Đọc truyện Lưu Ly Nguyệt FULL – Chương 51
Edit: Nhóc Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Nhan Tịch không biết rốt cuộc hôm đó ở bar, Claire nói gì với Lâm Nhược Nhiên, chỉ biết là từ ngày đó trở đi, Lâm Nhược Nhiên giống như thay đổi hoàn toàn, bình thường không mấy nhiệt huyết với công tác, nay lại ngày ngày tự đắm mình vào công việc.
Đã nhiều lần đến giờ tan sở, lúc Nhan Tịch dọn dẹp đồ vẫn thấy Lâm Nhược Nhiên đang cau mày cắm đầu vào máy tính, nàng mím môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ mấp máy môi rồi đẩy cửa, đi ra ngoài.
Có những người chỉ có thể nằm trong ký ức, sẽ không bao giờ thuộc về bạn nữa, vậy nên hãy để cho người ta trở về với cuộc sống mà người ấy mong muốn đi.
Tối thứ sáu, hiếm khi lại được thoải mái thế này, Nhan Tịch nhàn nhã nằm gác chân trên giường xem ti vi.
Chiếc điện thoại bị đè ở dưới người đang rung lên kịch liệt, Nhan Tịch cầm lên nhìn, cười híp mắt.
“Sao, nhớ em hở? ”
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, Nhan Tịch tưởng tượng dáng vẻ cầm điện thoại đầy đắc dĩ của Claire, len lén cười.
“Nhan Tịch.
”
Giọng Claire lạnh lùng, phớt lờ lời vừa rồi của Nhan Tịch.
“Ừm, sao vậy? ”
Nhan Tịch biết tính cô, không dám đùa dai nữa, không có chuyện gì Claire cũng không gọi nàng nên cú điện thoại này nhất định là có việc gì đó chứ không nói chuyện tán dóc.
“Giờ em có rảnh không? ”
“Rảnh, sao vậy? ”
“Cherry muốn học chữ Trung Quốc.
”
“…”
Không phải chứ? Nhan Tịch cầm điện thoại trong tay mà không thể nói được gì, Anh Đào lại muốn quậy cái gì đây?
“Tôi biết viết không nhiều lắm nên muốn nhờ em giúp.
”
Giọng Claire mang theo chút bất lực, không cần hỏi Nhan Tịch cũng biết chính xác Cherry đã không ít quấy phá Claire.
“Được rồi, em đến liền!”
Nhan Tịch nhanh chóng đồng ý, thiệt là, làm sao có thể để người khác bắt nạt Claire chứ? Nàng sẽ không để điều đó xảy ra.
Rửa mặt, thay quần áo xong, trong khi mẹ Nhan đang dông dài, Nhan Tịch đã hỏa tốc vọt ra khỏi cửa, bắt xe, chưa tới nửa tiếng sau đã có mặt trước cửa nhà Claire.
Giơ tay lên nhấn chuông, ngay sau đó cửa được mở ra, Nhan Tịch đứng tựa vào tường, cười nhìn Claire.
Claire mặc quần áo giản dị ở nhà, ống tay áo màu trắng được vén lên để lộ làn da mềm mại trắng nõn, ánh mắt Nhan Tịch ngay lập tức bị hấp dẫn, aii, Claire ăn gì mà da lại đẹp đến vậy, trắng mịn như trứng gà bóc, không biết sờ vào có cảm giác gì.
Đang mê mẩn ngắm nhìn, cánh tay bỗng biến mất, Nhan Tịch ngẩng đầu lên, không biết Cherry đã tới từ lúc nào, đang cân nhắc nhìn nàng, còn Claire quay đi, khuôn mặt hơi phiếm hồng.
“Sao đây? Mới đến cửa chính đã bắt đầu không kìm chế được rồi à? ”
Cherry nói tiếng Trung ngày càng tốt, ngay cả dùng thành ngữ cũng thành thạo hơn, Nhan Tịch bĩu môi, lặng lẽ đưa mắt nhìn người đã vào nhà, Claire chỉ hơi đỏ mặt, cũng may không tức giận.
“Chị còn muốn học nữa không? ”
Nhan Tịch thuận miệng hỏi, nàng bước vào đổi dép, đi đến tủ lạnh lấy nước uống rồi ra ngồi trên sô pha, lười biếng nhìn Cherry.
