Bạn đang đọc Lưu Manh Đại Đế – Chương 13: Là Hắn Xúi Ta Làm
Theo lời giới thiệu của Thích Thật Thà thì thanh kiếm này rất lợi hại nhưng Võ Thiện Nhân vốn không biết sử dụng nên chẳng buồn bận tâm, liền gạt đi.
“Không hứng thú!”
Thích Thật Thà nghe vậy liền nói ngay: “Ha hả.
Vậy cái này thì sao?”
Vừa nói, hắn vừa cho tay vào túi, lại lấy ra một bộ áo giáp màu bạc, trên thân có đính đá toả sáng lấp lánh khiến Võ Thiện Nhân nhìn hoa cả mắt.
“Đây là bộ giáp có giá hơn ngàn linh thạch, có khả năng chống nóng, chống lạnh.
Người mặc vào trông sẽ rất uy dũng đó nha!” Thích Thật Thà nói.
“Không hứng thú!”
Tuy có chút động tâm nhưng suy tính kỹ càng, Võ Thiện Nhân thấy bộ áo này không phù hợp mới mình.
Ngồi đối diện, Thích Thật Thà thần sắc như thường, lại liên tục lấy ra thêm một đống đồ vật, đủ loại kích thước, công dụng, màu sắc… khác nhau.
“Đây là một chiến rìu lấy hoả linh thạch làm nguyên liệu chính, uy lực rất lớn đó!”
“Không hứng thú!”
“Người anh em xem, đây là một thanh trường thương, ta phải khó khăn lắm mới có được.”
“Không hứng thú!”
“Không sao, không sao… Cái gối ngủ này chắc là hợp với người anh em.
Có nó, đêm nào ngươi cũng sẽ ngon giấc, tinh thần luôn minh mẫn.”
“Không hứng thú!”
“Cái này thì sao? Bình rượu quý ngâm trăm năm này ta phải trộm từ tay cha ta đó!”
“Không hứng thú!”
“Không hứng thú!”
“…”
Sau một hồi lâu, Thích Thật Thà đã lấy mười mấy món đồ, bày la liệt trên mặt đất.
Tất cả đều bị Võ Thiên Nhân một câu “Không hứng thú” từ chối.
Thích Thật Thà mặt đỏ tía tai, lại thò tay vào túi, lấy ra một hộp gỗ đặt trước mặt Võ Thiện Nhân.
“Trong này có hai ngàn linh thạch, ngươi xem…”
“Không hứng thú!”
Còn chưa kịp nói hết câu, Thích Thật Thà điên tiết, muốn ra tay đập cho Võ Thiện Nhân một phát chết ngắc.
“Định mệnh! Cái gì cũng không hứng thú, vậy ngươi nói xem, ngươi muốn cái gì?”
Võ Thiện Nhân trầm ngâm, khẽ lắc đầu: “Ta là người thiện lương, “thấy tiền không tham”.
Ngươi không mua chuộc được ta đâu.
Đừng uổng phí công sức nữa!”
Hừ lạnh một tiếng, Thích Thật Thà cho tay vào túi rồi rút ra một thứ, gầm giọng bảo: “Mẹ kiếp! Ở đây là một cây Thất Diệp Thảo, ta mất ba ngàn linh thạch mua nó từ hội đấu giá, có bản lĩnh thì lấy đi.”
“Không hứng…”
“Nhóc con! Đây là thứ tốt.”
Tuy thấy hiếu kỳ nhưng Võ Thiện Nhân không biết công dụng của nó ra sao, đang định trả lời thì đúng lúc này, âm thanh của lão Kim bỗng xen ngang.
Võ Thiện Nhân giật mình kinh ngạc, vội chú tâm quan sát kỹ càng hơn.
Lúc này, trong tay Thích Thật Thà cầm một gốc cây, củ to bằng bắp chân người, phía trên có một cọng nhỏ mọc lên, có bảy cái lá hình thù kỳ lạ, màu vàng óng, toả hương thơm rất dễ chịu.
