Đọc truyện Lưu Manh Phố Đêm – Chương 108: Cuộc sống mới
Đêm đen bao phủ khắp nơi, tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió rì rào. Cả gian phòng trọ chật hẹp chìm trong ánh đèn ngủ trầm sắc dịu dàng. Chẳng biết từ khi nào Cố Thương đã đạp được Lâm Đại Minh tách ra khỏi người mình, cô ôm con mèo béo trong tay nằm quay mặt vào tường cách xa hắn một quãng. Lâm Đại Minh không muốn cô cảm thấy ở với hắn quá gò bó, hắn chỉ cần được cùng cô ở chung một chỗ thế là quá đủ. Tuy cô không ưa gì hắn, nhưng khi có cô bên cạnh bất kể khoảng cách nào cô tạo ra hắn cũng thấy lòng mình thanh thản.
Dạo gần đây Cố Thương luôn gặp cơn ác mộng, lúc thì cô bị cưỡng hϊế͙p͙ cùng những câu nói đầy ác ý của ai đó, lúc thì bị cục thịt bám theo gào khóc. Chẳng đêm nào là cô không bị dọa cho khóc mớ, tỉnh giấc giữa trừng. Đêm nay cũng chẳng ngoại lệ… Cục thịt tiếp tục ám ảnh lấy cô…
Cục thịt đầy máu tức giận hét vào mặt cô: “Mẹ ơi mẹ!!”
Đôi mắt Cố Thương vẫn nhắm nghiền, nhưng nước mắt lại ướt đẫm mi chảy dọc thái dương làm ướt một mảng gối. Đôi tay cô nắm chặt chiếc chăn mỏng đang đắp trêи người, ra sức siết chặt. Cô không biết là mơ hay thực, nức nở bật khóc: “Không! Tôi không có con! Tôi không phải mẹ mày!”
Lâm Đại Minh nằm ngay bên cạnh, thính giác hắn rất tốt trước hơi thở nặng nề gấp gáp của Cố Thương hắn liền tỉnh giấc. Vươn tay chạm vào bả vai đang run rẩy của cô, áp sát lồng ngực mình vào lưng cô đồng thời hơi nâng người quan sát thì thấy cô đang khóc mớ, âm thanh một lúc lớn dần, tiếng nghẹt mũi bắt đầu xuất hiện. Hắn lật ngửa cô, nhẹ kéo vào lòng mình ôm chặt vỗ vỗ lưng, hắn trầm giọng nói vào tai cô dỗ dành: “Đừng khóc, anh ở đây rồi, ngoan!”
Trong mơ Cố Thương thấy có ai đó đang ôm chặt lấy cô, ép cô dựa đầu vào lồng ngực hắn. Còn hắn dùng tấm lưng to lớn vững chãi như tường thành che khuất cục thịt phía sau. Hắn mở miệng nói chấn an cô, thanh âm trầm thấp dịu dàng lấn đi hẳn tiếng oán trách của cục thịt kia.
Cố Thương bị ác mộng làm tỉnh, cô mở to đôi mắt nhòa lệ của mình ngơ ngác nhìn quanh. Một mùi hương nam tính xộc thẳng vào mũi cô, bàn tay cô được ủ trong một thứ gì đó bằng da bằng thịt ấm áp, thân cô được thứ gì đó rắn chắc ôm lấy, bên tai vang lên tiếng tim đập đều đều. Thanh tịnh vô cùng. Cô ngạc nhiên chống tay lên ngực người kia nâng mình ngồi dậy, cô nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn cũng nhìn thẳng lại vào mắt cô.
Đôi con ngươi đen như ngọc dưới tác động của ánh đèn ngủ mà sáng quắc lạ lùng, hai viên ngọc lạnh lẽo giữa đêm đen lại phảng phất sự ấm áp kì dị. Thật đẹp!
Cô còn chưa kịp phản ứng, hắn khẽ hỏi: “Gặp ác mộng?”
Cô không hiểu sao mình lại gật đầu thật thà đáp: “Vâng.”
Lâm Đại Minh vuốt nhẹ mái tóc cô: “Thường xuyên?”
“Vâng,”
Hắn nhẹ hôn lên trán cô dỗ dành: “Không còn nữa rồi, ngủ đi.”
