Đọc truyện Lưu Manh Phố Đêm – Chương 1: Cặn bã
Màn đêm bao phủ khắp nẻo đường trêи từng con phố, nhà nhà đã sớm tắt đèn khoá chặt cửa và chìm sâu trong giấc ngủ sau một ngày dài chật vật mưu sinh. Bên ngoài vắng tanh, thỉnh thoảng có tiếng rồ ga của đám thanh niên chơi bời lướt ngang. Những tiếng côn trùng rả rích, tiếng ve kêu về đêm và cả tiếng chó hú gọi nhau. Hàng đèn đường trải dài con đường vắng hoe, le lói ánh vàng vô tình khiến không gian về đêm thêm tĩnh lặng.
Trêи một con đường khuất góc, những hàng cây rậm rạp đứng thẳng hàng đan xen với những ngọn đèn chập chờn. Một vài nhánh cây rũ bóng xuống mặt đường với các hình dáng khác nhau, gió khẽ lay động khiến chúng thêm quỷ dị.
Như thường lệ, Lâm Đại Minh cùng đồng bọn đi ra ngoài làm những việc người người căm ghét, nhưng với chúng như một thú vui khó bỏ. Hắn mặc áo ba lỗ đã bị chém rách vài ba chỗ, chiếc quần jean bạc màu cũ kỹ, đi đôi giày thể thao màu trắng có vẻ còn mới. Tóc hắn nhuộm xám khói, cạo ngắn hai bên thái dương. Một phong cách dị dợm khiến nhan sắc của hắn trở nên lu mờ và mất giá trị.
“Đại ca!” Tiếng tên đàn em phía sau chợt vang lên, Lâm Đại Minh ngoái đầu lại dò hỏi. Khi tên đàn em hất mặt ra hiệu, hắn hiểu ý quay đầu hướng mắt nhìn về phía trước.
Trước mặt Lâm Đại Minh là một cô gái trông có vẻ quê mùa. Mái tóc xoã ngang vai với kiểu dáng không ăn nhập với khuôn mặt, người mặc áo sơ mi kẻ caro xám, chiếc quần thể thao ba sọc đen và đôi dép kiểu dáng đàn ông. Hắn cười khinh trước con nhỏ chỉ cắm đầu cắm cổ vào chiếc điện thoại, từ từ bước tới.
Đột nhiên điện thoại bị giật khỏi tay, Cố Thương nhíu mày ngước lên nhìn. Trong mắt cô là một gã giang hồ trông cũng ưa nhìn, nhưng cái phong cách đầu đường xó chợ đã làm cô mất thiện cảm ngay từ ban đầu. Cô thầm phân tích tình huống hiện giờ của mình, thầm nghĩ hôm nay xui xẻo gặp phải bọn du côn.
Cố Thương mới xuất hiện ở thành phố này được một tuần và đang đi làm công nhân cho một công ty của Nhật Bản. Vì chỗ làm bắt buộc công nhân phải đứng làm việc từ đầu đến cuối giờ, chân cô hiện đang bị giãn chằng đau nhức không ngừng lại gặp phải cảnh này. Nhìn xung quanh không một bóng người, cô biết chẳng ai có thể giúp được mình. Hơn nữa sức cô đã kiệt quệ sau một ngày dài làm việc nên cũng chẳng đủ sức để bỏ chạy.
Cố Thương tự hỏi nếu cô hét nên liệu có bị chúng giết chết hay không?
Tại sao một cô gái như Cố Thương trong trường hợp này có thể bình tĩnh như vậy? Phải chăng môi trường đã nung luyện cô trở nên mạnh mẽ tới mức càng gặp nguy hiểm càng không hoảng loạn.
Cố Thương nhìn bọn côn đồ một cách cảnh giác, ánh mắt cô tỏ vẻ khinh miệt hơn là sợ hãi.
Đứa con gái như này, Lâm Đại Minh lần đầu tiên trong đời bắt gặp. Thật thú vị!
