Đọc truyện Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế – Chương 222: đại hội,ngẫu ngộ,phẫn thanh,danh thần
Võ lâm đại hội mười năm một lần, đối với đám giang hồ ở Thần Châu, chánh, tà, ma, ba đạo mà nói, không thể nghi ngờ gì là chuyện quan trọng nhất. Chỉ cần một đạo có thể xưng minh chủ, hai đạo khác trong mười năm kế đó khẳng định sẽ có cuộc sống khó khăn hơn. Bởi vậy, mỗi lần đại hội võ lâm, ba đạo đều dùng hết khả năng của chúng, không có tâm nhân nhượng gì cả.
Đương nhiên, nơi này tự nhiên cũng không thể thiếu những tên muốn lưu danh. Những người đã thành danh trong ân oán của võ lâm, cũng như những người đã ẩn danh, hoặc là cao thủ hiếm có với dã tâm lớn!
Cảnh sắc của núi Thương Long này rất hùng vĩ, một nơi phong thủy tốt, tự nhiên sẽ không thiếu được những môn phái muốn chiếm cứ đỉnh núi này. Từng có một ít môn phái muốn chiếm nơi này làm địa bàn, nhưng hiện giờ trong phạm vi khoảng trăm dặm của ngọn núi này thật không dễ dàng chiếm cứ. Bởi vì Thiên cơ cung, đứng đầu chánh đạo, trước mắt là chiếm núi này. Ngoại trừ người của Thiên cơ cung, ngoại nhân còn lại căn bản không biết được!
Hồ Tụ Linh nằm ở trung tâm núi Thương Long. Mặt hồ rộng lớn yên bình. Nước trong hồ trong suốt có thể nhìn thấu. Ven hồ địa thế đơn giản, hoa cỏ nỏ rộ. Đáng tiếc, cứ mỗi mười năm, nơi này lại bị tàn phá không nhỏ một lần. Nguyên nhân chỉ có một, võ lâm đại hội được tổ chức tại đây!
Vào buổi sáng, mây bay phía trên, võ lâm thịnh hội có thiên khí rất tốt, khiến người giang hồ cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hơn. Cuối cùng cũng đã đến, chỉ thấy ven hồ Tụ Linh cảnh sắc đẹp đẽ đó, rất nhiều người giang hồ từ các nơi đổ về. Những hành vi thô thiển và tiếng quát nháo của những tên nào đã hoàn toàn phá hư cảnh sắc hài hòa của hồ Tụ Linh!
Từ bốn phía của ven hồ, tại một vài tiểu sơn ( núi nhỏ) nhìn xuống, thì có thể thấy rõ ràng người giang hồ tụ tập tại ven hồ đại khái chia làm ba nhóm. Chuyện này không cần suy nghĩ cũng biết, tự nhiên là nhân sĩ của ba đạo chánh, tà, ma, đều tự kiếm người đồng đạo mà đồng hành!
“Hô…. Thiên khí hôm nay thật tốt. Có gió mát thổi, có mỹ nhân làm bạn, còn có đám cao thủ ở phía dưới diễn trò. Thú vị, thật là thú vị!”
Ở trên ngọn đồi phía đông của hồ Tụ Linh, Diệp Phong miệng ngậm cây Thanh sảng tiêu hồn, dịch dung cải trang ngồi ở trên đỉnh đồi, cầm trong tay kính viễn vọng nhìn tình hình ở ven hồ, cùng lúc hưởng thụ được Lộ Lộ đấm bóp nhẹ nhàng sau lưng, mỉm cười thập phần sảng khoái!
“Chi chi… chi chi…” Lưu manh hầu tử Tiểu Hắc, phía sau hai người mang theo cái bình hồ lô nhỏ mà Lộ Lộ làm cho nó, cứ một bước đi là uống ba hớp, miệng thì không biết đang kêu cái gì, dù sao hình dạng xem ra rất hưng phấn. Gần đây tiểu súc sanh này lại yêu thích đặc sẳn của Mạt La đế quốc, hồng bồ đào tửu ( rượu nho), mỗi ngày phải uống vài bình hồ lô!
