Lưu Ly Nguyệt

Chương 34


Đọc truyện Lưu Ly Nguyệt FULL – Chương 34


Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
Bàn tay lạnh như băng chậm rãi di chuyển, Claire thất thần nhìn Nhan Tịch.

Khuôn mặt tinh xảo, làn da săn chắc đầy sức sống của tuổi trẻ, đôi chân mày thanh mảnh cau chặt, ngay cả đôi môi bình thường luôn chu lên giờ cũng mím chặt.

Claire nhìn đến đau lòng, nếu không phải là vì cô thì có lẽ giờ Nhan Tịch sẽ rất vui vẻ, 23 tuổi là tuổi hoàng kim, với một cô gái như nàng nhất định có thể tìm được một người chân thành yêu nàng, cuộc sống mỗi ngày đều sẽ vui vẻ, hạnh phúc, chứ không phải chán chường như bây giờ.

Nhan Tịch vốn chỉ chập chờn ngủ, mơ hồ bị cảm giác lạnh băng trên mặt khiến hơi ngứa, cố gắng mở mắt nhìn.

Claire phát hiện, ngón tay vội rụt lại như vừa bị lửa đốt.

“Claire? ”
Nhan Tịch dụi mắt, nhìn cô, hỏi
“Chị lại đau đầu hả? Chờ chút, em lấy khăn lạnh đắp lên sẽ đỡ.


“Không cần.


Nhan Tịch đang muốn đứng dậy thì Claire đã gọi lại nàng rồi tự ngồi dậy, không nhìn Nhan Tịch, mang dép, đi ra phòng khách.

Nhan Tịch lúng túng nhìn chằm chằm bóng lưng Claire một hồi, nhíu mày suy tư trong chốc lát rồi từ từ cúi thấp đầu.

Nhan Tịch do dự đẩy cửa phòng ngủ bước ra, trước khi đi còn không quên cầm theo một tấm chăn mỏng, Claire còn chưa hết sốt, không thể để bị lạnh nữa.

Trong phòng khách không mở đèn, bóng tối đặc quánh, Nhan Tịch men theo vách tường đi đến cửa sổ, nàng biết Claire ở đó, những lúc buồn cô luôn ngồi trên bậu cửa nhìn ra ngoài.

Trong tay Claire cầm nửa điếu thuốc đang cháy, nhìn ngoài cửa sổ.

Nghe tiếng bước chân của Nhan Tịch, trong lòng cô mang bao cảm xúc hỗn loạn.

Nhan Tịch để tâm đến cô như vậy nhưng cuối cùng cô lại cô phụ phần tình cảm kia.

“Nhan Tịch.


Trong đêm yên tĩnh chỉ nghe tiếng Claire thở dài, Nhan Tịch không trả lời, đôi mắt mang theo chút ảm đạm.

Nàng bước đến bệ cửa sổ, nương theo ánh trăng để quấn tấm chăn mỏng lên thân thể đã lạnh băng của Claire.

Lần này, Nhan Tịch không dám kéo tay cô ấy.

“Claire, em biết chị muốn nói gì.


Nhan Tịch dựa vào tường, từ từ ngồi trên mặt đất, hơi lạnh từ sàn nhà xâm nhập vào cơ thể nhưng nàng cũng không có cảm giác gì bởi dù có lạnh hơn nữa cũng không thể lạnh bằng trái tim nàng.

Claire cau mày nhìn Nhan Tịch, thì thầm
“Đứng lên.


“Để em nói xong đã.


Nhan Tịch lắc đầu, cố chấp nhìn cô.

“Claire, chị lại muốn nói em buông tay, muốn em từ bỏ phải không……”
Vốn là những lời mang đầy tức giận nhưng được Nhan Tịch nói ra lại mang theo nỗi buồn vô tận, nàng đau buồn không phải vì Claire không thương nàng mà vì Claire lại trốn tránh lần nữa.

“Cô không nên lãng phí thời gian ở chỗ tôi.


