lại hết hạn thật lãng phí!”
[Ý ông là gì?]
“Bỏ đi mọi thứ, dùng tao lấy lại!”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, thái độ có phần cung kính: [Tôi hiểu!]
***
Lâm Đại Minh thả Cố Thương vào bồn tắm bằng sứ trắng, khói từ nước ấm nghi ngút bốc lên che mờ cả căn phòng tắm bằng kính trong suốt. Sắc mặt cô đang nhợt nhạt cũng theo đó mà dần hồng hào trở lại. Vuốt nhẹ gương mặt cô, hắn nghẹn ngào: “Xin lỗi!”
Xin lỗi vì anh cố chấp không sớm nhận ra, để hậu quả đi quá xa…
Lâm Đại Minh giúp Cố Thương tắm rửa, hắn cảm thấy có tắm bao nhiêu cũng không thể tẩy hết mọi thứ dơ bẩn. Từ Nam Triết, từ Lâm Bắc Thượng đặc biệt hơn là từ hắn! Một cô gái luôn ngát thơm, thanh thuần sạch sẽ nay bị muôn thứ bẩn thỉu vây bám. Kỳ nhiều người cô sẽ rát đỏ, kỳ ít không sao tẩy đi những thứ kinh tởm.
Khi cô tỉnh lại nhất định sẽ oán trách hắn! Tại sao lại để cô hết lần này đến lần khác bị vũ nhục!
Không, cô sẽ không oán trách hắn. Vì điều đó không thay đổi được chuyện gì, mọi thứ đều đã diễn ra và cô sẽ chấp nhận sự tồn tại của nó! Nhẹm sâu vào lòng, tự mình gặm nhấm, tự mình ɭϊếʍ láp vết thương như một con mèo hoang cô độc.
Sau khi giúp cô mặc lại đồ, hắn để cô nằm xuống giường. Nhẹ nằm xuống bên cạnh, cẩn thận bao bọc cô trong lòng. Nằm được một lúc, hắn nhớ ra còn chuyện dang dở có chút luyến tiếc buông Cố Thương ngồi dậy đi tới bàn máy tính ngồi xuống, bấm nút khởi động.
Tệp văn bản đang soạn thảo dở, chi chít các con chữ ghép lại thành nhiều đoạn. Chưa đầy nửa tiếng, hắn hoàn thành toàn bộ bản soạn thảo trong vòng ba ngày. Có chút lưỡng lự kê hờ ngón trỏ trêи phím enter…
Hắn thực sự có chút không nỡ…
***
Thời gian trôi thật nhanh, mới hôm nào bắt gặp cô trêи đường đến này cũng đã hơn nửa năm, tháng mười se lạnh gần trôi qua tháng mười một của những cơn gió buốt rét sắp đến gần. Cô rất sợ lạnh, liệu quyết định này có quá vội vàng?
Lâm Đại Minh mặc chiếc áo phông cộc, khoác ngoài áo da đen. Hắn chầm chậm đi trêи vỉa hè, vừa đi vừa suy tư điều gì đó. Sắc mặt hắn thoạt nhìn có vẻ bất cẩn không để tâm, thực chất lòng hắn vướng bận điều gì chẳng ai có đủ khả năng hay biết. Không biết hắn đã đi ngang qua khu công viên từ khi nào, vì hôm nay vẫn là ngày trong tuần hiển nhiên nơi này hiện giờ khá thưa thớt. Chủ yếu là những người lớn tuổi và lũ chó cảnh chạy nhảy vui đùa.
Công viên trồng đủ loại cây cỏ hoa lá, hàng ghế đá sắp xếp gọn gàng, hàng đèn vừa mới được thắp sáng, ánh trắng chiếu sáng muôn nơi nhưng chỗ Lâm Đại Minh đứng lại chẳng một ánh đèn nào quan tâm. Tối đen và mịt mù.