“Ngươi nha, tiểu súc sanh, học cái gì không học, lại học theo người uống rượu. Uống rượu cũng không phải là lỗi của ngươi, nhưng uống đến say mèm làm loạn ảnh hưởng tâm tình của lão tử mới chính là tội ác chí cực!” Diệp Phong quay đầu về phía Tiểu Hắc, ca thán không vui, nhân co hội nó đang uống rượu không có phòng bị, vô lại phóng ra một đạo kình khí, đem Tiểu Hắc đánh bật về phía sau hơn mười thước.
“Chi… chi chi chi.. chi chi..”
Tiểu súc sanh từ lúc bắt đầu nuốt ma tinh đã dần dần trở nên không hề cố kỵ ai, rất có khí thế lưu manh của Diệp Phong. Tại Tư Lược đoàn ngoại trừ Lộ Lộ, ai cũng không dám bất kính với nó. Đương nhiên Diệp Phong cũng có thể tính là một. Bất quá khi Diệp Phong muốn giáo huấn tiểu súc sanh này, cũng không thể bắt được nó. Tiểu Hắc đột nhiên bị đánh, lập tức không phục chỉ vào Diệp Phong, giơ một chân lên rồi kêu loạn, giống như một tên du côn!
“Tên tiểu súc sanh, ngươi lại muốn đấu với lão tử, biến đi!?”
“Chi chi.. chi.. chi chi chi…”
“Kêu cái gì mà kêu, lão tử nghe không hiểu ngươi nói gì, mau lên một chút, để còn chơi chết người ta!”
“Chi!!!…”
Thật tốt, một người một khỉ, ngươi một câu, ta một câu, hoàn toàn không thể câu thông. Cặp gia hảo này một bộ hình dáng du côn của lưu manh. Lộ Lộ ở bên thấy được, không nhịn được phát ra thiến cười như chuông bạc!
Hai người một khi bên này đang đùa vui, võ lâm thịnh hội ở ven hồ Tụ Linh cũng đã bắt đầu. Người cầm đầu của ba đạo thế lực khách sáo một câu, võ lâm đại hội liền chánh thức bắt đầu!
Nếu là đại hội võ lâm, tự nhiên là tỷ thí võ công. Quy củ của luận võ rất đơn giản, sanh tử phục thuộc vào bản lãnh, có thể đứng ra ở trung tâm, nhận khiêu chiến của quần hùng thiên hạ mà không bại cho đến khi đại hội võ lâm chấm dứt, thì sẽ đảm đương chức võ lâm minh chủ, nhận được hoàng kim mãnh hổ lệnh có thể hiệu lệnh các phái trong giang hồ!
Loại quy củ luận võ này, lên thượng đài trước tự nhiên là bất lợi. Mỗi lần đại hội đều là những người mới nổi trong võ lâm lên trước, tỷ thí với nhau, nhân cơ hội này thi triển thân thủ dương danh giang hồ.
Cao thủ thực sự, đọ sức với đám người mới nổi, nếu bọn họ ngay từ đầu lên đài, sẽ có hai cục diện không tốt xảy ra. Một là bị mọi người các phái luân phiên khai chiến đến khi ngã gục mới thôi. Hai là làm cho đám mới nổi không dám lên, chỉ còn một ít đại nhân vậy là có trọng lượng, ảnh hưởng đến hào khí của đại hội. Dù sao các phái của ba đạo đều muốn những thủ hạ trong lớp người mới thi triển quyền cước trước, để dương danh giang hồ!
“Tại hạ Trương Tam xin thỉnh giáo!”
“Tại hại Lý Tứ!”
“Tại hạ Vương Nhị Ma Tử!”
“Tại hạ….”
Đại hội bắt đầu, người trong giang hồ muốn nhân cơ hội này để dương danh đều lên đài. Trong đó có một vài nhân vật nhỏ của tam giáo cửu lưu, và những tên trẻ tuổi cuồn cuộn ý chí muốn góp vui, bị cao thủ đá một cước bay khỏi đài, gây ra trận cười!
“Ài, đám người giang hồ này lại phá hủy một cảnh đẹp rồi. Hoa cỏ xinh tốt ở đây tự nhiên lại bị bọn chúng làm thành cái bộ dạng này. Vì một cái chức võ lâm minh chủ không được triều đình công nhận, lại có tiếng vang dữ dội như vậy, thật sự là quá vô lý. Đáng tiếc cho cái cảnh sắc đẹp đẽ của hồ Tụ Linh!