Giọng Claire lại khôi phục lạnh băng, khiến Nhan Tịch không nghe ra tâm trạng cô.


“Lãng phí? ”
Nhan Tịch ngước lên nhìn Claire.

“Claire, chị biết không, mỗi phút mỗi giây ở cạnh chị, em đều rất hạnh phúc, trân trọng không muốn nó trở thành quá khứ.

Lúc chưa gặp được chị, cuộc sống của em rất đơn giản, cúp học – dành hết thời gian để làm những việc vô ích, nhưng từ lúc yêu chị, tất cả thời gian rảnh em đều nhớ chị, mở điện thoại xem lại tin nhắn, nhớ lại từng phút chúng ta được ở chung, chờ đợi ngày tiếp theo được gặp nhau.

Chị nói xem, như vậy là lãng phí sao? ”
“Cô nên tìm người xứng hơn, đáng để yêu hơn.


“Trong lòng em, chị là người duy nhất xứng đáng để em yêu.


Nhan Tịch kiên định nói, đôi mắt nhìn Claire tràn đầy trìu mến.

Tàn thuốc rơi xuống ngón tay khiến cả người Claire khẽ run, quay đầu sang hướng khác.

“Nhan Tịch, cô còn trẻ, sau này cô sẽ hiểu những lời tôi nói.


Âm thanh vẫn lạnh buốt như trước, nhưng Nhan Tịch lại nghe ra chút run rẩy, nàng có chút đau lòng cho cô gái trước mặt.

“Claire, em không muốn thề với chị gì hết, bởi những thứ đó quá xa vời, chị sợ em trẻ tuổi nên hay thay đổi, vậy em sẽ chờ, em nhất định sẽ chờ đến khi chị sẵn sàng chấp nhận em, nhất định sẽ chờ đến khi chị thật lòng tin tưởng em.


Cầm điếu thuốc hút một hơi để làn khói trắng bay lập lờ giữa không trung, Claire nhìn Nhan Tịch, hơi thở dài.

“Claire, em sẽ không ép chị chấp nhận em, xin chị cũng đừng tước đoạt quyền được yêu chị của em.


“Nhan Tịch, tôi đã không thể yêu ai sâu đậm nữa, như vậy đối với cô rất bất công.


Claire cố đè nén nỗi buồn sâu thẳm trong lòng khiến âm thanh trở nên nghẹn ngào, cô đã quá sợ, quá mệt mỏi nên không muốn tiếp tục yêu ai nữa.

Nhan Tịch, cô cần gì phải cố chấp như vậy?
Claire bình tĩnh nói, Nhan Tịch hiểu nỗi đau trong lòng cô, không muốn lại kích thích cô nữa.

Nàng bước đến, vòng tay ôm lấy Claire, cảm giác được cơ thể lạnh lẽo đến rợn người, Nhan Tịch cắn môi, thì thầm bên tai Claire.

“Claire, dù chị có nói gì đi nữa thì em vẫn sẽ ở bên quấy rầy chị.

Trừ khi chị cảm thấy phiền toái, mệt mỏi, không muốn nhìn thấy em nữa.


Được Nhan Tịch ôm vào lòng, nước mắt Claire chết lặng rơi xuống, Nhan Tịch ôm chặt cơ thể đang run rẩy của cô hơn, giơ tay lên xoa nhẹ tấm lưng gầy yếu kia.

Nàng nhìn về phía trước, nước mắt từ khóe mi lặng yên không một tiếng động rơi lên mặt Claire.

******
Đêm đó, không biết do tác dụng của thuốc hay vì nguyên nhân nào khác mà Claire đã thiếp đi.

Mất VAN, hoàn toàn mất đi anh ấy, đáng lẽ phải là một đêm khó ngủ, nhưng cô lại có thể như vậy mà ngủ.

Sáng nay thức dậy, Claire ngồi trên giường, ngây ngẩn nhìn vào hư không, trong đầu có chút khó hiểu.

