Bạn đang đọc Lưu Manh Đại Đế – Chương 299: Xung Đột
Muốn tập trung hội quân tại đảo Nam Du tham gia đại hội tranh tài cần phải di chuyển đến đảo Hòn Tre.
Từ đây, mọi người sẽ thông qua Dòng Chảy Thời Không truyền tống thẳng tới đảo Nam Du.
Khoảng cách từ đảo Hòn Mốc và Hòn Tre không quá xa, chỉ sau mấy canh giờ ngồi trên thuyền phi hành thì đoàn đội của Võ Thiện Nhân đã đến nơi.
Có Văn Khánh cùng Minh Đạt dẫn đoàn nên mọi chuyện diễn ra tương đối suôn sẻ.
Sau khi đám người bọn họ bước vào Dòng Chảy Thời Không thì chỉ trong nháy mắt đã được tiến hành truyền tống.
Vừa bước ra khỏi Dòng Chảy Thời Không, chưa kịp ổn định thân hình bỗng có một đội ngũ vệ binh khôi giáp chỉnh tề nhanh chóng xuất hiện, gã binh trưởng tu vi Thánh Cấp sơ kỳ cất giọng xét hỏi: “Người đến là ai?”
Minh Đạt liền bước ra đưa khối lệnh bài chứng minh thân phận rồi nói: “Tại hạ Minh Đạt, là thống lĩnh cấm quân đảo Hòn Mốc cùng tân đảo chủ dẫn theo phái đoàn đến tham dự đại hội tranh tài.”
Gã binh trưởng sau khi kiểm tra lệnh bài liền khẽ lướt qua đoàn đội của đảo Hòn Mốc, sau cùng ánh mắt dừng tại vị trí của Văn Khánh gật đầu nói: “Hoá ra là tân đảo chủ Hòn Mốc! Tại hạ là Ngọc Đôn, phụ trách công việc tiếp đón phái đoàn của các đảo.
Vũ Thần Điện đã chuẩn bị nơi ở chu đáo cho chư vị, xin mời đi theo ta.”
Sau đó, Ngọc Đôn ra lệnh cho đội vệ binh mở đường nhanh chóng đưa mọi người rời khỏi.
Nhìn khí thế Vương Cấp cường giả hùng hậu của đám vệ binh Võ Thiện Nhân thầm tặc lưỡi than: “Vũ Thần Điện quả nhiên cường đại, không hổ là cự long dẫn đầu đất Thần Châu bao vạn năm nay.”
Trước khi khởi hành Võ Thiện Nhân đã dành thời gian tìm hiểu thông tin về Vũ Thần Điện nên biết rằng vị trí hiện tại của bọn họ chính là mẫu đảo Nam Du, trái tim của mảnh đất Thần Châu kỳ bí.
Theo tư liệu, diện tích của mẫu đảo Nam Du rất lớn được tổ chức quy củ vô cùng nghiêm ngặt.
Trên đảo số lượng cường giả nhiều như mây, chỉ có điều dưới chân Vũ Thần Điện cho dù là cường giả Thánh Cấp, thậm chí cường giả Thần Cấp cũng không dám hành sự lỗ mãng.
Nguyên nhân bởi vì Vũ Thần Điện có một tồn tại đỉnh cấp, chính là Vũ Đế.
Đúng lúc này, bên tai Võ Thiện Nhân vang lên một âm thanh the thé: “Ồ, là Văn Khánh huynh và Thanh Tú muội đó sao?”
Võ Thiện Nhân đảo mắt nhìn qua phát hiện trước mắt là một đám người, trong đó nổi bật có hai nam thanh niên quần áo bảnh bao tu vi Vương Cấp hậu kỳ, mà kẻ vừa lên tiếng chính là một trong hai người này.
Trông thấy bọn họ, Văn Khánh sắc mặt khẽ biến nhưng vẫn cười đáp: “Hoá ra là Tiêu Thi huynh.”
Đứng cạnh Võ Thiện Nhân, Thanh Tú liền truyền âm nói: “Thiện Nhân ca ca, gã tóc xoăn kia chính là Tiêu Thi thiếu chủ đảo Hòn Nhàn.
Bên cạnh hắn là Văn Phê thiếu chủ đảo Hòn Ông.
Mấy năm trước Tiêu Thi cùng cha hắn từng ghé đảo Hòn Mốc của muội một lần, cơ mà muội thấy hắn trước giờ vẫn không thuận mắt.”
Võ Thiện Nhân âm thầm gật đầu, xác định người vừa phát ra âm thanh the thé chính là Tiêu Thi.
Nghe ra trong lời nói của Thanh Tú có vài phần bất mãn với gã tên Tiêu Thi này.
Lúc này Tiêu Thi lại cất tiếng: “Chút nữa thì ta đã quên hiện nay Văn Khánh huynh đã trở thành tân đảo chủ rồi.
Chúc mừng, chúc mừng a!”
Lời nói là vậy, chỉ có điều trông biểu hiện của hắn rõ ràng đang cố che giấu sự khinh thường đượm trong màu mắt.
Nói đoạn hắn cất bước lại gần, hướng về Thanh Tú thân thiết bảo: “Thanh Tú muội, vừa qua ta có nghe cha nhắc đến biến cố của Phan Gia.