Phía đông của hồ Tụ Linh, bên ngoài chỗ ít người, một thanh niên anh tuấn trong trang phục của thư sinh, nhìn hoa cỏ bị dẫm đạp trên mặt đất, cùng với đám ồn ào này, không có chút phong độ quân tử của người trong giang hồ, bất đắc dĩ lắc đầu cảm khái.
Cũng thật xảo hợp, thanh niên nói lời như vậy cũng vừa khéo lúc đi xuống từ đỉnh đồi ở phía đông, được Diệp Phong ở phía bên cạnh nghe thấy. Diệp Phong cảm giác có hứng thú, quan sát tên thanh niên, cười cười hỏi: “Các hạ đã khinh thường người giang hồ như vậy, vì sao còn muốn tới đại hội võ lầm này?”
Tên thanh niên nghe được, nhìn về phía Diệp Phong đang trong trang phục màu đen của một vị công tử, cùng với Lộ Lộ nữ cải nam trang đang ôm Tiểu Hắc, tưởng ràng tên công tử tài phú này là muốn đến đây xem náo nhiệt, lập tức lắc đầu cảm khái: “Bỉ nhân vốn là thư sinh đến đế đô thi cử, thế nhưng đương kim triều chánh hủ bại, quan giám khảo thu nhận hối lộ, cho nên thất vọng trở về cố hương, nơi nhiều năm trước gặp phải tai ương không được quan cứu tế, đến đây chỉ là sự trùng hợp mà thôi!”
Giỏi thật, tên này lại nhiều lời như vậy. Người ta chỉ hỏi hắn có một câu, hắn lại trả lời một tràng. Bất quá người nói vô tình, người nghe cố tình. Diệp Phong hôm nay là Thần Châu đại đế, đối phương nói triều chánh hủ bại, quan giám khảo nhận hối lộ, dân chúng gặp tai ương thì không có cứu tế. Cái này không phải nói rằng hắn là hôn quân hay sao?
“Thiếu gia, thiếp thấy người là chỉ là thất vọng chí cực, nên mới nói như vậy, chàng đừng có để ý!” Lộ Lộ thiện lương thấy thiếu gia nghe thư sinh nói xong, sắc mặt trở nên âm trầm khó đoán, lo lắng tên thanh niên có chí này vô cớ chêu trọc đến thiếu gia mà mất mạng, liền hảo tâm nhỏ giọng khuyên bảo.
“Yên tâm, thiếu gia của nàng dù không phải người tốt, nhưng cũng nhận ra tên thanh niên này có chí lớn!” Diệp Phong nhìn Lộ Lộ nhẹ giọng mỉm cười. Hắn nghe thư sinh nói xong, sở dĩ sắc mặt khó chịu, tất cả là vì trong lòng đang mắng đám quan lại đương triều, cũng không có ý trách tội tên thư sinh kia.
“Nghe thư sinh nói như vậy, đương kinh triều đìn thật là quá hủ bạo. Vì duyên phận gặp được nhau, tại hạ Lôi Ân, là thương nhân đến đây du ngoạn, chẳng biết thư sinh xưng hô thế nào, cố hương gọi tai kiếp ra sao?” Diệp Phong cười cười hỏi thư sinh.
Thư sinh dẹp bỏ nỗi bi ai qua rồi khách khí nói: “Công tử thật khách khí, bỉ nhân là Đông Phương Vô Kỵ, cố hương ở tỉnh Ngân Xuyên phía bắc. Nói đến đây, dân chúng của tỉnh Ngân Xuyên chúng ta, quả thực bị đám quan lại khinh thường còn không bằng heo chó. Bỉ nhân muốn đến đế đô để đạt được công danh, rồi hướng hoàng thượng mà cáo trạng đám quan lại ở Ngân Xuyên, lại không nghĩ rằng khoa khảo ở đê đô cũng tham nhũng!”
“Ách, tên gia hóa này nếu ở địa cầu, khẳng định là một tên phẫn nộ, không hổ là người đọc sách, miệng có thể nói ra được. Ân, khẩu khí cũng không tệ, tựa hồ không có thích đám quan lại tham nhũng. Hắn tất nhiên có thể còn lên cao hơn, thú vị thật!”