Lão Kim sống không biết đã bao nhiêu vạn năm, lão nói là đồ tốt thì nhất định không sai.
Võ Thiện Nhân trong lòng quyết định phải có được gốc Thất Diệp Thảo kia nhưng ngoài mặt vẫn tỏ bộ dáng lạnh nhạt.
“Thôi, ta cũng không muốn làm khó người anh em.
Ta thấy gốc Thất Diệp Thảo này thuận mắt, trắng trẻo thơm ngon, mang về hầm canh chắc không đến nỗi tệ.
À, sẵn tiện thì cái hộp linh thạch này, bộ áo giáp này, cây kiếm này, trường thương này… nếu đã lấy ra thì đưa cả cho ta đi.
Chắc là người giàu có, tiêu sái bất phàm, đẹp trai phong độ như người anh em đây không tính toán nhỉ?”
Thấy Võ Thiện Nhân giở trò công phu sư tử ngoạm, Thích Thật Thà không lấy đó làm tức giận, còn cười hớn hở bảo: “Ha ha… Chuyện nhỏ! Ngươi lấy cả đi.”
“Đúng là thiếu gia con nhà giàu, tiêu tiền như rác!” Võ Thiện Nhân thầm tặc lưỡi.
Hắn vốn chỉ mở miệng nói đại như vậy, không ngờ đối phương chẳng hề chau mày một cái liền đáp ứng ngay.
Tuy nhiên, Võ Thiện Nhân biết bản thân không nên tham lam thái quá, vì vậy, ngoài gốc Thất Diệp Thảo, hắn chỉ lựa chọn thêm chiếc hộp có chứa hai ngàn linh thạch, thanh kiếm và bộ áo giáp.
Những thứ khác bảo Thích Thật Thà thu lại.
“Ha ha… Người anh em, việc này coi như đã xong, không biết chuyện kia…” Thích Thật Thà nhanh chóng nhắc nhở khéo.
Lấy tiền của người thì phải làm việc cho người.
Đạo lý này Võ Thiện Nhân rất hiểu.
“Không phải chỉ là mấy bộ quần áo thôi sao? Ngươi cứ ở yên đó.
Ta đi một lát sẽ quay trở lại ngay.”
Nói xong Võ Thiện Nhân liền mặc ngay bộ áo giáp lên người, tuy có phần nặng nề nhưng quả nhiên công dụng thần kỳ, không hề nóng nực chút nào, cảm giác rất thoả mái, dễ chịu.
Gốc Thất Diệp Thảo và hộp linh thạch hắn cẩn thận bỏ vào trong ngực áo.
Nói gì thì nói, nơi đây là Thánh Viện, môn quy nghiêm khắc, Võ Thiện Nhân không dám làm bừa làm ẩu.
Trong đầu tính toán một chút, liền lấy bùn đất bôi kín mặt, chỉ chừa lại hai con mắt.
Để yên tâm hơn, hắn thuận tay bẻ một đám cành cây, cài cắm chi chít cả lên người, từ đầu xuống chân không chừa chỗ nào.
“Mẹ kiếp! Ngươi đi trộm đồ hay đi diễn trò vậy?” Thấy hành động của Võ Thiện Nhân, Thích Thật Thà há hốc mồm.
“Cái này là tuyệt chiêu gia truyền, do chính ta tự học thành tài.” Võ Thiện Nhân cười cười, vênh mặt đáp.
Một lát, khâu chuẩn bị đã xong.
Võ Thiện Nhân quên cả cơn đói, tay trái cầm thanh kiếm, tay phải cầm con gà, bắt đầu hành động.
Hắn nằm rạp xuống, thu mình như con sâu đo, nhẹ nhàng trườn bò trên mặt đất.
Mục tiêu cách chừng gần trăm trượng.