Thịch thịch…
Nhịp tim trong lồng ngực Cố Thương đập nhanh bất thường, cô không hiểu sao thay vì cô nhanh chóng ngồi cách xa hắn lại có thể bịn rịn ôm chặt lấy hắn, tự nhiên gục đầu nằm tì xuống ngực hắn. Cô chỉ biết khi ấy tiếng tim đập của hắn, hơi ấm của hắn, sự quan tâm của hắn làm cô thấy yên lòng. Khiến cô quên mất hắn là một gã cặn bã trong xã hội…
Lâm Đại Minh vỗ vỗ lưng Cố Thương đều đều từng nhịp, nhắm hờ mắt dưỡng thần, khóe môi khẽ cong nét yêu chiều. Khoảnh khắc này nếu duy trì được mãi thì thật tốt…
Cố Thương chìm sâu vào giấc ngủ thật ngon đến tận sáng mà không hề gặp bất cứ điều gì. Cô như một đứa trẻ được Lâm Đại Minh ôm gọn trong lòng, vô tư chân gác tay ôm. Hắn kể từ lúc cô bị ác mộng khóc mớ ngoại trừ nhắm mắt dưỡng thần ra hắn cũng chẳng ngủ thêm một chút nào, hắn cứ vậy thức canh cô cả đêm, tránh cô lại gặp ác mộng.
Kết quả cô cứ thế ngủ ngon. Hắn nhìn cô tỏ vẻ chán ghét, véo mũi cô khẽ mắng: “Đồ con lợn!”
Cố Thương nhăn mặt ậm ừ ngái ngủ, gạt tay hắn ra xoa xoa mũi rồi tiếp tục say giấc. Lâm Đại Minh hết cách cười khì, không muốn đánh thức cô, hắn nhẹ nhàng rời giường đi vào nhà tắm tùy tiện dùng đồ cá nhân của cô. Hắn xả nước tắm táp một phần cho sảng kɧօáϊ mát mẻ, một phần dập tắt ɖu͙ƈ vọng đang đốt cháy bên trong cơ thể hắn.
Bị cô tì chân lên chỗ không thể tùy tiện chạm hắn không khỏi bị kϊƈɦ thích, ngăn không được vật đó ngóc đầu trướng lớn.
Rời khỏi nhà tắm, hắn mở cửa ra ngoài không quên đóng cửa cẩn thận. Sẵn chìa khóa chấn được tối qua, hắn mở cổng đi ra. Con moto của hắn vẫn ở yên vị trí cũ, hắn leo lên phóng một mạch ra ngoài chợ.
Sáng sớm còn tờ mờ nhìn không rõ, ngoài những người đến sớm bày hàng chuẩn bị cho buổi chợ mới ra cũng lác đác vài ba người tới mua. Có lẽ Lâm Đại Minh là người trẻ tuổi nhất trong thời điểm hiện tại, với con moto siêu ngầu lại thêm khuôn mặt tuấn tú chết người, hiển nhiên vô tình thành điểm chú ý cho những người ở đây. Một người có ngoại hình hơn người, đi xe đắt đỏ lại thêm độ tuổi thanh niên nhiệt huyết những người bán hàng mời chào không ngớt.
“Mua rau không con? Rau tươi ngon lắm!”
“Mua thịt đi cu! Lợn nhà cô mới mổ đấy!”
“Ăn lòng mề không? Vừa sạch vừa ngon đấy!”
Lâm Đại Minh bỏ ngoài tai toàn bộ, hắn chậm rãi dong ruổi ngồi trêи moto vừa đi vừa ngó xung quanh tìm thứ cần thiết. Thầm suy đoán hiện tại là mấy giờ, còn bao lâu con lợn kia mới dậy chuẩn bị đi làm. Hắn lựa cẩn thận một cân táo đỏ, một chùm nho xanh ngọt ngọt chua chua, một miếng thịt bò ngon nhất, một ít bún tươi sau đó quay trở lại phòng trọ của Cố Thương.