“Em càng ngày càng không xem mình là người ngoài nhờ!”
Cherry rất không vui đối với dáng điệu đổi khách thành chủ này của Nhan Tịch, nhưng Nhan Tịch cũng không để ý, chỉ cười không nói gì, tốt nhất không nên trêu vào đại tiểu thư, dù cô hơi độc mồm độc miệng nhưng lại là người rất tốt.
“Chị muốn học viết chữ Trung quốc chính tông.
”
“Học viết chữ làm gì? ”
Nhan Tịch hỏi, đôi mắt lại liếc về phía Claire.
Claire đang nghiêm túc ngồi cạnh Cherry nghe hai người nói chuyện, rất giống dáng vẻ lúc họp ở Thượng Hoa, Nhan Tịch hơi buồn cười, đoán, chẳng lẽ Claire cũng muốn học?
“Nhiều chuyện, làm gì kệ tui!”
Cherry bắt đầu làm rộn, Nhan Tịch cười cười như đang nghĩ gì đó, không thèm cãi với cô.
Nàng biết Cherry lâu như vậy nên cũng hiểu rõ tính tình của cô, bây giờ đại tiểu thư còn nương nhờ nhà Claire, cố gắng làm kỳ đà cản mũi, nhất định là vì bị Lâm Nhược Nhiên chọc tức.
“Đợi chút nha, em đi lấy giấy đã.
”
Nhan Tịch gật đầu, hiếm khi Cherry có chuyện nhờ vả nàng nên phải nắm bắt cơ hội này.
Nhan Tịch đứng dậy đi vào phòng sách, giờ nhà Claire đối với nàng là không thể quen thuộc hơn nữa, Nhan Tịch đi thẳng đến chỗ tủ, mở ngăn kéo, lấy giấy bút ra rồi quay người ra, nhưng lại thấy Claire đang đứng ở cửa nhìn mình.
Nhan Tịch cười tươi rói, để bút xuống rồi bước đến, vươn tay ôm Claire vào lòng.
Mấy ngày nay công việc ở Thượng Hoa bận muốn chết, đừng nói là ôm Claire, ngay cả cơ hội gặp mặt cũng rất ít.
Nhưng Nhan Tịch lại không vì vậy mà nóng lòng quấy rầy Claire, nàng muốn cho cô có thời gian để chuyên tâm xử lý công việc.
Chẳng qua là mỗi tối Nhan Tịch đều canh trước cửa nhà cô, đợi thấy được Claire quẹt thẻ vào cửa rồi mới yên tâm về nhà.
Ngay cả tiểu Bạch – người quen thân nhất với Nhan Tịch cũng hỏi nàng có phải bị cái gì kích thích không mà lại có thể bình tĩnh chấp nhận cuộc sống khổ hạnh như thế, Nhan Tịch nghe chỉ cười nhạt, không nói gì.
Nàng đã từng nói sẽ cho Claire thời gian, Nhan Tịch tin Claire sẽ không khiến mình thất vọng.
Hai mắt Claire hơi nhắm lại, lẳng lặng tựa vào lòng Nhan Tịch, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười mềm mại.
“Mệt lắm hở? ”
Nhan Tịch hỏi nhỏ bên tai Claire, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt thâm quầng của cô.
“Tôi ổn mà.
”
Bắt lại tay của Nhan Tịch, để nàng không lộn xộn, Claire nhỏ giọng nói, cảm giác được tựa vào lòng Nhan Tịch như vậy thật thoải mái khiến nàng không muốn rời đi.
Nhan Tịch mỉm cười, nắm tay Claire, đan tay lại với nhau, đặt ở bên chân.
“Claire, người chị thơm quá.
”
Nhan Tịch hếch mũi ngửi hương thơm trên người Claire, thì thầm.
Cơ thể Claire khẽ run, tay trái bắt lại cánh tay Nhan Tịch đang ôm eo mình, nhẹ nhàng thở dài bất lực.
Nhan Tịch mím môi nén cười, nàng chưa từng nghĩ cô gái cũng sắp ba mươi tuổi trước mặt lại bảo thủ như vậy khi nói đến tình yêu, giống như tình yêu tuổi học trò, chỉ tiếp xúc một chút cũng khiến cô đỏ mặt.