Đáng tiếc là ta bận mải bế quan chuẩn bị cho kỳ đại hội nên không thể giúp gì cho muội.”
Trước vẻ giả tạo của hắn, Thanh Tú cười nhạt nói: “Cảm ơn ý tốt của Thi huynh, chỉ là chuyện của Phan Gia tất đã có an bài, không cần người ngoài quản đến.”
Sắc mặt Tiêu Thi khẽ biến, đang định mở miệng nói gì đó thì gã Văn Phê bên cạnh hắn đã cười phá lên: “Ha ha… Đảo Hòn Mốc không ngờ lại xuống dốc như vậy, đảo chủ lại là một Vương Cấp trung kỳ.
Thật là khiến ta mở rộng tầm mắt.”
Sự châm biếm trong lời nói của Văn Phê rất rõ ràng, Văn Khánh liền tức giận đáp trả: “Phê huynh có ý kiến gì chăng?”
Văn Phê nhếch miệng nói: “Với tu vi của ngươi thì ngay cả người hầu của ta cũng không sánh bằng.
Còn dám xưng là đảo chủ, haha… Thật là hù chết thiên hạ…”
Minh Đạt thống lĩnh tức giận bước ra quát: “Hỗn xược! Đảo chủ Hòn Mốc chúng ta mà ngươi cũng dám sỉ nhục?”
Bỗng từ sau lưng Văn Phê, một lão giả tóc hoa râm tiến lên phía trước gằn giọng nói: “Chỉ là một tên Thánh Cấp sơ kỳ nhãi nhép mà trước mặt thiếu chủ nhà ta dám hô to gọi nhỏ?”
Nói đoạn, cơ thể lão phát ra một luồng bá khí phi thường cường đại phóng thẳng về phía Minh Đạt thống lĩnh.
Cảm nhận bá khí từ đối phương, Minh Đạt kinh hãi thốt lên: “Thánh Cấp hậu kỳ.”
Sự ồn ào nơi đây rất nhanh đã thu hút không ít người qua đường đứng lại quan sát, bàn tán xôn xao.
“Các ngươi xem, là kẻ xui xẻo nào lại đi trêu chọc thiếu chủ đảo Hòn Ông vậy?”
“Ta biết, đoàn người kia đến từ đảo Hòn Mốc, mà người thanh niên đứng đầu chính là Văn Khánh thiếu chủ.”
“Ngươi đúng là mù tin tức.
Mấy tháng trước đảo Hòn Mốc xảy ra nội chiến, đảo chủ Phan Văn Vương bị em trai mình là Phan Quân sát hại.
Sau đó Văn Khánh lại giết chết Phan Quân báo thù cho cha.
Sau sự kiện này Vũ Thần Điện cũng đã ban bố sắc lệnh tấn phong hắn là đảo chủ đảo Hòn Mốc.”
“Có chuyện này sao?”
“Có màn kịch hay rồi đây.
Trong số hai mươi mốt đảo thì Hòn Mốc xưa nay thực lực luôn xếp ở hạng chót.
Xem tình huống hiện tại nhất định sẽ bị các đảo khác chèn ép không ngóc đầu lên nổi.”
“Nếu không có Vũ Thần Điện chống lưng thì Phan Gia sớm đã diệt vong, làm sao còn tồn tại cho đến ngày nay.”
Đúng lúc này, bỗng một tiếng hừ lạnh từ trong đoàn đội nhân sự Hòn Mốc truyền ra: “Chỉ là một Thánh Cấp hậu kỳ cũng dám giương oai? Cút ngay cho ta!”
Tức thì một luồng bá khí khủng bố hàng lâm.
Bá khí của lão giả Thánh Cấp hậu kỳ như một tấm gương bị vỡ vụn, sắc mặt lão tái mét, thân hình chấn động lui về phía sau ba bước, hoảng sợ la lên: “Thần Cấp cường giả.”
Một màn này khiến cho ai nấy đều giật mình cả kinh.
“Từ khi nào mà đảo Hòn Mốc lại xuất hiện một Thần Cấp cường giả vậy?”
Bởi vì danh tiếng của đảo Hòn Mốc không được tốt nên từ đầu đến giờ không mấy ai chú ý tới thành viên trong đoàn.
Lúc này tất cả mới hướng sự tập trung về một nơi, phát hiện người vừa xuất thủ không ngờ là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.
Sắc mặt nàng lạnh như băng khiến cho lòng người lạnh lẽo.
Văn Phê cũng bị doạ cho hoảng sợ, chỉ có điều rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần, liền gân giọng quát lớn: “Đảo Hòn Mốc các ngươi thật lớn mật! Dưới chân Vũ Thần Điện mà cũng dám ngang nhiên ra tay đả thương người của đảo Hòn Ông ta?”
Vừa rồi cũng may có Thu Thuỷ xuất thủ nên mới giúp Minh Đạt khỏi một phen khổ sở.
Bây giờ lại nghe đối phương già mồm, Văn Khánh tức giận nói: “Hừ! Ngươi chớ có khinh người quá đáng.
Hay là cho rằng đảo Hòn Mốc chúng ta dễ bị ăn hiếp vậy sao?