Lâm Đại Minh cười tự giễu. Cũng phải, hắn không thích hợp với ánh sáng. Hắn chỉ có thể lụi tàn trong bóng tối…
Một chiếc xe hơi đen bất ngờ đi chậm lại sát rìa đường, nhắm chuẩn vị trí một cô bé lớp một đang đứng vui vẻ vẫy tay với bố mình trêи xe máy đang ở đường bên. Bọn chúng nhanh chóng mở cửa, đem cô bé đó ôm đi mất ngay trước mắt bao người.
“Trời ơi! Có bắt cóc!”
“Mau chặn chúng lại!”
“Mau báo cảnh sát nhanh lên!”
Người dân kϊƈɦ động hô hoán nhau, ông bố bên kia đường mất bình tĩnh toan cứ thế quay đầu xe chạy ngược chiều. Con đường lớn toàn xe cộ ngược xuôi, muốn cũng chẳng có cách nào sang nhanh. Bọn bắt cóc cậy có ô tô cứ như thế phóng vụt đi mất.
“Ai đó làm ơn cứu con tôi với!”
“Con của tôi!”
Ông bố đau đớn gào lớn, bất lực loay hoay trêи chiếc máy không sao kịp quay đầu. Người dân ra sức hối giục nhau, họ một lòng đoàn kết chạy ra giữa đường liều mạng đem dòng giao thông dẹp loạn. Nhiều người sức đông, khi các phương tiện đã hạn chế di chuyển người bố định nổ máy thì từ đâu xuất hiện cậu thanh niên cao lớn với vẻ mặt điềm tĩnh lạnh lùng. Cậu ta đẩy mạnh ông xuống, trực tiếp chèo lên xe phóng đi một mạch. Mọi chuyện diễn ra chỉ đúng vài giây, ông còn chưa kịp định thần chiếc xe đã vọt mất ngay trước mắt ông.
“Cướp xe kìa!”
“Nó nhanh quá, còn chưa kịp làm gì hết!”
“Không sao tôi có kịp quay lại!”
Ông bố vừa mất con vừa mất xe, quỳ gục dưới đất bất lực òa lớn: “Trời ơi tôi đã làm ra nghiệp gì thế này!!”
Cũng may động cơ xe máy này rất khỏe, Lâm Đại Minh nắm chắc tay lái vận hết tốc lực đuổi theo chiếc xe của lũ bắt cóc. Cũng may hắn đã sớm ghi nhớ biển số cùng loại xe chúng dùng, một con xe hơi bình thường đã cũ có lẽ là được mua lại. Chúng sẽ không dại gì chạy hết tốc lực trêи con đường đang sắp đến giờ cao điểm này, con xe máy hiện tại vào tay hắn đuổi theo chúng không hề khó.
Hắn nhếch môi cười nhạt, phía trước có cây cầu vượt cách xa con xe bọn chúng gần ba trăm mét. Tốc độ hiện giờ của bọn chúng là 160km/s, còn của hắn là 180km/s hai bên chênh lệch rõ rệt, chưa kể xe máy dễ lạng lách hơn rất nhiều. Lâm Đại Minh lái xe phi thẳng lên vỉa hè, dọa những người xung quanh một phen hú vía, bất ngờ trong ngõ lao ra một bà bán đồng nát đi xe đạp, hắn nhanh chóng bẻ tay lái như một con rắn lướt ngang bà. Bà sợ quá làm đổ cả xe, những vật dụng vừa được buộc gọn cứ vậy bung hết văng khắp đường.
“Tổ sư bố thằng điên! Đi chết đi!”
Lâm Đại Minh không quản, bởi hắn đã sớm cách xa bà gần trăm mét ngay sau đó. Phóng thẳng lên dốc của cầu vượt, ngay trước cái nhìn kinh ngạc của những người khác trêи cầu, hắn xuống xe, từ trêи cao nhìn xuống. Chỉ còn khoảng hai mươi mét nữa chiếc xe đó sẽ đi ngang qua đây, vận tốc xe là 160km/s, cây cầu vượt này cao gần năm mét, vận tốc từ đây rơi xuống ước lượng khoảng bốn giây.