“Ê, hai người xong chưa vậy? ”
Cherry đứng ở hành lang cách phòng sách không xa, nhìn Nhan Tịch và Claire, cảm giác mất đi thứ gì đó.
Cô không thể không thừa nhận chuyện bạn thân nhất của mình đã bị Nhan Tịch cướp mất.
Bị Cherry nói như vậy, mặt Nhan Tịch cũng nóng lên, xấu hổ nhìn Claire.
Claire vuốt thẳng lại vạt áo Nhan Tịch rồi ngẩng đầu nhìn Cherry.
“Phải lịch sự với cô giáo chút.
”
“…”
Nhan Tịch nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Claire, cười trộm.
Cherry giận đến mức mặt nhăn cả lại nhưng lại không thể phản bác, chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn Nhan Tịch rồi quay đi.
Nhan Tịch nắm tay Claire lần nữa, ánh mắt dường như cũng đang đắc ý cười.
Claire liếc nàng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Em nha “.
Nhan Tịch đem giấy ra, đặt lên bàn rồi suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn Cherry.
“Chị có chắc là muốn học viết chữ bằng bút máy, mà không phải là bút lông không? ”
Cherry gật đầu, cô chẳng cần học viết thư pháp làm gì, chỉ tổ khiến tay dính đầy mực, đã vậy còn khó học hơn nữa chứ.
“Được rồi.
”
Nhan Tịch gật đầu, cầm bút máy lên, hỏi:
“Chữ gì? ”
“Ba chữ thôi.
“
“Nói đi? “
Nhan Tịch nhìn ánh mắt của Cherry, hơi do dự rồi nghiêm túc gật đầu.
“Lâm Nhược Nhiên, tui muốn học ba chữ này.
”
“……”
Cảm xúc hỗn loạn lần nữa tràn ra khiến cơ thể Nhan Tịch trở nên cứng ngắc, nàng ngẩn đầu nhìn sang người bên cạnh.
Claire cũng đang nhìn nàng, vuốt nhẹ cằm.
“Dạy đàng hoàng.
”
“Ừm.
”
Nếu Claire đã lên tiếng thì Nhan Tịch cũng không cần băn khoăn nữa, nàng cầm bút máy lên, viết xuống ba chữ Lâm Nhược Nhiên thật to như rồng bay phượng múa, lúc ba chữ này xuất hiện trên tờ giấy, nàng thất thần trong chốc lát.
Hồi đại học, lúc nào đăng ký học phần cũng là Nhan Tịch viết tên cho Lâm Nhược Nhiên, nên lúc giáo viên thấy luận án tốt nghiệp của Lâm Nhược Nhiên, đã hoài nghi cô tìm người làm giúp.
“Nhóc nghĩ gì đó? ”
Thấy Nhan Tịch ngẩn ra, Cherry bất mãn lẩm bẩm.
Nhan Tịch run tay khiến bút máy quẹt rách mặt giấy, cúi thấp đầu.
Nàng vẫn không thể hoàn toàn quên được…!nàng thật sự ghét bản thân như vậy, Claire, chỉ—— có phải lại bị nàng tổn thương không?
Nhan Tịch cúi đầu tự trách bản thân, đến khi tay phải đang cầm bút máy của nàng cảm nhận được một thứ mềm mại, lành lạnh chạm vào mới ngẩng đầu lên.
Nhìn vào đôi mắt màu xanh nhạt, khi thấy được tín nhiệm trong mắt Claire, nàng hơi kinh ngạc, lòng cảm giác ấm áp.
“Claire….”
“Tôi hiểu mà.
”
Claire dịu dàng nói, cô hiểu Nhan Tịch, buông tay tình đầu không phải là chuyện một sớm một chiều, huống chi tình đầu của nàng lại là Lâm Nhược Nhiên, nếu là cô chắc cũng sẽ bối rối không biết làm sao.
Claire không muốn làm khó Nhan Tịch, dù không nói nhưng cô vẫn biết Nhan Tịch vẫn luôn len lén núp ở lầu dưới chờ cô về nhà, hiểu được tình yêu tràn đầy của nàng.
Nhan Tịch nhìn Claire thật lâu, rồi hít sâu một hơi, ngước lên nhìn Cherry.