Đi một đoạn, Võ Thiện Nhân lại ngừng lại nghe ngóng, thấy yên ổn mới tiếp tục tiến lên.
Công bằng mà nói, hắn nguỵ trang rất khéo, nhìn từ xa nếu không quá chú ý sẽ chỉ nghĩ đây là một lùm cây.
Một đường di chuyển thuận lợi, cuối cùng Võ Thiện Nhân cũng đến đích an toàn.
Võ Thiện Nhân bỏ con gà sang một bên, thò tay ra túm lấy đống quần áo, còn cố tình dứ dứ về phía hướng Thích Thật Thà như muốn khoe khoang: “Ngươi đã thấy bản lãnh của ta chưa?”
Thích Thật Thà tròn xoe mắt theo dõi, trong lòng dâng lên sự bội phục khôn tả: “Chủ ý quái dị này mà hắn cũng nghĩ ra được.
Lợi hại!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên một tràng âm thanh kỳ lạ vang lên, nghe như tiếng sét đánh ngang tai.
“Ò… ó… o… o… oooooo….”
Võ Thiện Nhân giật bắn mình, ngay bên cạnh, con gà cứng đầu vậy mà chưa ngủm, lúc này nó cố lấy hết sức bình sinh gân cổ gáy to.
“Ò… ó… o… o… oooooo….”
Đang làm chuyện vụng trộm, Võ Thiện Nhân hãi quá, chân tay bủn rủn, chưa kịp hành động thì muộn mất rồi.
“Các ngươi xem, đó là cái gì?”
“Sao lại có lùm cây mọc trên tảng đá?”
“AAAAAAAAA… Dâm tặc! Có dâm tặc muốn trộm đồ!”
“Bỏ tay ra, đó là quần áo của ta?”
“Các tỷ muội mau mau bắt trói hắn lại, đưa lên cho trưởng lão xử lý.”
“…”
Nghe tiếng tri hô của đám nữ nhân, Võ Thiện Nhân kinh hoảng nhìn sang.
Bỗng thấy có hai bóng người đang rẽ nước phóng như bay về phía mình, đằng đằng sát khí.
“Bỏ bà rồi! Bại lộ rồi! Con gà khốn kiếp, sao mày dám hại ông?”
Ngay vào thời khắc này, trong đầu Võ Thiện Nhân bỗng loé lên một tia sáng, liền nhanh tay ôm lấy đống quần áo, vo tròn lại, bọc chặt thanh kiếm với con gà.
Kế đó, hắn ném mạnh đống đồ về một hướng.
Thích Thật Thà thấy động, vội nín thở, co mình nấp trong lùm cây.
Bỗng nhiên, nghe đánh “bịch” một tiếng, đống quần áo đã chiễm chệ nằm ngay trước mặt.
Con gà lăn long lóc, hai mắt trợn tròn, hình như đã ngủm củ tỏi thực sự.
“Không phải ta! Là hắn xúi ta làm.
Là hắn nhìn lén các ngươi tắm.
Kiếm của hắn.
Gà cũng của hắn.
Hắn đang nấp ở đằng kia.
Các vị sư tỷ đi mà tính sổ với hắn.”
Không để Thích Thật Thà kịp phản ứng, Võ Thiện Nhân ngoác miệng gào toáng lên, nói chưa dứt câu liền ba chân bốn cẳng chạy thục mạng.
Vừa chạy, hắn vừa cuống cuồng nhổ đám cành cây cắm trên người, vứt bỏ cả áo giáp, triển khai tốc độ nhanh nhất có thể.
Đằng sau, vọng lại những tràng âm thanh giận dữ, la hét ầm trời.
Võ Thiện Nhân chạy một lúc, thấy phía sau không có người truy đuổi mới yên tâm thở phào một hơi.
“Người anh em, không phải ta muốn hại ngươi đâu, là do con gà đáng ghét kia.
Ngươi có chết thì đi tìm nó mà đòi mạng.”.