“Cô em cũng dễ thương đấy!” Hắn đập đập chiếc điện thoại vừa cướp xuống lòng bàn tay, liếc qua màn hình một chút hắn nhếch môi cười. Thì ra là dăm ba mấy thằng idol mặt búng ra sữa, nụ cười toả nắng mà bọn con gái thường mê mẩn.
Lâm Đại Minh nhìn Cố Thương, từ từ tiến lại gần cô. Hắn bước đến đâu cô lùi tới đấy, một con mèo nhỏ bày ra bộ dạng đầy cảnh giác nhưng thái độ lại bình tĩnh phi thường. Thoắt cái hắn đã tiến tới gần, vòng tay ra sau eo Cố Thương kéo mạnh về phía mình. Hai cơ thể ấm nóng cọ sát vào nhau: “Đã đi đêm còn mất tập trung, cô em không sợ gặp quỷ sao?”
Cố Thương đầu đội trời chân đạp đất bỗng bị một gã xa lạ ôm ấp giữa đường, tim trong lồng ngực theo phản xạ đập mạnh liên hồi. Cố chấn tĩnh chính mình, càng hoảng sợ càng thoả mãn chúng, càng mất bình tĩnh càng hoảng loạn.
“Trông cũng ngon tơi đó đại ca!” Tên đàn em thèm thuồng khi nhìn vào mẩu thịt tươi sống trước mặt. Hắn khẽ suýt xoa cho thân dưới của mình đang khao khát được thoả mãn.
“Làm gì thì làm nhanh lên tôi còn về!” Cố Thương biết rõ mình không thể thoát khỏi đây, cô chán ghét ra mặt khó chịu gắt gỏng.
“Cũng ngoan ngoãn phết nhỉ?” Hắn ɭϊếʍ nhẹ môi trước bữa ăn thơm ngon đang toả hương trước mặt. Hắn thường gặp những thành phần chống đối một lúc rồi thôi còn về phần như này quả thật là lần đầu.
“Nhẹ nhàng chút, mai tôi còn đi làm!” Cố Thương tỉnh bơ nói thêm.
Cô biết một điều rằng lũ đàn ông thường chỉ hứng thú với những con thỏ vùng vẫy trong tuyệt vọng. Cô vẫn cố giữ bình tĩnh trước sự căng thẳng đang thổi phồng lồng ngực tới khó thở, chỉ mong sẽ khiến chúng chán ghét mà bỏ qua.
“Con này nó bị điên rồi!”
“Đúng kiểu thèm quá rồi! Em ơi chơi tập thể không?”
Những lời bàn tán đầy xỉ nhục phát ra từ hai tên đàn em lọt vào tai Cố Thương, tâm cô thêm lạnh. Cô càng lúc càng chán ghét bọn đàn ông, bọn hắn và cái cuộc sống này. Không chút né tránh, Cố Thương nhìn thẳng mắt Lâm Đại Minh như một lời thách thức đầy kiêu ngạo.
Quả thật thú vị! Món mồi như này Lâm Đại Minh chưa từng gặp, xem ra đây là một bữa ăn ngon nhất từ trước tới giờ của hắn. Buông tay khỏi người Cố Thương, nắm chặt cổ tay cô thô bạo kéo đi không quên ra hiệu cho hai tên đàn em ở lại trông chừng.
Cố Thương nào ngờ rằng Lâm Đại Minh là một kẻ ăn tạp. Ngoại trừ đàn ông ra bất kể giống cái nào hắn đều có thể ăn được, chỉ cần hắn thích và đối tượng hắn chọn là một món mồi tươi ngon. Không quá non nớt cũng chẳng quá già. Xấu hay đẹp, phản kháng hay chấp thuận hắn đều không vì bất cứ lý do gì mà buông tha.
Lâm Đại Minh kéo Cố Thương đi sâu vào trong góc phố, nơi có một khu đất bỏ hoang. Ngoài chiếc đèn đường chập chờn phía xa xa, nơi này quả thật rất u uất. Thô bạo đẩy mạnh cô vào bức tường mặc cô nhăn mặt vì đau, xé toạc chiếc áo sơ mi, hàng cúc theo lực rơi ‘lanh canh’ khi va chạm vào những vật thể cứng.