“Chị thấy sao, cũng đơn giản mà, phải không? ”
Cherry nhăn nhó nhìn chằm chằm ba chữ to đùng kia trên mặt giấy mà nói không nên lời.
Nhan Tịch cười trộm, nàng biết nhất định Cherry đang nghĩ sao chữ Trung Quốc lại cổ quái vậy, nhưng tính háo thắng lại không cho cô dễ dàng chịu thua.
Rất đúng ý Nhan Tịch, nàng đưa bút máy cho Cherry rồi ngồi thẳng người lại, ra vẻ đứng đắn:
“Ừm, vậy đi, chị tập viết nha.
”
Cherry ngước lên, hồ nghi nhìn Nhan Tịch.
Nhan Tịch nén cười nhìn thẳng vào mắt cô, Cherry nhìn nàng một hồi vẫn không nhìn ra đầu mối gì đành cau mày lầm bầm vài câu, rồi cầm giấy bút bắt đầu tập viết.
Nhan Tịch nhìn dáng vẻ nghiêm túc kia của cô, không nhịn được, bật cười.
“E hèm——”
Cảm nhận được những ánh mắt sắc lẻm bắn đến, Nhan Tịch thu lại nụ cười, chớp chớp mắt, nhìn Claire.
Claire nghiêm mặt nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo có thể khiến người ta chết cóng.
“Ấy, ấy…!dù mấy chữ kia viết hơi xấu, nhưng đúng là chữ Trung mà, em thật sự không gạt chỉ đâu Claire, không tin chị tra thử đi…”
Nhan Tịch lí nhí giải thích, một mặt sợ Cherry nghe xong sẽ đùng đùng nổi giận, một mặt lại sợ khiến Claire không vui.
Claire không nói lời nào, lạnh lùng khoanh tay nhìn Nhan Tịch.
Lúc Nhan Tịch không chịu nổi nữa, đang định mở miệng nhận lỗi, cuối cùng Claire cũng nói.
“Em dạy người ta mà viết ngoáy kiểu đó, không sợ sau này Cherry biết được sẽ xử đẹp à? ”
“…”
Nhan Tịch toát mồ hôi hột, thì ra là Claire sợ nàng bị Cherry xử sao? Cuối cùng Claire cũng xem Nhan Tịch là người thân thiết mà lo lắng, bảo vệ.
Tâm trạng Nhan Tịch trong nháy mắt trở nên tốt hơn, khóe môi giương lên, nhìn Claire, cười híp mắt.
“Chị có muốn học không? ”
“Chữ á? ”
Claire hỏi ngược lại, bị Nhan Tịch đột ngột chuyển chủ đề khiến cô không thích nghi kịp.
Nhan Tịch gật đầu thật mạnh:
“Chị biết viết không nhiều lắm mà, phải không? ”
“Ừm.
”
Đúng là tiếng Trung của Claire, trình độ nghe – nói rất chuyên nghiệp, nhưng viết thì ngược lại, vẫn còn hơi kém.
“Em chỉ chị nha.
”
Nhan Tịch lập tức hăng hái nhận trách nhiệm, hoàn toàn không phải dáng vẻ vừa nãy dạy Cherry.
Claire nhìn chằm chằm Nhan Tịch một hồi, thấy khuôn mặt hào hứng của nàng, cô gật đầu, khóe môi khẽ cong lên.
“Ừa.
”
Nhan Tịch cười toe toét, kéo tay Claire đi vào phòng sách, lúc đi ngang qua cửa còn không quên lên tiếng chào hỏi Cherry đang cau mày bên bàn ăn tập viết.
Giờ Cherry cũng không để ý tới nàng, hừ một tiếng, không có tâm trạng cãi nhau với nàng, chỉ cúi đầu chuyên tâm tập viết.
Đến phòng sách, Nhan Tịch đi đến ngăn kéo lấy bút máy trước, kéo ghế, trải giấy trắng ra, rồi xoay người đóng cửa.
Ngay sau đó, khi nàng xoay người tìm Claire, chỉ thấy cô đang tựa vào tủ sách, mắt liếc nhìn mình, chính xác là nhìn cánh cửa bị Nhan Tịch đóng lại, khóe môi nâng lên, cười sâu xa.
~~~~~Hết Chương 51~~~~~.