Bạn đang đọc Lưu Manh Đại Đế – Chương 294: Đảo Hòn Dâm
Võ Thiện Nhân vươn tay đỡ hắn dậy, ôn hoà bảo: “Chúng ta đã coi nhau là bằng hữu, Khánh huynh hà tất phải hành lễ long trọng như vậy?”
Văn Khánh là người hiểu đạo lý, biết rằng Võ Thiện Nhân vừa mới xuất quan liền tới tìm gặp mình thì chắc hẳn liên quan đến Cửu Chi Chương Ngư.
Hắn đã sớm lo liệu việc này nên mau chóng lấy ra một túi không gian rồi nói: “Trong này có chứa bộ thi thể của Cửu Chi Chương Ngư.
Xin Thiện Nhân huynh đệ hãy nhận lấy!”
Sau khi hồi đảo, Văn Khánh phát hiện thi thể Cửu Chi Chương Ngư biến mất.
Cũng may là lục soát trên người Phan Quân tìm được, bằng không thì chẳng biết ăn nói thế nào với Võ Thiện Nhân đây?
Nhận lấy túi không gian, Võ Thiện Nhân ánh mắt loé sáng, lập tức vận dụng thần thức kiểm tra.
Một lát sau, khuôn mặt hắn trở nên kích động dị thường.
Trong túi không gian đúng là có chứa bộ xác của một đầu Cửu Chỉ Chương Ngư nguyên vẹn.
Nhưng chưa hết, bên cạnh đó còn cất giữ thêm khá nhiều thiên tài địa bảo hết sức trân quý, rất có lợi cho việc tăng trưởng tu vi.
Lại nói, lúc lão Kim thi triển thần thông tát một cái đã đánh nát nhục thân của Anh Khoa, thậm chí ngay cả túi không gian trên mình lão cũng bị phá huỷ.
Như vậy, toàn bộ đồ vật chứa đựng bên trong lúc này đã bị rơi vào dòng chảy không gian, khó mà tìm lại được.
Càng nghĩ Võ Thiện Nhân càng thấy tiếc rẻ! Túi không gian của Thần Cấp cường giả mới thực sự là kho tàng quý giá.
Đối với hành động của Văn Khánh, chỉ cần động não suy nghĩ một chút là Võ Thiện Nhân hiểu ra được ý tứ.
Hắn không khách khí thu lại túi không gian rồi tươi cười bảo: “Đây đúng là những thứ mà ta đang cần! Cám ơn Khánh huynh đã nhọc lòng a!”
Tránh cho Võ Thiện Nhân có sự hiểu lầm, Văn Khánh cố tình giải thích thêm: “Lão già đi cùng Phan Quân là ai thực tình ta không hề hay biết! Mong Thiện Nhân huynh đệ thứ tội!”
Theo như giao kèo ở trên đảo hoang, Võ Thiện Nhân sẽ phụ trách xử lý cha con Phan Quân, còn những chuyện khác hắn tuyệt đối không nhúng tay vào.
Nhưng chẳng thể ngờ giữa đường lại lòi ra một lão già Thần Cấp sơ kỳ! Điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của Văn Khánh.
May mắn là Võ Thiện Nhân giải quyết được vấn đề, nếu không e rằng cả bọn sẽ phải chịu kết cục thê thảm.
Vì vậy, Văn Khánh vô cùng cảm kích và cảm thấy áy náy, bèn thu gom thêm rất nhiều tài nguyên quý giá trên đảo dâng tặng.
Võ Thiện Nhân nhìn ra Văn Khánh là người tình tình ngay thẳng, không phải kẻ lươn lẹo dối trá bèn xua tay nói: “Không biết không có tội! Về lão già kia, Khánh huynh có điều tra thêm được thông tin gì mới hay không?”
Thấy Võ Thiện Nhân không trách cứ, Văn Khánh thở phào một hơi rồi trả lời: “Theo lời khai của Phan Quân, lão ta tên là Khoa.
Khoảng một năm trước lão ta đột nhiên xuất hiện, sau đó âm thầm chống lưng và xúi bẩy Phan Quân tạo phản.