Cố Thương vẫn không có dấu hiệu phản kháng, dù cho cơ thể cô đã bắt đầu run lên. Cô không biết bản thân đang sợ hay đang lạnh vì gió đêm.
Lang thang không ít nơi, một mình chật vật với cuộc đời đến mức Cố Thương chẳng còn biết mình sợ thứ gì. Nên khi rơi trong trường hợp này cô cũng không rõ cảm xúc của mình như thế nào nữa…
Hoặc cô không chấp nhận việc mình là một đứa yếu đuối luôn tỏ ra sợ sệt…
Theo phản xạ tự nhiên, Cố Thương đặt tay chống lên ngực Lâm Đại Minh khi hắn tháo áօ ɭót vứt xuống đất. Toàn thân cô cứng đờ như đá nửa căng thẳng, nửa khẩn trương như muốn đẩy mạnh hắn ra sau đó dùng toàn bộ sức lực mà bỏ chạy. Thì ra cô cũng như bao người con gái khác, mạnh mẽ đến đâu nhưng khi rơi vào tình trạng này đều trở nên như vậy dù cho cô cố gắng bình tĩnh như thế nào.
Lâm Đại Minh nhếch môi cười nhạt trước sự phản kháng trong vô thức của Cố Thương, một chút thương hại hắn đều không có. Hắn sẽ không vì bất cứ điều gì mà động lòng rồi buông tha cho cô. Phụ nữ đối với hắn chỉ là một công cụ để phát tiết, để giải toả và để chà đạp.
Hắn cưỡng hϊế͙p͙ không dưới mười đối tượng, chỉ cần hắn chú ý hắn sẽ cưỡng đoạt bằng được. Nếu không được như ý, hắn sẽ lấy mạng kẻ đó.
Người đời gọi hắn là gì nhỉ? À, loại chó má? Thứ cặn bã? Kẻ rác rưởi? Hắn có quá nhiều biệt danh, đến mức hắn sắp quên đi mình có tên là ‘Lâm Đại Minh’.
Cố Thương cắn chặt môi đến ứa máu, vị tanh len lỏi vào khoang miệng như đang thúc giục cô phải tỉnh táo. Cô nhắm chặt mắt, chịu đựng một gã biến thái đặt lên cổ những nụ hôn, môi lưỡi hắn lướt qua từng chỗ từng chỗ một. Thân thể Cố Thương rất nhạy cảm, ngay cả bản thân cô khi sờ vào còn không chịu nổi huống chi là người lạ, đặc biệt lại là đàn ông. Hắn chạm vào đâu, cô run lên chỗ đấy. Tay hắn phủ lên đầu ngực Cố Thương càng khiến cô thêm ghê tởm hơn.
Ghê tởm hắn, ghê tởm cả chính mình!
“Cơ thể thật nhạy cảm!” Giọng hắn khản đặc. Hắn chưa bao giờ thấy cơ thể hắn rạo rực đến thế, chưa bao giờ hắn khao khát tới như vậy.
“Im đi!” Cố Thương gằn giọng.
Bỗng có ánh sáng từ xa chiếu tới và rất nhanh nó lướt qua như một tia chớp. Thì ra là một chiếc xe hơi về muộn vô tình lướt ngang, lạnh lùng mang theo hi vọng vừa thắp sáng trêи đôi mắt cô gái trẻ.
Lúc ánh sáng đến gần cũng là lúc Lâm Đại Minh ôm Cố Thương đằn cô nằm xuống thảm cỏ.
Đến giờ phút này Cố Thương vẫn không có ý định chống đối, tuy nhiên Lâm Đại Minh lại nhìn rõ sự kháng cự mãnh liệt ở cô. Trong lòng hắn thầm cười lạnh. Hắn không thích chơi với một con búp bê!
“Dùng bao!” Cố Thương quay mặt đi hướng khác, mắt nhắm nghiền. Cô nói như ra lệnh, không quên bồi thêm một câu ngắn gọn: “Lần đầu!” Giọng cô lạnh tanh, đâu đó u uất sự mệt mỏi.
