Lưu Manh Đại Đế

Chương 4: Luyện Cái Đầu Nhà Ngươi


Bạn đang đọc Lưu Manh Đại Đế – Chương 4: Luyện Cái Đầu Nhà Ngươi


Nhìn nét mặt giảo hoạt của Võ Thiện Nhân, lão Kim như đoán được trong đầu hắn đang nghĩ gì, hắng giọng bảo: “Nhóc con, Địa Cầu từng xảy ra nhiều vụ mất tích kỳ lạ, nói không chừng bọn họ cũng giống ngươi vô tình gặp phải vết rách không gian nào đó.

Mà ta thấy chuyện này là phúc chứ không phải hoạ.

Nơi này có đầy đủ điều kiện để ngươi tu luyện.”
“Luyện cái đầu nhà ngươi!” Võ Thiện Nhân thầm mắng trong bụng.
Không để cho hắn có thời gian chửi mắng, Lão Kim khích lệ bảo: “Nhóc con hãy cố gắng tu luyện! Ta nhớ người Việt thường có câu “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”.

Ngươi không muốn biết thế giới này tráng lệ và hùng vĩ như thế nào sao? Không muốn trở thành tiên nhân, trường sinh bất tử, đi mây về gió sao?”​
Võ Thiện Nhân càng nghe càng bực, liền bảo: “Cô hồn lão ca, ta dù có truyền tống đến đây thì cũng không nhất định phải tu luyện.

Ta thích cuộc sống bình dị, như từ trước đến nay.”
Nghe Võ Thiện Nhân nói vậy, lão Kim bí ẩn không những giận mà còn cười ha hả.
“Nhóc con, ta chứng kiến ngươi trưởng thành từ nhỏ đến lớn, vậy nên ngươi bỏ cái trò vặt vãnh đó đi.

Ngươi tuy có chút bất trị, lá gan lại nhát như thỏ nhưng có tâm tính kiên nghị.

Một khi bước lên con đường tu luyện chắc hẳn thành tựu không nhỏ.

Khi ngươi có sức mạnh thì muốn gì được nấy, vạn người cúng bái, tôn sùng.

Còn nếu nhu nhược hèn kém thì ở thế giới này chẳng hơn một con vật, bị vạn kẻ khinh thường.


Khà khà…”
Lão Kim vừa dụ dỗ, vừa dọa dẫm khiến Võ Thiện Nhân tâm thần dao động.

Trong đầu hắn, đủ mọi luồng suy nghĩ hỗn loạn.

Qua một lát sau, hắn mới chậm rãi đứng lên bảo: “Hay là thôi đi, ta không có hứng thú chuyện tu luyện.”
Tính nết của Võ Thiện Nhân tròn méo ra sao lão Kim đã âm thầm quan sát mười tám năm, còn lạ gì.

Lão không vội hối thúc, chỉ than nhẹ, bảo: “Nhóc con ngươi là thiên tài ngàn năm khó gặp, lại có ta bên cạnh thì nhất định ngày sau dương danh thiên hạ.

Nhưng nếu ngươi đã quyết, vậy thì thôi, ta cũng không muốn ép buộc, mọi người đều có số mạng của riêng mình.

Chỉ tiếc cho một hòn ngọc quý bị lu mờ giá trị, vĩnh viễn không thể toả sáng.”
Được tán dương, trong lòng Võ Thiện Nhân vui như hoa nở, ngoài mặt lại tỏ bộ dáng đường hoàng, cảm thán: “Ta thật sự ưu tú vậy sao?”
Võ Thiện Nhân nói xong liền dỏng tai chờ đợi.

Nhưng lần này qua hồi lâu vẫn không thấy lão Kim trả lời.
Nửa ngày sau, hắn nhịn không được nữa, liền nôn nóng nói lớn: “Ài… Ta suy nghĩ kỳ rồi! Đúng như người nói, ta không nên để uổng phí tài năng.

Chỉ là tu luyện đúng không, Võ Thiện Nhân ta nhất định sẽ trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa.”
“Ha ha… Đây là con đường do chính ngươi lựa chọn đó nhé!” Thanh âm Lão Kim lại đột nhiên xuất hiện, vui vẻ nói.
Võ Thiện Nhân biết đã bị lão đưa vào tròng, thầm mắng vài câu, chợt nhớ đến quê nhà, liền dò hỏi: “Phải rồi, Cô hồn lão ca, ta có thể về thăm nhà một chút được không?”
Lão Kim tính toán rồi trả lời: “Bây giờ thì không thể.

Đến khi ngươi đạt tới Thần Cấp mới có biện pháp.”
“Thần Cấp! Cần bao nhiêu thời gian?”
Lão Kim nhẹ nhàng đáp: “Nhanh thì hơn ngàn năm, chậm thì vài vạn năm…!!!”
Nghe câu trả lời, Võ Thiện Nhân tối sầm mặt, đang định lên tiếng chửi lão già lừa đảo thì bỗng lão Kim truyền âm cảnh báo: “Đang có một người đến đây.

Nhóc con nghe cho kỹ, hiện tại, trước mặt người khác không được để lộ sự tồn tại của ta.

Nếu không họa phúc khó lường.

Mặt khác, ta sẽ truyền cho ngươi một phương pháp đơn giản, sau này nói chuyện chỉ cần vận dụng tâm thần liền có thể kết nối với ta, không cần phải mở miệng.

Người sắp tới sẽ đưa ngươi đến một nơi, đừng sợ, có ta bảo hộ, tùy tình huống sẽ trợ giúp cho ngươi.”
Lời vừa dứt liền không thấy lão Kim có động tĩnh gì nữa.