Là vì nàng sao?
“Sếp lớn à, sao chị còn chưa dậy nữa? Thật lười biếng nha, nhanh lên, cơm nấu xong rồi đó!”
Nhan Tịch lớn tiếng gọi, giọng the thé mang đậm phong cách của mẹ Nhan xuyên qua cánh cửa gỗ dày cộm, truyền đến tai Claire.

Claire hơi nhíu mày, rời giường, đi rửa mặt.

Trong bếp, Nhan Tịch vừa ngân nga một đoạn bài hát vừa bày cơm chiên trứng ra đĩa, không quên cho thêm ít rau vào, trông rất hấp dẫn.

Bưng mâm đồ ăn ra ngoài, Claire đã rửa mặt xong, đang đứng ở cửa phòng ngủ nhìn nàng.


Nhan Tịch vẫy tay, gọi
“Lại đây nhanh lên, không cần khách sáo, đây không phải là nhà chị sao? ”
“……”
Một ánh mắt sắc lẻm bay qua, Nhan Tịch ho khan một tiếng, không dám tiếp tục nhiều lời, ngồi thẳng lưng lại, nhìn Claire.

“Chị nếm thử một chút đi.


Claire gật đầu, kéo ghế ngồi xuống, nhìn những hạt cơm bọc trứng gà màu vàng kim nhưng lại không dầu mỡ do Nhan Tịch làm, rất phù hợp với khẩu vị của mình.

Claire cầm muỗng lên, múc một ít cho vào miệng chậm rãi nhai.

“Sao, ăn được không? ”
Nhan Tịch hồi hộp nhìn Claire, nàng đã tốn không ít công sức cho bữa ăn này.

Lúc sáng nghĩ đến sức khỏe của Claire không được tốt thì phải ăn thứ gì tốt một chút, nhưng cũng không thể ăn cháo mãi, nên mới nghĩ đến việc làm cơm chiên cho cô.

Tối qua Nhan Tịch phát hiện trong nhà sếp lớn ngoại trừ một ít rau thì còn lại toàn là bánh mỳ.

Không có tâm trạng than vãn về cuộc sống đơn điệu của người nước ngoài, nàng lấy xâu chìa khóa trên bàn, đi siêu thị mua vài cái trứng gà cứu nguy.

Gia vị gì cũng đều không có đúng là quấy rầy nàng phát huy sở trường.

” Ngon lắm.


Claire nhìn Nhan Tịch, nhẹ nhàng gật đầu rồi lại cúi xuống.

Đây là hành động cô lặp đi lặp lại nhiều nhất trong chuỗi ngày hai người ở chung, bắt đầu Nhan Tịch còn tưởng rằng Claire nhìn nàng thấy phiền, nhưng lâu ngày, nàng tự nghĩ hành động kia có thể so với tiểu loli hay xấu hổ rồi sau đó lại dùng giọng ngọt đến chảy nước làm nũng nói một tiếng “ghét”.

Nhưng một vị sếp lớn như Claire thì chỉ có thể dùng hành động nhỏ đến mức dường như khiến người ta không chú ý đến để che giấu ngượng ngùng trong lòng.

“Claire, chị ăn nhanh lên, ăn xong đi siêu thị với em.


Nhan Tịch mới vừa được khen một câu đã bắt đầu vênh mặt, Claire lặng lẽ ăn cơm chiên, liếc nhìn nàng.

“Cô muốn mua cái gì? ”
“Em muốn mua cái gì hả? ”
Nhan Tịch lắc đầu ném cho Claire cái khinh bỉ.

“Thức ăn nhà chị cũng đã hết sạch sành sanh rồi còn không chịu mua một ít về để ăn nữa, sếp lớn à, em tự hỏi mấy ngày này chị sống kiểu gì.


Dù đang nói đùa, nhưng Nhan Tịch lại đau lòng cho cô, người phụ nữ này không biết tự đau lòng cho bản thân sao?
Claire mím môi, dường như muốn nói gì đó nhưng lại bị Nhan Tịch chặn lời.