Con mèo béo vừa đi đâu đó trở lại nhìn hắn kêu meo meo thì bị hắn lạnh lùng đá nhẹ vào người cảnh báo, mèo ta liền im bặt. Trong hai đứa sen chỉ có gã này là đáng ghét! Hắn không cho mèo lại gần sen gái, hắn luôn khó chịu khi sen gái ôm nó, khi sen gái hôn nó hắn liền đem nó như bao tải quẳng đi không thương tiếc. Sen gái đó có đáng yêu như nó không? Chẳng bù cho sen gái, hễ nhìn thấy nó là mụ mị đầu óc, vứt hết mọi chuyện mà ôm lấy nó âu yếm.
Lâm Đại Minh xách đồ đi qua giường, liếc qua ai đó đang phơi nguyên cái thân mình cong như con tôm, chân gác một phần chăn, tay ôm ngang cái gối, còn nguyên cái đầu vùi kín trong chăn ngủ say như chết. Chiếc quạt dưới cuối giường chạy hết công suất, tinh nghịch đem vạt áo cô hất lên cao để nguyên nửa tấm lưng trắng trẻo phơi ra.
Hắn lắc đầu cười trừ, mắng yêu: “Nếu không vì chút nữa em phải đi làm, anh không ngại đem em ra làm bữa sáng!”
Hắn thật sự không muốn cô đi làm một chút nào, nó khiến cô tốn thời gian và công sức. Nhưng khi cô cau mày vì công việc khiến cô mệt mỏi hay khi cô vui sướиɠ lúc vừa nhận lương, những cảm xúc đó rất đáng yêu rất chân thật. Cũng tốt, khi cô ra ngoài mệt mỏi như vậy hắn không tin cô không dựa dẫm vào hắn trong thời gian sống chung sắp tới!
Mùi đồ ăn thơm nức mũi, Cố Thương vốn ham ngủ cũng bị đánh thức. Cô ngồi đờ người trêи giường với cái đầu rối tung, ánh mắt cô mơ hồ nhìn xung quanh, ngơ ngác đến đần độn. Cho đến khi tỉnh táo hoàn toàn, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Đại Minh đừng loay hoay gì đó trước bến gas, hắn hướng bóng lưng rộng cao lớn về phía cô. Từ góc độ này cô thấy hắn dịu dàng đến lạ…
Mái tóc hắn lúc này khác với lúc đầu mới gặp, những lọn tóc đen thuần dài vừa phải, cắt tỉa gọn gàng nhưng hắn vẫn giữ phong cách cạo thái dương trông hắn vừa lãng tử vừa kiêu ngạo. Góc nghiêng hắn đẹp không góc chết, sống mũi hắn cao thẳng, cánh môi mỏng đa tình, hàng mi rũ xuống khi nhìn vật thể gì đó dưới thấp vừa dài vừa dày đậm như nét thư pháp múa trêи giấy. Chiếc áo phông xám mỏng như dính lên cơ thể hắn, cánh tay rắn chắc, thân hình vững trãi như khung cảnh hình vĩ mập mờ trong sương mù. Vừa bí ẩn vừa mê hoặc. Chiếc quần jean đen vừa hay tôn lên cặp chân dài tuyệt mỹ của hắn, bắp đùi không quá lớn nhưng rất đẹp, ngay cả đôi bàn chân hắn đang dẫm trần trêи nền các ngón cũng rất đều đặn.
Cố Thương không biết mình vừa nuốt ngụm nước miếng. Thân thể tuyệt mỹ này… từng ôm cô sao? Cũng đã từng cùng cô quấn quýt lấy nhau….?
A! Mày nghĩ cái gì đấy Thương???
Cố Thương lắc đầu lia lịa, bất chợt có ai đó búng vào giữa trán cô rõ đau lạnh lùng kéo cô khỏi tình trạng hoang mang tự tạo, cô ôm trán mở to mắt nhìn người trước mắt, ấm ức mím chặt môi: “…”
“Bị anh mê hoặc rồi à?”
Cố Thương lập tức phủ nhận: “Còn lâu! Idol tôi còn đẹp hơn anh nhiều!”
Lâm Đại Minh nhìn cô khinh khỉnh: “Idol nào?”
“Anh biết để làm gì?”
“Để xem hơn tôi chỗ nào.”
“Chỗ nào cũng hơn…”
Lâm Đại Minh chen vào: “Kỹ thuật có tốt như tôi không?”