Sau khi tính toán kỹ lưỡng, Lâm Đại Minh ngay trước mặt mọi người chống một tay lên rào cầu làm trụ, tung mình lên cao xoay người nhảy xuống. Người dân vội bâu tới thành lan can cầu hô hào ầm ĩ.
“Vãi chưởng! Tao còn tưởng nó tự tử!”
“Thằng đó đỉnh thật, như phim chưởng ấy!”
Lâm Đại Minh an toàn rơi xuống lóc xe hơi của lũ cướp như đúng dự đoán trước, hắn nằm sấp trêи nóc xe, dang tay túm chặt hai bên thành xe.
Tiếng động lớn ngay trêи đỉnh đầu, hiển nhiên đánh động tới lũ bắt cóc, tên lái xe nói: “Chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa!” Tên đồng bọn đang ôm cô bé trong người, tay giữ chặt miệng nó không cho nó có cơ hội lên tiếng. Sức người lớn và trẻ em lệch một trời một vực, con bé sao có thể chống cự. Con bé sợ đến phát khóc, cả người run lên bần bật.
Phía trước là khúc cua, với lũ không có kỹ thuật lái xe tốt bắt buộc phải giảm tốc độ lại. Cơ hội chỉ nằm vỏn vẹ trong hai giây, Lâm Đại Minh không hề chậm trễ nghiêng người đu sát ngay cửa sổ ghế lái, sự xuất hiện của hắn bất thình lình dọa tên lái xe sợ hãi, không cho gã kịp động não, hắn chống chân trêи thân xe lấy đà, đôi chân như mũi khoan nháy mắt đạp vỡ kính xe vô tình lại cố ý đạp cả tên cướp văng nửa người sang ghế phụ vì va chạm mạnh ở phần đầu gã trực tiếp lịm đi.
Trước sự kinh hãi của tên đồng bọn ở ghế sau, Lâm Đại Minh từ ngoài thò tay nắm chặt volang, lạnh lùng xoay sang bên phải để nó đâm sầm vào bãi cát của công trường gần đó. Cứ thế đem cả chiếc xe dừng lại. Mặc tay mình bị những mảnh kính xe làm thương, hắn mở cửa xe sau lôi cổ gã đồng bọn kia ra cứ thế cướp lại đứa bé trêи tay gã, đạp gã ngã lại vào trong ghế sau khi đã đánh ngất, Lâm Đại Minh rút khóa xe vứt đi bỏ mặc hai tên bắt cóc bị giam lỏng bên trong chiếc xe đã được đóng kín.
Đứa bé này kể cũng lạ, xảy ra nhiều chuyện như vậy cũng không tỏ ra kinh sợ thậm chí còn bám vịn ôm lấy cổ hắn. Nó e dè lí nhí thành lời: “Con cảm ơn chú!”
“Không sợ?”
Đầu nhỏ gật gật: “Lúc đầu thì có, giờ thì hết rồi.”
“Vì sao?”
“Vì chú là người tốt!”
“Không tốt!”
Đứa bé chợt nhíu mày khó chịu, nói với giọng điệu như sắp khóc: “Chú ơi con đói!”
Dứt lời tiếng bụng nó sôi lên òng ọc. Lâm Đại Minh đảo mắt nhìn quanh quan sát, thấy trước mặt là tiệm đồ nướng. Hắn nhếch môi cười nhạt, ánh mắt hiện tia cười. Cảnh tượng này đúng là có chút quen thuộc!
“Qua đó không?”
Cô bé nhí nhảnh gật đầu.
Sau khi kiếm chỗ trống ngồi xuống, Lâm Đại Minh gọi ngay nồi lẩu nướng thập cẩm mà không cần biết cô nhóc kia muốn gì, tiện lợi hơn là ngay cạnh có tiệm trà sữa hắn liền gọi cho cô nhóc một cốc. Hắn ngồi nước thịt, còn nó vui vẻ ngồi ăn.