“Mấy túi bánh mỳ của chị cũng đã hết hạn, em cầm hết xuống tầng dưới cho mèo ăn rồi.


“……”
Claire không nói gì, hơi nheo mắt lại, đặt đôi đũa trên tay xuống, cảm giác cả người chợt lạnh.

Nhan Tịch khựng người, vội cười hùa theo.

“Hì, dù chưa hết hạn nhưng bánh mỳ đó ăn nhiều không tốt đâu, đi mua một ít thứ có dinh dưỡng ăn.


“Tôi quen vậy.


Claire hơi tức giận, thẳng thừng nói, từ lúc nào Nhan Tịch lại bắt đầu xem nhà cô như nhà mình vậy, còn dám vứt túi bánh mỳ của cô?
Nhan Tịch dè dặt nhìn Claire, biết sếp lớn khó chịu chuyện mấy cái bánh mỳ kia nên nói rất nhiều lời tốt, cuối cùng cũng có thể khiến Claire dịu xuống, Nhan Tịch thuận thế, cười híp mắt.


“Em kể một chuyện cười cho chị nghe nha, Claire.


Claire vẫn cúi đầu ăn cơm, không thèm nhìn nàng lấy một cái.

Nhan Tịch đã quen cô như vậy, hắng giọng, bắt đầu kể.

“Có một cô gái xinh đẹp kia, vào một ngày nọ đi làm, phát hiện đồng nghiệp nam bên cạnh đang ngủ.

Ngay sau đó cô nhắn tin cho bạn trai: “Thằng cha cạnh em đang ngủ như heo chết! Nhìn buồn cười lắm!” Nhưng do mạng yếu nên đến nửa đêm bạn trai cô mới nhận được tin nhắn này…”
Claire đặt đũa xuống, một bên mày nhướng lên, đôi mắt nhỏ dài hơi nheo lại, hai tay đan lại, từ từ vuốt ve, nhìn Nhan Tịch không nói lời nào.

Nhan Tịch bị nhìn chằm chằm, sợ hãi, cúi đầu và cơm vào miệng, không dám nhiều lời nữa.

Thấy Nhan Tịch không nói, khóe môi Claire hơi giương, không thèm để ý tới nàng.

Ăn cơm xong, Nhan Tịch tự giác dọn chén đũa đi rửa sạch rồi úp lên lại, sau đó pha cà phê cho Claire, rồi đứng cạnh ghế sa lon, bất lực nhìn cô chằm chằm.

Nhan Tịch đọc không được tờ báo tiếng Anh Claire đang cầm trong tay, thấy sếp lớn cũng không có ý để ý đến mình, đoán rằng câu chuyện cười nhạt nhẽo kia làm cô không vui.

“Claire, khi nào đi siêu thị? ”
Nhan Tịch liếm môi, lí nhí hỏi.

Claire để tờ báo trên tay xuống, cầm tách cà phê trên cạnh bàn lên nhấp một ngụm rồi nhìn nàng.

Lần nữa là kẻ bại trận, Nhan Tịch không chịu được ánh mắt mang đầy mạnh mẽ và chèn ép kia của Claire nhìn thẳng vào mắt mình, nàng ủ rũ cúi thấp đầu.

“Ừm, giờ đi.


“……”
Nhanh chóng ngẩng đầu, Nhan Tịch tròn mắt nhìn chằm chằm Claire, mặt Claire vẫn lạnh tanh, quay đi mặc áo khoác, cuối cùng mới mở miệng hỏi một câu.

“Sao, cô không đi hả? ”
Nhan Tịch sửng sốt một lúc, đen mặt, mím môi cả buổi không lên tiếng, thấy Claire không chút do dự mở cửa chuẩn bị đi mới vội đứng dậy đi theo.