Diệp Phong nghe thư sinh nói toàn Ngân Xuyên tỉnh đều gặp tai ương cuộc sống còn không bằng cả heo chó, nhíu mà rất không vui, sau đó lại nghe khẩu khí của thư sinh về kỳ khoa khỏa, cảm giác rất thú vị, lúc này chánh sắc nói: “Đông Phương huynh, tựa hồ đối với khoa khảo rất tự tin à? Hôm qua ta nghe hoàng thượng nói rằng, khoa khảo lần này có tình trạng hối lộ, chuẩn bị thi lại một lần nữa, Đông Phương huynh không có nghe gì ư?”
“Cái gì? Hoàng thượng muốn tổ chức một kỳ khoa khỏa khác? Việc này có thực không?” Đông Phương Vô Kỵ nghe xong giật mình nhìn Diệp Phong.
Diệp Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, nơi đây cách đế đô phải mất hai ngày lộ trình, ta xem Đông Phương có tự tin như vậy, hay là mau nhanh đến đế đô để dự thi đi, sao lại ở đây xem náo nhiệt khiến chậm trễ tiền trình!”
“Ai, Lôi huynh có điều không biết, ta lúc trong trường thi, từng mắng chửi tên quan giáo thị nhận hối lộ, có thể rời khỏi đế đô đã là may mắn lắm rồi. Muốn một lần nữa dự thi, sợ là không có cơ hội!” Đông Phương Vô Kỵ lắc đầu cảm khái.
“Như vậy….” Diệp Phong nghĩ nghĩ rồi xoay người về phía Lộ Lộ lấy ra một miếng điêu long bạch ngọc, đưa cho thư sinh: “Đông Phương huynh, huynh đệ của ta có chút giao tình với tể tướng Hứa Sơn. Nếu huynh dự thi bị cản trở, thì đem miếng ngọc này đưa cho Hứa tể tướng. Ông ta mà thấy miếng ngọc sẽ nhất định giúp huynh!”
“Cái này, Lôi huynh cùng ta bình thủy tương phùng, Vô Kỵ không dám nhận vật quý giá này!”
Miếng điêu long bạch ngọc của Diệp Phong không thể là phàm phẩm được. Nó có tên là “Bạch Long Tí Hộ, chất lượng ngọc thuộc loại thượng đẳng, rất có công hiệu trừ tà giải độc. Vốn vậy tùy thân của lịch đại hoàng đế, chỉ có điều công lực Diệp Phong thâm hậu, căn bản không sợ trời lạnh, cho nên đưa cho Lộ Lộ. Đông Phương Vô Kỵ dù là một tên thư sinh bần cùng, nhưng liếc mắt cũng biết miếng ngọc nà giá trị không nhỏ, bởi vậy lắc đầu không dám nhận. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
“Ha ha, Đông Phương huynh không cần khách khí. Khi huynh nhanh chóng đến đế đô đạt công danh, lúc đó ta sẽ đến tận cửa, đến lúc ấy huynh trả lại cho ta cũng được!” Diệp Phong cười nói, đem Bạch long tí hộ giao cho Đông Phương Vô Kỵ: “Nơi này là chỗ thị phi, Đông Phương huynh không nên ở lâu, hay là mau nhanh chóng đến đê đô đi!”
“Lôi huynh… đại ân đại đức, Đông Phương Vô Kỵ ta suốt đời không quên. Ngày sao nếu có thể cao trúng, tất sẽ báo đáp chi ân hôm nay của huynh!” Đông Phương Vô Kỵ nghe Diệp Phong nói xong, nhận lấy Bạch long tí hộ, chắp tay cảm kích nói, rồi xoay người theo con đường đi rời khỏi ngọn núi.
Cũng không biết, cả đời này của hắn, bởi vì tao ngộ này, lại được biến hóa phúc khí cao ngất, trở thành Đốc sát ngự sử danh chấn cho đời sau ở Thần Châu, yêu thương dân chúng, chuyện trị tham quan ô lại. Đương nhiên, việc này để nói ở phía sau, bây giờ Đông Phương Vô Kỵ chỉ là một thư sinh bần cùng, hoàn toàn không biết Bạch long tí hộ trong tay gã có thể phản tử hình toàn bộ đám tham quan ô lại ở tỉnh Ngân Xuyên.