Tạm thời chỉ nắm được nhiêu đó! Hiện tại ta vẫn đang sai người tiến hành điều tra, hi vọng là tìm kiếm thêm được manh mối!”
Võ Thiện Nhân gật gù, trong lòng sớm đã dự đoán được kết quả này.
Anh Khoa vâng lệnh Vô Cực Tà Quân lẻn vào Thần Châu muốn âm thầm khống chế đảo Hòn Mốc.
Như vậy lão nhất định sẽ không tiết lộ cho người khác biết được thân phận thực sự của mình.
Thầm nghĩ Phan Quân cũng thật là đáng thương! Suy cho cùng, ông ta chỉ là một quân cờ bị người khác điều khiển trong tay mà thôi.
Chiếc ghế đảo chủ còn chưa ngồi nóng đít thì đã bị biến thành một phế nhân.
Chẳng rõ số phận hiện nay sống chết thế nào?
Võ Thiện Nhân định hỏi nhưng rốt cuộc lại thôi.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Phan gia, tin rằng Văn Khánh sẽ tự biết cách xử lý ổn thoả.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, hắn quyết định nói ra sự thực: “Không giấu gì Khanh huynh, trước khi chết lão già ấy từng thú nhận xuất thân từ Vô Cực Tông!”
Văn Khánh chau mày, miệng lẩm bẩm: “Vô Cực Tông? Hình như đã từng nghe cái tên này ở đâu đó rồi!”
Trong khi Văn Khánh còn đang nghi hoặc thì Minh Đạt đứng theo hầu phía sau bỗng cất tiếng: “Dám hỏi tiền bối, phải chăng là Vô Cực Tông mấy năm trước từng phát động chiến tranh với Thánh Viện?”
Đến đây, Văn Khánh chợt “ồ” lên một tiếng: “Đúng là gia phụ từng nhắc tới chuyện này.
Nếu ta nhớ không nhầm thì tông chủ của Vô Cực Tông chính là Vô Cực Tà Quân, có tu vi Chuẩn Đế!”
Trước vẻ tò mò của hai người bọn họ, Võ Thiện Nhân thản nhiên gật đầu khẳng định: “Chính là bọn chúng!”
Văn Khánh thần tình kinh ngạc: “Vô Cực Tông thuộc An Ký Đông đại lục, nằm bên ngoài phạm vi Thần Châu.
Người của Vô Cực Tông tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Võ Thiện Nhân nhấp một ngụm trà, chậm rãi bảo: “Điều đấy thì ta không truy hỏi được!”
Hắn chỉ có thể bật mí được nhiêu đó.
Về sự tình Vô Cực Tông quan hệ mờ ám với Ma Tông thì hai người này có biết cũng chẳng giải quyết được việc gì.
Chi bằng không nói thì hơn!
Văn Khánh cảm thấy hoang mang, quay sang Minh Đạt hỏi: “Thống lĩnh nhận định thế nào? Ta có cần bẩm báo Vũ Thần Điện chăng?”
Minh Đạt nét mặt trầm ngâm, cẩn thận đáp: “Theo ý thuộc hạ, chúng ta vẫn nên điều tra kỹ lưỡng, đợi khi thu thập được thêm thông tin rồi bẩm báo lên cũng chưa muộn.”
Văn Khánh cho là phải, bèn cất giọng bảo: “Ta giao chuyện này cho thống lĩnh toàn quyền phụ trách! Nếu nhận được tin tức gì mới thì lập tức cho ta hay!”
Minh Đạt chắp tay ứng tiếng: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Lúc đó, bỗng nghe Võ Thiện Nhân hỏi: “Khánh huynh có biết đảo Hòn Dâm hay không?”
Tự dưng Võ Thiện Nhân nhắc đến đảo Hòn Dâm làm cho Văn Khánh hơi ngạc nhiên.
Có điều hắn vẫn thành thực đáp: “Tất nhiên là có chứ! Hòn Dâm là một trong số hai mươi mốt đảo chính nằm trong hệ thống quần đảo Nam Du, thuộc quyền cai quản của Bồ gia.