******
Dường như Claire không mấy quen với việc đi siêu thị, khu buôn bán nhỏ phía dưới vừa ít đồ giá lại đắt như quỷ, mở ra chuyên dành cho những người giàu có không hứng thú với siêu thị như Claire.

Ngồi trên xe, Nhan Tịch dụ dỗ đủ đường, cuối cùng cũng lừa được Claire, đưa cô đến một siêu thị lớn ở trung tâm thành phố, chuẩn bị cho việc điên cuồng mua sắm.

Nhan Tịch biết Claire cần một khoảng thời gian để chấp nhận nàng, mà nàng cũng không thể thường xuyên đến nhà Claire, dù sao ai cũng cần có không gian riêng, cũng phải để cô có thời gian một mình.

Nhan Tịch chỉ đau lòng vì Claire không biết tự chăm sóc bản thân nên nghĩ thừa dịp chị ấy còn chưa tức giận đuổi mình đi, có thể làm cho chỉ càng nhiều việc càng tốt.

Vì còn sớm nên siêu thị cũng ít người, rõ ràng Claire đi siêu thị rất ít nên hiếm khi chịu theo sau Nhan Tịch, kinh ngạc nhìn nàng mua đồ như sắp dọn nhà tới nơi.

“Cô mua nhiều vậy cho ai ăn? ”
Lúc Nhan Tịch tiếp tục lấy hai búp cải thảo to nhét vào xe đẩy đã đầy tràn thức ăn, rốt cuộc cũng khiến Claire bùng nổ.

“Cho chị, em chỉ ăn thịt thôi.


Nhan Tịch thành thật, nghiêm túc trả lời.

Claire bị Nhan Tịch chọc giận, lại không phát tiết đi đâu được, cau mày nhìn chằm chằm nàng.

“Claire??? ”
Nhan Tịch đang cười toe toét với Claire.

Ở cách đó không xa, một cô gái xinh đẹp, vóc người cao gầy đi tới, vui mừng nhìn Claire.

Nhan Tịch quay lại nhìn, lắc đầu, không phải chứ, người gì, đã vào siêu thị vẫn còn đeo kính mát? Bạn của Claire sao? Aiii, may mà lần này là người Trung quốc.

“Tiêu.


Claire cười đáp lại, rõ ràng quan hệ giữa hai người cũng không tệ.

“Cậu về nước hồi nào á? Về với bác trai hả? ”
Ngữ điệu thân mật kia khiến Nhan Tịch vẫn không lên tiếng đứng cạnh Claire có ý thức bị uy hiếp, nhìn người phụ nữ này, nheo mắt lại.

Mái tóc dài nhuộm màu cà phê tùy ý xõa ở đầu vai, cặp kính mát màu đen lớn chừng bàn tay trên khuôn mặt trắng nõn, chiếc váy hoa dài màu đỏ chói mắt không che được vóc dáng mê người kia của cô, đầy mê hoặc nhưng lại mang theo vài phần lười biếng, thiết kế eo cao tôn lên vẻ nữ tính đầy mê hoặc, cô như một đóa hoa nở rộ chiếm lấy tầm mắt của người xung quanh.

Người phụ nữ lúc này cũng quay sang nhìn Nhan Tịch, phát giác sự thù địch trong mắt nàng, cô cười ranh mãnh để lộ vẻ quyến rũ như yêu tinh bước ra từ truyện cổ tích.

“Em không cần nhìn tôi như vậy, tôi với Claire chỉ là bạn thôi.



“Oái……”
Những lời trực tiếp và đôi mắt chế nhạo của người phụ nữ kia khiến Nhan Tịch đỏ mặt, nhìn Claire tựa như cầu cứu nhưng Claire chỉ đứng bất động, không quan tâm đến nàng.

“Ồ, thật đáng yêu, nhóc con, em tên gì? ”
Giọng nói mang đầy hứng thú khiến Nhan Tịch hơi tức giận, nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt người phụ nữ trước mặt.

“Nhan Tịch.