“Chú nướng ngon quá!”
“Còn nhớ số của người nhà không?”
Đứa nhỏ uống ngụm trà sữa gật đầu, rành rọt đọc ra một dãy số. Lâm Đại Minh vẫn thản nhiên lật thức ăn trêи bếp, một chút cũng không vội vàng.
Đứa nhỏ lấy quyển vở trong cặp, dùng bút chì nắn nót từng con số, cắt xé vuông vắn xong đưa cho hắn: “Cô giáo con bảo không ghi vào sẽ quên đó!”
Hắn đón mẩu giấy từ tay đứa nhỏ ậm ừ cho có. Nó đem đồ dùng học tập cất lại, ra chiều một cụ non nói: “Con tên Lương Hi, bố con nói tên con có nghĩa là mong con làm một người tốt, mang hi vọng cho mọi người!”
“Tên đẹp!”
“Chú tên gì ạ?”
“Spazzatura!”
“Tiếng Anh ạ?”
“Tiếng Ý!”
“Chú giỏi thật đấy! Biết cả tiếng Ý!” Lương Hi nhìn Lâm Đại Minh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Vậy tên con tiếng Ý đọc như nào?”
“Coscianza, gọi tắt của Coscienza Speranza.”
“Coscianza…” Đứa nhỏ lẩm nhẩm lại một cách nghiêm túc, Lâm Đại Minh tốt bụng giúp nó sửa lại phát âm.
“Chú biết mỗi tiếng Ý sao?”
“Pháp, Trung, Hàn, Ý cả tiếng Bắc là năm.”
“Chú có thể đọc tên con bằng mấy tiếng đấy không?”
Lâm Đại Minh đọc tên Lương Hi bằng các tiếng ngoại ngữ khác, kiến thức rộng, phát âm khá chuẩn nhưng mỗi tội không có chỗ dùng đến. Cũng may hắn có cái đầu tốt, nhiều năm trôi qua như vậy vẫn chưa quên. Lương Hi hăng say học nghe hắn nói, nó rất thích chất giọng của hắn. Trầm thấp ấm áp, khác hẳn sự lạnh lùng bên ngoài.
“Chú giỏi thật đấy! Chú có phải là cảnh sát không?”
Lâm Đại Minh khựng đũa vài giây, hắn gắp bỏ vào bát nó lắc đầu.
“Sao có thể chứ!” Lương Hi tiếc nuối cụp mi buồn rầu: “Con tưởng chú là cảnh sát, như vậy sau này con sẽ là cấp dưới của chú!”
“Vậy sao?”
“Ước mơ của con là làm cảnh sát! Con muốn bắt hết người xấu, các bạn nhỏ sẽ không sợ bị bắt cóc nữa!”
Lâm Đại Minh đặt đũa xuống bàn, hắn dùng khăn giấy lau tay sạch sẽ, cười nhạt: “Chúc mừng con đã bắt được một người rất xấu!”
“Chú đi đâu vậy ạ?”
“Con ngồi đây ăn, đừng đi đâu.” Lâm Đại Minh nói rồi đi đến gần đưa tờ năm trăm cho chủ quán sau đó cứ thế bỏ đi, Lương Hi tưởng hắn sẽ còn quay lại ai ngờ không phải hắn mà là bố mẹ nó.
Gia đình xúc động nghẹn ngào, ôm trầm lấy nhau. Trời đất thương xót cho gia đình đoàn tụ!
“Chú đi cùng con đâu?” Ông bố nhìn quanh hỏi, nhất định phải cảm ơn người ta đàng hoàng mới được! Trêи bàn có hai chiếc bát, một bát sạch bong không có gì nhưng bát của con gái ông lại đầy đủ, toàn bộ được nướng chín cẩn thận. Chắc hẳn đây sẽ là một người cực kỳ tốt!
Lương Hi buồn rầu: “Chú bỏ đi rồi!”
“Tiếc thật!”