Võ Thiện Nhân còn đang suy đoán thì bên tai đã truyền đến tiếng bước chân.
Một lát sau, xuất hiện trước mắt Võ Thiện Nhân là một thiếu nữ, gương mặt tròn, tóc bím hai bên, y phục đơn giản mà tinh tế, độ tuổi ước chừng khoảng mười bảy, mười tám.

Ngực tấn công, mông phòng thủ.

Nàng tuy không phải là tuyệt sắc giai nhân nhưng cũng rất xinh đẹp.
Nhìn thấy Võ Thiện Nhân đang đứng trong phòng, thiếu nữ giật mình tỏ vẻ kinh ngạc, đôi mắt đảo tới đảo lui như dò xét.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không khí có phần quỷ dị.

Võ Thiện Nhân chợt thấy trong ánh nhìn của đối phương có điều gì đó không ổn, tiến đến đưa bàn tay về phía trước, toét miệng cười nói: “Tiểu muội muội, đã lâu không gặp.

Hân hạnh, hân hạnh… Không biết tiểu muội tên gì? Nhà ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Có chồng hay chưa?…”
Nghe Võ Thiện Nhân sổ một tràng, thiếu nữ hoàn toàn không hiểu, nhưng khi nhìn cái vẻ mặt cợt nhả và hành động của hắn thì sắc mặt nàng đen lại.
“Thằng ngốc này! Ở đây không ai biết cái ngôn ngữ Địa Cầu của nhà ngươi đâu.

Cũng đừng có tùy tiện phát ngôn, hành động lỗ mãng.

Nên nhớ đây không phải là Địa Cầu, đừng để người khác nhìn ra thân phận của ngươi, nếu không mạng sống khó bảo toàn.”
Cũng may lão Kim đã nhanh trí truyền âm, ngăn không cho Võ Thiện Nhân làm ra mấy điều ngu ngốc.

Nhất là nghe đến câu cuối cùng, lão cố tình gằn giọng nhấn mạnh làm Võ Thiện Nhân giật thót tim.
Sau chút luống cuống tay chân, Võ Thiện Nhân cố rặn ra nụ cười thân thiện nói: “Tiểu muội muội! Xin chào…”
Lần này là thứ ngôn ngữ hoàn toàn mới lạ.

Vì là lần đầu tiên nên phát âm chưa được chuẩn xác, giống như trẻ con lên ba đang bập bẹ tập nói vậy.
Thiếu nữ trong mắt đậm vẻ nghi hoặc, song cũng không có ý tứ truy hỏi, quát bảo: “Ai là tiểu muội của ngươi? Còn không mau thu cái bàn tay chó lại cho ta?”
Võ Thiện Nhân vội vàng rụt tay về, trong lòng hậm hực: “Dám mắng ta là chó.


Ta thấy ngươi mới là chó, vừa mở miệng đã muốn cắn người!”
Lát sau, lại nghe nàng ta nói: “Nếu ngươi đã tỉnh rồi thì đi theo ta.”
Võ Thiện Nhân khẽ giật mình, dò hỏi: “Tiểu muội… À không, sư tỷ… Chúng ta đi đâu?”
Nhìn bộ dáng của Võ Thiện Nhân, thiếu nữ chẳng buồn bắt vè, sải chân bước nhanh ra ngoài.
“Khinh người quá đáng!” Võ Thiện Nhân đưa tay sờ sờ gương mặt, trong lòng thắc mắc không hiểu bản thân đã đắc tội với đối phương ở điểm nào?
Rời khỏi cửa, Võ Thiện Nhân mới phát hiện nơi này là một khu đình viện lớn, bao gồm nhiều công trình kiến trúc kỳ lạ, có bảy tám phần giống như ở thế giới cổ đại vậy.
Tranh thủ khoảng thời gian này, Võ Thiện Nhân ngó nghiêng quan sát hết thảy cảnh vật xung quanh.

Hiếu kỳ nhất là các loài thực vật xét về hình dáng và màu sắc không khác là bao so với Địa Cầu.

Có điều kích thước thì to lớn hơn bảy, tám lần, xem chừng điều kiện sinh trưởng ở đây rất đặc biệt.
Đi độ nửa canh giờ, vòng vèo qua mấy đoạn đường, thiếu nữ đi trước, Võ Thiện Nhân theo sau, không ai nói với ai câu nào.
Cuối cùng, không nhịn được Võ Thiện Nhân cất tiếng gọi khe khẽ: “Sư tỷ xinh đẹp!”
Thiếu nữ dừng chân, không quay lại, không lên tiếng, Võ Thiện Nhân bỗng cảm giác nhiệt độ xung quanh đang nóng lên.
Võ Thiện Nhân biết chọc đúng tổ ong vò vẽ, hoảng quá vội vàng ôm bụng, nhăn nhó nói: “Ta đau bụng, ta muốn đi nhà xí.”
Sắc mặt thiếu nữ đen lại, chán ghét quát: “Ngậm miệng lại cho ta! Còn nói nữa, có tin ta cắt lưỡi ngươi không?”
Vốn trong lòng nàng đã không vui, ngẫm lại sự tình nửa năm nay ngày nào cũng phải dành thời gian chăm sóc hắn, càng thấy bực bội.
Phía sau, Võ Thiện Nhân bĩu môi, thầm bảo: “Coi như ta xui xẻo.

Ta là nam nhân tốt! Không thèm so đo với ngươi!”​.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.