Cố Thương thẹn quá hóa giận, duổi thẳng chân đạp hắn. Thế quái nào lại nhắm ngay thứ cộm nhất trêи cơ thể hắn, còn chưa kịp trúng đã bị hắn đem cổ chân cô siết chặt trong lòng bàn tay dễ dàng, cô gắt: “Buông ra đi!”
Lâm Đại Minh không vui cảnh cáo: “Em đang mời tôi ăn em đấy à?”
“Anh là yêu quái à mà ăn thịt người?”
“Đừng giả ngu.”
“…” Cố Thương biết không nên chọc tức hắn. Ngay cả địa bàn cô cũng bị hắn làm chủ rồi, còn có cửa chống lại hắn? Cô nhanh chóng đổi chủ đề khác: “Bỏ ra tôi chuẩn bị đi làm.”
Lâm Đại Minh buông chân Cố Thương ra sau khi cổ chân cô bị hắn nắm cho đỏ ửng một mảng. Cô hậm hực lấy quần áo, đi vào phòng tắm. Vì tức không làm gì được, cô trút sạch lên những đồ vật trong tay. Tiếng đóng cửa rung lên như muốn gãy.
Hắn lạnh giọng: “Muốn thái độ không?”
Cô ấm ức không đáp. Làm như bố người ta không bằng vậy! Đồ chó điên! Thế mà cô còn cảm thấy bên cạnh hắn rất an toàn. Đúng là đồ ngu mà!
Cố Thương toan cố tình ngồi trong phòng tắm đến gần giờ làm mới ra thì bị Lâm Đại Minh không biết bằng cách nào mà phá vặn cửa đang chốt hết sức nhẹ nhàng, hùng hổ xông vào phòng tắm trước sự kinh hãi của cô. Còn chưa kịp hét lớn, hắn “tốt bụng” nhắc nhở: “Cửa phòng không đóng!”
Cô mà hét to lúc này, hàng xóm kéo sang liệu có tin cô đây là gã muốn hϊế͙p͙ ɖâʍ cô không?
Ai thèm tin? Một nam một nữ chung phòng, người ta sẽ bảo là sống thử với nhau đó!!!
Thế là Cố Thương ôm cục tức trong bụng, nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống: “Đồ vô duyên, mau ra ngoài đi!”
“Mặc quần áo xong không ra còn ngồi đây làm gì?”
“Kệ tôi!”
“Ra ăn sáng!’
“Không ăn!”
Lâm Đại Minh hết sức bình tĩnh, ánh mắt hắn nghiêm nghị như người cha nhìn đứa con ngang ngược của mình, lạnh lùng thâm thúy, khó đoán tâm tư. Hắn thản nhiên gỡ vòi sen trêи tường, Cố Thương như nhận ra điều hắn muốn làm vội đứng bật dậy đi nhanh ra cửa, cô luống cuống nói với giọng điệu khó chịu: “Tôi ra… Tôi ra ăn là được chứ gì! Đừng có phun ướt tôi!”
Lúc cô chuẩn bị đi ngang, hắn túm người cô lại, ép sát cô dựa vào tường nhà tắm, hắn nhìn cô chằm chằm nói, thanh âm trầm thấp là vậy lại có sát thương nặng nề hết sức lạ lùng: “Từ giờ phút này, học cách làm một người vợ ngoan cho anh!”
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn lập tức phản đối: “Không thích!”
“Phải thích!”
“Anh nói không ép buộc tôi!”
“Đúng là vậy, nhưng em càng lúc càng không biết điều!”
Cô cãi cho bằng được: “Tôi chưa từng biết điều!”
Lâm Đại Minh bá đạo đem búi tóc cô giật xuống, mái tóc đang được chải gọn gàng lập tức rũ xuống vai cô. Mãi mới buộc được thì bị phá hỏng, cô tức giận lườm hắn. Hắn khẽ gắt, âm điệu hơi cao: “Có muốn đi làm không?”
Cô không hề do dự cáu đáp: “Có!”
“Giọng điệu dịu dàng một chút!”
“Không làm được!”
“Không được thì nghỉ ở nhà!”
“Không ở!”
“Em có bản lĩnh bước khỏi phòng tắm bé tẹo này anh xem!”
“…”
Đừng ỷ mình cao to khỏe hơn người khác là bắt nạt tôi nha!!!
Cô muốn khùng quá!