Người phụ nữ kia nhẹ nhàng mỉm cười, rốt cuộc cũng chịu tháo kính mát xuống.

“Tiêu Mạc Ngôn.


“……”
Nhan Tịch vừa nghe, xém cắn trúng lưỡi, bình thường nàng cũng xem không ít những tạp chí lá cải nên khi nghe đến Tiêu tổng lừng danh của công ty giải trí Thiên Hoàng như sấm ngang tai.

“Đừng làm ồn nữa, đi thôi.


Cuối cùng người vẫn luôn im lặng không lên tiếng cũng chịu mở miệng giải vây cho Nhan Tịch.

Vẫn biết sự nghiệp của Tiêu Mạc Ngôn phát triển không tệ ở Trung quốc, nhưng cụ thể thế nào Claire cũng không rõ, giờ nhìn phản ứng của Nhan Tịch cô đã hiểu.

Đẩy một xe thức ăn lớn ra ngoài rồi Nhan Tịch gọi thêm một nhân viên bảo an đến giúp đỡ, phải vất vả lắm mới có thể chuyển tất cả qua buồng sau xe Claire, Nhan Tịch đầu đầy mồ hôi, mệt mỏi ngồi trên xe ăn kem, không thèm bận tâm đến hai người đang ôn chuyện cũ.

Claire đứng ở một bên lẳng lặng nhìn Nhan Tịch.

Khóe môi Tiêu Mạc Ngôn hơi giương lên, cũng rất hứng thú nhìn nàng.

“Bắt đầu khi nào vậy? ”
“Không có.


“Ồ, đây không phải là tính cách của cậu, tính chơi trò mập mờ sao? ”
“Không!”
Tiêu Mạc Ngôn nghe Claire nhanh chóng trả lời, lắc đầu cười.

“Claire, cậu vẫn vậy.


“Không phải cậu cũng vậy sao? ”
Claire nhìn Tiêu Mạc Ngôn, mấy năm không gặp nhìn cô trưởng thành hơn nhiều, không phải còn lang thang giữa “rừng hoa” chứ? Cũng phải thôi, có lẽ không ai có thể từ chối vì một người như cô mà vào tù.

“Tớ? Không hề, tớ “đeo gông” rồi.


Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu cười bất đắc dĩ, nhưng trong nụ cười của cô ấy, Claire nhìn ra chút ngọt ngào, cô cười nhạt, không nói.

“Vẫn không thể để xuống sao? ”
Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Claire, hỏi.

Claire lắc đầu, đôi mắt đầy ảm đạm.

“Qua rồi, tớ không muốn nhắc nữa.


“Ừm, vậy giờ thì sao? Cậu tính sao với nhóc kia? ”
Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Nhan Tịch đang ngồi xổm vừa nghe nhạc vừa liếm kem trong xe, nhìn sao cô cũng không nhìn ra hai người như vậy có điểm nào hợp nhau, nhưng lại không thể phủ nhận Claire đã thật sự động lòng, ánh mắt kia không thể sai vào đâu được.

“Chỉ là bạn thôi.


Claire cứng nhắc trả lời, khuôn mặt mang theo ý cảnh cáo, không còn vẻ mặt không quan tâm nữa, cô hiểu Tiêu Mạc Ngôn, biết cậu ấy đang nghĩ gì.

Nhưng Tiêu Mạc Ngôn không phải là Nhan Tịch, kẻ thích nói năng tự do như Tiêu tổng làm sao bị một cái ánh mắt của Claire hù dọa.

Tiêu Mạc Ngôn ngước lên, đôi mắt hồ ly xinh đẹp quét qua gò má Claire, nhìn ra nóng lòng trong mắt cô ấy, đôi môi cong lên một nụ cười vui vẻ.

“Tốt quá, nếu chỉ là bạn thôi thì tớ cũng không khách sáo nữa.


~~~~~Hết Chương 34~~~~~
Uầy, lười thiệt chớ~~~ tuần sau sẽ ráng up đúng ngày ^^.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.