Thực lực tổng thể so với đảo Hòn Mốc thì không mấy khác biệt.
Đảo chủ đương nhiệm chính là Bồ Đằng, một vị cường giả Thánh Cấp trung kỳ.”
Võ Thiện Nhân đăm chiêu hỏi tiếp: “Dạo gần đây có tin tức gì từ đảo Hòn Dâm truyền ra hay không?”
Văn Khánh trao đổi ánh mắt với Minh Đạt, lát sau mới đáp: “Thú thực là khoảng cách của chúng ta và đảo Hòn Dâm khá xa, đôi bên hiếm khi qua lại với nhau.
Hơn nữa, xưa nay chuyện giao hảo giữa các đảo đều do cha ta phụ trách, cho nên ta không nắm rõ! Nhưng nếu huynh đệ quan tâm thì ta sẽ lập tức cho người thám thính tình hình.”
Võ Thiện Nhân không từ chối, liền bảo: “Cũng được, việc này xin nhờ Khánh huynh hỗ trợ!”
Theo như lời của lão già Anh Khoa thì hiện nay Song Thần Độc Sát đang ẩn cư ở đảo Hòn Dâm.
Võ Thiện Nhân và vợ chồng nhà này có mối thâm thù đại hận nên dĩ nhiên cần phải điều tra thực hư chân tướng.
Đúng lúc đó, từ bên ngoài cửa bỗng một vệt sáng màu tím loé lên rồi bắn thẳng về vị trí của Võ Thiện Nhân đang ngồi, đồng thời kêu lên một tiếng.
“Lão Đại!”
Nghe âm thanh quen thuộc, Võ Thiện Nhân sắc mặt vui mừng, cũng cất giọng gọi lớn: “Tiểu Thử!”
Một tháng trước, Tiểu Thử vì cứu Thu Thuỷ mà dính phải độc chiêu của lão già Anh Khoa.
Cũng may mà nó nhanh trí di chuyển né tránh nên không bị điểm trúng nơi yếu hại, nhờ vậy mới thoát được một mạng.
Sau khoảng thời gian được Thu Thuỷ tận tình cứu chữa cho đến nay thương thế trên mình đã hồi phục hoàn toàn.
Lúc này, ánh mắt Tiểu Thử không ngừng dò quét trên người Võ Thiện Nhân rồi buông một câu hỏi rất gợn đòn: “Lão Đại à, huynh ăn thứ gì mà sống dai như đỉa thế nhỉ?”
Trông thấy Tiểu Thử phục hồi lại dáng vẻ hoạt bát, Võ Thiện Nhân hết sức vui mừng, đoạn lườm bảo: “Cái miệng ăn mắm ăn muối của đệ vẫn thối như ngày nào a!”
Tiểu Thử kêu chít chít, hào hứng hỏi: “Đệ nghe chủ nhân nói chính tay Lão Đại diệt sát lão già khốn kiếp đó, có đúng vậy không?”
“Chỉ là một tên Thần Cấp cỏn con, đệ cần chi phải rùm beng đến thế kia chứ?”
Võ Thiện Nhân nói bình thản nhưng trong lòng hắn thì đắc ý vạn phần, còn cố tình dùng ánh mắt khích lệ Tiểu Thử tiếp tục câu chuyện.
Tiểu Thử lập tức bị mắc câu, bày ra vẻ ngưỡng mộ xen lẫn kinh hãi: “Ù ôi! Lão Đại thực quá lợi hại đó nha!”
Lần trước nghe Võ Thiện Nhân kể từng nuốt trọn một con Hoàng Kim Cự Long, nó còn nửa tin nửa ngờ.
Nhưng bây giờ người thật việc thật thì nó tin sái cổ rồi!
Võ Thiện Nhân tinh thần khoan khoái, ngả lưng vào thành ghế hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này.
Nhưng chẳng được bao lâu thì lại nghe Tiểu Thử đá bồi thêm một câu khiến sắc mặt hắn đen sì như đít nồi.
“Cơ mà đệ nghi lắm! Có phải huynh lại thi triển thủ đoạn lưu manh bỉ ổi gì phải không?”