Tuy vậy Lâm Đại Minh cũng không hề có ý buông tha Cố Thương. Hai tay cầm cạp quần cô kéo mạnh xuống dưới, dựa vào ánh đèn đường xa xăm nhìn cơ thể trần trụi dưới thân. Đôi mắt hắn đỏ âu, cổ họng khô rát và thân dưới đang dần sưng tấy vì phải cọ xát với lớp quần jean thô cứng. Khẽ vuốt ve vùng eo, thấy nó co giật liên hồi, sự run rẩy càng thêm mãnh liệt. Thân thể này nhạy cảm quá mức rồi!
Lâm Đại Minh chống tay xuống đất cúi đầu ghé sát tai Cố Thương khàn giọng: “Sợ à?”
Sợ? Đến giờ phút này Cố Thương vẫn chưa chấp nhận rằng mình đang sợ hãi. Tâm trí cô dần thêm loạn, nhưng cô một chút cũng không muốn cầu xin hắn. Là vì cái tôi quá lớn? Hay là vì cô chẳng còn gì để mất, cứ thế phó thác cho số phận đến đâu thì đến?
Mảnh vải cuối cùng, chiếc qυầи ɭót đã được cởi xuống. Thân thể Cố Thương phơi sương tắm gió, người cô run lên bần bật. Lạnh người lạnh cả tâm. Sự bình tĩnh đang giảm xuống, cô sắp không chịu nổi nữa rồi. Cô dần dần chấp nhận rằng, trong cô cái dòng cảm xúc của sự sợ hãi nó vẫn còn. Hai tay cô nắm chặt những cây cỏ dưới thân, móng tay cào cả vào đất đến mức rách toạc đầu móng. Có thể thấy cô đang cố gắng gồng mình đến mức nào.
Đáng thương thay, Lâm Đại Minh chỉ là một tên cặn bã máu lạnh. Hắn nhìn ra Cố Thương đang hoảng sợ, hắn nhìn ra Cố Thương đang phản kháng trong sự im lặng, hắn nhìn ra Cố Thương cứng đầu không chịu cầu xin hắn buông tha. Nhưng hắn vẫn lạnh lùng gỡ bỏ khóa quần, vật nam tính được giải phóng kiêu ngạo đứng thẳng.
Lấy chiếc bao cao su luôn luôn có sẵn trong túi quần, Lâm Đại Minh thuần thục đeo vào. Dù sao hắn cũng không muốn để lại hậu họa sau mỗi lần đi săn.
Nhấc một chân cô gác lên eo mình, một chân gấp lại dạng ra hết mức có thể. Để lộ hoa nhỏ e thẹn lấp ló dưới ánh sáng yếu ớt. Lâm Đại Minh đặt vật nam tính đã hóa cứng của mình vào miệng hoa, vừa mới chạm nhẹ nơi đó đã mãnh liệt co rút. Đúng chuẩn biểu hiện của gái còn trinh.
Hắn không hề nhìn ra Cố Thương từ bao giờ đã rơi nước mắt. Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, chuyện này nhất định sẽ ám ảnh cả đời cô. Tiếc là cô không thể phản kháng, càng không đủ khả năng để bỏ chạy. Cô đã quá mệt mỏi. Cô muốn buông bỏ mọi thứ. Cùng lắm sau chuyện này cô sẽ tìm một nơi nào đó để tự sát, vứt lại sau lưng những khổ đau.
Những lời mắng mỏ không cảm thông của cha.
Những lúc mịt mờ giữa dòng đời.
Những lúc bất lực trước công việc không ổn định.
Những lúc đam mê càng ngày càng xa vời.
Những lúc…
“Một bữa ăn thật thú vị, tôi sẽ khiến cô không bao giờ quên chuyện đêm nay.” Lâm Đại Minh nhẹ nhàng chà xát vật nam tính vào hoa nhỏ trước khi đưa Cố Thương xuống tận cùng của địa ngục…